Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 851: Phó đạo diễn Bạch

Chương 851: Phó đạo diễn Bạch
“Ta có biết chuyện Linh Điệp tiền bối muốn đầu tư quay phim.”
Tống Thư Hàng trả lời.
Chuyện Linh Điệp Tôn Giả muốn quay phim này đương nhiên là Tống Thư Hàng có biết. Hắn còn biết Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối sẽ vào vai chính, cốt truyện của phim chính là Tam Lãng tiền bối tìm đường chết, quẩy đủ kiểu trong đủ mọi hoàn cảnh.
Trước đó, Linh Điệp Tôn Giả còn cố ý rủ hắn đóng một vai, đó là một nhân vật có “sở thích mặc đồ con gái”. Lẽ nào trong mắt Linh Điệp Tôn Giả, Tống Thư Hàng hắn là một quý ông thích mặc đồ con gái à? Nói sao đây nhỉ, ấn tượng đầu tiên đúng là rất quan trọng.
“Ha ha, khi bộ phim mà Linh Điệp đạo hữu đầu tư lần này bấm máy thì ta sẽ đi làm phó đạo diễn, học hỏi kinh nghiệm một phen. Chuẩn bị sau này còn làm đạo diễn.”
Bạch Tôn Giả nói với vẻ đắc ý.
Tống Thư Hàng bèn hỏi:
“Bạch tiền bối, ngài thật sự muốn làm đạo diễn à?”
Thục ra Tống Thư Hàng cảm thấy Bạch Tôn Giả làm diễn viên sẽ tốt hơn nhiều, hắn chỉ cần đứng im một chỗ thì đã là một khung cảnh say lòng người rồi.
“Đương nhiên, chuyện gì ta thấy hứng thú thì nhất định sẽ làm đến cùng. Chí ít thì cũng phải để ta làm đạo diễn một bộ phim mới được.”
Bạch Tôn Giả nói:
“À đúng rồi, Thư Hàng này... Trong bộ phim này có một vai phụ khá là thú vị, ngươi có muốn đề cử ai không? Trước đó ta đã hỏi thành viên của Nhóm Cửu Châu Số 1, nhưng mọi người vừa mới đóng một bộ xong nên tạm thời chưa có hứng thú đóng thêm. Cho nên... Hay là ngươi nhận luôn vai phụ đó đi nhé. Đến lúc đó ngươi bỏ ra một ngày là được rồi.”
Vai phụ nhỏ thú vị à?
Tống Thư Hàng lập tức nghĩ đến nhân vật có sở thích mặc đồ con gái mà lúc trước Linh Điệp Tôn Giả đã mời hắn đóng.
Không phải là vai đó đấy chứ?
Nếu là vai đó thì ta tuyệt đối sẽ không đóng đâu!
Hay là đề cử một người nào đó cho Bạch tiền bối nhỉ.
“Cái này, Bạch tiền bối à, để ta suy nghĩ kỹ cái đã, đến lúc đó sẽ đề cử một người cho ngài.”
Tống Thư Hàng trả lời, sau đó hắn suy nghĩ một hồi rồi lại hỏi:
“Đúng rồi, Bạch tiền bối này, nhân vật này có sở thích gì đặc biệt không thế?... Ví dụ như là… thích mặc đồ con gái chẳng hạn?”
Bạch Tôn Giả đứng đối diện im lặng.
Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi nói:
“Thư Hàng à... không tự tìm cái chết thì sẽ không chết đâu. Ngươi cũng muốn đến bí cảnh chậm chạp chơi à?”
“Hả?”
Tống Thư Hàng ngu người, ta lại tìm chết rồi ư?
Mình làm cái gì với khi nào thế nhỉ?
Ta chỉ muốn hỏi thăm, xem thử đó có phải là nhân vật “thích mặc đồ con gái” mà trước kia Linh Điệp Tôn Giả từng nói với ta không thôi mà! Thế này thì có gì đâu mà tìm chết chứ?
Chờ chút đã… đồ con gái, đồ con gái.
Tống Thư Hàng lục lọi lại trong đầu mình từ mấu chốt.
Sau đó, hắn nhớ lại mấy ngày trước, khi đi thăm dò mảnh vỡ của Thiên Giới Dao Trì thuộc Thiên Đình viễn cổ cùng với Bạch Tôn Giả và Tô Thị A Thập Lục. Lúc đó Bạch Tôn Giả đã khoác mũ phượng với áo phượng của nữ lên người.
Thứ mà Bạch tiền bối chỉ không phải là chuyện này đấy chứ?
Trùng hợp, tất cả đều là trùng hợp thôi!
Tống Thư Hàng nói:
“Bạch tiền bối hiểu lầm rồi, ta không có ý đó đâu.”
Bạch tiền bối không trả lời, chỉ mỉm cười rất đỗi ôn hòa.
Tống Thư Hàng cảm giác mình sớm muộn gì cũng tèo.
Khụ.
Nhưng nếu nhân vật này đã không có sở thích mặc đồ nữ... Tống Thư Hàng bèn quay đầu nhìn Viện Trưởng đang nhấp từng hớp trà ở bãi cát đối diện.
Không biết người bắt yêu trẻ tuổi có hứng thú với việc đóng phim không nhỉ?
Mình phải dùng cách gì để dụ hắn đi quay phim đây?
Trong lúc đang suy tư, ở đầu dây diện thoại bên kia, chỗ Bạch Tôn Giả đột nhiên truyền tới một tiếng vang thật lớn.
Hình như cái gì đó nổ mạnh, hơn nữa bảo đảm uy lực của vụ nổ này không hề nhỏ.
Tống Thư Hàng vội hỏi ngay:
“Bạch tiền bối, xảy ra chuyện gì thế?”
“À, không có gì đâu. Vừa rồi có hai tên âm thầm theo dõi ta, trông không tốt lành gì. Ta đánh tiếng gọi bọn chúng thì bọn chúng lập tức bỏ chạy. Thế là ta thuận tay ném một cái pháp thuật, nhưng lại không khống chế được uy lực nên khiến bọn chúng nổ banh xác. Ơ… có thu hoạch rồi. Trên người bọn chúng không ngờ có ba đạo Kỳ Lân Kim. Đây là tài liệu cực tốt để chế tạo pháp khí không gian. Đúng là thứ ta đang cần. Trên Trái Đất bây giờ khó mà tìm thấy nó lắm. Bình thường chỉ có mấy người ở thời đại viễn cổ mới sưu tầm chúng. Không ngờ trên người hai tên này lại có được, đúng là thu hoạch bất ngờ mà.”
Bạch Tôn Giả đáp.
Tống Thư Hàng:
“…”
“À đúng rồi, Thư Hàng. Buổi tối ngươi phải đến khu đại học Giang Nam đúng không? Thế thì ta sẽ trực tiếp đến khu Giang Nam chờ ngươi nhé.”
Bạch Tôn Giả hỏi.
Tống Thư Hàng:
“Ok, Bạch tiền bối. Chúng ta gặp nhau ở khu Giang Nam.”
“Ừ, gặp nhau ở khu Giang Nam. À đúng rồi, còn việc này nữa. Hôm qua bộ phim Trận Chiến Mạt Pháp mà chúng ta đóng đã chiếu rồi đúng không? Đúng vào ngày cuối tuần luôn nhỉ? Thành tích của phòng vé ngày và phòng vé tuần thế nào rồi? Có giành giải quán quân phòng vé không thế?”
Bạch Tôn Giả hỏi.
Tống Thư Hàng:
“Lát nữa ta sẽ hỏi Hoàng Sơn tiền bối xem sao, ngài ấy sẽ có số liệu chính xác hơn.”
“Thôi bỏ đi, ta tự đi hỏi vậy, đến lúc đó bảo Hoàng Sơn đạo hữu đăng vào trong nhóm cho mọi người xem luôn.”
Bạch Tôn Giả nói… Trong lúc nói chuyện, trong điện thoại lại vang lên tiếng “Uỳnh” thật lớn.
“Bạch tiền bối, lại có người đánh lén à?”
Tống Thư Hàng vội vàng hỏi.
“Không phải… là ta bất cẩn té ngã, đập ra một cái hố to. Không sao đâu, xung quanh không có ai nhìn thấy, cũng không có camera. Ta dùng Bình Thổ chú khôi phục lại là xong ngay. Ừm, tiện tay cho thêm một pháp thuật hóa cát chôn hai tên bị ta làm nổ banh xác này luôn.”
Tống Thư Hàng:
“…”
“Được rồi, à đúng rồi… Hôm qua Lệ Chi Tiên Tử liên lạc với ta, hỏi ta khi nào thì đến di tích Trường Sinh giả ở đáy biển. Đợi ngươi đăng ký nhập học xong thì chúng ta đi đến động phủ của Trường Sinh giả Trình Lâm chơi thử đi. Ta cảm thấy ngươi chắc chắn sẽ có thu hoạch ở đó.”
“Được đấy, nhưng ta lỡ hứa với Hoàng Sơn Chân Quân, đầu tháng chín phải đại diện cho ngài ấy đi theo dõi trận chiến của Đồng Quái Tiên Sư và Bắc Hà Tán Nhân trên đỉnh Tử Cấm, tiện tay mang theo hai món quà nhỏ tới đưa cho họ, chúng ta phải sắp xếp lại thời gian cái đã.”
Tống Thư Hàng đáp.
“Đến lúc đó, chúng ta đi xem Bắc Hà đại chiến với Đồng Quái trước, xem xong thì liên lạc với Lệ Chi Tiên Tử đi thăm dò động phủ của Trường sinh giả Trình Lâm.”
Bạch Tôn Giả trả lời.
“Cũng được, vậy cứ thế đi.”
Dù kỳ nghỉ hè của Tống Thư Hàng đã kết thúc nhưng nhân sinh của hắn vẫn muôn màu như cũ.
“Vậy ta cúp máy trước đây… À, chết dở, mải lo nói chuyện với ngươi nên dùng Bình Thổ chú quá tay, giờ nó biến thành một ngón núi nhỏ luôn rồi.”
Bạch Tôn Giả hỏi qua điện thoại:
“Có cần cho nổ tung ngọn núi này không nhỉ?”
“…”
Tống Thư Hàng:
“Bạch tiền bối ngài tự xem xét đi.”
“Vậy giữ lại nhé, nếu nổ nữa thì phiền lắm.”
Bạch Tôn Giả nói:
“Thôi không nói nữa, ta cúp máy đây.”
“Chờ chút, Bạch tiền bối, ta đột nhiên nhớ ra chuyện này.”
Trong đầu Tống Thư Hàng đột nhiên linh quang chợt lóe, nói.
“Chuyện gì thế? Sao ta cứ thấy ngươi hơi bị nhiều chuyện thế nhỉ?”
Bạch Tôn Giả đáp.
Tống Thư Hàng:
“…”
“Là thế này đây, Bạch tiền bối ngài có biết Trường Sinh giả Trình Lâm đó có bộ dạng thế nào không? Trong lòng ta có suy đoán và cách nghĩ thế này, nếu như có thể để ta xem bộ dạng của Trình Lâm đó thì những manh mối trong lòng ta có thể xâu chuỗi lại với nhau.”
“Ừm, bộ dạng ấy à... Hơi khó tả, dù sao đối phương là Trường Sinh giả, có pháp tắc che giấu. Ta chỉ nhớ cô ta là tiên tử, mặc bộ đạo bào cổ, trên đầu đội đạo quan, ngồi trên hoa sen bạch ngọc. Dung mạo cụ thể thế nào thì ta cũng không thể dùng hai ba câu để giải thích cho ngươi được. Để ta xem có thể vẽ ra đại khái được không rồi đưa hình cho ngươi. Nếu không được thì chờ chúng ta đến di tích kia rồi ngươi tự xem là được.”
Bạch Tôn Giả nói.
“Được rồi, cũng đành vậy thôi.”
Tống Thư Hàng nói.
“Hết rồi chứ? Hết rồi thì ta cúp máy nhé.”
Bạch Tôn Giả nói.
“Chắc là xong rồi.”
Tống Thư Hàng suy nghĩ một chút, không nhớ ra chuyện gì nữa.
“Thế gặp nhau ở khu Giang Nam nhé.”
Bạch Tôn Giả nói.
“Ừ, gặp nhau ở đó. À, đợi chút, đợi chút đã, Bạch tiền bối còn chưa cúp đấy chứ?”
Tống Thư Hàng lại nghĩ tới một chuyện quan trọng bèn vội vàng kêu lên.
Bạch tiền bối:
“Ngươi cúp (chết) rồi thì ta cũng chưa cúp đâu. Ít nhất thì ta có thể sống lâu hơn ngươi mấy vạn năm đấy!”
Tống Thư Hàng:
“...”
“Bạch tiền bối, ta muốn hỏi xem có cách nào vẫn bảo vệ được cha mẹ ta bình an khi ta ở xa nhà hay không? Mặc dù trên người ta có kha khá phù bảo, nhưng muốn kích hoạt thì cần có tinh thần lực, không thích hợp cho ba mẹ của ta dùng.”
Từ sau khi có một con rối nhện lặng lẽ chui vào trong nhà thì Tống Thư Hàng lập tức lo lắng cho an nguy của cha mẹ mình. Nếu lúc đó không phải có Vân Vụ Đạo Trưởng ở đây thì có trời mới biết con rối nhện đó sẽ làm ra những chuyện gì.
Bạch Tôn Giả hỏi:
“Có người nhắm vào người nhà của ngươi à?”
“Đúng vậy.”
Tống Thư Hàng đáp.
“Thì cứ xử lý tên đó là được, đối phương người của thế lực nào đấy?”
Bạch Tôn Giả nói:
“Chỉ có nghìn ngày làm trộm, chứ làm gì có chuyện phòng trộm nghìn ngày đâu.”
“Nhưng ta vẫn chưa xác định được là ai nhắm vào người nhà của ta nữa.”
Tống Thư Hàng nói.
“Kẻ địch của ngươi nhiều đến thế à?”
Bạch Tôn Giả hỏi.
“Cũng không nhiều lắm... Được tính là kẻ thù thực sự thì có ba người Công Tử Hải của Vô Cực Ma Tông, giữa hắn và ta từng có mâu thuẫn. Còn có tộc chiến sĩ nhím biển, giữa bọn chúng và ta có thâm thù đại hận, thứ bảo vật mà Boss của bọn chúng muốn đang nằm trong tay ta. Còn có tổ chức sát thủ Tam Thập Tam Thú Tông nữa, nhưng tổ chức này hẳn là sắp bị Bạch tiền bối xử gọn rồi. À còn có tà ma của thế giới Cửu U nữa, kế hoạch tấn công thế giới Kim Liên Nho gia của bọn chúng đã bị ta phá hỏng, chắc là bọn chúng hận ta dữ lắm. Đại khái chừng bấy nhiêu.”
Tống Thư Hàng đáp.
“Trong mấy tháng ngẳn ngủi thôi mà đã chọc vào mấy kẻ địch thuộc phái thực lực thế này cơ đấy, tài hút địch của Thư Hàng nhà ngươi cũng không vừa đâu.”
Bạch Tôn Giả nói.
“Oan uổng quá đi Bạch tiền bối. Trong những kẻ địch này chẳng có ai là do ta chủ động chọc vào cả. Thù hận của Đám Vô Cực Ma Tông là bị A Thập Lục và Tô Thị A Thất tiền bối lôi vào. Thù hận của chiến sĩ nhím biển là bị Vũ Nhu Tử và thế gia họ Sở lôi vào, cộng thêm cả Toàn Phong Tôn Giả và Diệt Phượng tiền bối. Tà ma Cửu U thì chẳng qua là ta nằm không cũng trúng đạn.”
Tống Thư Hàng nói.
Bạch Tôn Giả:
“…”
Tư thế nằm không cũng trúng đạn của ngươi đặc biệt hết chỗ nói. Mỗi lần nằm tới cuối thì mục tiêu oán hận đều rớt thẳng xuống đầu ngươi là sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận