Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1447: Chờ Chút Đã, Ta Có Một Ý Tưởng

Chương 1447: Chờ Chút Đã, Ta Có Một Ý Tưởng
Tống Thư Hàng đần mặt ra: “Có chuyện gì thế này?”
“Không cần lo lắng, là di chứng khi trực tiếp quan sát ‘pháp tắc thực thể hóa’. Qua một thời gian là sẽ tỉnh lại. Ngoại trừ tiêu hao tinh thần lực hơi lớn, mắt có thể sẽ bị mù một thời gian ra thì hẳn là không có di chứng gì khác đâu. Ừm… cùng lắm là lại mất đi một phần ký ức gần đây nhất thôi.” Giọng nói dịu dàng của bạch long tỷ tỷ vang lên trong đầu Tống Thư Hàng.
Quan sát pháp tắc thực thể hóa, nghe có vẻ cao cấp nhỉ.
“Qua một thời gian sẽ tỉnh ư, mất bao lâu?” Tống Thư Hàng hỏi.
Thân hình bạch long tỷ tỷ biến thành dạng rồng lần nữa: “Có thể là mấy tiếng, cũng có thể phải mấy ngày?”
Tống Thư Hàng: “…”
Hắn đến bên cạnh A Thập Lục trước tiên, cười nói: “Khó khăn lắm mới mượn ảnh hưởng của thận long trên Thực Tiên yến giúp A Thập Lục tỉnh lại sớm hơn. Kết quả mới một lát thì cô ấy lại hôn mê nữa rồi.”
Hắn khom lưng ôm lấy A Thập Lục. Không biết có phải ảo giác hay không, sau khi Tô Thị A Thập Lục hóa rồng thì nhẹ hơn chút ít.
Tiếp đó, ý niệm của Tống Thư Hàng khẽ động, chuyển dời đến một phòng khách trong Điện Hàn Đông rồi đặt Tô Thị A Thập Lục lên giường. Sau đó lại cởi giày vớ và đắp chăn cho cô.
A Thập Lục đang hôn mê trở mình rồi lăn một vòng theo bản năng, cuốn chăn lại thành một cục.
Tống Thư Hàng nhếch khóe miệng, lấy di động ra chụp tấm hình Tô Thị A Thập Lục cuốn chăn.
“Lén chụp hình như vậy không phải là thói quen tốt đâu.” Bạch long tỷ tỷ cười nói.
Tống Thư Hàng: “Khụ… Bạch long tỷ tỷ cô ở lại chăm sóc A Thập Lục nhé, ta đi chuyển các tiền bối nhóm Cửu Châu số 1 vào đây nghỉ ngơi.”
“Ta giúp ngươi.” Bạch long tỷ tỷ nói.
“Cũng được.” Tống Thư Hàng nói.
Hắn và bạch long tỷ tỷ trở lại cửa Điện Hàn Đông, hắn lại khom người ôm lấy Vũ Nhu Tử.
Cân nặng của Vũ Nhu Tử bình thường hơn nhiều.
Bên cạnh, thân hình bạch long tỷ tỷ kéo dài ra như một sợi dây thừng vậy, cô cuốn lấy tất cả thành viên nhóm Cửu Châu số 1 đang nằm trên mặt đất rồi bay lơ lửng lên không trung. Lại thêm bé Thi và thành viên môn phái Lệ Chi Tiên Tử.
Thoạt nhìn, tựa như tất cả thành viên trong nhóm bị một sợi dây thừng trói chung với nhau, y hệt tội phạm thời cổ đại vậy.
Tống Thư Hàng: “….”
Dưới sự trợ giúp của bạch long tỷ tỷ, hắn sắp xếp cho mỗi một thành viên trong nhóm vào một căn phòng riêng. May mà điện Hàn Đông khá lớn, hoàn toàn có thể chứa hết tất cả thành viên.
“Những thực khách khác của Thực Tiên yến nên xử lý thế nào?” Bạch long tỷ tỷ hỏi.
“Chuyển bọn họ đến phòng khách cho nhiều người đi.” Tống Thư Hàng nói.
Hắn cũng không rảnh mà an bài mỗi người một phòng cho toàn bộ khách mời Thực Tiên yến …
Những vị khách Thực Tiên yến bị chuyển đi phần lớn.
Cuối cùng đến phiên mấy vị Huyền Thánh bát phẩm kia.
Tống Thư Hàng nhìn Đông Qua Thánh Quân, văn sĩ Tam Chu Thánh Quân tay cầm cây quạt, Thanh Loan Thánh Quân, Yêu Mộng Thánh Quân, còn có mấy vị Thánh Quân mà Tống Thư Hàng chưa kịp biết.
“Có cần chăm sóc đặc biệt cho mấy vị này không, dù sao cũng là Thánh Quân.” Bạch long tỷ tỷ hỏi.
“Chờ chút đã, ta có một ý tưởng.” Tống Thư Hàng sờ cằm, nói.
Bạch long tỷ tỷ: “?”
Tống Thư Hàng nhớ đến cái hẹn ngày 10 tháng 10 trên đỉnh Tử Cấm với mấy vị Huyền Thánh.
Cũng không biết sau khi cảm giác tồn tại của hắn khôi phục, mấy vị Huyền Thánh kia có nhớ tới cái hẹn này không?
Lúc hắn trong trạng thái tiểu trong suốt, ký ức của mọi người về hắn đều rất lộn xộn. Có người còn nhớ được một ít, có người lại không nhớ gì hết.
Mấy vị trước mặt đều là Thánh Quân bát phẩm, lấy thực lực của bọn họ, nói không chừng họ đều có thể nhớ đến ước chiến ngày 10 tháng 10.
Nếu như bọn họ thật sự có thể nhớ lại cái hẹn ngày 10…
Vậy ngày 10 vừa đến, chẳng phải hắn sẽ bị mấy vị Thánh Quân thay phiên đánh ư?
Nghĩ đến là thấy đau gan rồi.
Tống Thư Hàng mệt tim quá, thật muốn biến lại thành tiểu trong suốt.
Tam Lãng tiền bối từng nói: quả mà bản thân tự tìm đường chết trồng ra thì dù cắn răng cũng phải nuốt xuống.
Vũ Nhu Tử từng nói: Trước khi tìm đường chết thì phải có giác ngộ thừa nhận kết quả tìm đường chết.
Tự mình ước chiến thì dù có ngậm lệ cũng phải đảm đương.


Lúc này, nhìn thấy mấy vị Thánh Quân hôn mê, trong đầu Tống Thư Hàng đột nhiên có một ý tưởng.
Nhớ trước đó bạch long tỷ tỷ đã nói gì ấy nhỉ?
Thành viên hôn mê, ngoại trừ sẽ mù một đoạn thời gian, tiêu hao tinh thần lực khá lớn ra thì còn có thể mất đi một phần ký ức gần nhất đúng không?
Tuyệt vời.
“Thừa dịp mấy vị Thánh Quân chưa tỉnh lại, đúng lúc ta có thể lưu lại chút chứng cứ trên người họ.” Tống Thư Hàng vỗ tay một cái, nói.
“Người trẻ tuổi, ý tưởng của ngươi rất nguy hiểm đấy.” Bạch long tỷ tỷ nói.
Tống Thư Hàng: “Khụ… bạch long tỷ tỷ, ta chỉ muốn chụp vài tấm hình làm chứng cứ thôi.”
“Ngươi muốn làm gì?” Bạch long tỷ tỷ hỏi.
Tống Thư Hàng cười khà khà: “Bạch long tỷ tỷ cứ nhìn là được, đầu tiên… bắt đầu từ Đông Qua Thánh Quân đi. Dù sao cũng là người quen cũ.”
Dứt lời, ý niệm Tống Thư Hàng chợt động, Đông Qua Thánh Quân, bạch long tỷ tỷ cùng được chuyển đến Đao Kiếm phong trong thế giới hạch tâm.
Đây là một trong những mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ mà Nho gia tặng hắn.
‘Đao Kiếm phong’ cũng không phải tên gốc của nó mà được Nho gia đặt cho sau này.
Trên Đao Kiếm phong có vô số kiếm ý và đao ý tung hoành, vạn năm không tiêu tan.
Đó là tàn dư sau khi một vị đao tu tuyệt thế và một vị kiếm khách tuyệt thế của Thiên Đình viễn cổ so đấu đao ý và kiếm ý để lại. Đao ý và kiếm ý nơi này cũng không nhằm vào người ngoài mà chỉ quấn quanh trên ngọn núi, tựa như đang kéo dài cuộc tỷ thí năm đó giữa đao tu tuyệt thế và kiếm khách tuyệt thế vậy.
Tống Thư Hàng chuyển Đông Qua Thánh Quân đến trên Đao Kiếm phong, bày cho hắn tư thế nằm sấp trên một tảng đá.
Tiếp đó, hắn vỗ tay cái bộp, Tống Thư Hàng two được tách rời ra, cầm di động của Tống Thư Hàng.
“Chọn góc chụp cho đẹp nhé.” Tống Thư Hàng nói.
Tống Thư Hàng two: “Yên tâm, bảo đảm ổn thỏa.”
Trong lúc nói chuyện, Tống Thư Hàng đạp trên hoa sen đen, bước lên hư không.
Sau khi suy nghĩ chốc lát, mỹ nhân rắn công đức được triệu hoán ra sau lưng hắn.
Mỹ nhân rắn phối hợp với Tống Thư Hàng, trưng ra nét mặt uy nghiêm.
Hai tay Tống Thư Hàng ôm trước ngực, dùng tư thế của người chiến thắng nhìn xuống dưới, ánh sáng công đức trên người mỹ nhân rắn phát ra chói lọi, tăng khí thế cho Tống Thư Hàng.
“Bản thể, chưa đủ ngầu đâu. Mời Xích Tiêu Kiếm tiền bối ra đi, kích hoạt Phần Thiên Hỏa Diễm đao luôn xem sao.” Tống Thư Hàng two đề nghị.
“Không ổn, nơi này là Đao Kiếm phong, trên đó có đao ý và kiếm ý tuyệt thế đang va vào nhau. Nếu như ta kích hoạt Phần Thiên Hỏa Diễm đao thì nói không chừng sẽ bị đao ý và kiếm ý ở đây nhằm vào.” Tống Thư Hàng nói.
“Vậy triệu hoán mấy con khỉ ra đi, khí thế sẽ mạnh hơn một chút.” Tống Thư Hàng two nói.
Tống Thư Hàng: “Ừm, cái này thì được.”
Ngay sau đó, hai mươi mốt con thánh viên cầm kinh văn Nho gia hiện lên. Một lớn hai mươi nhỏ xếp thành hình chữ ‘nhân’, mở miệng niệm tụng kinh văn Nho gia, tăng cường khí thế cho Tống Thư Hàng.
“Tốt lắm, chính là loại cảm giác này.” Tống Thư Hàng two giơ ngón cái lên, hắn tìm một góc chụp tốt, tách tách tách chụp liền mấy tấm ảnh.
“Ngầu ghê, có điều… cứ cảm thấy còn thiếu chút gì đó.” Tống Thư Hàng two nói.
“Để ta xem xem.” Tống Thư Hàng bản thể đáp xuống từ không trung rồi mở ảnh chụp trên điện thoại ra xem.
Trong hình, Bá Tống Huyền Thánh uy vũ bất phàm, chân đạp hoa sen đen, lại có mỹ nhân rắn công đức và thánh viên trợ uy.
Mà Đông Qua Thánh Quân thì nằm sấp trên tảng đá tựa như một con cá mặn vậy.
Không cần ngôn ngữ miêu tả, trong đầu tất cả những người nhìn thấy bức ảnh này đều sẽ hiện lên một tiêu đề [Đông Qua Thánh Quân đại bại trước Bá Tống Huyền Thánh tại Đao Kiếm phong].
Sau khi có tấm hình này, nếu Đông Qua Thánh Quân nhớ đến cái hẹn ngày 10 thì Tống Thư Hàng có thể nói cho hắn biết, ước chiến giữa hai người đã kết thúc rồi, có ảnh chụp làm chứng đây này.
Đây chính là ý tưởng của Tống Thư Hàng.
Có điều… như Tống Thư Hàng two nói, cứ cảm thấy còn thiếu chút gì đó trong tấm hình này.
Nhưng đến cùng là thiếu cái gì, Tống Thư Hàng lại không nói ra được.
“Đông Qua Thánh Quân trong hình quá sạch sẽ rồi, không có chút vết thương nào cả, giống như đang ngủ vậy. Không giống như đã trải qua một trận chiến cấp Huyền Thánh.” Lúc này, bạch long tỷ tỷ dùng giọng dịu dàng nhắc nhở: “Ngươi có thể hóa trang cho hắn, khiến trên người hắn có thêm vài vết thương, lại làm cho tóc hắn lộn xộn chút. Tốt nhất là vẩy chút nước trên mặt hắn, vậy có thể khiến hắn gầy gò như đã hao sức…”
Mắt Tống Thư Hàng sáng lên: “Thì ra là thế, thảo nào cứ cảm thấy quái quái thế nào ấy.”
Mắt Tống Thư Hàng two cũng sáng lên: “Bạch long tỷ tỷ đúng là có kinh nghiệm.”
Tống Thư Hàng bản tôn hơi dừng lại chút, quay đầu nhìn về phía bạch long tỷ tỷ.
Sao bạch long tỷ tỷ lại có vẻ thuần thục vậy nhỉ? Cứ như cô đã trải qua loại chuyện này rất nhiều lần ấy?
Bạch long ngẩng đầu nhìn trời.
“Được rồi, đừng nhìn ta như vậy. Đã từng có một tên ngu ngốc nhờ ta làm loại chuyện này rất nhiều lần rồi.” Bạch long tỷ tỷ nói.
Tống Thư Hàng lập tức hiểu được… Là tên Tống Đầu Gỗ mắc bệnh Tam Lãng viễn cổ.
“Quên đi, để ta giúp ngươi. Cũng không biết chừng nào Đông Qua Thánh Quân sẽ tỉnh lại. Thời gian có hạn.” Bạch long tỷ tỷ nói.
Dứt lời, cô bay đến bên cạnh Đông Qua Thánh Quân.
Chỉ thấy bạch long tỷ tỷ khua móng vuốt rất nhanh, khiến người ta hoa cả mắt.
Cuối cùng, cô vung nhẹ móng vuốt lên, những giọt nước hiện lên trong hư không rồi rơi xuống mặt Đông Qua Thánh Quân.
Bạch long tỷ tỷ lùi lại.
Đông Qua Thánh Quân vẫn duy trì tư thế nằm bò trên tảng đá như trước.
Lúc này, đầu tóc hắn rối bời, đầy mồ hôi, trên mặt có hai vết thương trông rất thỏa đáng, quần áo trên người trông cứ như vừa trải qua một trận đại chiến vậy.
Vô cùng chân thật.
“Lại nào, bản tôn làm lại lần nữa nào.” Tống Thư Hàng two kích động nói.
Tống Thư Hàng bản thể lơ lửng trên không trung, chân đạp hoa sen đen, mỹ nhân rắn công đức lộ vẻ uy nghiêm, hai mươi mốt con thánh viên hiện ra hô 666 cho chủ nhân.
Tống Thư Hàng two lại nhanh chóng chụp mấy tấm hình.
Lần này, hiệu quả của ảnh chụp càng thêm hoàn mỹ.
“Đáng tiếc nơi này là thế giới hạch tâm của ngươi, nếu như chuyển dời đến nơi khác thì chúng ta còn có thể bố trí cảnh tượng chân thật hơn, tạo ra khung cảnh chiến đấu của ‘đại chiến Huyền Thánh’.” Bạch long tỷ tỷ lại nói.
Mắt Tống Thư Hàng sáng lên: “Chúng ta còn có những Huyền Thánh khác, ngoại trừ Đông Qua Thánh Quân ra thì còn có Tam Chu Thánh Quân, Yêu Mộng Thánh Quân, Thanh Loan Thánh Quân, chúng ta chuyển họ ra khỏi thế giới hạch tâm rồi chụp nhé. Bên ngoài là thế giới băng tuyết, tạo hoàn cảnh chiến đấu cũng khá dễ.”
Vì vậy, Tống Thư Hàng chuyển Đông Qua Thánh Quân trở về.
Sau đó, hắn, phân thân, bạch long tỷ tỷ mang theo Tam Chu Thánh Quân ra bên ngoài thế giới hạch tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận