Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 277: Cách dò đường bằng nhánh cây vô cùng đáng gờm

Chương 277: Cách dò đường bằng nhánh cây vô cùng đáng gờm
Khi ở cảnh giới nhất phẩm, lúc mở được bốn khiếu huyệt ra thì ít nhất các tu sĩ đều đạt được một loại thiên phú… Cũng có những người may mắn thì có thể có cơ hội đạt được hai loại khiếu huyệt thiên phú luôn.
Tống Thư Hàng đã mở được thiên phú nhãn khiếu, nhưng lúc mở tị khiếu thì không thức tỉnh được loại thiên phú nào.
Không biết mình có đủ may mắn, thức tỉnh được thiên phú tương ứng khi mở nhĩ khiếu và khẩu khiếu hay không nữa?
“Từ khi bắt đầu tu luyện tới nay đã hơn một tháng. Bất giác đã mở ra được tới nhĩ khiếu rồi. Nhớ lại những chuyện đã qua, quả thật cảm giác cứ như đang nằm mơ vậy.”
Tống Thư Hàng cảm thán.
Các tiền bối trong nhóm đều nói làm tán tu rất vất vả, nhưng một đường này, trước tiên hắn gặp được Vũ Nhu Tử, lại gặp được Dược Sư, sau đó lại gặp Tô Thị A Thập Lục, sau đó lại có Bạch tiền bối, con đường tu hành vô cùng thuận lợi, không hề thua kém gì những đệ tử tinh anh trong các môn phái cả.
Trong túi áo, Thông Nương cắm rễ trên ngộ đạo thạch đã khóc ngất rồi… chỉ mới hơn một tháng thôi mà đã tu luyện tới cảnh giới chuẩn bị trùng kích nhĩ khiếu rồi cơ á?
Còn cô, hơn ba trăm năm trời, khó khăn lắm mới mở được khiếu thứ ba là tị khiếu... cách lúc mở được nhĩ khiếu còn xa vời vợi luôn!
Đồng thời, chỉ cần cô nghĩ tới chuyện Tống Thư Hàng có thể một hơi phá tan được tị khiếu, rồi tích đầy khí huyết trong nhĩ khiếu là vì ăn lá hành của cô thì cô lại càng muốn khóc hơn.
Cô thế này khác gì đang bồi dưỡng cho kẻ địch đâu!
Đáng chết, làm sao bây giờ, muốn khóc quá đi mất!

Thứ bảy, ngày 13 tháng 7, trời mưa nhỏ.
Tống Thư Hàng đứng trên bãi đất trống giữa núi rừng, hai tay hơi giơ lên, nhắm mắt lại, cảm thụ thật kỹ tiếng rơi khẽ khàng của từng hạt mưa rơi vào trong lòng bàn tay của hắn!
Cùng với tiếng hạt mưa rơi trên lá cây...
Tiếng hót của các loài chim...
Tiếng côn trùng kêu ra rích...
Tiếng các loài động vật nho nhỏ chạy qua lại trong các bụi cây…
Thậm chí là tiếng các loài sinh vật chui lúc nhúc ở trong bùn...
Tất cả thanh âm đều hợp lại thành một khúc hòa tấu tuyệt vời của thiên nhiên, truyền vào trong tai của Tống Thư Hàng. Hắn lắng nghe thanh âm tuyệt diệu này, bất giác đã đắm mình vào trong đó.
Bưởi vì hắn đã mở được nhĩ khiếu, cho nên mới có thể nghe thấy những âm thanh này.
Hôm nay sau khi tu luyện xong, đúng như Tống Thư Hàng dự đoán, khí huyết trong nhĩ khiếu đã đầy, thoắt cái đã phá tan bình cảnh trong nhĩ khiếu của hắn. Nháy mắt, hắn giống như một người thính lực không tốt, thoắt cái đã lành lặn như thường. Tất cả những thanh âm trước kia chưa từng nghe thấy đều truyền vào trong tai của hắn.
Nhĩ khiếu mở ra, cũng không chỉ là phóng đại thanh âm lên.
Thanh âm khi người bình thường nói chuyện, Tống Thư Hàng nghe vào tai cũng vẫn y hệt như cũ, không khác gì mấy, chỉ có phần rõ ràng hơn mà thôi, chứ cũng không biến thành lớn tới mức đinh tai nhức áo... Sau khi nhĩ khiếu mở ra thì có thể khiến cho hắn nghe thấy rất nhiều thanh âm mà người bình thường không thể nào nghe thấy được, thậm chí là một số sóng âm đặc biệt khác!
Thanh âm đến từ tự nhiên, tuyệt vời tới mức khiến cho người ta không thể nào tự kềm chế được.
Chỉ tiếc là —— hắn vẫn không thể mở được nhĩ khiếu thiên phú.
Bất quá, hắn vẫn còn cơ hội, hắn vẫn còn khẩu khiếu chưa mở, nói không chừng sẽ có được một khẩu khiếu thiên phú kha khá đây.
Tống Thư Hàng cảm giác mình là kẻ rất may mắn!
Hơn nữa, cho dù thật sự không mở được khẩu khiếu thiên phú thì ít nhất hắn cũng đã có được một cái nhãn khiếu thiên phú không tệ rồi, chẳng có gì để thất vọng cả.
Một lúc lâu sau...
Khi quần áo của Tống Thư Hàng đều ướt đẫm cả rồi, hắn mới lưu luyến rời khỏi trạng thái kỳ diệu kia.
Lúc này Tống Thư Hàng vẫn chưa biết rằng, có thể nghe thấy đuọc thanh âm của tự nhiên thế này rất có ích cho tu chân giả, đặc biệt là trong việt gia tăng tâm cảnh và tinh thần lực.
Hắn chọn đột phá bình cảnh nhĩ khiếu ở trong núi rừng thế này, đúng là vô tình lại làm nên quyết định vô cùng chính xác.

“Đã mở được nhĩ khiếu rồi, ngày mai sẽ xuất phát đi tới hòn đảo nghỉ mát ở biển Đông thôi.”
Nói xong, Tống Thư Hàng móc điện thoại di động ra xem, Bạch Tôn Giả vẫn không thấy gửi tin gì về:
“Chẳng lẽ Bạch tiền bối vẫn không thể tìm được Đậu Đậu?
Lần này đám Đậu Đậu nấp kỹ đến thế cơ à?
“Nếu như khuya hôm nay mà Bạch Tôn Giả vẫn không thể đưa bọn Đậu Đậu về thì cũng chỉ có thể chờ đến hòn đảo nghỉ phép kia rồi lại họp mặt với họ sau vậy.”
Tống Thư Hàng nhét điện thoại vào túi lại.
Sau đó, hắn lại lấy nd ra khỏi túi, nhìn Thông Nương đang mọc ở trên nó.
Chồi lá mới của Thông Nương mới chỉ nhú ra được có chừng cái móng tay.
“Mở được nhĩ khiếu rồi, tiếp theo chính là khẩu khiếu. Dù ăn cái này vào chắc cũng không thể lấp đầy khí huyết vào khẩu khiếu của mình đâu nhỉ?”
Tống Thư Hàng lẩm bẩm.
Hơn nữa, không có tiền bối ở bên cạnh, ăn lá của Thông Nương nguy hiểm lắm —— ủa, đợi đã!
Khi nãy mình đang suy xét vấn đề ‘có nên ăn Thông Nương hay không’ rất đỗi nghiêm túc à?
Đây đúng là một suy nghĩ nguy hiểm mà.
Lúc này... thân thể của Thông Nương ở trên nd đang run lẩy bẩy.
“Làm… làm ơn đừng ăn ta!”
Thông Nương cất tiếng van nài, lúc bị cắt ra đau lắm đấy.
Tống Thư Hàng kinh ngạc hỏi:
“Ồ? Cô có thể nói chuyện được rồi à?”
“Có thể nói, có thể nói rồi! Tự nhiên cái nói chuyện được vậy á!”
Thông Nương nói:
“Đừng ăn ta nhé? Ta có thể đưa Sư Hống Công của phật môn cho ngươi! Không phải ngươi muốn mở khẩu khiếu à? Trùng hợp công pháp này lại có liên quan với khẩu khiếu đây. Ngươi chỉ cần tu luyện nó thì sẽ giúp cho việc mở khẩu khiếu nhiều lắm!”
“Ồ?”
Tống Thư Hàng chỉ mỉm cười chứ không nói gì.
“Sao hả, chỉ cần ngươi đồng ý không cắt lá của ta nữa thì ta sẽ lập tức đưa quyển Sư Hống Công của phật môn kia cho ngươi, được không?”
Thông Nương hỏi lại với vẻ mong chờ.
“Được.”
Tống Thư Hàng cười đáp —— vốn hắn cũng không định ăn lá của Thông Nương nữa. Bởi vì nghĩ tới đối phương là một cọng hành tinh có thể hóa thân thành một thiếu nữ, ăn lá hành của cô ta sẽ khiến hắn có cảm giác tội lỗi lắm.
…...
Bên kia, Bạch Tôn Giả thì đang tìm kiếm Đậu Đậu và tiểu hòa thượng.
Hắn bay thẳng về một hướng, Bạch Tôn Giả vô cùng tự tin về việc liệu mình có tìm được Đậu Đậu và tiểu hòa thượng hay không.
Bởi vì hắn có một cách truy tung độc môn vô cùng đáng sợ!
Bay mãi bay mãi, rốt cuộc Bạch Tôn Giả cũng đáp xuống đất.
Sau đó, hắn tìm đại một nhánh cây, ném lên trời.
Sau khi xoay tròn mười sáu vòng thì nhánh cây kia rơi xuống đất, một đầu nhánh cây chỉ thẳng về phía tây nam.
“Ồ, ở phía tây nam à?”
Bạch Tôn Giả âm thầm gật đầu, lại nhảy lên độn quang, bay thẳng về phía tây nam không chút do dự...
Đây là kỹ xảo truy tung riêng biệt vô cùng bá đạo của Bạch Tôn Giả.
Mặc kệ kẻ bị truy tung am tường về thuật phản truy tung cỡ nào đi nữa, thì trước ‘cách dò đường bằng nhánh cây’ bá đạo này của Bạch Tôn Giả, cũng khó lòng mà trốn thoát! Dù ngươi có ném hết toàn bộ tung tích di chuyển của mình đi thì cũng vô dụng —— bởi vì Bạch Tôn Giả hoàn toàn không thèm nhìn dấu tích của ngươi.
Bất quá, cách dò đường này chỉ hạn chế cho riêng mỗi mình Bạch Tôn Giả dùng được, những người khác dùng thì sẽ không có hiệu quả.
Hơn nữa... cách truy tung này cũng có một nhược điểm nhỏ.
Ví như, trong lúc Bạch Tôn Giả dựa vào hướng của nhánh cây để đuổi theo, nhưng kẻ bị truy tung tự nhiên lại đổi hướng khác chạy, trên đường đi mà Bạch Tôn Giả không dùng ‘cách dò đường bằng nhánh cây’ thêm lần nữa thì sẽ chạy lố theo đường cũ, càng đi càng xa.
Lỡ mà mắc phải, thì chỉ có thể chờ tới khi Bạch Tôn Giả lại dùng ‘cách dò đường bằng nhánh cây’ thêm lần nữa thì mới phát hiện ra, tới khi đó phải quay lại đuổi theo hướng khác, hơi bị tốn thời gian một chút.
Nhưng mặc kệ thế nào, đây vẫn là một cách truy tung rất đáng sợ, tìm được Đậu Đậu và tiểu hòa thượng chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi!
...
Chủ nhật ngày 14 tháng 7, trời nắng.
Bạch Tôn Giả, Đậu Đậu và tiểu hòa thượng đều chưa quay về.
Sau khi Vũ Nhu Tử đi giúp đỡ bạn thân của mình thì tạm thời không có tin tức gì.
Tống Thư Hàng kéo cái băng bịt tay trên cổ tay của mình ra, nhìn cái hình dán an hem hồ lô 3D ở trên đó, và cái vòng tay kiểu nữ ở cạnh.
Sau đó hắn lại lặng lẽ kéo cái băng bịt tay xuống che lại, nếu để lộ hai thứ này ra, bị bạn bè nhìn thấy thì xấu hổ lắm.
Bất quá, có hai thứ này, Bạch Tôn Giả và Vũ Nhu Tử đều có thể biết được hắn đang ở đâu. Tới lúc đó, dù mình tới hòn đảo kia chơi thì Bạch tiền bối và Vũ Nhu Tử đều có thể tìm được mình dễ dàng.
Điêu duy nhất cần lo lắng chính là —— lên máy bay phải tắt máy.
Lỡ như lúc đó Bạch Tôn Giả và Vũ Nhu Tử liên lạc với hắn thì sao? Nếu không liên lạc được... Bạch tiền bối gửi Đậu Đậu và tiểu hòa thượng lên phi kiếm dùng một lần bay cái vèo tới thì sao bây giờ?
Máy bay có bị bắn nổ luôn không/
Vũ Nhu Tử bên kia cũng thế, lỡ như cô ấy dùng vạn lý phi độn thuật bay qua, đâm máy bay lủng một lỗ thì toi đời.
“Trước khi lên máy bay mà Bạch tiền bối và Vũ Nhu Tử vẫn không nhắn gì thì phải gọi điện báo cho bọn họ biết trước. Nhất định phải tránh để xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế.”
Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì điện thoại lại vang lên.
Là Cao Mỗ Mỗ gọi tới.
“Thư Hàng mày còn ở nhà không? Thằng Gia Cát Trung Dương kia đã cho người lái xe đến nhà đón mày rồi, chuẩn bị xuất phát đi.”
Cao Mỗ Mỗ nói.
“Tao chuẩn bị xong cả rồi, chỉ chờ bọn mày tới đón tao thôi.”
Tống Thư Hàng cười nói.
Hành lý của hắn là một cái ba lô nhỏ, nhét thêm mấy vạn tiền mặt với bảo đao Bá Toái trong trạng thái ẩn thân.
Trên tay đeo chiếc nhẫn cổ đồng, cổ thì đeo hộ phù thanh phong gia tốc. Trong túi thì còn một tờ kiếm phù cuối cùng với tám tờ phá tà phù. Cuối cùng là khí huyết đan, thối thể dịch, tích cốc đan.
Tất cả đã chuẩn bị đầy đủ.
“Mày xuống dưới lầu đợi đi, sắp tới rồi đấy.”
Cao Mỗ Mỗ nói xong thì lại dè bĩu:
“Còn nữa, không phải mày bảo sẽ dắt thêm vài người bạn à? Sao cuối cùng còn có mỗi mình mày thế? Mày đừng có ngại mà, có bao nhiêu bạn thì cứ rủ theo hết đi, đừng sợ tốn tiền!”
“Ha ha, mấy người bạn của tao đang có việc, nhưng tới lúc đó họ cũng sẽ lên hòn đảo kia họp mặt với bọn mình thôi.”
Tống Thư Hàng cười đáp.
Cao Mỗ Mỗ lại than thở tiếc nuối thêm mấy câu, rồi mới chịu cúp máy.
Không ngờ cuối cùng lại đi một mình thế này.
Tống Thư Hàng đeo ba lô lên, ra khỏi phòng, quay sang nói với mẹ Tống đang ngồi xem tivi:
“Mẹ ơi, con đi đây.”
“Đi đường cẩn thận nhé, nếu như cô bé Vũ Nhu Tử kia có tới cùng thì chờ mấy đứa chơi xong con nhớ phải đưa cô bé ấy về nhà mình chơi mấy ngày nhé!”
Mẹ Tống nói.
“Con nhớ rồi.”
Tống Thư Hàng phất tay cười nói.
Nhưng nhắc tới Vũ Nhu Tử… hôm nọ khi Vũ Nhu Tử tự gửi bản thân tới đây gặp mình, mình cứ cảm giác lành lạnh ở sau gáy thế nào ấy, giống như có người thổi hơi lạnh ở sau cổ của mình hay có thứ gì đó nhìn chằm chằm mình vậy, không biết là sao nữa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận