Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1801: Ta có một tuyệt chiêu cuối

Chương 1801: Ta có một tuyệt chiêu cuối
“Làm quá lên ghê thế?” Khóe miệng Diệt Phượng Công Tử co giật.
Cột sáng này bay đến rồi rơi xuống người Đồng Quái. Người mù cũng nhìn ra được độ cong của cột sáng có vấn đề, đây căn bản là do Tiêu Dao Tán Tiên tán tài đang thầm điều khiển.
Lấy tiết tháo đổi bảo vật, có đổi hay không?
Ừm…
Tiết tháo là thứ rất quan trọng, nhưng đến lúc nên vứt bỏ thì vẫn có thể bỏ được… Sau đó nhặt lại là được chứ gì?
“Kỳ thật ngay từ đầu vị Tiêu Dao tiền bối này đã nhắc nhở chúng ta là hắn thích con số 6 rồi.” Cuồng Đao Tam Lãng vuốt tóc một cái ngầu lòi: “Cho nên, vị tiền bối này đang ám chỉ chúng ta là đã đến lúc hô 666 rồi. Cùng lắm thì chỉ là vấn đề tiết tháo của một câu nói thôi, mọi người còn chờ gì nữa?”
Lúc này đương nhiên là điên cuồng bấm ủng hộ cho Tiêu Dao tiền bối, hô vang tiết tấu 666 đi chứ.
“Đừng vội.” Lúc này, Vũ Nhu Tử nói khẽ: “Vừa rồi Tiêu Dao tiền bối đã nói có tổng cộng bốn giải thưởng. Nếu đã như vậy thì chúng ta nên giành giải nhất với giải nhì mới đúng.”
“Lỡ như may mắn, sau khi trúng phần thưởng giải tư xong lại đến phần thưởng giải nhất với nhì thì sao?” Cuồng Đao Tam Lãng nói.
Vũ Nhu Tử lắc đầu: “Từ trên người Đồng Quái tiền bối chúng ta có thể nhìn ra được, mặc dù là hình thức rút thưởng ngẫu nhiên… Nhưng vị Tiêu Dao tiền bối kia vẫn đang thầm điều khiển. Ta nghĩ, trừ khi cách hô 666 quá nhiệt tình, đâm trúng chỗ sướng của Tiêu Dao tiền bối, bằng không dưới tình huống có thể ngầm điều khiển thì tỷ lệ trúng giải nhất với nhì sau giải tư vẫn quá thấp.”
Vũ Nhu Tử cô nương quá thông minh.
Cô nói không sai, mặc dù là hình thức rút thưởng ngẫu nhiên, nhưng không ngăn được chuyện người ta có thể ngẩm điều khiển.
“Mới đến bảo vật tầng ba thôi, tuy rằng số lượng khổng lồ, nhưng giá trị không đủ cao với chúng ta. Tối đa là lấy về bỏ vào bảo khố. Các tiền bối có môn phái thì cứ thử xem sao.” Vũ Nhu Tử lại nhắc nhở.
Dù sao thì thành viên trong nhóm Cửu Châu số 1 cũng có nhiều như thế, số lượng giải nhất và giải nhì chắc chắn là có hạn. Mọi người tập trung giành hết giải nhất và giải nhì thì có khi lại không thu hoạch được gì ấy chứ.
“Hô sáu sáu sáu ư?” Tống Thư Hàng sờ cằm.
Hắn cứ có cảm giác không biết có phải chế tạo riêng cho hắn không? Trong chư thiên vạn giới này, nếu nói đến cách hô sáu sáu sáu thì hắn đủ để xếp vào top 10 luôn ấy chứ?
Dù sao thì hắn cũng có một tuyệt chiêu cuối trong tay mà.
Vậy theo như ví dụ của Vũ Nhu Tử thì lý ra hắn nên đi tranh giải nhất chứ nhỉ?
Giải tư sáu người chia đều tất cả bảo vật tầng một đến ba. Vậy giải ba sẽ thưởng nhiều hơn nữa đúng không?
“666, tư thế của Tán Tài tiền bối thật là đẹp!” Lúc này, một tiếng rống to truyền đến từ bên cạnh.
Không phải thành viên nhóm Cửu Châu số 1, mà là một vị pháp sư lục phẩm mặc áo bào pháp sư. Hẳn là sau khi hắn nghe thấy tiếng hô của Đồng Quái Tiên Sư thì lập tức hiểu ý rồi nối gót giữ đội hình đấy mà.
Nhưng hắn hô xong vẫn không có cột sáng nào rơi lên người hắn cả.
“Ồ? Không có hiệu quả à?” Cuồng Đao Tam Lãng nói.
“Có lẽ là người đầu tiên của mỗi lần mới có hiệu quả. Dù sao thì sáu cột sáng rút thưởng, cũng không thể ngầm điều khiển cả sáu được. m thầm điều khiển một hai cột trong số đó đã không tệ rồi.” Đồng Quái Tiên Sư suy đoán: “Lúc đợt rút thưởng cho giải ba đến thì các ngươi nhất định phải hô đầu tiên đấy, hơn nữa nhất định phải nói cho ngọt vào. Ta cảm thấy mấy lời thoại khuông sáo chắc chắn không cách nào khiến Tán Tài tiền bối vui được.”
Trong lúc nói chuyện, sáu cột sáng đã dừng lại toàn bộ.
Một cột sáng lướt đến gần, bao phủ Hoàng Sơn Tôn Giả vào trong đó.
“Ể?” Bản thân Hoàng Sơn Tôn Giả cũng sững sờ.
Hắn không có hô sáu sáu sáu, dù sao hắn cũng phải duy trì uy nghiêm của ‘tiền bối’. Hơn nữa, hắn cũng chẳng thèm mấy thứ bảo vật ở tầng một đến tầng ba.
Không ngờ hắn không thiết tha gì với giải tư nhưng lại trúng giải.
Tống Thư Hàng: “Xem ra có hai người trong nhóm chúng ta được giải tư rồi, Hoàng Sơn tiền bối, Đồng Quái tiền bối, bao giờ rời khỏi đây thì nhất định phải phát bao lì xì cho bọn ta đấy nhé.”
Hoàng Sơn Tôn Giả mỉm cười: “Đến khi đó, đợi tới yến hội mà Thư Hàng tiểu hữu an bài cho thì ta sẽ phát bao lì xì cho mọi người.”
“Hoàng Sơn ma ma tốt nhất luôn.” Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Mọi người vô thức quay đầu nhìn về phía Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng vội xua tay: “Không phải ta, không phải ta, ta không có nói!”
Mọi người quét qua một vòng nhưng đều không phát hiện là ai đã gọi ‘Hoàng Sơn ma ma’.
Hoàng Sơn Tôn Giả mệt tim quá đỗi.
Ngoại trừ hai người trong nhóm Cửu Châu số 1 ra, bốn cột sáng khác, có hai cột bao phủ Thiên Nhân. Số lượng của bên người ta thật sự rất đông, trong Tán Tài Vương Tọa này có hơn một nửa là Thiên Nhân.
Hai cột sáng khác, một cột là tán tu tứ phẩm. Đến lúc đó, nếu có thể thuận lợi lấy được mấy bảo vật này mà không bị cướp mất thì vị tán tu tứ phẩm này sẽ trở thành đại phú ông trong những người cùng cảnh giới. Chí ít thì trước ngũ phẩm, hắn không cần lo lắng về tài nguyên tu luyện nữa.
Còn một cột sáng nữa quét trúng một nam tử trung niên toàn thân mặc khôi giáp thánh kỵ sĩ.
Sau khi rút thưởng xong, sáu cột sáng hóa thành một tấm lệnh bài, rơi vào tay người trúng thưởng.
Cùng lúc đó, bảo vật trong tầng một đến ba không bị lấy đi đều được chia thành sáu phần rồi biến mất không thấy đâu.
[Rút thưởng cho giải tư đã hoàn thành, chúc mừng sáu người trúng thưởng. Các ngươi có thể dựa vào lệnh bài để rút lấy phần thưởng thuộc về các ngươi mọi lúc mọi nơi. Đừng lo lệnh bài sẽ bị kẻ khác cướp đi, nó đã bị khóa lại với các ngươi rồi.] Giọng của Tiêu Dao Tán Tiên vang lên bên tai mọi người lần nữa.
Tán tu tứ phẩm kia run rẩy chụp lấy lệnh bài, sau khi hắn nhìn quanh bốn phía thì lập tức phóng ra khỏi Tán Tài Vương Tọa.
Vừa rời khỏi vương tọa, hắn lập tức tế phi kiếm ra rồi chạy đi với tốc độ nhanh nhất.
Tống Thư Hàng chú ý tới, ngay lúc tán tu tứ phẩm chạy đi thì đã có mấy bóng người ở bên ngoài Tán Tài Vương Tọa theo sát hắn.
“Của cải khổng lồ luôn thu hút đám người tham lam tới.” Tô Thị A Thất từ tốn nói.
Lệ Chi Tiên Tử: “Hy vọng vị đạo hữu này sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Trong lúc nhất thời, trong lòng rất nhiều tán tu có phần bất an. Nếu như trong bọn họ có người rút trúng giải nhất và giải nhì thì bọn họ phải bảo vệ chỗ tài sản kếch xù này kiểu gì đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, hình như cách thích hợp nhất là mời một vị tiền bối đức cao vọng trọng ra tay bảo vệ mình, sau đó chia đều của cải với vị tiền bối này thì phải?
Nhất thời, rất nhiều tán tu đưa mắt nhìn sang Tống Thư Hàng và thành viên của nhóm Cửu Châu số 1.
Bá Tống nghi là Kiếp Tiên + một đám Cổ Thánh bát phẩm. Nếu như nói thực lực phương nào mạnh nhất ở đây, vậy thì đúng là nhóm người Bá Tống tiền bối không lẫn đi đâu được!
Không biết Bá Tống tiền bối có dễ tính, dễ nói chuyện không nhỉ?
Tuy rằng nhóm tán tu rất sợ Bá Tống Huyền Thánh, nhưng đáy lòng vẫn ôm hảo cảm nhất định.
Thứ nhất, mỗi tháng Bá Tống lại lên sóng một lần, nhìn quen mắt. Bình thường chỉ cần không phải bị nhìn quen vì mấy tin tức xấu xa thì mức độ hảo cảm sẽ luôn lớn hơn người xa lạ.
Thứ hai, Bá Tống khiến người ta có cảm giác hắn thuộc phe thiện, bề ngoài đáng tin.
Thứ ba, hoặc giả… có lẽ…. chắc là do liên quan đến việc từng mang thai với Bá Tống chăng?
[Xin đừng lo lắng, đạo hữu giữ lệnh bài sẽ được bảo vệ trong thời gian nhất định. Hạng người vì tham lam mà muốn tìm cách cướp lấy phần thưởng, kẻ ác tất có kẻ ác khác trừng trị.] Lúc này, giọng của Tiêu Dao Tán Tiên lại vang lên lần nữa.
Phục vụ chu đáo vậy đấy, sau khi trúng thưởng còn bảo vệ, đã bảo vệ lại còn phản kích.
“Ta phải kết giao với bằng hữu như Tiêu Dao tiền bối mới được!” Cuồng Đao Tam Lãng nói.
Đồng Quái Tiên Sư tung lệnh bài trong tay: “Sao ta cứ cảm thấy tính cách của Tiêu Dao tiền bối có hơi giống Hoàng Sơn tiền bối nhỉ?”
Không phải nói hứng thú ở phương diện tán tài này, mà là ở một vài phương diện vặt vãnh khác, vị Tiêu Dao tiền bối này suy tính rất chu đáo, kỹ tính hệt như ma ma vậy.
Mà lời của Tiêu Dao Tán Tiên thoáng cái đã khiến tất cả tán tu tham gia rút thưởng tán tài yên tâm hẳn.


[Vậy kế tiếp, chúng ta sẽ tiếp tục vòng thứ hai. Phần thưởng cho giải ba gồm ba người. Vật phẩm ban thưởng là bảo vật tầng bốn và năm, cũng là chia đều. Mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?] Giọng của Tiêu Dao Tán Tiên vang lên.
Cuồng Đao Tam Lãng vung tay một cái, biến thành dáng vẻ một con khỉ lớn rồi hét to: “Tiền bối, bọn ta vẫn luôn sẵn sàng. Tiền bối ta có thể làm bằng hữu với ngươi không? Tư thế tán tài của ngươi thật sự quá tuyệt vời. Trên đùi ngươi bây giờ còn thiếu đồ trang sức nào không?”
[Cảm ơn.] Tiêu Dao Tán Tiên vậy mà lại trả lời Cuồng Đao Tam Lãng.
Tiếp đó, ba cột sáng hiện lên.
Sau khi ba cột sáng tuần hoàn một vòng thì một cột trong đó lặng lẽ rơi xuống người khỉ lớn Cuồng Đao Tam Lãng.
Thành viên nhóm Cửu Châu số 1: “…”
Xem ra lời nịnh nọt của Tam Lãng vừa rồi đã nịnh vào tận trái tim của Tiêu Dao Tán Tiên luôn rồi.
Có phải vị đại tiền bối thích tán tài này có hơi tách biệt với thời đại không nhỉ? Ngay cả loại nịnh nọt tệ lậu như Cuồng Đao Tam Lãng mà hắn cũng hài lòng được ư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận