Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3131: Các tiền bối của đương kim Thiên Đạo

Chương 3131: Các tiền bối của đương kim Thiên Đạo
“Đây là quyết định cuối cùng của ngươi à?”
Bạch tiền bối mỉm cười nhìn Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng gật đầu, đang định đáp…
Đột nhiên mỹ nhân rắn công đức đứng bên cạnh lấy hai tay ôm lấy mặt:
“Ya~ Bạch tiền bối nè ~”
Cô từ từ ngã xuống đất rồi lăn lộn, sau đó đột ngột chết đi.
Tống Thư Hàng ngơ ra: “???”
Lần này mỹ nhân rắn công đức chết khá chuyên nghiệp, cô từ từ nhắm mắt lại, không nháy hai mắt nữa.
Cô cảm thấy mình chết lần này là một hành động rất thức thời. Để không ảnh hưởng đến cuộc nói chuyện giữa Bạch tiền bối và Tống Thư Hàng, cơ thể công đức cơ trí như cô vẫn nên chết đi thì thỏa đáng hơn.
Nếu như không phải sau khi “chết” không được cử động, cô còn định lăn lộn trên đất, lăn mãi đến nơi thật xa cơ.
Dù sao bây giờ cô cũng đã trở thành cơ thể công đức của Thiên Đạo, phải chuyên nghiệp hơn trước đây mới đúng.
“Khụ.”
Tống Thư Hàng ho kẽ một tiếng, đáp:
“Bạch tiền bối, ngươi biết đó, ta chẳng có chấp niệm gì với “siêu thoát” hết, vì thế… vẫn nên để Bạch tiền bối siêu thoát đi thôi.”
“Ngươi không hối hận chứ?”
Bạch tiền bối vẫn mỉm cười như trước… Có thể nhìn ra hắn đang rất vui vẻ.
“Không có gì để hối hận cả.”
Tống Thư Hàng chân thành đáp:
“Hơn nữa, lùi một vạn bước mà nói, chẳng phải chúng ta còn bắt được “Thiên Đạo thứ tư màu đen” rồi ư? Chắc hẳn cơ thể bất hủ của nó vẫn đang ở trạng thái “bán tại nhiệm”. Chỉ cần cho ta thêm một thời gian nữa… nếu như sau này cần, nói không chừng ta cũng có thể tìm ra được cách siêu thoát.”
“Sau này là bao giờ?”
Bạch tiền bối ngả ra đằng sau.
Tống Thư Hàng cũng phối hợp mà vươn tay ra chỉ một cái, một bông hoa sen đen kịt to bằng một chiếc ghế hiện lên trong không trung, nâng đỡ cơ thể Bạch tiền bối.
Đây là hoa sen đen bộ bộ sinh liên.
Bạch tiền bối ngả người tựa vào hoa sen, thuận thế ngồi xuống.
“Có lẽ sau khi siêu thoát, Bạch tiền bối vẫn có thể nhìn thấy chuyện của tương lai nhỉ? Nói chung ta chỉ vừa mới chứng đạo Thiên Đạo bất hủ, chắc vẫn còn thừa rất nhiều thời gian.”
Tống Thư Hàng đáp.
“Đúng là còn thừa khá nhiều thời gian, ít nhất trong thời gian ngắn sắp tới, chúng ta không cần lo đến chuyện bị quy tắc Thiên Đạo ảnh hưởng.”
Bạch tiền bối gật đầu, mái tóc dường như lại dài hơn một chút cũng bay lên theo động tác gật đầu.
Nếu như tại nhiệm một thời gian dài, Thiên Đạo sẽ chịu ảnh hưởng của quy tắc Thiên Đạo, cảm ngộ và tư duy đều sẽ bị quy tắc hóa.
Quy tắc Thiên Đạo phải duy trì sự vận hành của cả Chư Thiên Vạn Giới, mà sau khi chấp chưởng quy tắc Thiên Đạo, trong lúc bất tri bất giác, các Thiên Đạo sẽ dần dần bị ảnh hưởng.
Nếu như là Thiên Đạo hoàn mỹ, có thể khắc chế sự ảnh hưởng này ở một mức độ nào đó. Nhưng nếu là Thiên Đạo như kiểu cầu béo, vào thời kỳ cuối sẽ nhanh chóng bị biến thành người máy không có tình cảm, chỉ biết chấp hành chức trách Thiên Đạo một cách máy móc.
“Vậy ngươi có manh mối nào về việc ứng dụng “cơ thể của Thiên Đạo thứ tư” không?”
Bạch tiền bối hỏi.
“Hiện giờ ta cũng chưa có ý tưởng gì nhiều. Dù sao ta cũng chỉ có mấy chiêu đó thôi, có thể thử hết lên cơ thể của Thiên Đạo thứ tư xem. Điều quan trọng nhất là bồi dưỡng sự ăn ý giữa ta và đống “cát sỏi bất hủ” đó nhỉ?”
Tống Thư Hàng nói, tay phải trượt lên trượt xuống trong không trung theo bản năng.
Dưỡng Đao thuật giả cần đưa cảm ngộ được mài giũa tinh tế vào bảo đao, dùng một canh giờ để kết nối với đao, lại dùng thêm vài phút nữa để sử dụng Dưỡng Đao thuật, sau khi xong việc còn phải dùng tình cảm để thích ứng với đao.
Dưỡng Đao thuật thật sự là đặt tay lên bảo đao rồi trượt điên cuồng, một giây một trăm triệu phát, một tỷ phát, thậm chí là hàng chục tỷ hàng trăm tỷ phát Dưỡng Đao thuật, dùng thứ tình yêu rẻ tiền để hoàn thành mục tiêu của mình… Hơn nữa mục tiêu cũng không chỉ là đao mà có thể là vạn vật.
Hiển nhiên sau khi chứng đạo bất hủ, Bá Tống đã hoàn toàn nắm giữa tinh túy của Dưỡng Đao thuật.
“Cũng khá khả thi đấy.”
Bạch tiền bối cũng nghĩ tới hiệu quả tà thuật của Tống Thư Hàng.
Đây là bí pháp mà tất cả các A Bạch đều không thể không nhận định là “tà thuật”.
Nói thật, thực ra các Thiên Đạo trước đều là những tồn tại khùng khùng, có lúc thiên tài và kẻ khùng rất giống nhau.
Mà trong số bao đời Thiên Đạo, Tống Thư Hàng là tên khùng nhất trong số những tên khùng.
Hơn nữa ngoại trừ Dưỡng Đao thuật, Tống Thư Hàng còn có nhiều năng lực quái dị khác, ví dụ như bí pháp giám định và nhập mộng chẳng hạn.
Khi nhắm vào cát sỏi bất hủ, nói không chừng những năng lực này lại có tác dụng lớn cũng nên.
“Thế nên Bạch tiền bối có thể yên tâm về ta.”
Tống Thư Hàng dùng ngữ khí cực cool ngầu mà đáp:
“Ta đã không còn là chú chim nhỏ chập chững mới biết đến tu chân một năm trước nữa rồi.”
“Ừm, bây giờ ngươi đã là Thiên Đạo rồi.”
Bạch tiền bối cười đáp.
Mấy vị đạo hữu một năm trước từng đánh ngươi hoặc thắng ngươi ở phương diện nào đó mà vẫn còn sống kia có thể bốc phét cả đời rồi.
“Thế nên Bạch tiền bối à, ngươi cứ yên tâm siêu thoát đi, không cần phải lo cho ta đâu. Nếu sau này cần, ta sẽ đuổi kịp nhanh thôi.”
Tống Thư Hàng nói.
Hắn đang loại bỏ sự băn khoăn của Bạch tiền bối, để Bạch tiền bối yên tâm dốc toàn lực siêu thoát.
Khi Tống Thư Hàng vừa dứt lời…
Đột nhiên trời đất cộng minh.
Quy tắc Thiên Đạo kích hoạt.
Hiện thế, trái đất.
Hoàng Sơn tiền bối đang suy xét, thôi diễn công pháp tu luyện tương lai cho Đậu Đậu thì đột nhiên cả người sáng lên.
Có một sức mạnh to lớn nào đó trong trời đất đã giáng xuống người hắn.
Hoàng Sơn tiền bối ngẩn ra: “???”
Xảy ra chuyện gì vậy?
Ta đã làm gì vậy?
Sức mạnh to lớn này hình như là một ấn ký chúc phúc, lại hình như… là một danh xưng được quy tắc thiên địa thừa nhận thì phải?
Hoàng Sơn Tôn Giả có thể cảm nhận được có danh xưng được thừa nhận này hỗ trợ, sau này khi độ kiếp, trời đất đều sẽ dành tặng hắn sự tôn trọng.
“Đây là gì vậy?”
Hoàng Sơn tiền bối vươn tay ra chạm vào người mình.
Một lúc sau, trong lòng hắn dâng lên một cảm ngộ.
Thứ hỗ trợ cho hắn có tên là [tiền bối được Thiên Đạo Bá Tống tôn kính].
Sau khi chứng đạo, Tống Thư Hàng chính miệng thừa nhận, tình nguyện gọi bọn họ là “tiền bối”, sau đó quy tắc Thiên Đạo sẽ tự động vận hành, ban thưởng chúc phúc.
Đến Thiên Đạo cũng thừa nhận bọn họ là “tiền bối”, vậy trong Chư Thiên Vạn Giới, còn ai không nể mặt bọn họ chứ?
Không chỉ là thiên kiếp, thậm chí lúc tu luyện, “linh lực” cũng sẽ rất chủ động, tự ngưng tụ lại trong cơ thể bọn họ.
Ngoại trừ Hoàng Sơn Tôn Giả, các thành viên khác của nhóm Cửu Châu số 1 cũng nhận được ấn ký chúc phúc này.
Lệ Chi Tiên Tử, Thất Tu Thánh Quân, Đại La Giáo Vũ Nguyệt Chân Quân, Vân Tước Tử, Bắc Hà Tán Nhân, Cuồng Đao Tam Lãng, Giao Bá Chân Quân, Tô thị A Thất, Đồng Quái Tiên Sư, Đông Phương Lục Tiên Tử, Dược Sư, Thất Sinh Phù… Thậm chí trên người Diệt Phượng Công Tử và Đậu Đậu cũng hiện lên ký hiệu khác thường.
Dù gì Diệt Phượng và Đậu Đậu cũng từng là tiền bối của Tống Thư Hàng, điều này sẽ không thay đổi.
Ngoài ra, trên cơ thể những người được xem như có bối phận ngang hàng với Tống Thư Hàng như Tô thị A Thập Lục, Vũ Nhu Tử cũng sáng lên, nhưng ký hiệu trên người họ không phải là “tiền bối”.
“Thư Hàng xử lý xong chức trách của Thiên Đạo rồi nên bắt đầu ban phúc à?”
Hoàng Sơn tiền bối dở khóc dở cười.
Thế nhưng…
Tay mơ vừa mới vào nhóm năm ngoái bây giờ đã trở thành Thiên Đạo rồi.
Nghĩ tới đây, Hoàng Sơn Tôn Giả lặng lẽ lấy ra hai viên dược hoàn, ngửa đầu lên, nuốt vào một cách ngầu lòi.
Trong chiều không gian Thiên Đạo.
Bạch tiền bối tò mò đánh giá sự thay đổi của Chư Thiên Vạn Giới bởi một câu nói của Tống Thư Hàng.
“Đây chính là quy tắc Thiên Đạo.”
Hai mắt của Bạch tiền bối sáng lên.
Sau đó.
“Một tháng, Thư Hàng.”
Bạch tiền bối dựng ngón trỏ lên, quyết định:
“Coi “siêu thoát” như một cảnh giới, ngươi cứ dựa vào tốc độ tấn thăng trước kia của mình, tháng sau đạt tới giới hạn siêu thoát.”
Tống Thư Hàng: “!!!”
Bạch tiền bối, thế này là làm khó người ta rồi đó, siêu thoát đâu phải là ăn cơm uống nước, sao có thể hoàn thành trong một tháng được chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận