Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1431: Tuốt Rồng

Chương 1431: Tuốt Rồng
Lúc thiếu niên áo xanh nhìn thấy Tiểu Bạch thì hưng phấn hẳn ra, trông có vẻ rất vui.
Thế nhưng sau khi Tiểu Bạch nhìn thấy thiếu niên áo xanh thì lại xù lông, vào trạng thái bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công.
“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, vừa rồi ngươi đang rửa mặt à? Hay là đang uống nước thế?” Thiếu niên áo xanh lại không có chút tự giác nào, hắn bước thẳng lên, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch nhe răng nanh với thiếu niên, trông cực kỳ đáng yêu.
[Xét tổng thể nếu nhìn từ bề ngoài thì vị Tiểu Bạch này cho người ta cảm giác chính là bộ dạng của Bạch tiền bối khi còn bé… Nhưng mà.] Tống Thư Hàng nhìn vị Tiểu Bạch đang xù lông kia từ phía xa.
Nhưng khí chất lại hoàn toàn không giống. Đương nhiên, thứ như khí chất sẽ thay đổi theo những gì người đó đã trải qua. Bạch tiền bối khi còn bé có đáng yêu một chút cũng rất bình thường.
“Tiểu Bạch, ta giới thiệu một vị bằng hữu mới với ngươi.” Thiếu niên áo xanh cười nói, sau đó hắn vẫy tay với Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng xoa mặt mình, cố gắng khiến mình mỉm cười thật thân thiện, sau đó đi đến trước mặt Tiểu Bạch.
“Hắn tên là Bá Đao Tống Nhất, cái tên này nghe có khí thế lắm, là bằng hữu ta vừa nhặt được trên đường đấy.” Thiếu niên áo xanh vui vẻ nói.
Tiểu Bạch ngẩng đầu lên nhìn Tống Thư Hàng chằm chằm, sau một một lúc hắn mới gật đầu với Tống Thư Hàng một cái.
“Tiểu Bạch, hôm nay chúng ta luyện đao nhé? Hiếm khi gặp được Bá Đao Tống Nhất đạo hữu, nên ta cảm thấy hôm nay chúng ta thích hợp luyện đao nhất đấy.” Thiếu niên áo xanh lại cười nói.
Tiểu Bạch lập tức lườm Tống Thư Hàng một cái, còn nhe răng nhếch miệng với hắn.
Tống Thư Hàng: “…”
Đây chính là chuyển thù hận trong truyền thuyết ư? Chỉ dùng một câu nói qua quýt đã khiến độ hảo cảm của Tiểu Bạch với Tống Thư Hàng biến thành con số âm.
“Nào nào nào, hôm nay ngay cả đao ta cũng chuẩn bị xong rồi này.” Dứt lời, thiếu niên áo xanh rút hai thanh trường đao từ trên lưng ngựa ra, ném một thanh trong đó cho Tiểu Bạch.
Sau đó, giống hệt như tình tiết trong thực tại ảo mà Tống Thư Hàng từng trải qua, trong lúc thiếu niên áo xanh quyết đấu với Tiểu Bạch thì bắt đầu dạy hắn đao pháp căn bản, còn truyền thụ kỹ xảo dùng đao cho hắn.
Mãi cho đến khi Tiểu Bạch mệt mỏi ngã vật ra đấy, không nhúc nhích nổi thì thiếu niên áo xanh mới kết thúc trận tỷ thí đao pháp này.
“Tiểu Bạch, đao pháp của ngươi lợi hại hơn trước nhiều lắm. Nên lần tới chúng ta luyện chùy pháp đi. Hôm nay đến đây thôi.” Thiếu niên áo xanh thu hồi vũ khí.
Tống Thư Hàng hoàn toàn không hiểu nổi logic của hắn.
Bởi vì đao pháp đã tốt hơn cho nên lần tới sẽ luyện chùy ư?
Tiểu Bạch lặng lẽ bò dậy, dường như hắn đã hoàn toàn quen với lối tư duy kỳ quặc của thiếu niên áo xanh.
Sau khi bò dậy, Tiểu Bạch lại yên lặng ngồi quỳ bên hồ, thò tay vào trong nước hồ khuấy khuấy.
Sau khi thiếu niên áo xanh đặt đao lên lưng ngựa thì đi tới bên cạnh Tiểu Bạch, ngồi xếp bằng xuống.
Sau đó, hắn lại vẫy tay với Tống Thư Hàng.
Vì vậy Tống Thư Hàng cũng theo thứ tự mà ngồi xổm bên phải hắn.
Tiểu Bạch ngồi quỳ bên hồ, thiếu niên ngồi xếp bằng, Tống Thư Hàng thì ngồi chồm hỗm theo thói quen, đây là tật xấu tạo thành do coi cọp ở hiệu sách.
“Tiểu Bạch, ngươi đẹp quá.” Thiếu niên áo xanh đột nhiên nói.
Trong lòng Tống Thư Hàng giật thót. Tới rồi, là đoạn này!
Tiểu Bạch ngẩng đầu lên: “Ngươi bị mù rồi.”
“Không, sao mà mù được. Bá Đao Tống Nhất, ngươi thấy Tiểu Bạch có đẹp không?” Thiếu niên áo xanh nói.
Tống Thư Hàng: “Hả?” Sao lại kéo ta vào thế này?
“Nói thật với lương tâm của mình đi, có phải Tiểu Bạch rất đẹp không?” Thiếu niên áo xanh nói.
“Đẹp lắm.” Tống Thư Hàng gật đầu, chỉ cần là người có lương tâm thì không cách nào nói ra hai chữ ‘không đẹp’ được.
“Đúng đấy, nên Tiểu Bạch này… đợi đến khi tóc ngươi dài tới eo thì gả cho ta nhé?” Thiếu niên áo xanh nói.
Cái logic này hoàn toàn không cách nào đoán ra được.
Có điều, quả nhiên đoạn tình tiết này vẫn tới.
Tống Thư Hàng nhìn về phía Tiểu Bạch, Bạch tiền bối lúc còn trẻ sẽ trả lời thế nào đấy?
“Không muốn.” Tiểu Bạch dứt khoát từ chối.
Câu trả lời này hơi bình thường, không chút nóng nảy hay kích động gì.
Vì vậy, cuối cùng Tống Thư Hàng vẫn không nhịn được mà hỏi ra vấn đề trong lòng: “Tiểu Bạch là con gái à?”
[Tiểu Bạch là Bạch tiền bối khi còn bé ư? Hay thiếu niên áo xanh mới là Bạch tiền bối thiếu niên đây?] Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, trong lòng Tống Thư Hàng đã có một nghi hoặc như vậy.
Hắn cảm giác Tiểu Bạch trước mắt này rất có thể không phải Bạch tiền bối.
“A, đúng rồi. Tiểu Bạch, ngươi là bé gái à?” Thiếu niên áo xanh bừng tỉnh, hỏi.
Tống Thư Hàng: “…”
Ngay cả Tiểu Bạch có phải bé gái hay không ngươi cũng không biết mà đã đỉnh đạc cầu hôn ư?
“Ta?” Tiểu Bạch ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Đương nhiên là con gái rồi.”
Trên thế giới mộng cảnh thận khí, tộc trưởng Thận Long đắc ý mỉm cười. Hai thiếu niên mờ mịt à, hãy để ta thực hiện nguyện vọng, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của các ngươi nhé.
Lúc Tống Thư Hàng hỏi thăm giới tính ‘Tiểu Bạch’ thì có vẻ khá [tò mò]. Mà chỉ cần thỏa mãn lòng tò mò của Tống Thư Hàng thì tộc trưởng Thận Long có thể nhận lại được rất nhiều ‘thận năng’.
Tiếp đến, tình tiết bùng nổ thật sự có thể bắt đầu rồi.
Dưới sự thúc giục của tộc trưởng Thận Long, tình tiết ở thế giới thận khí được đẩy mạnh.
Mắt Tiểu Bạch hơi trầm xuống, nhìn về phía Tống Thư Hàng: “Ngươi cũng thấy ta đẹp à?”
Tống Thư Hàng gật đầu.
“Vậy đợi tóc ta dài tới eo thì gả cho ngươi nhé?” Tiểu Bạch cười tươi như trăm hoa đua nở, nói ra tâm ý của mình.
Tống Thư Hàng: “Hả?”
Ngay sau đó, thời gian đột nhiên bị tua nhanh.
Ba người Tiểu Bạch, Tống Thư Hàng, thiếu niên áo xanh cùng sống trong sa mạc hơn hai mươi năm.
Một ngày nào đó của hai mươi năm sau, Tiểu Bạch rốt cuộc cũng trưởng thành, cô… có mái tóc dài tới eo rồi.
“Trò hay thật sự sắp mở màn rồi.” Tộc trưởng Thận Long mỉm nói.
Ngay lúc tộc trưởng Thận Long chuẩn bị tung tuyệt chiêu, cho Tống Thư Hàng một đoạn trải nghiệm như mộng ảo trong thế giới thận khí thì thế giới sa mạc đột nhiên sụp đổ.
Thế giới huyễn thuật do tộc trưởng Thận Long bố trí bị nghiền nát đương trường. Sau đó, bóng tối vô biên vô tận bao lấy Tống Thư Hàng và tộc trưởng Thận Long.
Trong lòng tộc trưởng Thận Long cảm thấy không ổn.
“Chơi quá trớn rồi chứ gì.” Tống Thư Hàng bình tĩnh nói.
Thật ra, ngay từ khi thiếu niên áo xanh lên sàn thì trong lòng hắn đã có dự cảm này.
Cuối cùng, quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, rốt cuộc vẫn chơi quá trớn.
xxxxxxxxxxxxxx
Trong bóng tối vô biên vô tận, trên người Tống Thư Hàng phát sáng, lơ lửng trong màn đêm.
Bên cạnh hắn là tộc trưởng Thận Long, trên người nó cũng ánh lên tia sáng giống vậy.
Lúc này tộc trưởng Thận Long thu nhỏ lại chỉ cỡ chiếc đũa, hình thái của nó không khác ‘rồng’ là mấy, có điều móng vuốt của nó là vuốt giao long.
Hai đốm sáng một lớn một nhỏ lơ lửng trong bóng đêm.
“Đây là nơi nào, sao thế giới thận khí của ta không cách nào khống chế được chứ?” Tộc trưởng Thận Long nghi hoặc.
“Đùa quá trớn rồi.” Tống Thư Hàng nói.
Tộc trưởng Thận Long: “?”
“Là Bạch tiền bối hay là Bạch tiền bối two đây?” Tống Thư Hàng nhỏ giọng nói.
Thế giới thận khí tan vỡ, có hai khả năng.
Khả năng thứ nhất: Lúc hắn ở thế giới thận khí thì kể tình hình trong mộng như nói mớ ra, hệt như các tiền bối khác trong nhóm Cửu Châu số 1 vậy.
Mà trải nghiệm trong mộng của hắn chắc chắn không thể thiếu một câu ‘Tiểu Bạch đợi tóc ngươi dài tới eo’ kia.
Lúc này Bạch tiền bối lại ngồi bên cạnh hắn.
Nếu như câu ‘nói mớ’ này bị Bạch tiền bối nghe được, nói không chừng bây giờ thân thể ở hiện thế của hắn đã bay lên trời theo hình xoắn ốc rồi chăng?
Khả năng thứ hai: Bạch tiền bối two cảm ứng được trạng thái khác thường của hắn, hoặc là bị từng tiếng ‘Tiểu Bạch’ của hắn triệu hoán tới. Sau đó, Bạch tiền bối two nhìn trộm trải nghiệm trong thế giới thận khí của hắn, sau đó lại ra tay đánh sập cái thế giới thận khí này.
Dù là cái nào thì cũng tiêu chắc rồi.
Lúc này, tộc trưởng Thận Long hỏi: “Tống đạo hữu… Ngươi vừa mới nói chơi quá trớn đó là ám chỉ ngươi hay là ta thế?”
“Ừm, hai chúng ta đều tiêu chắc rồi.” Tống Thư Hàng nói.
Trong lúc nói chuyện, trong bóng tối vô biên vô tận, có một đôi tay chụp lên người Thận Long.
“Bạch tiền bối?” Tống Thư Hàng la lên.
Nhưng chủ nhân của đôi tay nọ không trả lời.
[Xem ra là giận lắm rồi đây.] Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Lúc này, tay trái của đôi tay kia nắm lấy phần đuôi Thận Long, tay phải bóp lấy thân thể Thận Long, nặn từ dưới lên trên.
Hình ảnh này khiến Tống Thư Hàng không khỏi nhớ tới hình ảnh mỹ nhân rắn công đức nặn kim đan cá voi mập của mình.
“A a a ~ đừng nặn như vậy mà, nội tạng bị nặn ra luôn mất.” Tộc trưởng Thận Long kêu lớn.
Nhưng đôi tay kia không định buông tha cho nó chút nào.
Tay phải chậm rãi mà kiên định nặn dần lên trên.
“Oa oa oa ~~” Tộc trưởng Thận Long lớn tiếng kêu thảm, cuối cùng, có một ‘hạt châu’ bị nặn ra khỏi miệng nó.
Đây là long châu mà một vài lão long sẽ thai nghén ra trong cơ thể.
Long châu không phải nội đan, bình thường long châu có thể tăng cường một vài năng lực thiên phú cho lão long.
Sau khi nặn long châu ra, đôi tay kia lại túm lấy tộc trưởng Thận Long, từ từ tan biến trong bóng tối vô biên vô tận.
“Con Thận Long này thuộc về ta, long châu thuộc về ngươi.” Lúc này, giọng của Bạch tiền bối lại vang lên.
Tộc trưởng Thận Long: “Oa oa oa?”
“Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là sủng vật số 4 của ta.” Bạch tiền bối lại nói.
Sau khi nghe thấy sủng vật số 4, Tống Thư Hàng lập tức hiểu ngay.
Đây là Bạch tiền bối two.
Tộc trưởng Thận Long bị bắt đi làm sủng vật rồi… Kỳ thật nói không chừng đây lại là vận may cực lớn với con tộc trưởng Thận Long này ấy chứ.
Bạch tiền bối two biến mất.
Tống Thư Hàng vẫn bị để lại trong không gian tối tăm này.
“Bạch tiền bối ơi, ngài có thể sẵn tiện thả ta ra ngoài không?” Tống Thư Hàng kêu lên.
Có điều Bạch tiền bối two không đáp lại hắn.
“Thật ra ta cũng là người bị hại mà.” Tống Thư Hàng thở dài.
Tiếp đó, hắn tìm kiếm khắp nơi trong thế giới bóng tối.
Thế giới bóng tối này được sinh ra sau khi thế giới huyễn thuật Thận Long vỡ nát.
“Nói tóm lại, đây là một mộng cảnh. Chỉ cần là mộng thì chắc chắn sẽ có lúc tỉnh lại. Hoặc là có ẩn giấu cách để rời khỏi đây?” Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Lúc tìm kiếm khắp nơi, đột nhiên, hắn nhìn thấy một điểm sáng ở phía cuối bóng tối.
Vì vậy, Tống Thư Hàng đi về phía điểm sáng kia.
Điểm sáng càng lúc càng lớn…
Sau khi Tống Thư Hàng đến gần thì phát hiện điểm sáng này là một cánh cửa.
“Xem ra đây chính là cách rời khỏi mộng cảnh rồi.” Tống Thư Hàng giơ tay nắm lấy chốt cửa rồi mở ra.


Sau khi cửa lớn mở ra thì lập tức biến mất.
Xuất hiện trước mặt Tống Thư Hàng là thế giới sa mạc quen thuộc kia và một ốc đảo nhỏ.
“Lại về tới đây rồi à?” Tống Thư Hàng nghi hoặc.
Roẹt roẹt roẹt roẹt ~~
Lúc này, trong hư không có mấy vạn luồng kiếm khí giáng xuống.
Tống Thư Hàng vừa xuất hiện đã bị kiếm khí đâm thủng, hơn mười thanh kiếm đóng thân thể hắn lên sa mạc, đau đớn rõ mồn một truyền thẳng vào đại não của Tống Thư Hàng.
Cũng may… nơi này là thế giới trong mơ, không chết người được.
“Với ta mà nói thì đau đớn cỡ này cũng chẳng là gì hết.” Tống Thư Hàng tự an ủi mình, đồng thời hắn ngẩng đầu nhìn về phía hư không.
Không trung, ‘Tiểu Bạch’ đạp không mà đi, cầm lợi kiếm trong tay, mỗi một kiếm chém ra thì có nghìn vạn luồng kiếm ý và kiếm quang đi theo.
Có một con cá voi khổng lồ chiến đấu với Tiểu Bạch.
Lúc này, trên thân cá voi đầy vết thương do kiếm khí tạo nên, máu tươi chảy đầm đìa.
“Lạ thật, tộc trưởng Thận Long đã bị bắt đi, sao thế giới thận khí vẫn còn tiếp tục nhỉ?” Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
“Oaa ~~” Cá voi kêu lên một tiếng, thân hình của nó trốn vào hư không.
“Trong thế giới huyễn cảnh này, ngay cả năng lực không gian cũng có thể mô phỏng được ư? Có điều, nếu ngươi đã sử dụng lực lượng không gian thì đúng lúc có thể để ta thử một bí pháp.” Giọng nói trong trẻo của Tiểu Bạch vang lên.
Chỉ thấy hắn vươn tay bấm một pháp ấn.
Bí pháp áp súc không gian bạo tạc!
Ầm ầm ầm ~~
Đường hầm không gian mà cá voi lẻn vào bắt đầu điên cuồng nổ tung, vốn nó muốn thông qua đường hầm không gian để đánh lén Tiểu Bạch, bây giờ lại bị nổ cho văng ra khỏi đường hầm không gian, vết thương chồng chất.
“Bí pháp áp súc không gian bạo tạc, mình nhớ đây là bí pháp Thánh Nhân mà Bạch tiền bối lấy được từ trong Thánh Tịch trì ở Vạn Thư sơn của Nho gia mà nhỉ.” Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Cá voi đau đớn quằn quại trong hư không, máu tươi của nó nhỏ xuống, ăn mòn ra từng cái hố trên mặt cát.
Tiểu Bạch thừa thắng truy kích, hắn vung tay, kiếm nẩy lên, nghìn đạo kiếm quang ngưng tụ thành một thanh kiếm khổng lồ, dùng sức chém về phía cá voi.
Cá voi tránh không kịp, đầu lại bị chém ra một vết thương, thân hình tức thì bị đánh bay ra ngoài.
“Thế này cũng không đả thương được ngươi, da của ngươi đúng là dày mà.” Tiểu Bạch cười ha ha nói.
Dứt lời, hắn lại nhìn xuống phía dưới.
“Thư Hàng, sao ngươi lại chạy đến thế giới huyễn cảnh của ta vậy?” Tiểu Bạch hỏi.
Tống Thư Hàng sửng sốt.
Sau đó lập tức hiểu ra.
“Nơi này là thế giới thận khí của Bạch tiền bối à?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Ừ, nửa đúng nửa sai. Nơi này là thế giới huyễn cảnh của ta, có điều không phải thế giới thận khí. Kẻ kéo ta vào thế giới huyễn cảnh này không phải Thận Long mà là con cá voi khổng lồ kỳ quái trước mắt này.” Bạch tiền bối trạng thái Tiểu Bạch cười nói.
“Ngươi cứ tiếp tục nằm đó một lát đi, để ta giết con cá voi khổng lồ này cái đã.” Bạch tiền bối dứt lời, thân hình lóe lên, đột phá không gian xuất hiện dưới thân cá voi.
Lưu Tinh kiếm được tế ra, một hóa thành hai, hai hóa thành ba…
Kiếm quang không ngừng diễn hóa, ngưng tụ ra đại trận vạn kiếm. Nghìn vạn kiếm quang xoay tròn, xoắn về phía cá voi tựa như cối xay thịt.
“Không phải Thận Long, vậy con cá voi này kéo Bạch tiền bối vào thế giới huyễn cảnh với ý đồ gì đây?” Tống Thư Hàng nói với vẻ nghi hoặc.
“Đương nhiên là muốn đoạt xá rồi.” Bạch tiền bối vừa chiến đấu, vừa nhàn nhã nói chuyện phiếm với Tống Thư Hàng.
Dứt lời, hắn ngưng tụ ra cây công đức.
Đại trận Lưu Tinh kiếm tiếp tục xoắn giết cá voi khổng lồ, bản thân Bạch tiền bối thì giơ cây công đức lên nện bồi vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận