Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1458: Thư Hàng Rất Mong Đợi

Chương 1458: Thư Hàng Rất Mong Đợi
Món ăn chế biến từ ma đồng này có tên là Như Họa.
Đây là món ăn do Biệt Tuyết Tiên Cơ mới nghiên cứu ra trong mấy năm gần đây, lần đầu tiên xuất hiện trong Thực Tiên yến, cũng lần đầu tiên xuất hiện trước mặt thế nhân.
Nguyên liệu chính để nấu món Như Họa này là ma đồng, một loại trân thú rất kỳ dị sống ở minh giới.
Theo tài liệu ghi lại, ma đồng không phải loài bản địa của minh giới.
Chúng nó xuất hiện rất đột ngột, bắt đầu cắm rễ sống tồn ở minh giới.
Chiến lực của ma đồng rất yếu nhưng chúng nó có thể tụ tập thành bầy. Vô số tiểu ma đồng tụ lại, có thể ngưng tụ thành một con ma đồng khổng lồ, lực công kích không thể xem thường.
Kỹ năng hợp thể cộng thêm khả năng sinh sản vượt sức tưởng tượng, khả năng thích ứng hoàn cảnh mạnh đã giúp cho bọn ma đồng có thể sống sót trong minh giới đầy sự tàn bạo và chết chóc, tồn tại cho tới bây giờ.
Song tuy ma đồng có khả năng sinh sản vượt sức tưởng tượng, khả năng thích ứng hoàn cảnh còn mạnh hơn cả gián nhưng chúng nó vẫn không phát triển mạnh mẽ ở minh giới được.
Nguyên nhân lớn nhất là do chúng nó có sở thích tự động dâng hiến bản thân làm thức ăn cho dân bản địa ở minh giới.
Năm nào cũng có hai tháng như vậy, lúc đó đám ma đồng sẽ lên cơn tập thể.
Hàng nghìn hàng vạn ma đồng tụ tập lại với nhau, tấn công tất cả sinh vật sống ở minh giới.
Trong quá trình lên cơn, đám ma đồng sẽ không hợp thể thành ma đồng khổng lồ, bọn chúng chỉ dùng lực công kích nhỏ bé vốn có để tấn công những sinh vật ở minh giới hết đợt này đến đợt khác.
Đối với những sinh vật có tu vi cao ở minh giới, chút lực công kích yếu ớt của đám ma đồng bé nhỏ ở trạng thái bình thường còn không đủ sức đả thương lớp da lông của bọn nó. Vậy nên đối với những sinh vật mạnh mẽ này, hàng nghìn hàng vạn ma đồng đến công kích chẳng khác gì bữa ăn phụ cố định của chúng nó.
Mùi vị của ma đồng ngon đến bất ngờ.
Hơn nữa sau khi ăn rất nhiều ma đồng, một số đại lão ở minh giới phát hiện, loại trân thú ma đồng này còn có hai loại diệu dụng đặc biệt.
Đầu tiên, chúng nó có diệu dụng chữa trị thương thế ở mắt. Chỉ cần mắt không bị nổ nát, ăn mấy con ma đồng vào là mắt có thể khôi phục như lúc đầu. Vì vậy nếu các sinh vật minh giới bị thương ở mắt trong chiến đấu, chúng sẽ đi kiếm mấy con ma đồng ăn vào, mắt lập tức sáng rõ lại ngay.
Ngoài tác dụng chữa mắt, ma đồng còn có một diệu dụng khác, đó là tăng cường linh cảm cho nét vẽ cuối trên diễn đồ kim đan. Đây là kinh nghiệm do rất nhiều sinh vật minh giới tổng kết ra sau khi ăn lượng lớn ma đồng vào hai ba tháng mỗi năm.
Loại đặc tính này không hề đơn giản.
Cho nên có đại lão minh giới đoán rằng có lẽ huyết thống gốc của ma đồng rất cao cấp, nhưng không biết tại sao chủng tộc ma đồng này lại trở nên nhỏ yếu như vậy.
Có thể là do huyết mạch không ngừng bị thoái hóa.
Mấy năm gần đây Biệt Tuyết Tiên Cơ vẫn luôn nghiên cứu ma đồng, phối hợp đủ loại nguyên liệu tiên hào, kích hoạt diệu dụng của chúng nó đến mức tối đa.
Món Như Họa này là tác phẩm cuối cùng mà Biệt Tuyết Tiên Cơ tổng kết ra được sau khi nghiên cứu kỹ càng mấy nghìn công thức chế biến.
Như Họa được đựng trong mâm lớn, sau khi mở mâm ra, bên trong đã được chia làm mười phần nhỏ.
“Mang thức ăn lên đi.”
Biệt Tuyết Tiên Cơ nói.
Nhóm tiên tử phục vụ nâng từng mâm Như Họa đi đến hội trường Thực Tiên yên.
...
Tại hội trường Thực Tiên yến.
Những thực khách đang có mặt lần lượt tỉnh lại.
Trừ Thất Tu Thánh Quân ra, các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 là nhóm tỉnh lại cuối cùng.
Chủ yếu là do lúc ngắm nhìn ngân hà kia, bọn họ đều tụ tập bên cạnh Tống Thư Hàng, mà Tống Thư Hàng lại là đối tượng nhằm vào chủ yếu của dải ngân hà kia.
Vậy nên cảm ngộ mà các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 đạt được từ trong ngân hà mạnh hơn cảm ngộ mà những thực khách khác đạt được.
“Meow meow meow, mắt của ta không nhìn thấy gì cả!”
Diệt Phượng Công Tử kêu lên.
“Mắt của bản tọa cũng không thấy được bất kỳ thứ gì, hơn nữa còn rất đau.”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ nói.
“Lệ Chi tiền bối, Tống sư huynh, không xong rồi, ta bị mù rồi.”
Bé Thi hoảng sợ kêu to.
“Hóa ra các ngươi cũng không thấy gì à? Phù, ta cứ tưởng chỉ có một mình ta bị mù nên nãy giờ cứ trợn mắt, giả bộ mình vẫn thấy đường. Từ lúc tỉnh lại đến giờ, ta đã dùng lực cảm ứng của tinh thần lực để thay cho đôi mắt. Nãy giờ cứ phải trợn mắt, vất vả quá chừng.”
Cuồng Đao Tam Lãng lên tiếng.
Trong lúc hắn nói chuyện, nước mắt trong hốc mắt cứ không ngừng rơi xuống.
Tống Thư Hàng:
“...”
“Mắt ta cũng rất đau nhưng ta vẫn còn nhìn thấy một chút.”
Vũ Nhu Tử cũng đã tỉnh lại, cô nhìn về phía Tống Thư Hàng:
“Ơ? Tống tiền bối, ngươi trắng ra lúc nào vậy? Ta nhớ trước đó ngươi đen nhẻm, đen như cục than luôn mà.”
“À, là do ta trở về suối nguồn sự sống sống lại, tất cả trạng thái tiêu cực đều bị xóa bỏ.”
Tống Thư Hàng chậm rãi giải thích.
Vũ Nhu Tử:
“???”
Tô thị A Thập Lục cũng tỉnh lại, cô sờ mắt mình:
“Mắt ta vẫn tốt, không có cảm giác đau nhưng tinh thần lại hơi mệt mỏi. Thư Hàng, mắt ngươi có sao không?”
Tống Thư Hàng lộ ra vẻ tiếc nuối nói:
“Không sao, bởi vì ta đã bỏ lỡ lần kỳ ngộ to lớn này.”
Lúc ấy hắn vừa mới sống lại, chờ đến khi hắn đi ra, ngân hà đã biến mất, hắn vô tình bỏ lỡ cơ hội xem pháp tắc thực thể hóa.
“Thức ăn lên rồi.”
Bạch tiền bối cầm đũa, hắn đã đói lâu rồi.
“Ơ? Đây là con của Bạch tiền bối à?”
Thị lực của Cuồng Đao Tam Lãng đã khôi phục, đúng lúc nhìn thấy Bạch tiền bối bản thu nhỏ, bèn lớn tiếng kêu lên.
Vũ Nhu Tử cười khúc khích:
“Tam Lãng tiền bối đã hỏi vấn đề ta muốn hỏi rồi.”
Tiểu Bạch tiền bối thở dài:
“Chính là ta đây, Tam Lãng đạo hữu. Chẳng qua ta đang chịu hiệu ứng quay ngược thời gian, tạm thời biến thành bộ dạng khi còn bé thôi.
“Bạch tiền bối đáng yêu quá!”
Cuồng Đao Tam Lãng giơ ngón cái lên:
“Ta có thể ôm ngài được không?”
Tiểu Bạch tiền bối:
“...”
“Bạch tiền bối, ngoài ra ta còn có một thỉnh cầu hơi quá đáng, xin ngài hãy giữ hình dáng nho nhỏ này cả đời luôn đi!”
Cuồng Đao Tam Lãng nói:
“Bởi vì sau khi Bạch tiền bối ngài lớn lên, mị lực quá đáng sợ. Còn trong bộ dạng nho nhỏ thế này, dù có thả mị lực kiểu gì, mọi người cũng chỉ cảm thấy đáng yêu. Như vậy tỉ lệ phạm tội sẽ giảm đi rất nhiều, giúp xã hội hài hòa hơn.”
Tiểu Bạch tiền bối:
“...”
Thị lực của Bắc Hà Tán Nhân khôi phục chậm hơn Tam Lãng một chút. Sau khi nghe phát ngôn sặc mùi tự tìm đường chết của Tam Lãng, hắn vội nâng khuỷu tay thúc mạnh vào người Tam Lãng.
“Ai dùng khuỷu tay thúc ta đó? Thấy ta mù nền ăn hiếp hả? Chỉ cần ta mở thần niệm là tóm được ngươi ngay lập tức đấy, có tin không hả?”
Vô Danh Cư Sĩ kêu lên.
Lúc đó cư sĩ cứ tham lam nhìn ngân hà, làm mắt bị tổn thương nặng hơn, vậy nên đến giờ thị lực của Vô Danh Cư Sĩ vẫn chưa khôi phục lại.
Bắc Hà Tán Nhân:
“...”
Thúc sai người rồi.
Nhưng hắn nhớ người ngồi cạnh hắn là Tam Lãng kia mà, sao lại đổi thành Vô Danh Cư Sĩ thế?
À, chuyện này là do lúc Tống Thư Hàng sắp xếp chỗ ngồi cho Vô Danh Cư Sĩ thì đột nhiên quên mất vị trí ngồi lúc trước của hắn, vậy nên đã tiện tay sắp xếp cho hắn ngồi vào bên cạnh Bắc Hà tiền bối tốt bụng.
“Khụ, Tam Lãng, chú ý đứng phóng túng quá mức, đến Thực Tiên yến thì phải thưởng thức hết món ngon, nếu bỏ lỡ Thực Tiên yến sẽ rất đáng tiếc.”
Bắc Hà Tán Nhân tằng hắng một tiếng, sau đó tốt bụng nhắc nhở.
Cuồng Đao Tam Lãng lập tức tỉnh hồn lại:
“Xin lỗi Bạch tiền bối, không biết sao hôm nay ta lại hưng phấn quá độ, nhất thời không khống chế được bản thân.”
Tiểu Bạch tiền bối:
“...”
“Bạch tiền bối, để xin lỗi... ta có thể ôm ngươi được không?”
Cuồng Đao Tam Lãng nói.
Tiểu Bạch tiền bối im lặng không lên tiếng, đưa tay cầm lấy Lưu Tinh Tán.
Cuồng Đao Tam Lãng lập tức ngồi thẳng lưng, che miệng mình lại.
Lệ Chi Tiên Tử vừa dụi mắt vừa nói:
“Ngay cả ta cũng muốn ôm Bạch tiền bối bây giờ chứ đừng nói là Tam Lãng. Bạch tiền bối, chúng ta chụp hình được không?”
Hoàng Sơn tiền bối vươn tay giữ chặt Lệ Chi Tiên Tử:
“Sau khi ăn tiệc xong, toàn thể thành viên trong nhóm Cửu Châu số 1 chúng ta sẽ chụp chung một tấm, muốn chụp hình thì chờ đến lúc đó rồi chụp.”
Hoàng Sơn tiền bối không hổ là chủ nhóm, lúc nào vào thời khắc quan trọng cũng rất đáng tin.
Tống Thư Hàng chợt nhớ lại chuyện xảy ra trong mộng cảnh thận long trước đây, khi đó hắn trở thành chủ nhóm của nhóm Cửu Châu số 1 thay cho Hoàng Sơn tiền bối.
Nghĩ lại mới thấy giấc mộng kia thật hoang đường.
Trở thành chủ nhóm đương nhiên là không thể rồi, nhưng hắn có thể cố gắng thực hiện giấc mơ trở thành một vị đại tiền bối đáng tin cậy.
...
Lúc này, nhóm tiên tử phục vụ mang món Như Họa lên.
Do có rất nhiều thực khách vẫn chưa khôi phục thị giác nên các tiên tử phục vụ đã đưa từng phần Như Họa được chia sẵn đến trước mặt từng vị khách.
Vị tiên tử phục vụ tóc ngắn kia bắt đầu giới thiệu:
“Món ăn này có tên là Như Họa, vốn là món thứ bảy trong Thực Tiên yến, nhưng tiên cơ cố ý dặn dò, cho mang món ăn này lên trước. Như Họa được chế biến từ nguyên liệu đặc biệt, có tác dụng chữa trị thương thế ở mắt. Ngoài ra nó còn có diệu dụng tuyệt vời đối với đạo hữu cảnh giới ngũ phẩm, đó là tăng cường linh cảm cho nét vẽ cuối cùng trên diễn đồ kim đan. Xin mời các vị thưởng thức.”
Tiên tử tóc ngắn vừa dứt lời, các khách mời vội mở linh thức, bắt đầu thưởng thức món Như Họa trên bàn.
“Đáng tiếc, nếu món Như Họa này có thể bảo quản trong thời gian dài, ta nhất định phải giữ lại đến khi vẽ nét cuối cùng trên diễn đồ kim đan mới ăn.”
Có thực khách thở dài nói.
“Đạo hữu đừng lo, nếu Biệt Tuyết Tiên Cơ đã cho ra mắt món ăn này thì chứng tỏ cách chế biến món này đã hoàn thiện. Qua một quãng thời gian nữa, cô ấy sẽ truyền thụ cách chế biến món ăn này cho đệ tử thôi. Sau này chắc hẳn sẽ có cơ hội được hưởng thụ tiếp.”
Một vị đạo trưởng ngồi bên cạnh cười nói.
Tống Thư Hàng nhìn món ăn đựng trong đĩa nhỏ.
Như Họa, món ăn này đúng như cái tên của nó, thức ăn trong đĩa nhỏ thoạt nhìn hệt như một bức tranh đẹp vô hạn, làm người ta không nỡ cắt nó ra.
“Ngoài tài nấu ăn, tài vẽ tranh của Biệt Tuyết Tiên Cơ cũng rất nổi danh trong tu chân giới.”
Tô thị A Thập Lục nói.
“Ngoài chữa trị mắt, còn có tác dụng tăng cường linh cảm vẽ rồng điểm mắt, Biệt Tuyết Tiên Cơ đúng là tool hack trong giới tiên trù.”
Tống Thư Hàng thở dài cảm thán.
Đồng thời ý niệm hắn chợt động.
Mỹ nhân rắn công đức và Tạo Hóa Tiên Tử lập tức hiện thân.
Tạo Hóa Tiên Tử đưa tay tháo mắt Thánh Nhân Nho gia trong hốc mắt của Tống Thư Hàng xuống, sau đó mỹ nhân rắn công đức lại lấp mắt của chính Tống Thư Hàng vào hốc mắt trống rỗng kia.
Tuy mắt thánh nhân Nho gia rất mạnh nhưng nếu bất cẩn sẽ làm người khác mang thai, nên tháo ra sẽ tốt hơn.
Sau khi lắp mắt mình vào, Tống Thư Hàng bắt đầu thưởng thức Như Họa một cách chậm rãi.
Nét vẽ cuối cùng để vẽ mắt cho rồng.
Diễn đồ kim đan trên viên kim đan thứ hai của hắn còn thiếu nét cuối cùng này.
Không biết sau khi ăn món Như Họa này vào, có thể bổ sung nét cuối cùng kia không nhỉ?
Trong lòng Tống Thư Hàng tràn đầy mong đợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận