Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 118: Nè Ông Chú, Niềm Tin Giữa Người Với Người Đâu?

Chương 118: Nè Ông Chú, Niềm Tin Giữa Người Với Người Đâu?
Tống Thư Hàng lui ra phía sau một bước, ngẩng đầu lên nhìn số phòng, là phòng 570!
Trong đầu hắn lập tức nhớ tới bệnh nhân làm bác sĩ Lý phải bối rối… rõ ràng ngoài cơ thể không có chút vết thương nào, thế mà các cơ quan trong cơ thể và nội tạng lại có dấu hiệu bị cacbon hóa. Bệnh nhân đặc biệt ấy chính là người trong phòng 570!
Vết thương kì lạ khó tin, cộng thêm thân phận có liên quan tới Tô Thị A Thất.
Chỉ có thể là Tô Thị A Thập Lục độ kiếp ở thành phố H, sau đó bỏ nhà trốn đi kia thôi. Vết thương kì lạ “ngoài tươi trong héo” của cô chắc hẳn là tạo thành từ lôi kiếp ngày 1 tháng 6 ấy.
Thứ lỗi cho Tống Thư Hàng không nghĩ ra điểm ấy ngay từ đầu, bởi vì hắn không ngờ Tô Thị A Thập Lục lại là một cô gái!
Lúc trước nghe các tiền bối nói chuyện trong nhóm, hắn cứ tưởng Tô Thị A Thập Lục là một thằng con trai kia.
Từ cái tên A Thập Lục đến tính cách hiếu chiến y hệt Tô Thị A Thất, làm sao mà khiến người ta liên tưởng đến một cô gái cho được?
Đợi đã, bây giờ không phải là lúc nghĩ mấy cái này.
Điều quan trọng nhất bây giờ là, ông chú tự xưng là thành viên của Tiên Nông Tông kia muốn gây bất lợi cho A Thập Lục.
Mình phải làm gì đây?
Thực lực của ông chú cao hơn mình nhiều, cho dù có dùng phù bảo cũng chưa chắc đã là đối thủ của ông ta.
Hay là thông báo cho tiền bối Tô Thị A Thất trong nhóm?
Không được, nước xa không cứu được lửa gần.

..
Trong phòng.
“Hừ, không cần phiền toái như thế!”
Ông chú nghiến răng ken két, vung tay phải cào lên vách tường. Một cào này khiến cho ngón tay hắn cắm thẳng vào tường, để lại năm vết ngón tay sâu hoắm.
Tường ải của bệnh viện trực thuộc đại học Giang Nam được xây dựng rất có lương tâm, vô cùng chắc chắn. Thế mà ông chú cắm tay vào như cắm vào đậu hũ, còn để lại năm cái dấu tay.
Tuy hơi ngốc hơi hài chút, nhưng mà thực lực đáng sợ quá đi!
“Chỉ cần bắt được tiểu bối Tô Thị như ngươi thì có thể ép Tô Thị A Thất ra mặt. Đến lúc đó Tiên Nông Tông bọn ta sẽ thanh toán tất cả ân oán với hắn.”
Ông chú tới gần cô gái trên giường, giơ cao tay trảo. Đầu ngón tay vẫn còn sót lại vôi tường… không được sạch sẽ cho lắm thì phải?
“Yên tâm đi, ta không giết ngươi đâu. Ta chỉ bẻ gãy tay chân ngươi để tên khốn Tô Thị A Thất kia tự động tìm tới chỗ bọn ta thôi.”
Ông chú giơ cao tay, ác độc nói.
Móng vuốt kia mà hạ xuống thì có thể tặng miễn phí cho Tô Thị A Thập Lục một tấm giấy chứng nhận tàn phế.
Ầm!
Đúng lúc này, cửa phòng 570 mở toang!
Ông chú thu tay theo bản năng, vẻ dữ tợn trên mặt mau chóng được thu lại. Tu sĩ luôn cố gắng tránh việc thể hiện sức mạnh trước mặt người phàm. Cho dù là ông chú thì lúc này cũng phải tém tém lại theo bản năng.
Sau đó, hắn nhìn thấy một thiếu niên vẻ ngoài thanh tú đi vào trong phòng.
Thiếu niên kia ngẩng đầu nhìn hắn, tuy thở hồng hộc nhưng lại nở nụ cười ôn hòa tươi rói:
“Ôi chú, tìm thấy chú rồi!”
Ông chú đơ cả người, vẻ mặt cũng đơ luôn___ sao lại gặp thằng lừa đảo này nữa? Hôm qua nó ăn một đấm của mình mà vẫn chưa biết sợ à? Còn có gan đến tìm mình nữa cơ đấy?
Mà cô gái trên giường lặng lẽ lật mình, kéo chăn phủ lên người mình.
“Đừng ra tay vội, nghe tôi nói xong đã nào! Nếu không đừng có trách tôi trở mặt!”
Thanh niên trẻ tuổi thấy vẻ mặt nhức nhối của ông chú thì thở dài, sau đó lấy từ trong túi ra một trăm năm mươi tệ đỏ tươi:
“Chú à, không phải nói chú đâu, cơ mà con người chú tuyệt đối là thiếu đứt niềm tin giữa người với người rồi! Này, cất tiền đi chú. Nếu không yên tâm thì chú kiểm tra xem tiền có phải là tiền thật không. Ôi nhận tiền rồi, không lo tôi lừa chú nữa chứ?”
“Giờ thì chú ngồi đàng hoàng xuống đây ăn miếng bánh uống miếng nước, nghe tôi nói cho xong nhé! Chú nhìn tôi đây này, mặt mũi ngay ngắn, nét mặt chính nghĩa, giống lừa đảo chỗ nào hả? Còn nữa, tôi đã giải thích với chú bao nhiêu lần là tự chú làm rơi tiền rồi mà sao chú cứ không tin? Bây giờ chú ngồi đây nghĩ lại tình hình lúc ấy cho kĩ đi. Cho dù chú quên lúc đó mình có đánh rơi tiền hay không, thì chắc phải nhớ điểm này chứ___ trước khi tôi gọi chú ấy, chú có sờ túi lấy điện thoại ra không? Chính lúc đó chú làm rơi một trăm năm mươi tệ này, tôi chỉ nhặt lên đưa trả chú thôi!”
“Thật chẳng hiểu nổi, sao chú lại nghĩ tôi là đồ lửa đảo thế hả? Còn hiểu lầm tôi nhiều lần như thế nữa chứ! Nhặt được tiền mà hết lần này đến lần khác trả người đánh mất. Có thằng lừa đảo nào tốt bụng như tôi không?”
Bla bla bla… Tống Thư Hàng mở miệng như nã pháo, từ lúc bước vào tới giờ nói không ngừng nghỉ.
Ông chú nhận 150 tệ, nhìn nhìn, đúng là tiền thật.
Lại nhìn Tống Thư Hàng đang răn dạy mình với khí thế ngút trời, hắn biết có lẽ mình đã hiểu lầm thanh niên trẻ này thật rồi.
Vì đúng là mình làm sai, lại bị đối phương giảng đạo rõ là hùng hổ, khí thế của ông chú đã yếu đi mấy bậc từ lúc nào.
Ngẫm lại cũng phải, mình hiểu lầm người ta mấy lần liền, chắc là người ta phải uất ức lắm nhỉ?
Huống hồ hôm qua mình còn tương nó một đấm nữa.
Ông chú ngốc áy náy quá đi mà.
“Còn hôm qua nữa, tôi vốn muốn đuổi theo trả tiền cho chú, thế mà chú lại đấm tôi một phát. Đau lắm ấy chú biết không? Hơn nữa vì một quả đấm của chú mà sự kiện “ông chú một đấm đo ván thanh niên trẻ trâu” đã bị phát tán khắp nhóm bạn của tôi rồi. Mặt mũi tôi ném hết xuống Thái Bình Dương rồi chú biết không? Ít nhất cả tháng tới tôi không còn mặt mũi nào mà gặp ai nữa!”
Tiếng nã pháo vẫn còn tiếp tục! Cái miệng của Tống Thư Hàng vẫn mấp máy liên hồi. Hắn giảng từ “niềm tin cơ bản giữa người với người” tới “xã hội gần đây quá thiếu thốn yêu thương”, lại giảng từ “Làm việc tốt là truyền thống tốt đẹp xưa nay của Hoa Hạ” đến “Dạo này làm việc tốt xong phải để lại chứng cứ, tránh cho làm xong bị tưởng là lừa đảo”.
Sau khi vắt óc nghĩ ra hết thảy những gì có thể giảng đạo được, Tống Thư Hàng khô hết cả cổ.
Ông chú tự biết mình đuối lý chỉ có thể gật đầu đầy bị động. Sau mỗi lời giảng của Tống Thư Hàng, hắn lại gật một lần, bây giờ đã gật gù buồn ngủ luôn rồi.
“Nói cách khác, chú ạ, nếu không phải là tôi nhặt được 150 tệ của chú mà là người khác thì người ta không đời nào trả cho chú đâu!” Tống Thư Hàng đằng hắng cổ họng.
Nhưng trong lòng hắn đã nôn nóng vạn phần.
Teo rồi, sắp không bịa nổi nữa rồi. Ngũ mĩ tứ đức nói xong hết rồi, rốt cuộc thì còn gì để nói về “lòng tin cơ bản giữa người với người” nữa đây?
Chẳng lẽ phải chém về tam tòng tứ đức của phụ nữ cổ đại à?
Sao bác sĩ Lý hay y tá còn chưa tới vậy? Cho dù mình đọc nhiều sách đến mấy cũng sắp nói cạn rồi…
Tính toán của Tống Thư Hàng là cố hết sức kéo dài thời gian đến khi bác sĩ hoặc y tá tới thay thuốc, bởi vì chỉ cần bác sĩ hay y tá tới thì có lẽ ông chú kia sẽ tạm lánh đi.
Đáng tiếc bác sĩ Lý chẳng hiểu ý hắn gì cả, mãi mà không chịu tới.
Hơn nữa nút gọi y tá còn bị đại thúc che ở đằng sau, Tống Thư Hàng không tìm được cơ hội để ấn nó. Bằng không chỉ cần ấn nhẹ một cái là có thể gọi được một bác sĩ nữ xinh đẹp, đưa theo một y tá dễ thương rồi.
Hết cách rồi, thực lòng không bịa nổi nữa rồi.
Bây giờ mà hắn chém đến tam tòng tứ đức của phụ nữ ngày xưa, thì cho dù ông chú có ngu cũng nghe ra không đúng.
Cho nên chỉ có thể chuẩn bị dùng đến phương án B thôi.
Trong tay Tống Thư Hàng cầm một vật thể giống như dược hoàn – ác xú hoàn!
Cái tên đặc biệt cừ khôi này chính là do Dược Sư đặt cho. Chỉ cần va chạm mạnh khiến vỏ ngoài vỡ ra thì sương khói mang theo mùi thối nồng nặc bị phong tỏa trong đó sẽ phát tán ra ngoài.
Theo lời tiếp thị của Dược Sư, thì đối với tu sĩ đã khai mở tị khiếu mà thực lực chưa tới tam phẩm, chưa khống chế được khứu giác của mình, viên ác xú hoàn này chính là ác mộng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận