Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1036: Thường Viễn Tử Huyền Thánh Muốn Giảng về Pháp Môn Song Tu Sao?

Chương 1036: Thường Viễn Tử Huyền Thánh Muốn Giảng về Pháp Môn Song Tu Sao?
Còn về chuyện bản thân vẫn giữ tư thế ôm đầu sợ hãi đáng khinh kia hiển thánh trước mặt bao người, Thường Viễn Tử cũng chẳng thèm để tâm. Theo quan điểm của hắn, đã là tu sĩ thì phải có lòng dạ rộng rãi, chỉ một chút kinh sợ thế này mà cũng không chịu nổi thì còn tu chân gì nữa chứ?
Đương nhiên, quan điểm này cũng chỉ thích hợp với loại người có dây thần kinh thô như Thường Viễn Tử mà thôi.
Sau đó Thường Viễn Tử ngẩng đầu ưỡn ngực, chuẩn bị bắt đầu phần Huyền Thánh giảng pháp của bản thân. Khác với trạng thái thấp thỏm bất an của Thất Sinh Phù Phủ Chủ trước đó, lúc này Thường Viễn Tử bình tĩnh hơn rất nhiều.
Một lát sau, thân thể hắn khẽ chấn động một chút.
[Huyền Thánh giảng pháp: Thường Viễn Tử, mời ngươi bắt đầu biểu diễn!]
Tất cả tu luyện giả trong chư thiên vạn giới đều tập trung nhìn vào Thường Viễn Tử.
Hôm nay đúng là ngày may mắn nhất trong nghìn năm qua, một lần mà có đến bốn vị Huyền Thánh độ kiếp.
Trước đó đã có hai vị Huyền Thánh giảng pháp cực kỳ xuất sắc, một người giảng Đạo Tạng, một người giảng Phật pháp, cả hai bài giảng giải đều vượt mức tiêu chuẩn. Vậy nên tu luyện giả trong chư thiên vạn giới đều ôm lòng mong đợi, không biết bài giảng pháp của hai vị Huyền Thánh còn lại sẽ đặc sắc đến mức nào đây.
Thường Viễn Tử vuốt tóc rồi hắng giọng một tiếng.
“Ngươi muốn bản thảo không?”
Ngay lúc này, con rối tinh phẩm trong túi thu nhỏ một tấc của Tống Thư Hàng lại lên tiếng hỏi:
“Một bản thảo để dùng trong phần Huyền Thánh giảng pháp, một bài giảng pháp hoàn chỉnh cấp bậc Huyền Thánh, hơn nữa cũng không cần lo lắng đến vấn đề bản quyền. Ngươi có muốn không?”
“Không, ta không cần.”
Thường Viễn Tử từ chối với giọng điệu tràn đầy tự tin.
Con rối tinh phẩm cũng không ép buộc, chỉ im lặng không lên tiếng nữa.
...
“Ta thấy Thường Viễn Tử tiền bối có vẻ cực kỳ tự tin, lẽ nào trong đầu hắn đã có nội dung để giảng pháp rồi ư?”
Tống Thư Hàng và Thất Sinh Phù Phủ Chủ đứng ở đằng xa nhìn, hai người đã tiến vào chế độ người xem.
Bây giờ chỉ cần chờ cả bốn vị Huyền Thánh giảng pháp xong là bốn người Tống Thư Hàng có thể rời khỏi thế giới thiên kiếp chết tiệt này, trở về thế giới chính.
“Lai lịch của Thường Viễn Tử đạo hữu rất thần bí, có lẽ hắn đã nghĩ ra bản thảo rồi đấy.”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ đáp lại.
Trong khi hai người còn đang nói chuyện thì phần Huyền Thánh giảng pháp thứ ba chính thức bắt đầu.
“Ta rất vui khi được đứng ở đây để giảng pháp cho các đạo hữu trong chư thiên vạn giới nghe. Ta không giỏi ăn nói, không biết nói mấy lời hư ảo cao siêu, vậy nên ta chỉ có thể nói ra những lời thật lòng để chia sẻ với mọi người.”
Thường Viễn Tử nói rất từ tốn, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ bình tĩnh. Trong lúc nói chuyện, thánh ấn trong cơ thể cũng tản mát ra ánh sáng rực rỡ, bao bọc hắn lại hệt như thánh ấn của Thất Sinh Phù Phủ Chủ, giúp hắn tăng thêm uy nghiêm.
“Huyền Thánh giảng pháp là một sân khấu lớn, ta muốn mượn cơ hội này để nói rõ một số nội dung khá là khác biệt với những người khác.”
Thường Viễn Tử tiếp tục nói.
Tất cả tu luyện giả trong chư thiên vạn giới đều bị những lời này khơi dậy lòng tò mò.
Nội dung khác với những người khác?
Trước đó đã có một bài giảng giải về Đạo Tạng và một bài giảng về Phật pháp cao thâm. Bây giờ vị Thường Viễn Tử Huyền Thánh này lại tuyên bố sẽ nói về nội dung khác với những người khác, vậy rốt cuộc sẽ là gì đây? Công pháp Ma Đạo ư? Hay là bảo điển Yêu tu? Thậm chí có khi nào là hệ thống tu luyện phương Tây, hoặc là các hệ thống tu luyện đặc biệt như cổ vu luôn không?
Ai cũng ôm lòng mong đợi muốn nghe tiếp để xem thử nội dung đó là gì.
Mà lúc này, Thường Viễn Tử lại trầm giọng nói:
“Mọi người có biết tỏ tỉnh là gì không?”
Tống Thư Hàng:
“...”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ:
“...”
Tu luyện giả trong chư thiên vạn giới:
“...”
Câu hỏi này khiến mọi người cũng không biết phải trả lời thế nào nữa.
“Đợi đã, chẳng lẽ vị Thường Viễn Tử Huyền Thánh này muốn giảng giải về pháp môn đặc thù “hợp thể song tu” sao?”
Trong các tu luyện giả có người bỗng thốt lên, đồng thời hai mắt cũng sáng rỡ lên.
Hợp thể song tu vẫn luôn được truyền lưu rộng rãi trong tu chân giới, nhưng hiệu quả của các pháp môn song tu lại rất bình thường. Khắp tu chân giới cũng chỉ có chừng vài ba nhà là nắm giữ được công pháp song tu đỉnh cấp mà thôi. Cho nên khi nghe thấy Thường Viễn Tử bắt đầu nói về đề tài “tỏ tình”, rất nhiều người bị hấp dẫn ngay lập tức, tinh thần cũng hăng hái hẳn lên.
“Tỏ tình chính là một loại hành vi được tiến hành giữa hai cá thể đực và cái, với mục đích là giao hợp, giao phối. Giống đực sẽ biểu diễn ưu điểm và sự mạnh mẽ của bản thân cho giống cái thấy, mong nhận được sự đồng ý của giống cái.”
Thường Viễn Tử chậm rãi nói. Trong lúc hắn nói chuyện, thánh ấn chủ động bổ trợ ánh sáng uy nghiêm cho chủ nhân. Rõ ràng chỉ là những lời phổ cập khoa học bình thường, nhưng từ trong miệng Thường Viễn Tử nói ra lại làm cho người ta có cảm giác vô cùng tín phục.
“Quả nhiên là giảng về pháp môn song tu, nhưng mà giao hợp và giao phối có nghĩa là gì vậy? Lẽ nào vị Thường Viễn Tử Huyền Thánh này muốn giảng về pháp môn song tu giữa Yêu loại sao?”
Có tu luyện giả tò mò nói.
Mà lúc này, ở khu Giang Nam, có một cô gái che mặt thái rau bỗng khựng tay lại, ngẩng đầu nhìn về hư không:
“...”
Không ngờ tên này lại được nhân tiền hiển thánh, hơn nữa còn bắt đầu Huyền Thánh giảng pháp.
Từ nội dung giảng pháp mà hắn nói, trong lòng Biệt Tuyết Tiên Cơ bỗng có một loại dự cảm chẳng lành.
...
Ngay khi các tu luyện giả trong chư thiên vạn giới đang mong đợi được nghe nghìn năm đệ tam thánh giảng giải về pháp môn song tu thì Thường Viễn Tử lại lấy ra một món pháp bảo.
Sau đó hắn chỉ tay vào pháp bảo, pháp bảo lập tức biến thành một cây đàn cổ.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Thường Viễn Tử ngồi xuống xếp bằng lại, đàn cổ thì lơ lửng ở một vị trí thích hợp, tiện cho việc đánh đàn.
Các tu luyện giả thấy vậy thì lộ ra vẻ nghi hoặc. Vị Thường Viễn Tử Huyền Thánh này không làm theo lẽ thường ư? Không phải muốn giảng về pháp môn hợp thể song tu sao? Bây giờ lại lôi đàn cổ ra làm gì?
Chẳng lẽ pháp môn song tu mà hắn muốn giảng giải có liên quan đến đàn cổ?
Trong lúc các tu luyện giả còn đang suy đoán đủ điều, Thường Viễn Tử đã bày xong tư thế đánh đàn, sau đó... hắn khua tay lướt nhanh qua dây đàn!
“Ting~~~”
Tiếng đàn chấn điếc cả tai, khiến mọi người cảm thấy hai lỗ tai cứ ù lên. Nhưng kỳ dị là sau khi tiếng đàn tán đi, lúc các tu luyện giả nhớ lại tiếng đàn vừa rồi lại chỉ cảm thấy đó là một thanh âm du dương trầm bổng, trong đó còn hàm chứa một loại hương vị ngọt ngào.
Vị Thường Viễn Tử Huyền Thánh này có tu vi rất cao về cầm đạo.
Chỉ với một tiếng đàn, điểm sùng bái đã tăng vọt không tưởng.
Sau khi tiếng đàn mở màn tán đi, Thường Viễn Tử chính thức bắt đầu gảy đàn.
Hắn vừa đàn vừa mở miệng hát:
“Chốn đây có mỹ nhân này, sau cuộc gặp gỡ lòng này không quên.
Một ngày bóng nàng khuất yên, lòng này lại nhớ nhung xuyên đêm dài.
Hỡi ơi chim Phượng lượn bay, tìm Hoàng khắp chốn bao ngày bao đêm.
Tiếc rằng giai nhân lặng yên, la la la la.
La la la la la, la la la la...”
Thường Viễn Tử la la cả buổi cũng không hát ra được từ gì. Cả bài Phượng Cầu Hoàng hắn chỉ nhớ mỗi mấy câu mở đầu, dẫn đến việc mới hát đến một nửa thì bị bí lời, đành phải chèn la la la vào cho đủ chữ.
Sau khi la la xong ba câu, hắn phát hiện mình không cách nào chuyển ca từ phần sau thành la la la được nữa, cuối cùng Thường Viễn Tử dứt khoát từ bỏ chuyện vừa đàn vừa hát, chỉ chuyên tâm vào việc đánh đàn.
Nhờ vậy mà tiếng đàn do hắn diễn tấu ra lại tăng lên một đẳng cấp.
Bỗng nhiên có từng đám mây mù từ trên đàn cổ bay lên, huyễn hóa thành đủ loại hình thái ở trong hư không. Sau khi bay lên giữa không trung, mây mù lại hóa thành một bức tranh sơn thủy tráng lệ. Có non có nước, có hoa có cỏ, ở trong bức tranh sơn thủy này còn có một Phượng một Hoàng (*) đang múa lượn.
(*)Phượng là chim phượng trống, hoàng là chim phượng mái.
“Chuyện gì thế này?”
Vừa thấy một màn này, tu luyện giả trong chư thiên vạn giới nghi hoặc hỏi.
Có tu sĩ đưa ra suy đoán:
“Có thể là vị Thường Viễn Tử Huyền Thánh này có tu luyện một môn công pháp cầm âm đặc biệt. Cũng giống như Thiên Ma Cứu Vũ trong truyền thuyết vậy, trong tiếng hát và điệu múa đều mang theo ma lực đặc thù. Chỉ là không biết tiếng đàn của Thường Viễn Tử Huyền Thánh và bức tranh do tiếng đàn huyễn hóa thành có công hiệu đặc biệt gì không?”
Có tu sĩ cẩn thận thể ngộ tiếng đàn và bức tranh, sau đó nói ra cảm nhận của mình:
“Lúc vừa nhìn tranh sơn thủy vừa nghe tiếng đàn, ta có cảm giác dường như tâm linh được gột rửa vậy. Có lẽ tiếng đàn này có tác dụng thanh tẩy tâm linh chăng?”
“Nhưng như thế thì có liên quan gì đến pháp môn song tu chứ?”
“Cũng không liên quan gì đến đề tài tỏ tình hết.”
“Hay là có liên quan đến ca từ mà Thường Viễn Tử Huyền Thánh đã hát trước đó? Hình như khúc ca này là Phượng Cầu Hoàng thì phải?”
Có tu sĩ hiểu biết về âm nhạc lên tiếng.
Trong lúc các tu sĩ trong chư thiên vạn giới đang bàn luận sôi nổi thì Thường Viễn Tử đưa tay lướt qua đàn cổ một cái, kết thúc một khúc đàn.
Sau đó hắn khẽ nâng mắt lên, đưa góc độ tuấn mỹ nhất của bản thân vào trong màn hình Huyền Thánh giảng pháp.
Thường Viễn Tử trầm giọng nói:
“Một khúc Phượng Cầu Hoàng dành tặng cho nàng, người mà ta yêu nhất. Biệt Tuyết Tiên Cơ, nàng chính là chim Hoàng trong lòng ta, dù nàng có bay qua trăm sông nghìn núi, ta cũng sẽ làm chim Phượng bay theo sau nàng. Hôm nay, ngay trước mặt tu luyện giả trong chư thiên vạn giới, ta muốn nói với nàng rằng, ta yêu nàng! Tất cả đạo hữu trong chư thiên vạn giới đều có thể làm chứng cho tình yêu của ta dành cho nàng. Hơn nữa ta đảm bảo tình yêu này là vô thời hạn, ta sẽ yêu nàng mãi mãi, yêu trọn đời trọn kiếp!”
Biệt Tuyết Tiên Cơ:
“...”
Trong nháy mắt, Tiên Cơ cảm giác xung quanh có thật nhiều ánh mắt lóe sáng đang nhìn chằm chằm vào cô.
Đúng lúc Thực Tiên yến năm nay vẫn còn thiếu một món ăn đặc sắc nhất, không biết các vị đạo hữu có thích món thịt Huyền Tiên kho tàu không nhỉ?
...
Tu luyện giả trong chư thiên vạn giới:
“...”
Đậu xanh, hóa ra vị Huyền Thánh này không phải giảng về pháp môn song tu, cũng không phải đánh đàn để thanh tẩy tâm linh cho các đạo hữu.
Chẳng qua là hắn chỉ mượn sân khấu Huyền Thánh giảng pháp, mượn cơ hội tu luyện giả trong chư thiên vạn giới đang theo dõi mà tỏ tình với Biệt Tuyết Tiên Cơ thôi.
Đúng là ép buộc người ta ăn thức ăn cho chó (**) mà.
(**) Xem người ta khoe hạnh phúc.
Có biết trong chư thiên vạn giới còn bao nhiêu tu sĩ vẫn đang độc thân không? Có biết hành động của ngươi đã dấy lên lửa giận của bao nhiêu tu luyện giả FA không hả?
...
Nhóm Cửu Châu số 1.
“Đạo tôn tại thượng, vị nghìn năm đệ tam thánh này đi tìm chết thật kìa. @Cuồng Đao Tam Lãng, trực giác của Tam Lãng ngươi chuẩn thật đấy. Ủa? Sao lại @ thất bại thế này? Tam Lãng ra khỏi nhóm rồi à?”
Cổ Hồ Quan Chân Quân tò mò nói.
Cuồng Đao Tứ Lãng:
“Không, ta chỉ sửa lại cái tên thôi. Từ hôm nay trở đi, hãy gọi ta là Cuồng Đao Tứ Lãng.”
Cổ Hồ Quan Chân Quân:
“Tứ Lãng là cái quái gì thế, ngươi đổi thành đạo hiệu này làm gì? Đạo hiệu của ngươi có nghĩa là quá tam ba bận, có ý nhắc nhở bản thân không được tìm chết ba lần liên tục. Lẽ nào giờ ngươi muốn nới lỏng ràng buộc đối với việc tìm chết của bản thân, biến thành quá tam bốn bận sao?”
Cuồng Đao Tứ Lãng:
“[Icon vẫy tay tạm biệt] Tuyệt giao.”
Trong thế giới thiên kiếp.
“Huyền Thánh giảng pháp chơi vậy cũng được à?”
Tống Thư Hàng kinh ngạc nói.
“Từ một mặt nào đó có thể nói Huyền Thánh giảng pháp chỉ thuộc về loại hình bán cưỡng chế. Sau khi độ kiếp thành công, Huyền Thánh nhất định phải giảng pháp, song giảng cái gì thì lại không có yêu cầu cụ thể. Nhưng ta nghĩ nếu đổi giảng pháp thành tỏ tình như thế thì chắc Thường Viễn Tử đạo hữu sẽ không nhận được lực lượng công đức đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận