Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 232: Phần tử đua xe đeo mặt nạ kinh ba.

Chương 232: Phần tử đua xe đeo mặt nạ kinh ba.
“Đậu Đậu, ngươi mà cũng biết lái xe cơ á?”
Tiểu hòa thượng trợn mắt, vừa kinh ngạc vừa tán thán.
“Hừ hừ, máy bay ta còn biết lái nữa là ô tô? Hôm nay ta vừa lái máy bay bay trên trời cả ngày đấy.”
Đậu Đậu đắc ý khoe.
Nhất thời, tiểu hòa thượng nhìn Đậu Đậu với ánh mắt vừa hâm mộ lại vừa sùng bái, lòng tin với Đậu Đậu lại càng tăng cao. Nó không nói hai lời lập tức chui vào trong xe, ngồi sau ghế lái.
Đậu Đậu cười hì hì, biến mình lớn thêm một chút để khi duy trì tư thế ngồi thì vuốt sau có thể đạp được đến phanh và chân ga.
Sau đó nó nhìn bảng điều khiển của chiếc xe.
Tuy là xe cũ nhưng lại là số tự động.
“Xì, thế mà lại là số tự động, chẳng có hàm lượng kĩ thuật gì cả.”
Đậu Đậu khinh rẻ nói.
Cao thủ phải lái xe số sàn mới đúng, như cái cảnh lái xe đua trong phim hành động ấy, tăng tốc, sang số, lướt đi, rồi lại sang số, tăng tốc! Nhìn bao ngầu!
Cơ mà… thôi thì số tự động cũng được, đã ghiền là được rồi.
Cảm thán xong, Đậu Đậu cắm chìa khóa vào ổ, xoay tròn, nổ máy.
Chẹp, dùng thân chó lái xe đúng là không thoải mái, chỗ ngồi này chẳng hợp gì cả.
Khi chân trước của Đậu Đậu nắm vào tay lái thì hai chân sau của nó sẽ tự động cong lên theo cấu tạo thân thể, thật khó mà đạp phanh hay đạp ga được.
Còn một chuyện khá xấu hổ nữa là khi ngồi ở góc độ này, qua khe hở tay lái, nó có thể nhìn thấy được “bé Đậu Đậu” của mình, thật sự là làm đỏ mặt chó mà…
Đương nhiên chuyện này vẫn còn trong tầm chịu đựng, nó là đại yêu khuyển Đậu Đậu đó! Chút khó khăn này chỉ cần ý chí vững vàng là vượt qua được thôi!
Sau đó… Đậu Đậu đạp nghiến chân ga.
Ô tô gầm rú lao về phía trước… nhưng không chạy.
Sao thế này?
“À à, quên lên số.”
Đậu Đậu thò vuốt phải sờ soạng bên cạnh, cố hết sức mới vào được số giữa.
Sau đó Đậu Đậu lại đạp ga.
Ô tô lại gầm rú lao về phía trước… nhưng vẫn không hề nhúc nhích.
Lại làm sao thế này?
Đậu Đậu nhìn sang bên cạnh rồi cười chữa ngượng:
“À à, phanh tay chưa thả.”
Sau đó Đậu Đậu lại cố hết sức vươn móng vuốt ra thả phanh tay.
Trên ghế sau, tiểu hòa thượng toát mồ hôi hột đầy trán… tất cả đều là mồ hôi lạnh!
Cho dù mới có sáu tuổi, cho dù có tí ngốc nghếch, thế nhưng giờ khắc này chính nó cũng nhận ra Đậu Đậu hoàn toàn chưa lái xe bao giờ hết!
Đúng rồi, Đậu Đậu mới nói nó biết lái máy bay chứ có nói nó biết lái xe đâu. Mình quá ngây thơ nên đã trúng bẫy ngôn từ của Đậu Đậu rồi!
Làm sao bây giờ? Nếu xảy ra tai nạn giao thông thì làm sao bây giờ? tiểu hòa thượng vô cùng lo lắng, bởi vì trên người nó chỉ có 5000 đồng mà thôi, nếu xảy ra tai nạn thì có đủ đền không?
Không đủ tiền đền thì làm thế nào? Lại bán thân thêm lần nữa sao?
Khi tiểu hòa thượng còn đang miên man suy nghĩ thì Đậu Đậu đã thả phanh tay rồi đạp chân ga một lần nữa.
Cuối cùng ô tô cũng khởi động thuận lợi, thẳng tiến lên đường.
“Hú hú hú ~ Đơn giản, đơn giản quá! Đúng là chỉ cần ta nghiêm túc thì không gì không làm được mà! Quả Quả, ngồi cho vững! Ta tăng tốc đây!”
Đậu Đậu đắc ý nói.
Tiểu hòa thượng ngồi trên ghế sau, tim đập ầm ầm…

Lúc này, ở đất Mỹ xa xôi cách đó nửa vòng trái đất.
Trong phòng thẩm vấn được trông coi nghiêm ngặt, Huấn luyện viên Tiểu Lý đang bị treo lên đánh.
“Nói! Mày giấu giáo sư Anthony ở đâu?”
Một người đàn ông da đen dữ tợn hung ác gầm lên.
“Tôi không biết, tôi thật sự không biết!”
Huấn luyện viên Tiểu Lý khóc thảm thiết trả lời bằng tiếng Anh lắp bắp:
“Đừng đánh nữa, tôi mà biết thì tôi đã nói từ lâu rồi! Tôi thật sự không biết gì hết mà…
“Chết tiệt, đúng là cứng miệng!”
Gã da đen nghiến răng nghiến lợi, dùng đủ kiểu hình phạt mà vẫn chẳng thể moi ra được chút gì từ miệng của tên phương Đông này là sao?
Cả thể xác và tinh thần của huấn luyện viên Tiểu Lý đều bị tổn thương nặng nề. Miệng cứng cái đầu mày, ông đây thực sự cóc biết gì hết!
Bên cạnh gã da đen, một cánh sát da trắng cười nham hiểm:
“Không nói cũng không sao, giao hắn cho tôi đi. Tôi dẫn hắn tới chỗ tôi quản lý giam lại vài ngày, cam đoan hắn sẽ nói tuốt tuồn tuột. Người này da non thịt mềm, mấy tên trong gian nhà tù tôi quản sẽ thích hắn lắm. Ha ha ha.”
Huấn luyện viên Tiểu Lý nghe đến đó thì ra sức giãy dụa, sau đó cố hết hơi tàn gào lên:
“Đừng mà, đừng mà! Tôi thực sự không biết gì hết! Tôi thậm chí còn không biết giáo sư Anthony là ai! Tôi chỉ là một giáo viên dạy lái máy bay bình thường thôi!”
Nghe ý từ lời nói của tên cánh sát da trắng kia… thì nếu mình bị ném tới nhà tù của hắn dám chắc sẽ không bảo toàn được trinh tiết á! Tuyệt đối, tuyệt đối không được!
Gã da đen mặt mũi hung dữ quất mạnh một roi rồi nói bằng tiếng Trung:
“Không biết? Không biết cái tiên sư mày! Nếu không phải mày bắt giáo sư Anthony đi, thì làm sao mày xuất hiện trong khoang phục hồi của phi thuyền được?”
“Tôi không biết! Tôi không nhớ gì hết! Rõ ràng hôm trước tôi còn đang dạy học sinh của mình, chuẩn bị lên máy bay bay một vòng mà! Các anh có thể tới Hoa Hạ mà điều tra, tôi căn bản chưa lên vũ trụ bao giờ cả!”
Huấn luyện viên Tiểu Lý gào ầm lên.
“Xem ra mày ‘chưa chết chưa thôi’, thôi, anh đem hắn giam vào nhà tù kia đi.”
Gã da đen vẫn nói tiếng Trung leo lẻo, đoạn, gã nghiến răng cười lạnh:
“Tôi muốn xem xem hoa cúc của hắn có cứng như cái miệng hắn không.”
Tên da trắng cười tà mị:
“yên tâm đi, tôi cam đoan cả hoa cúc và cái miệng của hắn đều sẽ lỏng ra, chắc chắn đấy!”
Mặt huấn luyện viên Tiểu Lý tức thì biến thành màu vàng đất.
Mình có nên cắn lưỡi tự sát để bảo toàn trinh tiết không đây?
Cắn lưỡi tự sát thì phải cắn mấy phần? Có cần cắn đến cuống lưỡi luôn không? Có khi nào cắn đứt lưỡi rồi mà không chết được không?
Làm sao bây giờ? Tôi phải làm gì bây giờ?
Ai tới cứu tôi với?
Chính vào lúc này, cửa phòng thẩm vấn đột nhiên bị mở ra.
Một người đàn ông vẻ mặt ôn hòa, mặc áo choàng rộng đẩy cửa bước vào. Trên mặt hắn tựa hồ tự mang theo hào quang thiên sứ, khiến cho ai nhìn thấy đều cảm thấy những suy nghĩ tà ác trong lòng mình được thanh lọc sạch tinh.
Đằng sau con người có gương mặt chói sáng ấy lại là một người đàn ông phương Tây tóc trắng.
“Giáo sư Anthony!”
Gã da đen nhìn thấy người đàn ông phương Tây nọ thì nhất thời kinh ngạc kêu lên thành tiếng.
“Ừ, tôi đây.”
Giáo sư Anthony lắc đầu. Hình như trong lúc mơ hồ mình đã gặp một cơn ác mộng đáng sợ, thế nhưng khi tỉnh lại thì lại không nhớ mình nằm mơ thấy gì nữa. Đồng thời, cũng trong cơn mơ màng, ông cũng bị đưa đến nhà tù này đây.
Lúc này thì người đàn ông có khuôn mặt thiên sứ đưa cho hai giám ngục một tờ giấy chứng nhận gì đó, hình như là chứng minh thân phận.
Sau khi gã da đen hung dữ nhìn thấy giấy chứng nhận ấy thì vẻ mặt trở nên tôn kính, phải dùng đến hai tay để nâng niu tờ giấy nọ.
“Thả người đàn ông phương Đông này đi. Hắn hoàn toàn không biết gì về chuyện này cả.”
Người đàn ông có gương mặt chói sáng mỉm cười nói.
Gã da đen lập tức thả huấn luyện viên Tiểu Lý xuống mà không do dự chút nào.
Huấn luyện viên Tiểu Lý mềm nhũn người ngã xuống đất, hình như mình được cứu rồi?
“Đứa nhỏ này, đã khiến ngươi phải chịu khổ rồi.”
Người đàn ông có gương mặt sáng chói tiến lên, cho huấn luyện viên Tiểu Lý một cái ôm thật nhẹ nhàng.
“Hu hu hu.”
Huấn luyện viên Tiểu Lý nhất thời cảm thấy nỗi tủi thân dâng tràn trong lòng, muốn ngừng cũng không ngừng được. Cứ thế, hắn nằm gọn trong lòng người đàn ông ấy mà khóc òa lên.
Khóc đến là đau lòng…
Người đàn ông nhẹ nhàng vỗ về huấn luyện viên Tiểu Lý, và giáo viên nhỏ bé rơi vào hôn mê.
Sau đó, người ấy bế bổng huấn luyện viên Tiểu Lý lên, gật đầu ý chào hai vị giám ngục rồi đi khỏi phòng thẩm vấn.

Hôm sau, sáng sớm ngày 10 tháng7
Tống Thư Hàng ngủ dậy, việc đầu tiên là đút cho linh quỷ trong tâm khiếu một viên hồn châu. Hồn châu chính là bảo vật mà lần trước Tống Thư Hàng và Tam Nhật sư huynh lấy được ở căn cứ của đàn chủ, tại thôn nhà ông ngoại Thổ Ba.
Trong giới tu sĩ, ngoại trừ quỷ tu thì chẳng còn tu sĩ nào dùng được hồn châu này. Thế nhưng với linh quỷ trong tâm khiếu của Tống Thư Hàng thì hồn châu lại là thuốc bổ hiếm có.
Sau đó Tống Thư Hàng tu luyện một vòng theo lệ thường. gần đây hắn cảm thấy dường như khiếu thứ ba của mình là tị khiếu đã có cảm giác khí huyết căng tràn.
Lúc này cách lần trước khế ước linh quỷ mở ra nhãn khiếu mới có một tháng.
Một tu sĩ bình thường trông vào tự thân khổ tu, muốn mở được khiếu thứ ba ít nhất phải tốn ba năm mới đủ.
Thế nhưng Tống Thư Hàng gần đây liên tục gặp được kì ngộ, không chỉ thu hoạch được một đống khí huyết đan mà còn khế ước được linh quỷ, còn lụm được một gốc Thúy Trúc Duẩn thanh mũi tăng cường khứu giác khi đi đua xe với Bạch tiền bối; còn có chiếc nhẫn cổ đồng trên ngón tay không ngừng ngưng tụ linh khí thiên địa cường hóa thân thể mình…
Lại thêm chính hắn chăm chỉ kiên trì tu luyện, ngày nào cũng cần mẫn khổ tu.
Tự hắn cần cù cộng thêm một đống buff lên buff xuống, bất tri bất giác đã sắp trùng kích tị khiếu rồi.
Vươn vai xuống lầu, không ngờ hôm nay Bạch tiền bối vẫn chưa ngủ dậy.
Tống Thư Hàng gõ cửa phòng Bạch tiền bối, không ai đáp lời.
Cửa phòng chỉ khép hờ, Tống Thư Hàng bèn đẩy mở nhìn thử vào bên trong.
Bạch tiền bối đang ngồi xếp bằng trên giường tu luyện, đỉnh đầu lơ lửng một đám mây thượng đẳng do linh lực hóa thành, có thể dùng mắt thường thấy được.
Bạch tiền bối được mệnh danh là “kẻ cuồng tu luyện”, gần đây vì bị hấp dẫn bởi quá nhiều thứ của thời đại mới nên thời gian tu luyện của hắn mới hơi giảm đi.
Tống Thư Hàng không dám quấy rầy Bạch tiền bối, bèn cẩn thận đóng cửa lại.
Sau khi xuống lầu, hắn nấu một bát mì rồi mở tivi xem có tin tức gì không.
Tiện tay ấn mấy kênh, vừa hay đến kênh Văn Châu thì dừng lại.
Trên đó đang phát bản tin sáng của thành phố Văn Châu.
Biên tập viên tin tức là một người đàn ông mặt mày đoan chính, đang dùng tiếng phổ thông rất chuẩn để đọc bản tin buổi sáng:
“11 giờ đêm qua, ở đường Phượng Hoàng trong thành phố ta xảy ra một vụ tai nạn giao thông.
Một chiếc xe con hiệu Đông Phong đi bão trên đường Phượng Hoàng với tốc độ trên 100km/h, cuối cùng đâm vào một dãy biệt thự trên đường, còn đâm nổ một chiếc Ferrari trong sân biệt thự.
Theo miêu tả của chủ nhân biệt thự, người lái xe trong sự cố kể trên là một con chó kinh ba rất lớn? Theo suy đoán của công an, tất có khả năng là phần tử đua xe đeo mặt nạ động vật. Đây là hành vi vi phạm cực kì nghiêm trọng, công an đang ra quân điều tra, nhất định sẽ tìm ra phần tử đua xe đó trong thời gian ngắn nhất!”
“Phụt!”
Tống Thư Hàng sặc phun mì, một sợi trong đó còn thò ra từ mũi hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận