Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1318: Hãy Run Rẩy Đi, Mang Thai Đi Hỡi Đám Thần Dỏm Ngu Xuẩn Kia!

Chương 1318: Hãy Run Rẩy Đi, Mang Thai Đi Hỡi Đám Thần Dỏm Ngu Xuẩn Kia!
Sao Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử tiền bối lại xuất hiện ở giữa nơi hai bên đang giao chiến thế kia?
Không biết bây giờ cô ấy đang ở trạng thái gì nữa? Là trạng thái ý chí của cô ấy làm chủ hay là trạng thái bị đại lão Cửu U phụ than đây?
Trong đầu Tống Thư Hàng đầy dấu chấm hỏi.
Cùng lúc đó, sau khi khi nhìn thấy Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử, Tống Thư Hàng đột nhiên muốn hát một bài.
Loại ham muốn ca hát này tới rất đột ngột.
Muốn hát thì hát, đừng ai ngăn cản ta.
Tiếp đó rốt cuộc Tống Thư Hàng không nhịn được, bắt đầu cất giọng hát:
“Tu tu tu tu, tu tu tu ru~~ tu tu tu, tu tu tu ru~~~”
Không muốn, dừng lại đi, hát cái gì thế này? Đổi một bài bình thường có được không vậy?
Các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 đứng bên cạnh trợn mắt nhìn Tống Thư Hàng. Bá Tống thánh quân bị gì thế? Sao tự dưng lại cất cao giọng hát, hơn nữa còn hát một cách bất thường như vậy?
Nhìn trời, mình đang hát cái quái gì vậy?
Lúc này đây, Tống Thư Hàng muốn tự tử chết quách cho xong.
Lẽ nào mình bị trúng tà?
“Tống tiền bối, Tạo Hóa Tiên Tử đang ở trên người ngươi kìa!”
Vũ Nhu Tử chỉ ra sau lưng Tống Thư Hàng nói.
“Hở? Tu tu tu tu tu tu~ chờ chút, ở sau lưng ta à? Tu tu ru ru ru~~ nhìn trời.”
Tống Thư Hàng cũng không biết phải nói gì nữa.
Tô thị A Thập Lục:
“Cô ấy đang đứng ở sau lưng ngươi ca hát, có vẻ như cô ấy đang ở trạng thái nhân cách một.”
Cũng chỉ khi ở trạng thái nhân cách một, Tạo Hóa Tiên Tử mới hát bài hát quái dị như vậy.
“Tại sao cô ấy không về trong người Tạo Hóa Pháp Vương mà lại muốn phụ thân lên người ta chứ?”
Tống Thư Hàng đần mặt ngơ ngác.
Nói thật, đến giờ số đại lão phụ thân lên người hắn nhiều lắm rồi đấy.
Lúc này Tạo Hóa Tiên Tử mặc một thân nhu quần(*) đang giơ hai tay lên cao, hát đến đoạn nốt cao:
“A a a nha nha y~ y y nha~”
Tống Thư Hàng bỗng cảm giác được có một loại lực lượng kỳ lạ từ trên người Tạo Hóa Tiên Tử tràn vào trong cơ thể hắn.
Sau đó lực lượng này lại biến thành một cột sáng, bắn vào trong hình ảnh chiến trường giữa Tam Thập Tam Thú Thần Tông và phe thần minh đang chiếu trên kết giới thủy tinh.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, trong màn hình đang chiếu trực tiếp cảnh chiến trường bỗng xuất hiện một nhân vật mới.
Đó là một thư sinh mặc Nho phục, trên lưng cõng một ‘kệ sách’ rất to, trên đó chất đầy sách đủ thể loại.
Mà khuôn mặt của vị thư sinh này lại giống hệt khuôn mặt của Tống Thư Hàng.
“Chuyện gì thế này?”
Tống Thư Hàng trợn mắt há hốc mồm.
“Tạo Hóa Tiên Tử chiếu hình Tống tiền bối vào trong hình ảnh chiến đấu à?”
Vũ Nhu Tử nói.
Lệ Chi Tiên Tử cảm thấy khó hiểu:
“Chiếu vào trong hình ảnh chiến đấu thì có tác dụng gì đâu nhỉ? Hình ảnh này chỉ là hình chiếu phát sóng trực tiếp thôi mà.”
Trong lúc mọi người đang bàn tán, Tống Thư Hàng bỗng cảm thấy hoa mắt chóng mắt.
Ngay sau đó, hắn phát hiện ý thức của bản thân lại chia ra làm hai.
Phần A vẫn đang ở nơi diễn ra tế điển Hoàng Sơn, cùng các thành viên trong nhóm Cửu Châu số 1 tham gia tế khúc.
Còn phần B lại xuất hiện trong vũ trụ.
Đúng vậy, nơi này chính là chiến trường giữa Tam Thập Tam Thú Thần Tông và thần minh.
Cách làm việc của Tạo Hóa Tiên Tử quá quỷ dị, dị đến mức khiến người ta không cách nào thở nổi.
Hắn còn tưởng Tạo Hóa Tiên Tử chỉ chiếu hình hắn vào trong hình ảnh phát sóng trực tiếp thôi chứ, không ngờ Tạo Hóa Tiên Tử lại đưa luôn ý thức của hắn vào chiến trường trong vũ trụ.
Tình huống này thật quỷ dị, giống như dùng ánh sáng chiếu vào kênh truyền hình trực tiếp trên ti vi, sau đó lại bắn hình chiếu vào trong hiện trường xảy ra sự việc vậy.
Sau khi Tạo Hóa Tiên Tử chiếu thân ảnh của Tống Thư Hàng qua, tiếng hát của cô lại biến đổi.
Một giai điệu ưu thương, ẩn chứa nỗi nhớ nhung da diết lại dịu dàng vô tận từ trong miệng cô cất lên.
Bài hát này chính là bài mà tiên tử đã hát lúc ở trong mộng cảnh sương mù.
Không có lời chỉ có âm tiết.
Nhưng trong đầu Tống Thư Hàng, Vũ Nhu Tử và Tô thị A Thập Lục lại tự động hiện lên một đoạn lời, đồng thời cũng nhập đoạn lời này vào trong tiếng ca.
“Rõ ràng rất lưu luyến nhưng lại không thể níu giữ. Rõ ràng vẫn nhìn thấy nhưng lại không thể gặp lại. Rõ ràng cả đời cả kiếp này, chỉ muốn gặp lại ngươi lần nữa.”
“Nếu có cuộc đời mới thì tốt biết bao, ta có thể gặp lại ngươi ở một thời gian mới, tại một thành phố mới và với một thân phận mới.”
Theo tiếng hát, trong lòng Tống Thư Hàng chợt động.
Lúc này Tống Thư Hàng B trong vũ trụ bỗng phất tay, mở cửa vào thế giới hạch tâm.
Con mắt Thánh Nhân xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Thì ra là vậy...
Là vì thấy được thân ảnh Vân Tước Tử tiền bối nên Tạo Hóa Tiên Tử, con mắt Thánh Nhân Nho gia mới có cảm ứng, mới bắt đầu hành động.
“Đã vậy thì hãy để ta thay mặt tiền bối thực hiện nguyện vọng của ngài.”
Tống Thư Hàng nói.
Nguyện vọng của Thánh Nhân chính là muốn gặp mặt Vân Tước Tử.
Hắn phải đi gặp Vân Tước Tử tiền bối trước khi cô ấy biến mất. Bất kể cô ấy đang ở trạng thái nào, cứ để con mắt Thánh Nhân nhìn thấy cô ấy một lần là được rồi.
Tống Thư Hàng thử khống chế hình chiếu của bản thân.
Trong vũ trụ, thư sinh Tống Thư Hàng được chiếu ra nhấc chân bước về phía trước, mỗi khi bước ra một bước lại có hoa sen màu đen xuất hiện nâng đỡ thân hình hắn.
Hắn thi triển thân pháp Quân Tử Vạn Lý Hành, đi trong hư không như giẫm trên đất bằng, tức tốc chạy về phía Vân Tước Tử.
Còn cuộc chiến đang diễn ra trong vũ trụ ư? Xin lỗi, hắn không đủ sức nhúng tay vào.
Không có tool hack hư ảnh thánh viên viễn cổ của Bạch tiền bối two, không có Xích Tiêu Kiếm và Cửu Tu Phượng Hoàng Đao trong tay, hắn chỉ là một tu sĩ tứ phẩm nho nhỏ đáng yêu mà thôi. Đối với loại chiến đấu của các đại lão cấp bậc thất, bát, cửu phẩm thế này, hắn vẫn nên tránh xa một chút thì tốt hơn.
Hơn nữa thân thể hình chiếu này là do tiếng hát của Tạo Hóa Tiên Tử tạo thành, chỉ có thể sử dụng công pháp, dị năng thiên phú và chiêu thức quyền pháp Nho gia giống như trong thế giới sương mù.
Vì vậy Tống Thư Hàng thi triển Quân Tử Vạn Lý Hành, chuẩn bị lặng lẽ rời xa chiến trường.
Nhưng đúng lúc này, trên một chiếc chiến hạm của Tam Thập Tam Thú Thần Tông lại truyền ra một giọng nói.
“Bá Tống tiền bối, quả nhiên ngài cũng tới, ta biết ngài nhất định sẽ xuất hiện mà! Tiền bối, xin ngài hãy ra tay tiêu diệt đám ngụy thần này để bọn họ biết sự lợi hại của ngài nào!”
Một giọng nói kêu lên đầy phấn khởi.
Đây hình như là giọng của hồ yêu Độc Cô Bạch, giọng nói này xuyên qua hệ thống sóng âm đặc biệt của chiến hạm vang vọng trong hư không.
Tống Thư Hàng:
“...”
Trong chiến hạm, Độc Cô Bạch mừng ra mặt. Hắn đã nhìn thấy thực lực của Bá Tống Huyền Thánh, có thể nói là mạnh đến nổi khiến người ta phải nghẹt thở!
Con mắt hỏa diễm rất trâu đúng không? Là thần minh đã mở ra thần quốc, tổng chiến lực không thua gì đại năng cấp cửu phẩm, thậm chí còn tham dự vào cuộc chiến hủy diệt Thiên Đình viễn cổ.
Vậy mà Bá Tống Huyền Thánh lại có thể áp chế con mắt hỏa diễm một cách toàn diện, hành đối phương tới tấp, giết con mắt mắt hỏa diễm dễ như giết một con gà.
Mà bây giờ, xét theo tình hình chiến đấu chung trong vũ trụ, Tam Thập Tam Thú Thần Tông đang rơi vào thế yếu.
Chủ yếu là do phe thần minh đột nhiên hoàn toàn cuồng bạo. Vì một nghi thức Hoàng Sơn Tế, bọn chúng điên cuồng chiến đấu muốn kết thúc trận chiến trong vũ trụ này, sau đó đi ngăn cản Hoàng Sơn Tế.
Bây giờ có đại lão như Bá Tống tiền bối nhập cuộc, chỉ cần kiềm chặt một thần minh có thần quốc bên phe địch rồi mài từ từ, chắc chắn khí thế bên phe Tam Thập Tam Thú Thần Tông lập tức sẽ tăng vọt ngay.
Khi nhìn thấy Tống Thư Hàng, không chỉ Độc Cô Bạch mà ngay cả vị lão giả cầm cung kia cũng có chút kích động, trên khuôn mặt già nua lộ ra một tia ý cười.
Vị này là quân cứu viện mạnh đây.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời.
Ta chỉ muốn lặng lẽ đi ngang qua thôi, đây gọi là điệu thấp, là khiêm tốn đấy có biết không hả?
Nhưng bây giờ không thể khiêm tốn được nữa rồi.
Tiếng của Độc Cô Bạch truyền ra từ trong chiến hạm đã khiến người bên phe thần minh chú ý.
Nháy mắt đã có ba thần minh xông về phía Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng không nhìn thấu tu vi của bọn họ. Thật ra thần minh có mặt ở đây đều là tồn tại có tu vi từ lục phẩm trở lên, không có ai là gà bệnh cả.
“Là nghìn năm đệ nhất thánh.”
“Coi chừng chiêu đao pháp kia của hắn, chiêu đao pháp đó là chân truyền của Xích Tiêu Tử, đủ sức hủy thiên diệt địa đấy.”
“Thêm vài người nữa lại đây, bao vây giết chết hắn, không được để hắn làm loạn chiến cuộc.”
“Mặc dù là Huyền Thánh mới tấn thăng nhưng chiến lực của hắn sánh ngang với Huyền Thánh đỉnh phong, không được xem thường.”
Bên phe thần minh truyền ra mấy giọng nói rất bình tĩnh.
Thân là nghìn năm đệ nhất thánh, là nhân vật nổi tiếng trong tu chân giới hiện nay, tin tức về Tống Thư Hàng được rất nhiều người thu thập.
Tấn thăng Huyền Thánh, đánh bại Đông Qua Thánh Quân có lực phòng ngự cực mạnh, giỏi đao pháp, có đao pháp chân truyền Phần Thiên Hỏa Diễm Đao của trường sinh giả Xích Tiêu Tử.
Xích Tiêu Tử là tu sĩ cực kỳ nổi tiếng trong giới Trường Sinh Giả, hầu hết các cường giả đứng đầu đều nghe nói đến tuyệt kỹ Phần Thiên Hỏa Diễm Đao của hắn.
Sau khi giọng nói bình tĩnh kia phân tích xong, lại có hơn mười thần minh từ bỏ đối thủ của mình chạy vọt về phía Tống Thư Hàng, muốn bao vây diệt trừ hắn.
“Người sợ nổi danh, heo sợ mập.”
Trong đầu Tống Thư Hàng chợt nhớ đến câu nói này.
Không có Bạch tiền bối two hỗ trợ, không có Xích Tiêu Kiếm, không có Cửu Tu Phượng Hoàng Đao, ngay cả mỹ nhân rắn công đức cũng đang ở trên người bản thể.
Dưới tình huống thế này, nhiều thần minh xông lại đây như vậy thì chỉ cần một nốt nhạc là có thể xé nát thay hắn ra rồi.
Lúc này, hắn chỉ còn một sự lựa chọn duy nhật.
“Đám thần dỏm các ngươi hãy tới đây đi.”
Tống Thư Hàng đứng im tại chỗ, tư thế vững vàng, Nho phục trên người không gió tự bay.
Nho Gia Kim Cương Thân toàn lực vận chuyển.
Chính khí mắt thường có thể thấy được ngưng tụ lại trên người Tống Thư Hàng, lúc này nhìn hắn giống hệt như một pho tượng đồng.
Tống Thư Hàng chắp hai tay sau lưng, dùng ánh mắt bình tĩnh đám thần minh đang đến gần.
Có thể là do con mắt Thánh Nhân cảm ứng được hiện trạng của Tống Thư Hàng, lần này chính khí ngưng tụ với tốc độ cực nhanh.
Mới nháy mắt đã bổ sung năng lượng xong.
Cùng lúc đó mười mấy thần minh cũng đã xông tới bao vây kín kẽ, nhìn hắn đầy cảnh giác, đề phòng chiêu Phần Thiên Hỏa Diễm Đao của hắn.
Lúc này, Tống Thư Hàng chậm rãi nói:
“Các ngươi... biết chữ ‘hiếu’ là gì không?”
Do bây giờ thân thể hắn là hình chiếu đặc biệt, thanh âm do hắn phát ra trực tiếp vang vọng trong hư không, âm lượng rất cao, nghe điếc cả tai.
“???”
Mười mấy thần minh đần mặt ra, ngơ ngác chẳng hiểu gì.
“Các ngươi biết tình mẹ vĩ đại thế nào không?”
Tống Thư Hàng nói tiếp.
Đám thần minh vẫn cứ thộn mặt ra đấy.
Trong hiện thế, Vũ Nhu Tử thấy cảnh này thì hưng phấn hẳn lên:
“Tới rồi tới rồi, ta đã đợi cảnh này lâu lắm rồi.”
Tô thị A Thập Lục:
“...”
Mấy vị tiền bối khác trong nhóm Cửu Châu số 1 tò mò hỏi:
“Cảnh gì cơ?”
“Cảnh thể nghiệm sự vĩ đại của tình mẹ! Rất thú vị, vốn dĩ ta cũng muốn thể nghiệm một lần cho biết.”
Vũ Nhu Tử giơ ngón cái lên nói.
Lúc này trong hình, thư sinh Tống Thư Hàng trong vũ trũ giơ tay lên, nhắm thẳng vào một thần minh có ngoại hình là cự nhân một mắt:
“Chính là ngươi, trả lời ta nghe, ngươi biết tình mẹ vĩ đại thế nào không?”
“Ta không biết, ta không có mẹ, bởi vì ta chui ra từ trong đá.”
Cự nhân một mặt lắc đầu trả lời.
Chú thích:
(*) Nhu quần (ruqun): áo vạt ngắn mặc với quây thường (váy quay bao bên ngoài)
Bạn cần đăng nhập để bình luận