Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3164: Con bé giống ta

Chương 3164: Con bé giống ta
Thứ sáu ngày 7 tháng 8 năm 2020, Lập Thu.
Khoa Phụ sản, Bệnh viện số 1 do Nho gia mới xây tại thành phố Văn Châu.
Sau mười tháng hoài thai, mẹ Tống được nhân viên nội bộ gọi là Triệu Gia Lão Tổ Tiên Tử cuối cùng cũng sinh được một cô con gái trắng trẻo mập mạp đúng như ý nguyện.
Khi y tá báo tin này cho ba Tống, ba Tống thốt ra tiếng reo vui mừng từ tận nội tâm, từ tận linh hồn: “Là con gái! Là con gái thật kìa!”
Ông lắc lấy lắc để Hằng Hỏa Tôn Giả bên cạnh mình, suýt nữa thì khóc òa lên vì sung sướng: “Tôi làm ba rồi!”
“Đúng vậy đúng vậy, bọn ta đều biết. Tống đạo hữu không cần phải kích động như thế đâu.” Hằng Hỏa Tôn Giả vỗ nhẹ vai ba Tống đang kích động.
Mà ở sau lưng ba Tống, Tống Thư Hàng chỉ tay vào mặt mình, trên mặt hiện ra một dấu hỏi to tổ chảng.
Ba, ba có ý gì?
Hóa ra hôm nay ba mới làm ba à?
Thế con thì sao?
Con là cái gì vậy?
Ba mẹ nhặt con từ thùng rác về sao?!
Tiểu Lăng Tiêu nằm trên đầu Tống Thư Hàng, vỗ nhẹ đầu hắn mà an ủi thấm thía: “Không sao mà ba ơi, ba làm cha sớm hơn ông nội con mà.”
Tống Thư Hàng: “???”
“Thư Hàng, con có em gái rồi!” Lúc này, ba Tống mới quay người túm cổ áo Tống Thư Hàng mà lắc.
Để phối hợp với ông bô nhà mình, đại lão Bá Tống rõ ràng đã siêu thoát bất hủ vẫn phải tự lắc thân thể theo quy luật, tránh để người cha yếu ớt bị phản lực khi lắc hắn mà trẹo cổ tay.
Sao tồn tại siêu thoát bất hủ như ta mà lại bần đến thế?
“Vâng vâng ba ơi, chẳng phải chúng ta đã biết từ lâu rồi sao?” Tống Thư Hàng vừa lắc lư theo nhịp một 1 2 3 4, 1 2 3 4, vừa trả lời ba mình.
“Biết thì biết thế, nhưng có những việc xác định xong nó khác chứ con.” Ba Tống lắc thằng con gần một phút đồng hồ mới dằn được cảm xúc xốn xang nơi đáy lòng.
Cũng phải nhờ đức tính nghĩ thoáng tổ truyền, ông mới bình tĩnh lại được nhanh như thế đấy.
“Hằng Hỏa tiên sinh này, bây giờ chúng ta phải nằm viện theo đúng quy trình sao?” Sau khi bình tĩnh lại, ba Tống nhìn Hằng Hỏa Tôn Giả mà hỏi.
“Không cần đâu, Triệu Tiên Tử có thể xuất viện về nhà nghỉ ngơi. Thân thể của tu sĩ chúng ta không mong manh đến thế.” Hằng Hỏa Tôn Giả bình thản đáp.
“Về nhà luôn ư? Không sao chứ?” Trên một số chi tiết, phương thức tư duy của ba Tống hiện tại vẫn chưa thoát khỏi thói thường của người phàm. Dù sao ông cũng chỉ là ma mới vừa tiếp xúc với giới tu luyện được hơn chín tháng thôi mà.
Mặc dù đứa con trai Bá Tống của ông siêu thoát trong có mười tháng ngắn ngủi…
“Nếu Tống đạo hữu không yên tâm thì ta có thể sắp xếp nhân viên chuyên nghiệp đến tận nhà chăm sóc Triệu tiên tử.” Hằng Hỏa Tôn Giả nghĩ ngợi một lát rồi nói.
“Làm thế có phiền hà cho bác sĩ của Nho gia quá không?” Ba Tống không an lòng.
“Yên tâm đi, không một thành viên Nho gia nào từ chối yêu cầu này đâu.” Hằng Hỏa Tôn Giả cười đáp.
Một khi nhiệm vụ chăm sóc mẹ Tống được công bố ở Nho gia, đoán chừng sẽ bị cướp đoạt trong chớp mắt.
Phải biết ngôi nhà ở thành phố Văn Châu của Tống Thư Hàng bây giờ đã là thánh địa. Bá Tống không đồng ý thì người khác không thể bước chân vào.
Người tu luyện mà được ở trong thánh địa này thì mỗi giây mỗi phút đều được lợi.
Mà mẹ của Bá Tống sinh con thứ hai, nhiệm vụ chăm sóc bà lại càng có ý nghĩa quan trọng đối với Nho gia. Mãi cho đến nay, các thành viên của Nho gia vẫn còn nghĩ Bá Tống là Thánh Nhân chuyển thế kia kìa.
Trong con mắt của thành viên Nho gia, Bá nhỏ này chính là em gái của Thánh Nhân chuyển thế đó.
Nho gia đã bỏ lỡ tuổi thơ của Thánh Nhân chuyển thế - Bá Tống rồi, bây giờ không thể tiếp tục bỏ lỡ tuổi thơ của Bá nhỏ được.
Cho nên Bá nhỏ chính là bảo bối mà Nho gia nhất định phải nâng niu che chở trong lòng bàn tay.
Sau khi Hằng Hỏa Tôn Giả giải thích xong, ba Tống mới hơi yên tâm, quyết định đưa mẹ Tống về ngôi nhà ở thành phố Văn Châu ở cữ.

Nhà Bá Tống, thánh địa Thiên Đạo, thành phố Văn Châu.
Mẹ Tống ngồi trên giường nhàm chán, lật xem một cuốn kinh văn Nho gia.
Bà cảm thấy lúc mình sinh Bá nhỏ khác hẳn với sinh thằng ranh Tống Thư Hàng. Dù đã hai mươi năm trôi qua, bà vẫn nhớ như in nỗi đau đớn đến tê liệt khi sinh hắn.
Nhưng khi sinh Bá nhỏ, bà còn chưa kịp rặn cái nào, con bé đã ngoan ngoãn tự lăn ra rồi.
Lại thêm bây giờ bà cũng là một tu sĩ nhất phẩm đã tiếp xúc với giới tu chân gần mười tháng, có được tố chất thân thể cơ bản của tu sĩ. Sinh con xong mà khỏe re như lúc chưa sinh, thậm chí mình mẩy còn nhẹ nhàng hơn hẳn.
Lúc này bà chỉ hận mình không thể xuống giường chạy một vòng, dạo mấy bước Quân Tử Vạn Lý Hành và đánh một bộ quyền pháp.
Nhưng bà chẳng lay chuyển được ba Tống, đành phải chán ngán ngồi ở cữ trên giường.
Khó chịu quá…
Trước kia cho bà ngồi xem phim truyền hình cả ngày bà cũng không thấy làm sao.
Nhưng bây giờ bà không thể ngồi yên được mười lăm phút. Mỗi ngày không đánh một bộ quyền, luyện thân pháp một chút thì cứ ù lì cả người.
“Hay là luyện minh tưởng một chút nhỉ?” Mẹ Tống nghĩ ngợi một lát, lại nhìn Bá nhỏ và người nhà đang xếp một vòng quanh giường.
Cả nhà đã nghĩ ra tên cho Bá nhỏ từ lâu.
Tống Thư Ngọc, “thư trung tự hữu nhan như ngọc”.
Vẻ ngoài của Bá nhỏ y hệt như tên gọi của bé.
Mẹ Tống nhớ lúc Tống Thư Hàng vừa sinh ra, nó dúm da dúm dó chẳng khác gì một con khỉ con.
Nhưng Bá nhỏ Thư Ngọc vừa ra đời, da thịt đã sáng óng như ngọc, khuôn mặt cũng không nhăn nheo mà mập mạp và nhẵn nhụi.
Tóc thì đen như ngọc trai đen.
Lông mi dài mượt, như có thể mở to đôi mắt bất cứ lúc nào.
“Cô đang ngủ phải không ạ?” Tiểu Lăng Tiêu nằm trên đầu Tống Thư Hàng, hai mắt nhìn Bá nhỏ chăm chú. Lúc này nửa người dưới hình trứng của con bé đã biến thành chân, dáng vẻ trông hệt như một thiếu nữ người máy to bằng nắm đấm.
“Cô con vừa ra đời, chắc phải một thời gian nữa mới mở mắt. Sau khi mở mắt rồi… dần dần sẽ biết nói. Không biết con bé sẽ gọi ba trước hay là gọi mẹ trước đây.” Ba Tống bảo vệ con gái từng ly từng tí, giải thích cho cháu gái.
“Không, Thư Ngọc mở mắt rồi, bây giờ con bé đang minh tưởng đấy thôi.” Tống Thư Hàng chậm rãi nói: “Không hổ là em gái con.”
“Minh tưởng?” Ba Tống sững ra, biết minh tưởng? Lẽ nào Thư Ngọc cũng đã biết nói rồi?
“Là dưỡng thai đó ~” Vũ Nhu Tử vui vẻ giơ tay phát biểu: “Cháu dưỡng thai cho Thư Ngọc và Tống cục cưng suốt, trong sách nói dưỡng thai quan trọng lắm, tu luyện phải bắt đầu từ trong bụng mẹ kia.”
“Vũ Nhu Tử làm tốt lắm.” Ba Tống khen ngợi: “Mà nhắc mới nhớ, thế bao giờ Tống cục cưng mới ra đời?”
Nếu con gái và cháu gái trước sau cùng đến thế gian.
Nghĩ thôi cũng đã thấy vui vẻ nhân đôi rồi.
“Có lẽ phải ít lâu nữa.” Tống Thư Hàng cười khan nói.
“Ít lâu là bao lâu?” Ba Tống hỏi. Sau khi tu luyện mười tháng, ông cũng biết một số thường thức của giới Tu Chân, ví dụ như thời gian của tu sĩ có sự chênh lệch nhất định so với người thường. Một chút xíu thời gian của tu sĩ có thể là vài tháng, thậm chí còn lâu hơn.
“Tám đến mười năm?” Tống Thư Hàng cũng không biết chắc. Hắn quay sang nhìn Tô Thị A Thập Lục nằm trên ghế sa lông ngủ say. Rõ ràng trước đó Tiểu Thập Lục “động lòng người” vừa mới vui vẻ đùa giỡn với Bá nhỏ, thế mà chẳng biết cô đã lặng lẽ co người trên ghế ngủ tự bao giờ.
Tống Thư Hàng vươn tay lấy một chiếc chăn mới của Đại lão hàng gì cũng có thể bán đắp lên cho Tô Thị A Thập Lục.
Ba Tống: “!!!”
Na Tra ở trong bụng mẹ có ba năm, sao cháu gái của ông lại những từ tám đến mười năm?
Gấp ba Na Tra luôn à?
“Tám đến mười năm… không có vấn đề gì chứ con?” Ba Tống hỏi với vẻ hơi lo lắng.
Lúc này, giọng nói của Bạch tiền bối vang lên giữa hư không: “Đừng lo, sở dĩ thời gian mang thai lâu như vậy là vì suy nghĩ cho thân thể của A Thập Lục. Đây cũng là nguyên nhân vì sao dạo này con bé ngủ nhiều.”
Giữa hư không có tường vân hiển hiện.
Bạch tiền bối vượt không mà tới.
“Bạch tiền bối vừa đi đâu đó?” Tống Thư Hàng ngẩng đầu hỏi.
“Đi một chuyến đến chỗ Tử tương lai, giúp cô ấy lên ngôi Thiên Đạo thứ mười.” Bạch tiền bối nói đoạn bèn chen đến bên cạnh Bá nhỏ, đẩy Tống Thư Hàng sang phía Vũ Nhu Tử.
Sau khi hắn và Tống Thư Hàng cùng siêu thoát, vị trí Thiên Đạo thứ chín thực ra là “rỗng”. Cho nên Tử tương lai có thể chứng đạo.
Song cũng vì vậy mà Tử tương lai chứng đạo Thiên Đạo thứ chín ở tương lai, nhưng theo trình tự đúng ra phải là thứ mười.
Sau khi chen bật Tống Thư Hàng ra, Bạch tiền bối xoay người ghé vào bên giường nhỏ có hàng rào của Bá nhỏ, đan hai tay vào nhau, mỉm cười nhìn cô bé. Hàng rào trên chiếc giường này được Bạch tiền bối tháo từ Lưu Tinh kiếm xuống đó!
Lúc này, mái tóc dài buông lơi của Bạch tiền bối tỏa ra mùi hương thơm ngát dễ ngửi.
Thư Ngọc đang minh tưởng hít hà mấy hơi, sau đó vỗ rèm mi dài.
Một lát sau.
Bá nhỏ mở mắt ra, nhìn Bạch tiền bối đăm đăm.
“Bạch ~ Bạch ~” Thế rồi con bé vươn đôi tay ú na ú nần, với về phía Bạch tiền bối.
Thấy phản ứng của cô bé, Bạch tiền bối gật đầu cười ra chiều hài lòng lắm.
“Con bé giống ta rồi.” Tống Thư Hàng đứng bên cạnh phán một câu.
Biết ôm cái đùi to nhất thế gian.
Chắc chắn là anh em ruột!
Bạn cần đăng nhập để bình luận