Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1184: Sắp Độ Kiếp Rồi, Sắp Phải Chết Rồi!

Chương 1184: Sắp Độ Kiếp Rồi, Sắp Phải Chết Rồi!
Tống Thư Hàng cảm thấy ngượng ngùng vô cùng, từ sau khi lớn lên, hầu như hắn chưa từng được người khác đút đồ ăn cho.
Lại còn dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người nữa chứ.
Hơn nữa... theo lẽ thường thì đáng lẽ phải là hắn đút thức ăn cho A Thập Lục, cảnh tượng như vậy mới thuận mắt hơn chứ?
“Không ăn à?”
Tô thị A Thập Lục hỏi.
Nói xong, cô đột nhiên đưa muỗng canh vào luôn trong miệng mình.
Tống Thư Hàng:
“...”
Ặc, Thập Lục à~ dù là đút đồ ăn thì cũng phải cho ta có thời gian giảm sốc chứ.
Hắn ngẩng đầu nhìn Tô thị A Thập Lục, sau đó lại phát hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn của A Thập Lục hiện lên màu đỏ nhàn nhạt, trông rất đẹp mắt. Do hai người ngồi rất gần nhau, hương thơm trên người Thập Lục quyện với mùi thơm của món canh óng ánh cùng bay vào trong mũi hắn.
Thơm quá.
“Đương nhiên là ăn chứ.”
Tống Thư Hàng trả lời.
Thật ra ngay vừa rồi hắn định nói là “chỉ có phần eo của ta bị đè thôi, còn hai tay vẫn tự do, ta có thể tự ăn được.”
Nhưng sau khi thấy gương mặt ửng hồng của Tô thị A Thập Lục, trong lòng Thư Hàng rục rịch, lời vừa đến cổ họng lại bị nuốt ngược vào.
Tiểu Thập Lục nheo mắt cười, lại cẩn thận múc một muỗng canh lên rồi thổi cho bớt nóng.
“Nè~”
Cô đưa muỗng canh đến bên miệng Tống Thư Hàng.
Hiển nhiên đây cũng là lần đầu tiên A Thập Lục làm chuyện này, cô đưa muỗng canh sát vào môi Tống Thư Hàng, nhìn có vẻ như đang muốn cố nhét nó vào trong miệng Tống Thư Hàng vậy.
Tống Thư Hàng há miệng ngậm muỗng canh vào.
Ngay sau đó, hương vị thơm ngon của món canh được chế biến từ nước hầm thịt Kình Thánh bát phẩm nổ tung trong miệng hắn.
Thơm ngon đến khó tả, hạnh phúc không nói nên lời.
Dừa vào tài nấu nướng cao siêu của mình, Biệt Tuyết Tiên Cơ đã khơi dậy được tất cả những mỹ vị ẩn giấu bên trong nguyên liệu nấu ăn Kình Thánh bát phẩm.
“Ngon không?”
A Thập Lục hỏi nhỏ.
Tống Thư Hàng gật đầu thật mạnh.
Nói thật nhé, nếu hắn là Bạch tiền bối, sau đó Biệt Tuyết Tiên Cơ lại dùng mỹ thực được chế biến từ nguyên liệu nấu ăn cấp Huyền Thánh bát phẩm thế này để dụ dỗ hắn làm đạo lữ song tu thì 80% là hắn sẽ bị cưa đổ ngay.
Chỉ có nghệ thuật và mỹ thực là không biên giới, không thể phụ lòng!
Đương nhiên đây chỉ là giả thuyết được thành lập trên tiền đề hắn là Bạch tiền bối. Nếu như đổi thành thân phận Tống Thư Hàng, hắn tuyệt đối không khuất phục trước sự cám dỗ của mỹ thực.
Thân phận khác nhau sẽ có lựa chọn khác nhau.
Tô thị A Thập Lục khẽ mỉm cười, cô ngồi xuống bên cạnh Tống Thư Hàng, tiếp tục tiến hành động tác đút thức ăn.
...
Bắc Phương Đại Đế ngồi gần đó im lặng xoay đầu lại, múc một muỗng canh cho vào miệng.
Tự đút cho mình ăn thôi chứ biết sao giờ, làm một gã độc thân mãi từ thời đại viễn cổ cho đến bây giờ, hắn cũng tuyệt vọng lắm chứ.
Ở bên kia, Thi múc một muỗng canh rồi đưa về phía Tiểu Thải với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:
“Há miệng, a~”
Tiểu Thải đần mặt ngơ ngác nhìn.
Thi nhanh chóng đưa muỗng canh vào trong miệng mình, sau đó trên khuôn mặt lập tức hiện đầy vẻ hạnh phúc khôn cùng:
“Ngon quá!”
Tiểu Thải:
“...”
Thi à, ngươi diễn sai kịch bản rồi.
...
Lúc này, Biệt Tuyết Tiên Cơ bỗng nghĩ tới một chuyện:
“Bá Tống đạo hữu, Thông Nương của ngươi đâu rồi? Cô ấy không ra được sao? Ta cũng đã chuẩn bị riêng một phần canh cho cô ấy, bên trong không bỏ thêm hành cắt nhỏ.”
Tống Thư Hàng ngẩng đầu lên:
“Cô ấy trốn không chịu đi ra, mà không bỏ thêm hành cắt nhỏ thật à?”
“Ừ, không thêm thật mà. Hỏi xem cô ấy có muốn ăn không?”
Biệt Tuyết Tiên Cơ nói.
Lần này nguyên liệu nấu ăn rất nhiều cho nên cô chuẩn bị cũng nấu rất nhiều. Ngay cả yêu sủng Khinh Vũ của Bạch cũng được chia cho một phần nhỏ.
“Tiên Cơ đưa đây đi, để ta chuyển cho cô ấy.”
Tống Thư Hàng trả lời.
“Không ra ăn chung luôn à? Mọi người ăn cùng nhau sẽ vui hơn nhiều.”
Hai mắt Biệt Tuyết Tiên Cơ bỗng chốc tỏa sáng lấp lánh.
Tống Thư Hàng lắc đầu đáp:
“Sợ là trong thời gian ngắn cô ấy sẽ không đi ra đâu.”
“Được rồi, vậy ngươi chuyển vào cho cô ấy đi, thật đáng tiếc.”
Biệt Tuyết Tiên Cơ vừa nói vừa đặt một bát canh được chuẩn bị riêng vào cạnh Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng đưa tay điểm nhẹ lên bát canh, chuyển nó vào trong thế giới hạch tâm để giao cho Thông Nương đang trong trạng thái yếu ớt vô lực, chân khí trong cơ thể bị rút sạch.
Lúc này Thông Nương đang nằm khôi phục thể lực bên cạnh khối tinh thạch đỏ thẫm nọ.
Trong hư không trước mặt cô đột nhiên xuất hiện một chén canh thơm ngào ngạt.
Thông Nương:
“???”
“Đây là một phần canh Kình Thánh bát phẩm do Biệt Tuyết Tiên Cơ cố ý chuẩn bị riêng cho cô đấy, yên tâm đi, không thêm hành vào đâu.”
Tiếng của Tống Thư Hàng vang lên bên tai Thông Nương.
Vừa nghe thấy tên Biệt Tuyết Tiên Cơ, Thông Nương lập tức tiến vào chế độ cảnh giác:
“Cô ta mà tốt vậy à?”
Ngoài ra, ba chữ “không thêm hành” này… nghe thật đắng lòng. Phần canh này của cô không bỏ thêm hành, vậy chứng tỏ trong phần canh của những người khác đều có bỏ thêm hành cắt nhỏ vào đúng không?
“Nếu cô không cần thì cứ giữ lại đó cho ta, hôm nay ta cảm thấy rất thèm ăn.”
Tống Thư Hàng nói.
Thông Nương giơ hai tay ôm lấy bát:
“Là của ta, của ta!”
Cô bưng bát lên uống liền một hơi.
Ngoài hương vị thơm ngon đang bùng nổ trong miệng thì còn có một dòng lực lượng vô cùng tinh thuần chảy vào trong thân thể Thông Nương.
Các món ăn do Biệt Tuyết Tiên Cơ nấu đều có thể sánh ngang với linh đan diệu dược, ăn một bữa cũng có thể gia tăng công lực.
Tu vi của Thông Nương vốn đang ở trạng thái nhị phẩm đỉnh phong, sau khi uống bát canh này xong, cô phát hiện chân khí trong cơ thể bắt đầu xao động.
Có vẻ như cô sắp phải tiến vào trạng thái độ kiếp.
Tức thì, hốc mắt của Thông Nương chợt ươn ướt.
...
Trong phòng ăn.
“À, còn dư một phần, vốn là chuẩn bị cho Bạch nhưng hắn lại không đi ra, đến lúc đó ta lại làm một phần khác cho hắn vậy. Phần này cũng giao cho ngươi luôn đây.”
Nói xong, Biệt Tuyết Tiên Cơ lại giao một phần canh khác cho Tống Thư Hàng.
Trong khi nói chuyện, Biệt Tuyết Tiên Cơ cứ chau mày nhìn Tống Thư Hàng.
“Tên tiểu tử nhà ngươi chỉ bị đè ở phần eo, hai tay vẫn còn tự do mà, sao lại bắt tiểu cô nương nhà người ta đút đồ ăn cho ngươi chứ?”
Tống Thư Hàng nhận lấy phần canh kia:
“Cám ơn Biệt Tuyết tiên tử, ta có thể cất phần này lại không?”
Lời vừa dứt, ánh sáng công đức sau lưng hắn bỗng lóe lên, hóa thành hình dáng mỹ nhân rắn công đức. Sau khi hiện thân, cô cũng nằm bẹp trên đất giống như Tống Thư Hàng.
Sau đó cô thản nhiên nhận lấy phần canh dư kia, dùng muỗng múc canh lên. Sau khi nhấp một ngụm nhỏ, hai mắt mỹ nhân rắn công đức lập tức sáng lên, cái đuôi dài vỗ xuống đất liên tục, trên mặt hiện lên vẻ hưởng thụ vô cùng.
“Chết tiệt... chết tiệt... chảy hết lên người ta rồi này. Ngươi có thể lấy ta ra trước khi uống canh không hả? Như thế này thì sẽ bị rỉ sét mất!”
Trong bụng mỹ nhân rắn công đức bỗng truyền ra tiếng của Xích Tiêu Kiếm.
Xích Tiêu Kiếm đáng thương bị món canh óng ánh đổ đầy người, mệt tim thật chứ. Nó là kiếm, có uống canh được đâu mà?
Biệt Tuyết Tiên Cơ đứng gần đó trợn tròn hai mắt.
Trời ạ, đây là lần đầu tiên cô thấy ánh sáng công đức còn biết ăn uống đấy.
Tống Thư Hàng cũng quay đầu lại nhìn mỹ nhân rắn công đức. Hắn đã biết chuyện mỹ nhân rắn có thể ăn uống từ lâu rồi, nhưng trước kia cô ấy chỉ ăn một số thứ thuộc dạng “năng lượng thể” thôi.
Ví dụ như hoa sen do hắn sử dụng năng lực Thiệt Xán Liên Hoa biến ra, lại ví như hạt sen Đao Ý Thông Huyền chẳng hạn, còn ăn đồ không phải năng lượng thể giống thế này hắn cũng mới thấy lần đầu tiên đấy.
“Cô ấy có thể ăn những gì?”
Biệt Tuyết Tiên Cơ hỏi.
Tống Thư Hàng:
“Trước kia cô ấy chỉ ăn một ít đồ thuộc dạng năng lượng thể đồ, còn ăn đồ thật giống thế này… thì hình như đây là lần đầu tiên đấy.”
Lúc này, Bắc Phương Đại Đế quay đầu lại nói:
“Các ngươi không cần phải kinh ngạc như thế, trạng thái của @#%× Tiên Tử quả thật có thể ăn một ít đồ dạng năng lượng thể. Nhưng mà… lẽ nào ngươi quên trạng thái của con cá voi bát phẩm kia rồi à? Thân thể của hắn và ánh sáng công đức đã hòa làm một thể, mặc dù còn có tính chất của nhục thân nhưng xét về mặt ý nghĩa nào đó thì đã gần giống như năng lượng thể rồi. @#%× Tiên Tử có thể uống canh này cũng không có gì lạ.”
Tống Thư Hàng:
“Sau khi cô ấy ăn xong, có phải sẽ tiến hóa một đợt nữa không...”
Bắc Phương Đại Đế khẽ mỉm cười rồi quay qua nói với Biệt Tuyết Tiên Cơ:
“Biệt Tuyết đạo hữu, lát nữa phiền ngươi chuẩn bị thêm một phần trong đại tiệc Kình Thánh bát phẩm cho @#%× Tiên Tử nhé. Chờ sau khi bữa tiệc kết thúc, cô sẽ để lại một phần nhục thân cá voi bát phẩm cho ngươi làm thù lao.”
“Cảm ơn Bắc Phương tiền bối nhưng cũng không cần thù lao đâu. Đối với ta, có được cơ hội chế biến cá voi cấp bậc Huyền Thánh bát phẩm thế này đã là một cơ duyên rất lớn rồi.”
Biệt Tuyết Tiên Cơ vừa lắc đầu vừa nói.
“Chuyện nào ra chuyện nấy, hơn nữa bảo vật tặng cho người thích hợp thì mới có thể phát huy được hết tác dụng của nó. Nhục thân cá voi bát phẩm nằm trong tay Tiên Cơ thì mới có thể phát huy hiệu quả lớn nhất. Cùng lắm thì... coi như là tiền đặt cọc cô để lại đi, nếu sau này cô lại tìm được được nguyên liệu nấu ăn khác thì sẽ nhờ tiên tử ra tay chế biến giúp, đến lúc đó tiên tử đừng từ chối là được rồi.”
Bắc Phương Đại Đế khẽ mỉm cười, nụ cười như gió xuân phả vào mặt.
Biệt Tuyết Tiên Cơ ngượng ngùng nói:
“Vậy thì ta không khách khí nữa.”
Nhục thân cá voi Huyền Thánh bát phẩm có sức hấp dẫn quá lớn đối với cô.
Với lại... vị Bắc Phương tiền bối này cười quá dịu dàng quá ấm áp, khiến cô cũng ngại tiếp xúc với ánh mắt của đối phương.
Tống Thư Hàng:
“À, giờ mới để ý, ánh sáng công đức trong ngón tay vàng của ta lại không bị @#%* Tiên Tử hấp thu.”
Vốn tưởng rằng sau khi cánh tay trái trở về, ánh sáng công đức ẩn chứa trong đó sẽ hòa làm một thể với mỹ nhân rắn công đức. Thế nhưng hình như mỹ nhân rắn công đức lại không hề có hứng thú với lực lượng công đức trong ngón tay vàng.
Bắc Phương Đại Đế thở dài:
“Là @#%×, Tống tiểu hữu, đến bây giờ mà ngươi vẫn không nhớ được tên cô ấy à?”
Tống Thư Hàng cười khổ:
“Cách phát âm của từ cuối cùng quá khó, đến bây giờ đầu lưỡi của ta vẫn không cuốn lại được.”
“Trình độ ngôn ngữ viễn cổ của ngươi còn kém quá, ngôn ngữ viễn cổ rất quan trọng, có thời gian nhất định phải học cho tốt vào. Đây là lời khuyên chân thành của cô dành cho ngươi đấy.”
Bắc Phương Đại Đế nói.
“Ta cũng đang cố gắng học đây.”
Tống Thư Hàng trả lời.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện nói chuyện, mỹ nhân rắn công đức bắt đầu sinh ra dị biến sau khi uống hết bát canh kia.
Ánh sáng công đức trên người cô sáng bừng lên, mọi người có thể cảm nhận được rõ ràng là lực lượng công đức đang tăng mạnh lên.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Tống Thư Hàng, ngay sau đó hắn âm thầm ngưng tụ đao ý trên tay phải.
Trong quá trình tiến hóa của mỹ nhân rắn công đức, đuôi rắn sẽ dần bị cởi bỏ thay vào đó là các bộ phận như nhân loại. Nếu lần này đuôi rắn tiếp tục cởi bỏ thì chính là từ phần bụng trở xuống.
Nếu hắn không kịp thời làm gì thì có khi Bắc Phương Đại Đế đang đứng bên cạnh sẽ nổi điên lên ấy chứ.
Thế nên nếu như mỹ nhân rắn công đức lại bắt đầu cởi bỏ đuôi rắn, hắn sẽ thả đao ý khôi giáp ra, ngưng tụ thành một bộ giáp phủ kín toàn thân cô ấy ngay lập tức.
Mỹ nhân rắn công đức nghiêng đầu qua một bên, sau đó ở chỗ chót đuôi của cô bỗng xảy ra biến hóa. Con “thần kình” mini ở chỗ chót đuôi bắt đầu biến to lên.
Chẳng mấy chốc con thần kình công đức này đã dài hơn năm mét, cao hơn ba mét.
Mỹ nhân rắn công đức cười khanh khách, cô cong đuôi lại, leo lên trên người thần kình...
Từ hôm nay trở đi, cô chính là mỹ nhân rắn cưỡi cá voi.
“Thư Hàng, Thư Hàng, không hay rồi! Ta sắp phải độ thiên kiếp, sắp chết rồi, chết chắc rồi!”
Cũng trong lúc đó, Tống Thư Hàng lại nghe thấy tiếng cầu cứu của Thông Nương.
“Sư phụ, đột nhiên ta cảm thấy lực lượng trong cơ thể bắt đầu xao động, có phải ta sắp độ thiên kiếp rồi không?”
Tiểu Thải cũng kêu lên.
Tống Thư Hàng:
“...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận