Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1682: Tài khoản này vứt đi là vừa

Chương 1682: Tài khoản này vứt đi là vừa
Chờ… Chờ chút đã, Xích Đồng vẫn còn là con nít đấy! Tống Thư Hàng cảm ứng được con mắt Thánh Nhân trên kim cương công đức của mình đang dần mở ra, trong lòng lập tức hoảng sợ. Thuật giám định cường giả quá bá đạo, sẽ khiến đứa bé này bị ám ảnh cả đời mất.
Ế, không đúng.
Đây cũng không phải Thánh Nhân Nho gia thật, chỉ là một phần của ‘diễn đồ kim đan’, lại không thể nhảy ra khỏi diễn đồ kim đan được. Cho nên phóng ra ‘ánh nhìn mang thai’ gì đó là chuyện bất khả thi.
Nghĩ tới đây, Tống Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thánh Nhân trên diễn đồ kim đan cũng không có thuật giám định cường giả, chỉ thông qua nguyên thần của Tống Thư Hàng để tập trung vào vị trí của cậu bé Xích Đồng từ xa.
[Lẽ nào… cơ hội vẽ mắt cho rồng cuối cùng của diễn đồ kim đan đang ở trên người cậu bé này?]
[Hoặc có thể, dù cậu bé này không có thiên phú võ kỹ hay ma pháp, nhưng lại là Nho giả trời sinh? Dẫn tới việc hình vẽ Thánh Nhân trên diễn đồ kim đan sinh ra cộng minh?] Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Nếu thật như thế thì đúng là khiến người ta hâm mộ.
Phong cách của Nho gia cứ phải gọi là đỉnh.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ, con mắt của Thánh Nhân Nho gia trên diễn đồ kim đan bỗng nhắm lại, không để ý tới cậu bé này nữa…
Cứ vậy mà nhắm lại thôi á?
Chẳng lẽ ngay cả Thánh Nhân khai sáng ra Nho gia nhất mạch, ai cũng sẽ dạy trong truyền thuyết cũng phải bó tay với tên đần này ư?
Có lẽ cậu bé này hết đường cứu rồi.


Trên bãi cỏ.
Cậu bé Xích Đồng vươn tay lau mồ hôi và nước mắt.
Sau đó, nó lại ngồi bật dậy.
“Thời gian còn sớm, luyện thêm một trăm lần nữa vậy.” Nó nhẹ giọng nói.
Mặc dù biết mình rất ngốc, nhưng nó không hề bỏ cuộc. Bao nhiêu năm qua nó cũng kiên trì nổi.
Nó vẫn có thể kiên trì lâu hơn nữa!
Trong nháy mắt, Tống Thư Hàng cảm thấy thương cho đứa bé này.
“Tiếc là bây giờ bản thể không có ở đây, bằng không dựa vào con mắt Thánh Nhân Nho gia, có lẽ sẽ nhìn ra đứa bé này có thiên phú ẩn nào hay không, rành hệ thống tu luyện dạng nào.” Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Nghĩ tới đây, hắn lại liếc nhìn Xích Tiêu Kiếm tiền bối.
“Đúng rồi, Xích Tiêu Kiếm tiền bối… Ngươi có thể nhìn ra được cậu bé này có thiên phú đặc biệt gì không?” Tống Thư Hàng mở miệng hỏi.
Nói thế nào thì Xích Tiêu kiếm cũng là thần binh Trường Sinh Giả, kiến thức rộng rãi, nói không chừng có thể thấy được điểm đặc biệt của cậu bé.
“Ừm, ta có thể nhìn ra, cậu bé tên Xích Đồng này… ăn cánh gà rán không cần nhả xương, đây là một thiên phú rất lợi hại. Nó ăn gà nhanh hơn người bình thường tới mấy lần lận đấy.” Xích Tiêu Kiếm tiền bối nghiêm túc nói.
Tống Thư Hàng: “…”
“Thế nào, muốn tiếp xúc với cậu bé này à?” Xích Tiêu Kiếm tiền bối hỏi lại.
Tống Thư Hàng thở dài: “Ta cứ cảm thấy sẽ rất phiền toái, rất có thể độ ngốc của cậu bé này đã vượt ngoài tầm tưởng tượng của chúng ta.”
Tuy nói vậy, nhưng nguyên thần của hắn vẫn từ từ hạ xuống, bay tới bên cạnh cậu bé.
Người bình thường sẽ không thấy được nguyên thần, dù là tu sĩ, lúc dưới ngũ phẩm cũng không cách nào nhận ra sự tồn tại của nguyên thần. Mà nguyên thần của Tống Thư Hàng còn có Xích Tiêu Kiếm tiền bối hộ thể, chỉ cần không chủ động hiện thân thì ngay cả Huyền Thánh bát phẩm cũng không cảm ứng được sự có mặt của hắn.
Nguyên thần xuất khiếu đúng là một kỹ năng tuyệt vời.
Tống Thư Hàng đáp xuống sau lưng của cậu bé Xích Đồng, cũng hiện ra cho nó thấy.
Đúng lúc này, Xích Đồng lại thi triển một động tác quay đầu vung mâu.
Xoẹt ~~
Trường mâu quét ngang. xuyên qua nguyên thần của Tống Thư Hàng.
Xích Đồng lúc này mới phát hiện có một đạo thân ảnh đứng sau lưng mình.
Nó bị dọa giật nảy mình, nắm trường mâu tung người nhảy lên, vào tư thế tấn công: “Ai đó!”
“Đừng sợ.” Tống Thư Hàng nở một cười khiến lòng người ấm áp, dùng ngôn ngữ của thế giới Hắc Long, dịu giọng nói: “Ta chỉ là một người qua đường, tình cờ đi ngang qua đây thôi.”
Gương mặt hiền lành của hắn đôi lúc vẫn rất hữu dụng, khi vừa gặp mặt luôn có thể để lại cho đối phương ấn tượng rằng hắn là “người tốt”.
Nhưng lần này, Tống Thư Hàng show mặt thất bại.
Xích Đồng càng căng thẳng hơn, thậm chí ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Nó nắm trường mâu thật chặt, nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng, chỉ cần Tống Thư Hàng có động tác gì thì nó sẽ đâm mâu thật mạnh tới!
Tống Thư Hàng lùi lại một bước, khoát tay ra vẻ mình rất vô hại, sau đó nói: “Ta xem ngươi luyện tập trường mâu lâu rồi, nhưng cảm giác…”
“Ta biết, ta không có chút thiên phú nào hết.” Xích Đồng giành nói trước.
Tống Thư Hàng: “…”
Tống *Lúc nào cũng bị cướp lời thoại* Thư Hàng.
Tạo Hóa Tiên Tử và mỹ nhân rắn công đức cướp lời thoại của hắn còn chưa tính, em trai Hắc Đồng ngốc nghếch này cũng cướp lời thoại của hắn là sao đây?!
“Ngươi có muốn đổi loại vũ khí khác không, đổi mâu thành đao chẳng hạn?” Tống Thư Hàng hỏi dò.
Xích Tiêu Kiếm tiền bối từng nói, không phải cậu bé này không thích hợp với ‘trường mâu’, chẳng qua là do đần bẩm sinh. Dù hắn có đổi thành kiếm, gậy hay đao thì hiệu quả chắc cũng không khác mấy.
Nhưng dù sao thì bản thân Tống Thư Hàng cũng am hiểu về đao, nếu thật sự muốn chỉ điểm cậu bé này thì tốt nhất nên bắt đầu từ đao.
Với Xích Đồng thì vũ khí gì cũng như nhau, chi bằng chọn thứ bản thân Tống Thư Hàng am hiểu nhất.
“Không, ta chỉ muốn tu luyện trường mâu thôi.” Xích Đồng nghiêm túc đáp: “Thật ra với ta thì loại vũ khí nào cũng thế cả. Nhưng ít nhất thì ta cũng tu luyện trường mâu lâu rồi… Hơn nữa, sau này ta muốn trở thành pháp sư chiến đấu giống ca ca. Trường mâu là vũ khí tương đối thích hợp với pháp sư chiến đấu.”
Tống Thư Hàng thở dài thật dài. Trong ký ức của hắn, kỹ năng mạnh mẽ duy nhất có liên quan đến trường mâu chính là thương pháp Nhân Quả Chi Thương với cái tên [Danh Âm Ca Phá] theo ngôn ngữ hắc long mà ý chí Cổ U đã dùng để đâm vào thận của hắn.
Chiêu thương pháp này đã được Xích Tiêu Kiếm tiền bối ghi lại, cũng đang trong quá trình phá giải và chuyển hóa thành đao pháp.
“Xích Tiêu Kiếm tiền bối, chiêu Danh Âm Ca Phá đó của ngươi phải thi triển thế nào, còn ghi lại không?” Tống Thư Hàng mở miệng hỏi.
“Đừng có nằm mơ, chí ít phải có thực lực trên lục phẩm mới có thể thi triển chiêu thương pháp đó. Hơn nữa còn phải có lĩnh ngộ và hiểu biết vô cùng sâu đối với nhân quả…” Xích Tiêu Kiếm tiền bối đáp.
Ngay cả thương pháp cơ bản thôi mà cậu bé Xích Đồng này tu luyện bao năm vẫn không thể nắm giữ được, loại thương pháp cao thâm thế kia, e rằng hắn học cả đời cũng không được gì.
“Đau đầu rồi đây.” Tống Thư Hàng quay đầu nhìn về phía cậu bé.
Xích Đồng không sợ hãi hét toán lên, cũng không cầu cứu người khác, chỉ nhìn Tống Thư Hàng đầy cảnh giác. Có lẽ nó cũng cảm giác được là Tống Thư Hàng không có ác ý. Hoặc có thể là nó không hề nghĩ tới chuyện như “cầu cứu” chăng?
“Xem ra, đành phải dùng loại tới cách cuối cùng, cứ thử xem sao.” Tống Thư Hàng nói: “Không biết hình thức nguyên thần xuất khiếu có thể thi triển bí pháp giám định hay không.”
“Xích Đồng. nếu như ngươi tin ta thì qua đây, để ta giám định cho ngươi một cái.” Tống Thư Hàng nói với vẻ chân thành cùng Xích Đồng.
“Không muốn.” Xích Đồng lắc đầu: “Ác ma trong truyền thuyết đều dụ dỗ người ta như vậy, ta sẽ không phối hợp với ngươi đâu.”
“Muốn biết ca ca Hắc Đồng Thập Tam Thế của ngươi đã đi đâu không?” Tống Thư Hàng mỉm cười, hắn cảm thấy Xích Đồng sẽ mắc câu.
“Muốn!” Xích Đồng gật đầu cái rụp.
Tống Thư Hàng: “Qua đây, để ta giám định ngươi xong thì sẽ nói cho ngươi biết ca ca ngươi đã đi đâu.”
Xích Tiêu Kiếm: “…”
Đoạn lời thoại này của Tống Thư Hàng thật sự quá tệ hại. Ai không biết mà nghe mấy câu này nhất định sẽ cho rằng hắn đang định dụ dỗ trẻ em.
“Được!” Xích Đồng cắm trường mâu xuống đất, hớn hở chạy tới bên cạnh Tống Thư Hàng.
Thật là một tên ngốc ngây thơ.
Nguyên thần của Tống Thư Hàng vươn tay ra, xoa đầu của cậu bé.
Xích Đồng cũng không phản kháng, để mặc cho Tống Thư Hàng xoa tóc mình.
Ngay sau đó, Tống Thư Hàng tháo găng tay ra, đặt tay lên người Xích Đồng, thử kích hoạt bí pháp giám định.
Thi triển bí pháp giám định thành công!
Trên người Tống Thư Hàng phân thân nơi Xích Long động phương xa bỗng nhiên xuất hiện mấy vết thương.
Tạo Hóa Tiên Tử xoay người, vung tay cho hắn hai phát trì dũ thuật, một lát sau, vết thương trên người Tống Thư Hàng phân thân đã lành lại.
Sau khi trả giá xong, kết quả giám định phản hồi vào ý thức của Tống Thư Hàng.
[Xích Đồng: chín tuổi, con lai giữa Long Huyết tộc và nhân loại, đứa bé do Hắc Đồng Thập Nhị Thế và nữ tử nhân loại sinh ra, rất ngưỡng mộ và tôn kính vị ca ca thiên tài của mình. Thiên phú võ kỹ kỳ cực kém, khả năng tương tác ma pháp cực kỳ kém, ngộ tính cực kỳ kém, khả năng phát triển của thân thể cực kỳ kém. Tài khoản này vứt đi là vừa, đề nghị đăng ký tài khoản mới.]
“Đứa bé này đã chín tuổi rồi ư?” Tống Thư Hàng nhìn Xích Đồng với vẻ không dám tin, đứa bé này chỉ cỡ trẻ con bốn tuổi mà thôi.
Võ kỹ và khả năng tương tác ma pháp đều cực kỳ kém.
Kết quả bí pháp giám định phản hồi lại quả thật không sai, tài khoản này đúng là nát đến không thể nát hơn.
Còn cứu được không? Còn cách giải quyết nào không? Tống Thư Hàng tiếp tục thúc giục bí pháp giám định, cố gắng tìm thêm nhiều tin tức hơn.
Có thể là vì chịu ảnh hưởng từ lần nhập mộng Hắc Đồng Thập Tam Thế, cho nên hắn có một loại cảm giác thân thiết đặc thù với Xích Đồng.
Nếu như bản thân có thể giúp đỡ đứa bé này thì Tống Thư Hàng sẽ ra tay tương trợ.
Nếu như mình không thể làm gì, vậy… đương nhiên là đành bó tay thôi. Hắn chẳng phải thần tiên không gì không làm được.
Bí pháp giám định không phản hồi thêm tin tức gì nữa.
Điều này có hai khả năng.
Một là cậu ngốc Xích Đồng này thật sự hết thuốc chữa, chỉ có nước chào thua
Còn lại, có thể là bí pháp giám định tạm thời cũng không giám định được gì, do quyền hạn và thực lực của Tống Thư Hàng còn chưa đủ.
Chuyện quyền hạn chưa đủ cũng từng xảy ra trước đây.
Bí pháp giám định cũng không phải vạn năng.
“Xong chưa?” Xích Đồng hỏi: “Hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết ca ca đã đi đâu không?”
“Đương nhiên.” Tống Thư Hàng đeo găng tay vào: “Hắn đến hiện thế rồi.”
“Hiện thế là nơi nào? Một nơi nào đó trong thế giới Hắc Long à?” Xích Đồng nghi hoặc hỏi.
Tống Thư Hàng lắc đầu: “Không phải ở thế giới Hắc Long, mà là một thế giới cbao la và khổng lồ hơn. Là một thế giới khác sau khi rời khỏi thế giới Hắc Long.”
Xích Đồng mở to hai mắt nhìn trân trối.
Cũng không biết nó có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của Tống Thư Hàng hay không.
“Ta có một bộ kỹ năng rèn sắt tên là Cương Thủ.” Tống Thư Hàng đột nhiên lại mở miệng: “Bộ kỹ năng này không khó nhập môn. Sau này ngươi chỉ cần tu luyện mỗi ngày thì có lẽ sẽ có thành tựu. Ngươi có muốn học thử không?
“Ta muốn trở thành pháp sư chiến đấu.” Xích Đồng nghiêm giọng nói.
Tống Thư Hàng: “…”
Đứa nhỏ này không chỉ đần mà còn rất cứng đầu.
“Nhưng nếu như có thể khiến ta trở nên mạnh hơn thì ta cũng muốn học.” Xích Đồng hỏi xem: “Ta cần trả giá gì đây?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận