Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 385: Tống Thư Hàng chạy đi đâu rồi?

Chương 385: Tống Thư Hàng chạy đi đâu rồi?
Đội hình mới phô trương làm sao!
Lấy tu vi của hắn, nhìn lướt qua thậm chí có thể thấy lốc xoáy linh lực khổng lồ do linh lực cường đại hóa thành trên đỉnh đầu của nhóm tu sĩ này.
Linh lực trong phạm vi trăm dặm đều bị lốc xoáy linh lực này hút tới, cuối cùng quán nhập vào trong cơ thể của những tu sĩ cường đại đó.
Đây quả là đội hình chói mù mắt người khác! Đủ để đi đánh vài môn phái lớn luôn ấy chứ.
“Văn Ngạn, những tiền bối này là...?”
Gia gia của tộc lão nhỏ giọng hỏi.
Văn Ngạn chính là tên tộc lão của Sở gia.
“Gia gia, những người này… Có thể xem là bằng hữu do tiểu Sở Sở mời tới đấy!”
Tộc lão Sở Văn Ngạn cũng không dám khẳng định - Lại nói, tiểu Sở Sở vừa thi đấu xong đã chạy đi đâu rồi? Thời gian tiểu Sở Sở ở bên ngoài mạo hiểm, rốt cuộc đã trải qua những gì mà có thể làm quen được với nhiều đại tiền bối như thế chứ?
Gia gia của tộc lão gật đầu, phi kiếm của hắn rơi vào vỏ kiếm đeo ở thắt lưng, sau đó hắn sửa sang lại bộ dạng, đi tới trước mặt các tu sĩ của nhóm Cửu Châu số 1.
“Sở gia Sở Khang Bá, bái kiến các đạo hữu và tiền bối.”
Gia gia của tộc lão hành lễ... Từ cách ăn mặc thì có thể thấy được trước kia hắn là một văn nhân, phương diện lễ nghi cực kỳ tiêu chuẩn.
"Xin chào Sở đạo hữu.”
Đa số tu sĩ của nhóm Cửu Châu số 1 cười đáp lễ - Tu vi của Sở Khang Bá quả thực khiến đạo hữu của nhóm Cửu Châu số 1 phải kinh ngạc.
Linh hoàng kim đan ngũ phẩm! Tuy nhìn bề ngoài thì phẩm chất kim đan không cao, chỉ chừng hai đến ba long văn, Nhưng đây chính là Linh Hoàng kim đan ngũ phẩm hàng thật giá thật.
Một tiểu thế gia tu chân như Sở gia mà lại xuất hiện một vị Linh Hoàng kim đan, chắc chắn hắn đã gặp được kỳ ngộ gì đó.
Có Linh Hoàng kim đanở đây, vòng cuối cùng của Đoạn Tiên đài, đã không còn đáng lo nữa.
Giữa tứ phẩm và ngũ phẩm lại là một lần biến hóa về chất.
“Chờ sau khi trận chiến Đoạn Tiên đài này kết thúc, Sở mỗ sẽ chuẩn bị đầy đủ, nghênh đón các vị đạo hữu tới hàn xá dùng chén rượu nhạt!”
Sở Khang Bá không chỉ chu đáo về lễ tiết mà trong lời nói còn mang theo phong vị văn nhân.
Đạo hữu của nhóm Cửu Châu số 1 đều mỉm cười đồng ý. Đa số bọn họ đều sống lâu hơn Sở Khang Bá, nếu thật sự có vị thì Sở Khang Bá còn lâu mới bằng họ.
...
Ở bên kia, thái thượng trưởng lão Kiếm Uyên Hải của Hư Kiếm phái đã ngu người… Tộc nhân mới bay tới của Sở gia là Linh Hoàng ngũ phẩm? Đây là Sở gia ư?
Sao khác hẳn với Sở gia trong tình báo thế này?
Trong lúc các đạo hữu của nhóm Cửu Châu số 1 và Sở Khang Bá đang trao đổi, ở chỗ xa có hai bóng người đang đi về phía Đoạn Tiên đài.
Một đạo thân ảnh đứng chắp tay, đạo thân ảnh khác được phi kiếm nâng.
Đúng là Bạch Tôn Giả và Sở Sở.
“Bạch tiền bối.”
Các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 nhìn thấy Bạch Tôn Giả thì lập tức đứng dậy, ai nấy đều cao giọng hành lễ, sợ mình hành lễ chậm, bị Bạch tiền bối ghim thì xong đời.
Bạch Tôn Giả gật đầu cười, ánh mắt lướt qua mọi người một vòng rồi hỏi:
"Thư Hàng đâu rồi?"
Lại nói... Lúc nãy khi ở trong lều, Sở Sở cô nương đột nhiên muốn giải quyết vấn đề sinh lý.
Dù sao thì Sở Sở vẫn chỉ là tu sĩ nhị phẩm, chưa đạt tới cảnh giới tích cốc, ở một số phương diện thì vẫn giống như người phàm.
Nhưng Tống Thư Hàng đang biến thành bộ dạng của cô để tham gia thi đấu Đoạn Tiên đài ở bên ngoài. Nên cô không thể quang minh chính đại đi ra khỏi lều để giải quyết được.
Rõ ràng, cô cũng không thể giải quyết vấn đề ngay tại chỗ.
Cho nên, cuối cùng Bạch Tôn Giả làm một thủ thuật che mắt, lặng lẽ mang Sở Sở đến gần đó để cô giải quyết.
Nữ nhân có lúc còn phiền phức hơn cả nam nhân.
Lúc Bạch Tôn Giả đưa Sở Sở quay lại, từ xa đã phát hiện Đoạn Tiên đài kết thúc rồi, nhưng lại không thấy bóng dáng của Tống Thư Hàng đâu.
Mới đây thôi mà Tống Thư Hàng đã chạy đi đâu thế này?
Lúc này, Bắc Hà Tán Nhân mới đáp:
“Bạch tiền bối, Thư Hàng tiểu hữu đã đi tìm ngài ngay khi vòng đấu thứ hai của Đoạn Tiên đài kết thúc rồi. Sau đó, ta thấy hắn và Vũ Nhu Tử cô nương cùng lặng lẽ rời đi. Cũng không biết bọn họ đi đâu nữa.”
Cuồng Đao Tam Lãng bỗng tiếp lời:
“Mấy người trẻ tuổi đúng là giỏi thật!”
Xoẹt xoẹt xoẹt!! Ánh mắt của mọi người lập tức bắn về phía Tam Lãng...
Nếu câu này rơi vào tai Linh Điệp Tôn Giả thì hay rồi.
“À.”
Bạch Tôn Giả gật gật đầu.
Nếu như đi cùng Vũ Nhu Tử thì không cần phải lo Tống Thư Hàng chạy mất.
Đợi Đoạn Tiên đài kết thúc, lại để Tống Thư Hàng đến mật thất xem thử, kết thúc nhân quả với tán tu Lý Thiên Tố, chuyện của Sở gia cũng coi như tạm xong.
Tiếp theo, Tôn Giả tỏ vẻ mình muốn mở một giải đua xe kéo.
Sau khi suy nghĩ, Tôn Giả vươn tay điểm một cái, phi kiếm thả Sở Sở đang bị trọng thương xuống đất.
..
...
Lúc này, Sở Khang Bá đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào Bạch Tôn Giả, vị tiền bối này đúng là đẹp thật, khiến người khác không nỡ dời mắt! Haizz, nói sai rồi , khí tức trên người vị tiền bối này đúng là cuồn cuộn như tinh không, với tu vi cảnh giới Linh Hoàng ngũ phẩm của hắn mà cũng không thể nhìn ra cảnh giới của vị tiền bối này, không biết cảnh giới của ngài ấy đáng sợ tới mức nào nữa?
“Sở Khang Bá bái kiến tiền bối, hậu bối của nhà ta được tiền bối chiếu cố, Sở mỗ cảm kích vô cùng!”
Sở Khang Bá hành đại lễ với Bạch tiền bối.
Sở Sở cũng thật may mắn, có thể quen được với vị tiền bối thế này, tương lai nhất định sẽ tốt hơn mình nhiều.
Bạch tiền bối cười nói với Sở Khang Bá:
“Tiện tay mà thôi, đừng khách khí.”
Nói xong, Bạch Tôn Giả đi tới giữa trận doanh của Sở gia và Hư Kiếm phái, giơ tay đẩy quả tên lửa nặng trịch kia ra khỏi đất.
Sau đó, Bạch Tôn Giả dùng một tay vác nó đi về trận doanh Sở gia - Đoạn Tiên đài vẫn còn vòng cuối cùng, nhân lúc rảnh rỗi, Tôn Giả muốn mở chiếc tên lửa này ra xem cấu tạo bên trong của nó thế nào.
Nói không chừng có thể cho hắn linh cảm để cải tiến series phi kiếm dùng một lần của mình.
Đệ tử Sở gia thấy vị tiền bối cường đại này khiêng tên lửa đi tới thì ai nấy nuốt nước miếng, sau đó bất giác lùi lại vài bước.
Các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 cũng toát cả mồ hôi lạnh.
Sở Khang Bá: “?”
Thứ mà vị tiền bối này đang cầm là gì đây? Tiền bối muốn làm gì thế này?
Trong lúc Sở Khang Bá suy tư thì âm thanh triệu hoán của người hộ đài trên Đoạn Tiên đài đã vang lên.
Vòng đấu cuối cùng của Đoạn Tiên đài! Bắt đầu!
Thái thượng trưởng lão Kiếm Uyên Hải của Hư Kiếm phái lên đài.
Gia gia của tộc lão Sở gia, Sở Khang Bá lên đài!
Đây là trận chiến quyết định vận mệnh của một môn phái và một thế gia!
Mà lúc này, trong tộc địa của Sở gia.
Đột nhiên, có một làn sương mờ nháy mắt đã bao phủ toàn bộ khu vực trung tâm.
Ở giữa tộc địa, tất cả những đệ tử hít phải làn khói này đều lần lượt ngã xuống, rơi vào hôn mê.
Một khắc sau, có hai đệ tử Sở gia miệng ngậm một viên minh châu, rón rén xuất hiện tại trung tâm tộc địa.
Ở phía sau bọn họ có mười đạo thân ảnh lần lượt xuất hiện.
Kẻ đứng đầu là một nam tử ăn vận như tiên sinh dạy học thời xưa, trong tay phe phẩy quạt, trên mặt là nụ cười tự tin.
Sau lưng hắn là bốn tên người hầu tay cầm họa quyển, lưng đeo bút vẽ.
Cuối cùng là năm gã to con quái dị, năm người này có thân thể mập mạp, nhưng cũng không phải loại mập mỡ.
Năm gã này mặc y phục màu đen, đầu đeo mặt nạ chỉ để lộ đôi mắt.
Nhưng đây vẫn không phải chỗ quái dị, quái dị chính là trên đỉnh đầu của họ có vô số cây gai nhọn màu đen nhô lên. Không chỉ có đỉnh đầu mà ngay cả trên cả thân thể của bọn họ cũng mọc đầy gai nhọn.
Ở trên người bọn họ còn tản ra yêu khí nhàn nhạt...
“Tiên sinh, phía trước là cửa vào mật thất, nhưng chìa khóa mở cửa lại ở trong tay tộc lão, bọn ta không có cách nào lấy được. Hơn nữa, cửa vào còn bố trí trận pháp phong ấn, cho dù có chìa khóa thì hai chúng ta cũng không vào được.”
Hai đệ tử Sở gia nói.
“Không sao, các ngươi đã làm rất tốt. Đợi sau khi xong việc, vinh hoa phú quý sẽ không thiếu phần các ngươi. Nguyện vọng muốn gia nhập môn phái mạnh hơn của các ngươi ta cũng có thể giúp các ngươi hoàn thành.”
Vị tiên sinh đó vừa phe phẩy quạt vừa nói:
“Thời gian có hạn, khó khăn lắm mới dụ được lão gia hỏa kia rời khỏi tộc địa Sở gia, chúng ta phải nắm chắc thời gian.”
Nói xong, vị tiên sinh này tiến lên phía trước, chỉa chiếc quạt vào ngay lỗ cắm chìa khóa trên ổ khóa.
Cũng không thấy vị tiên sinh này có động tác gì, nhưng ổ cắm chìa khóa bỗng chuyển động… Cánh cửa mật thất thế mà lại bị mở ra như thế.
Sau đó,vị tiên sinh này mở quạt ra, vỗ nhẹ vài cái liên tục lên khoảng không ở trước mặt.
Trận pháp phòng ngự của mật thất cũng lặng lẽ bị giải khai.
Loại thủ pháp phá giải cấm chế này đã không thua gì với thủ pháp của Không Không Đạo Môn nổi tiếng khắp tu chân giới.
Sau khi hóa giải bí pháp, tiên sinh mới nói với hai đệ tử Sở gia:
“Hai người các ngươi có muốn đi xuống cùng ta không?”
Hai đệ tử Sở gia ra sức gật đầu.
Phải biết rằng bên trong có kiếm quyết thần bí, sau bọn họ khi đi xuống, dựa vào trí nhớ cường đại của tu sĩ thì có thể nhớ được kiếm quyết, chuyện này giúp ích rất nhiều cho tương lại của bọn họ.
“Hai vị này sẽ xuống cùng với ta.”
Tiên sinh cười nói với năm gã quái dị đằng sau:
“Các ngươi ở đây canh chừng… Nếu có người của Sở gia tiếp cận nơi này thì phải giải quyết cho nhanh.”
“Vâng!”
Năm gã kia trả lời, âm tiết của họ rất lạ, giống như vừa uống nước vừa nói chuyện vậy.
Tiên sinh gật đầu, mang theo bốn tên người hầu và hai đệ tử Sở gia tiến vào mật thất.
Khi tiến vào, tiên sinhkhẽ nhếch môi:
“Kiếm quyết thần bí, haha.”
Đây không đơn giản là một bộ kiếm quyết thần bí …Trong kiếm quyết này còn ẩn chứa một bí mật khổng lồ.
“Phía trước chính là tộc địa của Sở gia.”
Vũ Nhu Tử mỉm cười, cất điện thoại của mình đi.
Cô đã lưu địa chỉ tộc địa Sở gia vào bản đồ trên điện thoại, cứ đi theo nó thì sẽ không lạc được!
Tống Thư Hàng nhìn về phía trước. Tộc địa của Sở gia, thoạt nhìn giống như một thôn làng bình thường nép mình trong núi sâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận