Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1740: Đây là lần đầu tiên trong đời cô thất vọng đến thế

Chương 1740: Đây là lần đầu tiên trong đời cô thất vọng đến thế
Nhưng Linh Điệp Tôn Giả biết rất rõ mình không hề bị tâm ma kiếp quấy rầy. Tâm ma kiếp của Huyền Thánh bát phẩm chỉ xuất hiện sau khi ‘Huyền Thánh giảng pháp’ thất bại mà thôi.
Cho nên con gái đáng yêu của ta thật sự đang hiển thánh và giảng pháp? Là loại ‘Huyền Thánh hiển thánh rởm’ giống như Tống Thư Hàng tiểu hữu lúc trước à?
Không hổ là con gái của ta.
Linh Điệp Tôn Giả cảm thấy vui mừng từ tận đáy lòng.
Nhưng đột nhiên, hắn nghĩ tới một chuyện.
“Gay rồi.” Linh Điệp Tôn Giả kêu lên... Trong tay Vũ Nhu Tử không có bản thảo giảng pháp.
Hắn vốn không ngờ con gái lại đột nhiên nhân tiền hiển thánh nên chưa từng chuẩn bị bản thảo giảng pháp cho con.
Phải làm sao mới ổn đây?
Nếu khi ‘Huyền Thánh giảng pháp’ mà giảng pháp không đạt yêu cầu thì có thể sẽ phải đối mặt với ‘tâm ma kiếp’.
[Căn cứ theo nghiên cứu của ta đối với ‘hiển thánh bát phẩm’ thì khi Huyền Thánh giảng pháp có thể nhìn thấy các đạo hữu trong chư thiên vạn giới giao lưu, đồng thời tiến hành sàng lọc. Như vậy, Vũ Nhu Tử có thể nhìn thấy những lời mà ta nói hiện giờ không?] Linh Điệp Tôn Giả suy nghĩ.
Vào lúc này.
Rốt cuộc Vũ Nhu Tử cũng đã quyết định đạo hiệu của mình.
“Quyết định rồi!” Vũ Nhu Tử nói.
Cuối cùng cô đã quyết định ‘đạo hiệu’ đầu tiên trong cuộc đời mình.
Theo mong muốn của cô, trong quầng sáng ‘ngưng tụ long ấn’ kia, ba loại ngôn ngữ Trung, Anh và thế giới Hắc Long đều hình thành một đạo hiệu.
[Linh Điệp Tử] Cổ Thánh.
Nghìn năm đệ cửu thánh, Linh Điệp Tử Cổ Thánh.
Đây là thánh hào sẽ được ghi chép trong lịch sử tu luyện, là Cổ Thánh hiển thánh ở vị trí thứ mười, còn là vị tiên tử bát phẩm đầu tiên, mặc dù không phải Huyền Thánh, nhưng Cổ Thánh nghe cũng không khác Huyền Thánh là mấy.
“Đạo hiệu của a cha là của ta rồi!” Vũ Nhu Tử nói với vẻ đắc ý dương dương, hôm nay hãy để cô bốc đồng gài hàng a cha một phen đi.
Linh Điệp Tôn Giả: “...”
Tống Thư Hàng: “...”
Các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1: “...”
Lưu Kiếm Nhất sư huynh trên Linh Điệp đảo nhếch khóe miệng: “Quả nhiên, đúng như ta đã đoán. Như vậy, sư công của ta rốt cuộc là ai? Sư công làm sư phụ mang thai sinh ra sư muội Vũ Nhu Tử, thế mà trước nay chưa từng tới Linh Điệp đảo, đúng là một gã đàn ông bạc tình bạc nghĩa.”
Linh Điệp Tôn Giả im lặng cả nửa ngày đột nhiên cười ha hả: “Không hổ là con gái đáng yêu của ta.”
Sau đó, Linh Điệp Tôn Giả chọn một trong ba bản thảo giảng pháp và bắt đầu tụng niệm, hi vọng có thể dùng cách này để khiến con gái đang ‘nhân tiền hiển thánh’ nhìn thấy bản thảo giảng pháp của mình.
...
...
Trong không gian giảng pháp.
Vũ Nhu Tử giơ tay nắm lấy quyển tập hợp bản thảo giảng pháp mà Đậu Đậu lưu lại, thử kích hoạt nó.
Nhưng kích hoạt thất bại.
Bản thảo giảng pháp này có thời gian chờ?
[Tống tiền bối, không ổn rồi. Không thể mở được bản thảo giảng pháp, nó có thời gian chờ.] Vũ Nhu Tử nhanh chóng truyền âm cho Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng: “!!!”
Nhìn giời, thời gian chờ đúng là thứ đáng ghét nhất.
May là trong tay ta còn quyển trục bằng da thú thứ hai, cứ giúp Vũ Nhu Tử vượt qua trước rồi nói sau.
Tống Thư Hàng móc quyển trục bản thảo giảng pháp thứ hai ra, toan đưa cho Vũ Nhu Tử.
Nhưng đúng lúc này, đôi mắt Vũ Nhu Tử đột nhiên sáng ngời lên.
Sau đó cô vung tay một cái, ném bản thảo giảng pháp mà Đậu Đậu lưu lại về cho Tống Thư Hàng, rồi ngồi xuống với vẻ thanh nhã, nhìn xa xăm không chớp mắt, mở miệng bắt đầu giảng giải một bài giảng pháp có liên quan tới ‘pháp thuật tổ hợp’.
Pháp thuật tổ hợp là sở trường của Linh Điệp đảo.
Kiếm thuật của Linh Điệp đảo, mỗi thức đều dung nhập đủ loại tổ hợp phép thuật biến hóa, Điệp Ưng Biến, Điệp Phượng Biến, Điệp Long Biến...
Chỉ cần tổ hợp phép thuật thật tài tình là có thể hình thành uy lực khó lường.
Bài giảng pháp này rất thích hợp với Vũ Nhu Tử, hơn nữa cũng là nội dung giảng pháp mà cô hiểu được, bởi vì phần lớn lý luận trong đó là tri thức tu luyện mà Linh Điệp Tôn Giả chỉ bảo cho cô từ nhỏ.
Vũ Nhu Tử nhanh chóng tiến vào trạng thái giảng pháp, khi giảng giải, giữa thiên địa như có âm thanh đại đạo mơ hồ làm bạn, khiến tu luyện giả của chư thiên vạn giới càng dễ hiểu được nội dung giảng pháp của cô.
“Bản thảo giảng pháp này của Vũ Nhu Tử rõ ràng mang phong thái của Linh Điệp đảo nhà cô ấy. Ở đâu ra vậy?” Tống Thư Hàng hiếu kỳ nói.
Lúc đầu hắn còn tưởng Vũ Nhu Tử lấy được một bản thảo giảng pháp từ chỗ ‘Thiên Đế’, nhưng xem phong cách có vẻ không phải như vậy.
“Có lẽ là Linh Điệp đạo hữu trợ giúp Vũ Nhu Tử từ xa?” Hoàng Sơn Tôn Giả suy đoán.
“Đừng để tâm, tập trung nghe Vũ Nhu Tử giảng pháp đi. Nếu thật sự là Linh Điệp Tôn Giả trợ giúp Vũ Nhu Tử giảng pháp từ xa thì lần này Linh Điệp Tôn Giả đã dốc hết vốn gốc ra rồi. Nếu lý giải thấu triệt được bài giảng pháp về Kỹ xảo tổ hợp pháp thuật này thì còn hơn mười năm khổ tu.” Diệt Phượng Công Tử trầm giọng nói.
Tống Thư Hàng gật đầu, lắng nghe cẩn thận bài giảng pháp của Vũ Nhu Tử.
Ở trong cùng một ‘không gian giảng pháp’ với Vũ Nhu Tử, có thể nói bọn họ được tận tai nghe giảng pháp tại hiện trường, hiệu quả tốt hơn một bậc so với chư thiên vạn giới xem qua livestream.
Đối với tu luyện giả của chư thiên vạn giới, khoảng thời gian này vô cùng hạnh phúc.
“Đạo Tạng” được nghìn năm đệ nhất thánh giảng giải, “Phật Pháp Thượng Thừa” mà Thất Sinh Phù Huyền Thánh giảng giải, “Bí kíp tị kiếp” mà Thiên Nhai Tử giảng, “Đạo phòng ngự” của Đông Qua Thánh Quân, “Chế tạo trận pháp, phù văn” của Bạch Thánh, “Tổng kết tri thức liên quan tới luyện đan, gieo trồng linh dược, kỹ xảo đào khoáng, rèn đúc pháp khí, bồi dưỡng linh thú, may đạo bào, chế tạo phù văn, bố trí trận pháp và tiên trù” mà Thất Tu Thánh Quân giảng giải , “Yêu Thánh tâm kinh” của Đậu Đậu Cổ Thánh, cùng với “Vận dụng pháp thuật tổ hợp” của Linh Điệp Tử Cổ Thánh hiện giờ…
Đương nhiên... bài giảng pháp để lại ấn tượng sâu sắc nhất e là “Nho gia đại ái” của Bá Nho Huyền Ma.
Riêng chuyện hiểu rõ nhiều nội dung giảng pháp như vậy cũng đã mất tới mấy chục năm, đây quả là nỗi phiền muộn ngọt ngào.
Vũ Nhu Tử giảng pháp xong, mỉm cười.
Nếu cô gái này không bắng nhắng mà ngồi thật yên tĩnh, thì khí chất ưu nhã từ trong xương tủy sẽ tự toát lên.
Tống Thư Hàng nghe bài giảng pháp này xong, bỗng cảm thấy trong lòng dâng lên rất nhiều suy nghĩ và linh cảm táo bạo. Chỉ cần cho hắn một chút thời gian, hắn có thể hiểu rõ bài giảng pháp này, sau đó thử nghiệm tổ hợp pháp thuật, tăng cường uy lực pháp thuật... Hiện giờ, hắn chỉ còn thiếu... pháp thuật mà thôi.
Tương tự như lúc Đậu Đậu giảng pháp xong, Vũ Nhu Tử cũng nhận được ‘chúc phúc bảo hộ tinh thần vĩnh cửu’.
Đồng thời, trong đan điền của cô, hư đan ngưng tụ, một viên kim đan đã thành hình.
Được chúc phúc tác động nên kim đan của cô lớn hơn và mịn màng hơn so với kim đan của tu sĩ ngũ phẩm bình thường.
Khi kim đan vừa thành hình, linh lực lực tuôn ra liên miên không ngừng từ trong cơ thể cô, khiến chân nguyên trong người nhanh chóng thay thế cho linh lực.
Tiếp theo là bước quan trọng nhất, là giai đoạn mấu chốt nhất đối với tu sĩ chư thiên vạn giới.
Đó là long văn trên kim đan.
Mục tiêu của Vũ Nhu Tử tương tự như Tống Thư Hàng lúc trước, ăn chắc bảy văn, tám thì càng tốt.
Mỗi thành viên trong nhóm Cửu Châu số 1 đều có kim đan bảy long văn trở lên, hoặc là yêu đan cùng cấp.
Không có bảy long văn thì chẳng còn mặt mũi nào mà ở lại trong nhóm Cửu Châu số 1.
[Lần này ta độ kiếp trải qua nhiều khó khăn trắc trở như vậy, số lượng long văn chắc sẽ không ít.] Vũ Nhu Tử nhìn kim đan của mình với ánh mắt chờ mong.
Cho dù tính cách cô thoải mái đến đâu, thì vẫn khó tránh được căng thẳng khi đứng trước khâu ‘một viên kim đan định đại đạo’ này.
Một lát sau.
Vũ Nhu Tử nhấc người đứng dậy.
Trạng thái ‘giảng pháp’ của cô đã kết thúc, tiếp theo tới phiên ‘Lý m Trúc’ giảng pháp.
“Vũ Nhu Tử, chúc mừng.” Hoàng Sơn Tôn Giả mỉm cười.
Bắc Hà Tán Nhân vui mừng nói: “Từ giờ trở đi, cô cũng là Kim Đan Linh Hoàng ngũ phẩm rồi.”
“Cám ơn các vị tiền bối.” Vũ Nhu Tử mỉm cười ngọt ngào.
“Này Vũ Nhu Tử, cô ngưng tụ bao nhiêu đan văn?” Cuồng Đao Tam Lãng nói.
Tống Thư Hàng cũng tò mò nhìn về phía Vũ Nhu Tử.
“Ha ha, cái này ấy à, ha ha ha ha, ta còn có việc, đi trước. Chúng ta gặp mặt ở hiện thế nhá.” Vũ Nhu Tử chớp mắt.
Sau đó cỗ vẫy tay với các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1: “Tống tiền bối, các vị tiền bối, hẹn gặp lại.”
Thân hình của cô biến mất không còn tăm hơi.
Giống như Đậu Đậu, thân thể cô được dịch chuyển đến thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng. Vốn là về thế giới Hắc Long trước, nhưng do hai người bị cuốn vào trong thiên kiếp của Tống Thư Hàng nên khi Tống Thư Hàng còn chưa đi ra, Vũ Nhu Tử cùng Đậu Đậu bị đưa vào thế giới hạch tâm trước.
Lúc này, Đậu Đậu đang lẳng lặng nằm trên đồng cỏ của thế giới hạch tâm, trên lưng ngưng tụ thành một cặp cánh rồng, nó đang nghiên cứu tác dụng của chúng.
Khi thấy Vũ Nhu Tử xuất hiện, Đậu Đậu vui vẻ nói: “A, Vũ Nhu Tử, cô cũng tới rồi.”
“Đây là đâu?” Vũ Nhu Tử hiếu kỳ nói.
“Chắc là thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng, ta từng đi vào mấy lần rồi.” Đậu Đậu trả lời.
Vũ Nhu Tử gật đầu, cô ngồi xuống bên cạnh Đậu Đậu, vòng hai tay ôm lấy đầu gối.
“Tâm trạng của cô không được tốt?” Đậu Đậu hiếu kỳ nói.
“Ừ.” Vũ Nhu Tử gật đầu, cô lại tập trung quan sát vị trí ‘đan điền’ của mình, ở đó có một viên kim đan lấp lóe ánh sáng, vừa lớn vừa tròn, linh lực vượt xa tu sĩ kim đan bình thường.
Nhưng...
Trên nó không hề có đan văn.
Không có một cái nào!
Vũ Nhu Tử mệt tim quá.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy thất vọng như thế.
Đậu Đậu nghiêng đầu suy nghĩ một lát, an ủi: “Có chuyện buồn gì thì nói ra đi, cho ta vui vẻ một chút? Không đúng không đúng, ý ta là nói chuyện buồn ra, có thể trong lòng sẽ dễ chịu hơn một chút?”
Gần đây cà khịa người khác thành quen rồi, chẳng biết nói mấy lời an ủi người ta nữa.
Vũ Nhu Tử cúi đầu nhìn Đậu Đậu, sau đó lại chôn sâu gương mặt vào cánh tay: “Không nói, đánh chết ta cũng không nói.”
Đậu Đậu: “...”
Tình hình có vẻ nghiêm trọng đây, với tính cách của Vũ Nhu Tử mà còn bị đả kích nặng nề như vậy, có nên tìm Tống Thư Hàng hỏi ý kiến không?
**** ******
Ở một bên khác.
Tống Thư Hàng cũng đứng trước một vấn đề khó khăn.
Tiếp theo tới phiên ‘Tiểu m Trúc’ nhân tiền hiển thánh, giảng pháp. Nhưng Lý m Trúc còn đang trong trạng thái hôn mê, không hề có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.
Làm sao bây giờ, trạng thái này của con bé không thể nào hiển thánh và giảng pháp được.
Tống Thư Hàng nhìn về phía tiểu trợ lý lưới rồng: “Ta có thể giảng pháp thay Tiểu m Trúc không?”
Tiểu trợ lý lưới rồng lắc đầu trả lời: “Không phải cái gì cũng thay được, cũng như ngươi không thể sinh con thay con gái được, có một số việc con cái buộc phải tự làm.”
Tống Thư Hàng: “...”
Lúc này, hình thức ‘nhân tiền hiển thánh’ của Lý m Trúc tiến hành.
Người của chư thiên vạn giới + thế giới Hắc Long đều chứng kiến... tư thế ngủ của vị nghìn năm đệ thập thánh này.
Loáng thoáng thấy cả nước miếng chảy ra từ khóe miệng nghìn năm đệ thập thánh.
Sau khi nhân tiền hiển thánh hoàn thành, bước sang khâu ‘ngưng tụ thánh ấn’.
“Thư Hàng, ngươi đừng nôn nóng, có lẽ đợi đến khi giảng pháp, Tiểu m Chúc sẽ bị cưỡng chế tỉnh lại.” Lệ Chi Tiên Tử an ủi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận