Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 239: Mau cầu nguyện với sao băng thôi!

Chương 239: Mau cầu nguyện với sao băng thôi!
“Nghe nói ở thành phố Văn Châu có rất nhiều đồ ăn ngon. Phải đến đó xem thử mới được, ăn xong rồi lại về Không Không Đạo Môn sau.”
Vân Vụ đạo trưởng nghĩ thầm trong lòng.
Bị phong ấn hai trăm năm, sau khi toát ra, hắn cảm giác thời đại này đúng là thiên đường hưởng thụ!
Có internet, có rạp chiếu phim, nhà hát, có đủ loại đồ chơi mới lạ. Ngay cả hoàng đế cổ đại cũng không hưởng thụ bằng bây giờ —— đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải có tiền!
Điều duy nhất không hoàn mỹ chính là khoa học kỹ thuật phát triển khiến cho môi trường bị ô nhiễm nặng hơn. Nhưng không sao cả, chút việc nhỏ ấy không đáng kể chút nào đối với tu chân giả.
Vân Vụ đạo trưởng là cường giả đã ngưng tụ được kim đan, dù cho hoàn cảnh trên trái đất có ác liệt hơn gấp trăm lần nữa thì cũng không thể ảnh hưởng gì tới hắn.
Cho nên, mặc kệ là mấy món quà ăn vặt ở vệ đường, đồ chiên xào, hay là mấy loại thức ăn có hại cho sức khỏe, chỉ cần ăn ngon thì Vân Vụ đạo trưởng đều ăn thả cử.
Vi trùng vi khuẩn gì đó... không ảnh hưởng gì tới hắn hết.
Ví như lần trước, sau khi ăn hết năm mươi xiên thịt dê nướng xong, Vân Vụ đạo trưởng cảm giác bụng mình hơi khó chịu, nhưng thân thể của hắn lại tự động sinh ra phản ứng, dễ dàng hóa giải mấy con vi khuẩn và chất độc đã xâm nhập vào cơ thể.
Lại nói, rốt cuộc thịt dê nướng kia là thứ gì mà có thể khiến cho thể chất cực mạnh của hắn ăn vào lại cảm thấy khó chịu chứ?
Nhưng mùi vị thì đúng là rất tuyệt, nhớ lại thôi đã thấy thèm. Lần sau có cơ hội thì nhất định phải ăn thêm lần nữa!
“Đi thôi, để xem thành phố Văn Châu có món gì ngon, trò gì vui!”
Vân Vụ đạo trưởng vui vẻ đứng lên kiếm quang, vèo một cái, bay về phía thành phố Văn Châu.
...
Bay được một lúc, Vân Vụ đạo trưởng đột nhiên nhíu mày.
“Kỳ lạ, sao mình cứ cảm giác như có nguy cơ sắp ập tới thế này? Lại còn càng lúc càng nặng nữa chứ.”
Vân Vụ đạo trưởng thì thào.
“Có phải lúc sáng mình rời giường với tư thế không đúng không nhỉ, hay là tư thế đi tắm hôm qua không đúng?”
Cảm giác nguy cơ này Vân Vụ đạo trưởng cũng chẳng lạ gì, từ khi hắn thoát ra khỏi ngũ chỉ sơn phong ấn pháp thì hắn đã cảm giác loáng thoáng sắp có nguy hiểm giáng xuống rồi.
Hắn còn tưởng là Hoàng Sơn Chân Quân để lại bẫy rập hay để lại hậu chiêu gì đó, hắn đã nghĩ rất nhiều cách giải rồi, nhưng vẫn không thành công.
Nhưng hôm qua, cảm giác nguy hiểm này đột nhiên biến mất.
Nhưng sao bây giờ cảm giác này lại xuất hiện thế này?
“Rốt cuộc là thứ gì đây, dù có chết thì cũng phải cho ta thống khoái đi chứ.”
Vân Vụ đạo trưởng nghĩ thầm trong lòng.
Im lặng một lúc, Vân Vụ đạo trưởng cắn răng.
An toàn tính mạng quan trọng hơn, hủy bỏ kế hoạch đi thăm thú thành phố Văn Châu, trực tiếp đi ngang qua thành phố Văn Châu để về Không Không Đạo Môn vậy.
Đợi quay về tông môn rồi, có đại trận thủ hộ của tông môn, không cần phải sợ bất kỳ thứ gì nữa.
...
Trên một con đường lớn đi về phía thành phố Văn Châu.
Brừm brừm brừm... xịch xịch xịch...
Tiếng máy kéo kêu đều đều bên tai, hai tay của Tống Thư Hàng vịn tay lái, toàn thân run lên theo nhịp của máy kéo. Hắn... lái rất hăng say!
Thật ra ấy mà, nếu như người khác không nhìn thấy bộ dạng của ngươi lúc lái xe máy kéo thì lái nó cũng tuyệt lắm.
Đầu xe nặng thật nặng, lúc chạy thì có cảm giác run run, giống như lời Bạch Tôn Giả đã nói —— cảm giác rất tuyệt.
Đặc biệt là cỗ xe máy kéo này lại có thể chạy với tốc độ như bay 100km thậm chí là 150km/1 giờ, cảm giác này quả thực vô cùng tuyệt vời, chạy lâu sẽ gây ghiện, cứ muốn chạy mãi thôi!
“Aha, Bạch tiền bối, chừng nửa giờ nữa là chúng ta có thể tới thành phố Văn Châu rồi, sau đó sẽ tới nhà của ta ở đường Bạch Kình ngay thôi.”
Tống Thư Hàng nói với Bạch Tôn Giả.
Hắn sợ Bạch tiền bối đột nhiên nhàm chán mà thất thần thì sẽ phiền to, cho nên trên đường đi, hắn luôn tìm cớ nói chuyện với Bạch Tôn Giả.
Nhưng lần này hỏi xong, chờ mãi không nghe thấy Bạch tiền bối trả lời.
Tống Thư Hàng vội vàng quay đầu lại nhìn một cái, phát hiện Bạch tiền bối đang nhắm mắt, người thì co ro lại thành một cục.
Ngủ rồi à?
Chẳng lẽ vì sáng nay giúp mình và huấn luyện viên Tiểu Lý điều trị thương thế, tiêu hao quá nhiều linh lực, cho nên ngài ấy mệt rồi?
Hay là...
Tống Thư Hàng từ từ giảm vận tốc của máy kéo xuống, dừng lại ở ven đường.
Sau đó, hắn giơ tay huơ huơ trước mặt Bạch tiền bối.
Bạch tiền bối vẫn không hề có phản ứng gì —— hô hấp của hắn, ừ, không có hô hấp. Bởi vì tới được cảnh giới của Bạch tiền bối thì đã không cần phải hít thở làm gì nữa rồi.
Tống Thư Hàng ngẫm nghĩ một lúc, lấy một thứ ra từ trong túi. Đó là một cây tiêu nhỏ, tên là thiên lý truyền âm tiêu, do Hoàng Sơn Chân Quân đưa cho hắn lúc đi đón Bạch Tôn Giả xuất quan.
Dùng thứ này thì có thể liên lạc với Bạch Tôn Giả.
Hắn thử thổi thiên lý truyền âm tiêu lên.
Rất nhanh, bên trong cây tiêu phát ra giọng nói nhu hòa của Bạch tiền bối.
“Xẹt xẹt... Xin chào.”
Tống Thư Hàng nhìn Bạch Tôn Giả, thấy hắn vẫn không động đậy chút nào. Trong lòng đã đoán được lý do.
“Xẹt xẹt... Xin chào, đây là nơi A Bạch bế quan, cách lúc bế quan chấm dứt còn hai ngày ba giờ lẻ hai phút, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi.”
Bên trong thiên lý truyền âm tiêu, giọng nói của Bạch Tôn Giả vẫn ôn tồn như thế.
Đúng vậy, Bạch tiền bối bế quan rồi.
Bế quan cuồng nhân Bạch Tôn Giả, bởi vì ngồi trên xe cảm thấy chán quá. Mà chán không có gì làm thì cứ bế quan thôi. Bế bao lâu đây nhỉ? Dù sao cũng phải bế quan, vậy thì bế ít ít hai ngày trước đi.
Vậy nên Bạch Tôn Giả liền bế quan hai ngày luôn.
...
Tống Thư Hàng ôm trán.
Tiền bối, ngài có thể bế quan ít hơn được nữa không!
Ngài thế này bảo ta đưa ngài về nhà rồi phải sắp xếp kiểu gì bây giờ?
Nếu như Bạch tiền bối chỉ bế quan có nửa ngày thôi thì Tống Thư Hàng còn có thể bịa chuyện:
“À đây là bạn của con, đi đường mệt quá nên buồn ngủ, cứ để cho hắn ngủ cho đẫy giấc đi đã.”
Nhưng bây giờ bế quan những hai ngày, hắn phải giải thích với ba Tống và mẹ Tống kiểu gì đây?
Bạn con từ bé đã thích ngủ rồi, ngủ một giấc phải một hai ngày, ba mẹ cứ yên tâm đi?
Yên tâm cái con khỉ, có ai mà ngủ một giấc những hai ngày chứ? Người thực vật chắc? !
Tới lúc đó, ba Tống nhất định sẽ lo lắng sốt vó, lập tức đưa Bạch Tôn Giả đến bệnh viện ngay.
“Làm sao bây giờ, hay là mình tìm khách sạn nào gần đây rồi để Bạch tiền bối ở trong đó nhỉ?”
Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.
Nhưng vừa mới nghĩ ra thì hắn đã lập tức gạt phức suy nghĩ này đi rồi.
Nói đùa gì thế? Bỏ Bạch tiền bối ở lại trong khách sạn một mình à?
Lỡ như trong lúc Bạch tiền bối bế quan mà mở ra cái sa mạc thực tại ảo kia, khiến cho tất cả mọi người ở trong khách sạn bị thiếu niên áo xanh nọ ngược đãi chết đi sống lại, ngỏm củ tỏi luôn thì sao bây giờ!
Dù không xuất hiện thực tại ảo đi nữa, nhưng dựa vào bộ dạng tuấn mỹ và giá trị mị lực của Tống Thư Hàng, nói không chừng sau khi hắn bỏ Bạch Tôn Giả lại trong khách sạn thì một phút sau sẽ có rất nhiều đại gia dẫn đàn em tới cướp Bạch tiền bối đi mất.
Việc này chưa chắc là không thể xảy ra, bởi vì đã có tiền lệ rồi!
Lúc trước khi hắn đi đón Bạch Tôn Giả xuất quan, đã có mấy tên đại gia vì muốn cướp pho tượng của tôn giả mà đánh nhau to luôn.
“Thôi vậy, cứ về nhà mình trước đi. Sau đó lại tìm Đậu Đậu và tiểu hòa thượng kia về, lại bảo Đậu Đậu bố trí một cái kết giới ở trong phòng của mình cũng được.”
Tống Thư Hàng xoa trán.
Về phần phải giải thích với ba Tống và mẹ Tống thế này thì cứ đi được bước nào hay bước ấy. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng!
Nếu không được thì cứ bảo Bạch Tôn Giả là người thực vật cũng được.
Tống Thư Hàng thở dài nặng nề, ngồi lại trên ghế lái, chuẩn bị khởi động máy kéo.
Tiếng máy kéo nổ ầm ầm vang lên, khói đen bốc lên...
Tống Thư Hàng đang chuẩn bị khởi động máy kéo thì bất chợt có một ngôi sao băng xinh đẹp lướt ngang qua bầu trời.
Dù là ban ngày, nhưng ánh sao băng kia vẫn sáng ngời chói mắt.
“Sao băng à?”
Tống Thư Hàng nhắm mắt lại, chắp hai tay trước ngực, miệng mấp máy cực nhanh?:
“Hy vọng Tô Thị A Thập Lục có thể nhanh chóng khỏe lại, hy vọng vấn đề trí nhớ của Bắc Hà tiền bối, Tam Lãng tiền bối và Cổ Hồ Quan tiền bối cũng có thể được giải quyết!”
Nói tới đây, hắn lặng lẽ hí mắt nhìn sao băng kia, sao băng vẫn còn lướt ngang trên bầu trời, còn đủ thời gian để cầu nguyện tiếp.
“Hy vọng lần này mang Bạch tiền bối về nhà có thể thuận lợi, đừng xảy ra việc gì. Hy vọng Đậu Đậu và tiểu hòa thượng đừng có chạy loạn nữa mà sẽ ngoan ngoãn nghe lời!”
Nói xong, hắn lại hí mắt ra dòm tiếp, sao băng hãy còn đó, lại còn sáng chói hơn.
“Nguyện vọng cuối cùng, hy vọng con đường tu hành của ta có thể thuận lợi hơn nữa, hy vọng ta cũng sẽ may mắn hơn!”
Việc ngu ngốc như kiểu cầu nguyện với sao băng này, trước kia chắc chắn Tống Thư Hàng sẽ không làm —— khi đó hắn không tin vào mấy việc này.
Tuy rằng bây giờ hắn vẫn không tin, nhưng kể từ sau khi biết rõ giới tu sĩ thật sự tồn tại, thì hắn cảm giác như 'số mệnh' thật sự vô cùng huyền diệu. Bởi vì bên cạnh hắn có một Bạch tiền bối may mắn tới mức tà môn luôn!
Tuy rằng cầu nguyện với sao băng có vẻ hơi ngu ngốc, nhưng cũng có thể cầu an tâm.
Nói không chừng tâm trạng tốt hơn thì vận khí cũng sẽ tốt theo.
Sau khi cầu nguyện xong, Tống Thư Hàng lại mở to mắt nhìn ngôi sao băng kia.
Ủa, có phải mình bị ảo giác không nhỉ, sao mà ngôi sao băng này càng lúc càng sáng, càng lúc càng... lớn thế này?
Mẹ ơi, ngôi sao băng này đang lao tới chỗ mình!
Tống Thư Hàng cảm giác bàng quang của mình ẩn ẩn căng cứng —— hắn lập tức nhớ tới một cảnh tượng mà thiếu chút nữa đã bị hắn quên béng đi.
Khi đó, hắn bị Cảnh Mạch đà chủ của Vô Cực Ma Tông đuổi giết, nên thi triển vạn lý phi độn thuật, đâm sầm vào lưng của Lãnh Diễm Kiếm bay tới chỗ Bạch Tôn Giả.
Sau đó hắn tận mắt nhìn thấy Vân Vụ đạo trưởng thoát ra từ trong ngũ chỉ sơn phong ấn pháp.
Lúc ấy, Bạch Tôn Giả đột nhiên nhắc tới một khối thiên ngoại kỳ thạch với Hoàng Sơn Chân Quân, nghe nói khối kỳ thạch kia có thể khiến cho tu sĩ nhất phẩm đứng cạnh nó đả thông lục thiếu dễ dàng hơn.
Sau cùng, Bạch tiền bối còn thuận miệng nói một câu:
“Nếu như Thư Hàng ngươi có thể tìm được một khối kỳ thạch như thế...”
Lúc ấy, Tống Thư Hàng bị dọa sợ hết hồn.
Hắn sợ một ngày nào đó sẽ đột nhiên có một khối thiên thạch giáng xuống từ trên trời, nện trúng người hắn.
Nên mấy ngày sau hắn vẫn luôn giữ nguyên cảnh giác.
Cũng may, có vẻ như lời Bạch tiền bối thuận miệng nói ra lúc ấy cũng không biến thành 'lời chúc của Bạch Tôn Giả'. Nên hắn cũng bình an vượt qua mấy ngày.
Vậy nên, dần dà hắn cũng không để chuyện này ở trong lòng nữa.
Nhưng không ngờ, thứ nên tới rốt cuộc vẫn tới.
Khối thiên thạch này rốt cuộc vẫn giáng xuống chỗ hắn.
Tống Thư Hàng thở dài, nhìn chằm chằm vào khối thiên thạch này, trong lòng bắt đầu tính toán địa điểm mà khối thiên thạch này có thể rơi xuống... Nếu như phát hiện ra thì hắn vẫn có thể tránh được.
Còn lỡ như không được thật thì có thể trốn ở bên cạnh Bạch tiền bối cũng được, dù Bạch Tôn Giả đang bế quan, nhưng dựa vào linh khí hộ thể của ngài ấy chắc là cũng có thể cản được khối thiên thạch này ấy nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận