Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2746: Hoàng Sơn đạo hữu, khiên thịt chỗ ngươi có đủ thịt không?

Chương 2746: Hoàng Sơn đạo hữu, khiên thịt chỗ ngươi có đủ thịt không?
Đậu Đậu trợn to mắt chó của mình, nghi hoặc nhìn Hoàng Sơn Tôn Giả.
Có phải Hoàng Sơn đại ngốc đến thời mãn kinh rồi không? Nếu không vì sao lại đột nhiên gắt gỏng chẳng hiểu ra sao thế kia?
Chờ chút…
Lẽ nào chuyện ta lặng lẽ đổi ‘cứu tâm hoàn hiệu quả nhanh’ của hắn thành đậu ngào đường có cùng hương vị bị hắn nhận ra rồi? Trong lòng Đậu Đậu có chút chột dạ.
Chủ yếu là vài ngày trước, lúc tim gan Hoàng Sơn đại ngốc phát đau thì sẽ bắt nó gặm ‘cứu tâm hoàn hiệu quả nhanh’, sau đó Hoàng Sơn nghe tiếng nhai ‘cứu tâm hoàn hiệu quả nhanh’, tim gan sẽ dễ chịu một chút… Cho nên, suy nghĩ vì dạ dày của mình, Đậu Đậu lặng lẽ đổi ‘cứu tâm hoàn hiệu quả nhanh’ thành đậu ngào đường.
Dù sao tim gan nó không có bệnh tật gì, không bệnh mà uống thuốc gì chứ?
Trong lúc đang suy tư, lại thấy Hoàng Sơn đại ngốc thuần thục vươn tay túm lấy bình ‘cứu tâm hoàn hiệu quả nhanh’, đổ ra hai viên, chuẩn bị nhét vào miệng.
[Xem ra không phải nồi của ta, chắc trong nhóm Cửu Châu số 1 lại có người gửi nội dung tán gẫu khiến Hoàng Sơn đại ngốc run rẩy tim gan rồi?] Đậu Đậu đầu tiên là âm thầm ấn like cho vị thành viên không biết tên trong nhóm kia, đồng thời nó nhào về phía Hoàng Sơn đại ngốc, hô lên: “Đại ngốc, để ta nhai cho, để ta nhai viên thuốc này cho. Ngươi nghe tiếng ta nhai thuốc là được rồi, thuốc có ba phần độc, gần đây ngươi vẫn đừng nên uống.”
Hoàng Sơn Tôn Giả sững sờ.
Đậu Đậu, là đang nghĩ cho hắn?
Từ sau khi hắn đề xuất muốn phân phủ với Đậu Đậu… đồng thời bắt đầu bố trí động phủ mới cho Đậu Đậu, dường như Đậu Đậu lập tức trưởng thành rồi, bắt đầu trở nên chín chắn.
Quả nhiên, con cái không thể cứ luôn ở dưới cánh chim của cha mẹ, nhất định phải để bọn nhỏ rời đi, bọn nhỏ mới có thể trưởng thành được.
Trong lòng Hoàng Sơn rất vui mừng.
‘Xoạt ~’ Đầu lưỡi Đậu Đậu cuốn một cái, liếm lấy ‘viên thuốc’ trong tay Hoàng Sơn Tôn Giả, sau đó trong miệng phát ra tiếng nhai rôm rốp.
Hoàng Sơn Tôn Giả đậy bình thuốc lại, cười sờ đầu chó của Đậu Đậu.
“Yên tâm đi, ta không sao.” Hắn nói như vậy.
Sau đó, hắn cắn răng mở tin nhắn riêng của Tống Thư Hàng tiểu hữu ra, trả lời: “Nói chính sự!”
Hắn không thể giả chết không trả lời Thư Hàng… Bởi vì lấy tính cách của ba tên Thư Hàng, Tam Lãng, Đồng Quái, nếu như ngươi làm lơ tin nhắn riêng của bọn họ, vậy chốc lát sau, bọn họ sẽ chạy vào trong nhóm @ ngươi.
So sánh hai cái hại thì chọn cái hại nhẹ hơn, cho nên dù tim gan lờ mờ phát đau, Hoàng Sơn ma ma vẫn chọn đáp lời Bá Tống.
“Là thế này, Hoàng Sơn tiền bối. Không phải lần trước ngài nhắc với ta, trung tuần tháng 1 này chúng ta cùng lập nhóm với Lý Đạo Quân đi ‘di tích Hóa Linh’, tìm vật chất khiến pháp khí bản mệnh của tu sĩ sinh ra ý thức yếu ớt, hoặc là khiến ý thức yếu ớt của pháp khí có tỉ lệ nhất định tiến hóa thành ‘khí linh’ trong di tích Hóa Linh ư. Ta thấy thời gian cũng không xê xích trung tuần tháng 1 bao nhiêu… Không bằng, hôm nay chúng ta bắt đầu hẹn đi?” Tống Thư Hàng trả lời.
Hôm nay đã là ngày 17 tháng 1, tính toán thời gian, vừa vặn đã là trung tuần tháng 1.
Chọn ngày không bằng đụng ngày… Hôm nay bèn bắt đầu hẹn nhau xông vào di tích Hóa Linh kia, sau đó dùng vài phút san bằng phó bản di tích Hóa Linh, đào ra vật chất khiến ‘pháp khí bản mệnh’ thăng cấp kia!
Dù sao thiên hạ đệ nhất búa ‘Đông Phương Đại Đế’ còn đang ở bên cạnh chờ mở lò luyện khí, hắn nhất định phải lấy vật chất thần kỳ kia tới tay trong thời gian ngắn nhất, trước khi Đại Đế mở lò, tăng cường pháp khí tổ hợp tam thập tam thú của mình lên một bước.
“Thì ra là việc này, bây giờ ngươi có thể nhín thì giờ ra à?” Hoàng Sơn Tôn Giả hỏi.
Trong tay Tống Thư Hàng có ‘thuốc nhỏ mắt’ thần kỳ kia, thứ đó cũng có chức năng khiến pháp khí bản mệnh sinh ra ý thức yếu ớt, đồng thời số lượng không ít… lúc trước Thư Hàng dùng thuốc nhỏ mắt này, mỗi giọt tính là một phần đi đổi lấy số lượng lớn bảo vật trong tay đạo hữu nhóm Cửu Châu số 1. Sau đó đám bảo vật kia lại thông qua ‘tán tài vương tọa’ tán tài một đợt trong hội nghị thường niên của Thiên Hà Tô Thị.
Hoàng Sơn Tôn Giả cũng mượn cơ hội này, dùng ‘thuốc nhỏ mắt’ kia khiến kiếm khí bản mệnh của bản thân sinh ra linh thức yếu ớt.
Mà vật chất thần kỳ bên trong di tích Hóa Linh có được công hiệu khiến ‘linh thức yếu ớt’ có tỉ lệ nhất định sinh ra khí linh… Tổ hợp thuốc nhỏ mắt và vật chất thần kỳ, trên lý luận mà nói quả thực là một đôi trời đất tạo nên.
Hiện tại thứ duy nhất cần suy xét chính là hiệu quả của ‘vật chất thần kỳ’ trong di tích kia có thể trùng với thuốc nhỏ mắt của Tống Thư Hàng hay không.
“Có thể, hoàn toàn không thành vấn đề, ta có thể xuất phát bất cứ lúc nào!” Tống Thư Hàng nói.
Hiện tại, hóa thân bọc thép của hắn trở về rồi, lại thêm Tống Four thế giới Cửu U.
Hắn lại trở về khoảng thời gian vui vẻ khi có phân thân kia, một người có thể đồng thời xuất hiện ở ba nơi.
Thế giới Ma Hải Cửu U do Tống Four trấn giữ, sau đó lưu hóa thân bọc thép trong phế tích tiểu thế giới này, đi cùng Đông Phương Đại Đế.
Cứ như vậy, bản thể của hắn có thể xuất phát, hẹn hò với Hoàng Sơn tiền bối, san bằng di tích Hòa Linh.
“Được, vậy ngươi chờ một lát, ta đi liên hệ với Lý Đạo Quân.” Hoàng Sơn tiền bối trả lời.
Sau khi kết thúc trò chuyện riêng với Tống Thư Hàng, Hoàng Sơn Tôn Giả lại móc ra một viên ‘ngọc phù truyền âm’ đặc chế, bắt đầu liên hệ với Lý Đạo Quân. Lý Đạo Quân là loại tu sĩ có tính cách cẩn thận, gần đây có rất nhiều người đang âm thầm tìm hắn, muốn lấy được vật chất thần kỳ kia từ trên người hắn, khiến cho Lý Đạo Quân gần đây ngay cả mạng cũng không dám lên. Cũng chỉ có một vài người bạn tri kỷ mới có thể liên hệ với hắn thông qua ‘ngọc phù truyền âm’.
Ngọc phù truyền âm được kết nối rất nhanh.
“Yo, Lý Đạo Quân, ta là Hoàng Sơn.” Đầu tiên Hoàng Sơn Tôn Giả tự nói ra tên, tránh cho Lý Đạo Quân cẩn thận ngắt kết nối của ngọc phủ.
“Ờm… là Hoàng Sơn à.” Giọng điệu của Lý Đạo Quân ở đầu bên kia dường như là mới tỉnh ngủ.
“Giờ không xê xích với trung tuần tháng 1 là bao, chúng ta có hẹn nhau đi đến di tích động phủ kia luôn không?” Hoàng Sơn Tôn Giả nói.
Lý Đạo Quân trả lời: “Chỗ ngươi tìm được đạo hữu loại hình phòng ngự thích hợp rồi ư? Phương diện nhân phẩm có tin được không?”
“Lần trước lúc liên hệ ngươi, chẳng phải ta nhắc với ngươi rồi à, ta đã tìm được người loại hình phòng ngự thích hợp. Yên tâm đi, nhân phẩm tuyệt đối đáng tin, là đạo hữu một tay ta nhìn hắn trưởng thành.” Hoàng Sơn Tôn Giả bùi ngùi mãi thôi.
“Là hậu bối? Vậy phòng ngự của hắn có đủ thịt không?” Lý Đạo Quân có hơi lo lắng nói: “Cạm bẫy và công kích trong di tích Hóa Linh vô cùng đáng sợ, cho nên nhất định phải là tu sĩ từ lục phẩm trở lên có sở trường phòng ngự… ta mới có nắm chắc xông vào nơi sâu trong di tích!”
“Phòng ngự không thấp hơn cấp bát phẩm.” Hoàng Sơn tiền bối bình tĩnh trả lời.
Bộ pháp khí tổ hợp tam thập tam thú kia của Tống Thư Hàng tiểu hữu, toàn bộ đều có phẩm chất bát phẩm, ‘Thánh thành không bao giờ thất thủ’ kia vừa mở, công kích cửu phẩm cũng gánh được. Hơn nữa, đây chỉ là cấp bậc phòng ngự mặt ngoài của Tống Thư Hàng, trên thực tế phòng ngự hiện tại của Tống Thư Hàng mạnh bao nhiêu, Hoàng Sơn ma ma cũng không tính ra được.
“Shhh, ổn rồi, ổn rồi.” Lý Đạo Quân vui vẻ nói.
Có điều chốc lát sau… Lý Đạo Quân lại có chút phiền não nói: “Tìm được đạo hữu loại hình phòng ngự rồi, nhưng chúng ta còn thiếu một vị cao tăng có đại công đức. Kỳ thực mấy ngày nay, ta vẫn luôn tìm cao tăng đắc đạo như vậy, nhưng vẫn không tìm được người đáng tin.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận