Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1228: Quẻ Vàng Quẻ Bạc Cũng Không Bằng Quẻ Ngà Voi Của Ta

Chương 1228: Quẻ Vàng Quẻ Bạc Cũng Không Bằng Quẻ Ngà Voi Của Ta
Lúc nói mấy câu cuối, giọng điệu của nam tử khoác áo lông chồn dịu dàng đến mức khiến Tống Thư Hàng sởn cả tóc gáy
Lẽ nào tên này thầm mến Trình Lâm ư?
Ngoài ra nam tử trẻ tuổi có nói trên người hắn có khí tức của Trình Lâm, nói vậy phải chăng tên này đã nhận lầm khí tức của Diệp Tư thành khí tức của Trình Lâm? Hay là Trình Lâm đã để lại khí tức trên người hắn lúc phụ thân vào Diệp Tư?
“Rời đi đi, có lẽ... đây là lần gặp mặt cuối cùng giữa ta và ngươi rồi.”
Nam tử trẻ tuổi đứng dậy xách vò rượu của mình lên, thân hình chậm rãi đi về phía xa.
Sau khi đi mấy bước, nam tử trẻ tuổi kia đột nhiên biến mất, không phải không gian truyền tống mà là hắn đã rời khỏi mộng cảnh này.
Tống Thư Hàng chợt nghĩ đến một chuyện.
Nhìn trời, tên này kéo mình vào cái mộng cảnh sau đó thản nhiên lại phủi mông đi mất.
“Bây giờ mình phải ra khỏi mộng cảnh bằng cách nào đây?”
Tống Thư Hàng khóc không ra nước mắt.
Chẳng lẽ ngồi đợi đến khi giấc mộng kết thúc à?
Hắn quay đầu nhìn xung quanh, đập vào mắt chỉ có thảo nguyên mênh mông vô tận cùng với cây đại thụ lẻ loi ở bên cạnh, có vẻ như đây là một giấc mộng không có hồi kết rồi.
Làm sao bây giờ?
Mộng cảnh này cũng không phải là trò chơi, không có mục ‘đăng xuất’.
“Ơ kìa~ Trình Lâm.”
Đúng lúc này lại có một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng hắn.
Tống Thư Hàng vừa quay đầu lại đã thấy một đạo nhân đang mỉm cười đứng ngay sau lưng hắn.
“Ngươi là…?”
Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
“Đừng nói với ta là ngươi không cẩn thận bị mất trí nhớ, quên luôn cả ta rồi nha? Kiểu lấy cớ này xưa lắm rồi.”
Nói xong, đạo nhân lại móc một cây cờ vải ra lắc qua lắc lại trước mặt Tống Thư Hàng.
Trên mặt trước của lá cờ viết: Xem quẻ hỏi quẻ, quẻ quẻ cực chuẩn.
Mặt trái viết: Quẻ vàng quẻ bạc không bằng quẻ ngà voi của ta.
Hai mắt Tống Thư Hàng sáng lên:
“Tượng Nha Quái Tiên Sư?”
Vừa nhìn thấy mấy chứ ‘quẻ vàng quẻ bạc’, hắn lập tức nhớ đến Đồng Quái tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1. Nếu dựa theo kiểu này để suy ra thì vị đạo nhân trước mắt chính là ‘Tượng Nha Quái Tiên Sư’ rồi .
“Tượng Nha Quái Tiên Sư là cái quái gì vậy? Ai lại đi lấy đạo hiệu như vậy chứ!”
Đạo nhân kia xỉa xói lại ngay lập tức.
Tống Thư Hàng:
“Vậy ngươi là…?”
“Nha Tiên, ta là Nha Tiên! Ngươi đang chơi ta đúng không?”
Đạo nhân nghiến răng nói.
“Phụt~~”
Tống Thư Hàng không nhịn được bật cười.
Nha Tiên? Nha Tiên Tử à?
Nhưng sau khi cười xong, hắn đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.
Tại sao cả nam tử trẻ tuổi khoác áo lông chồn và vị Nha Tiên này vừa thấy mặt đã gọi hắn là Trình Lâm vậy? Chẳng lẽ bây giờ hắn đang mang dáng dấp của Trình Lâm ư?
“Nha Tiên đạo hữu, lúc này ở trong mắt ngươi, ta trông thế nào?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Trông thế nào à?”
Nha Tiên thở dài:
“Ban đầu ở trong mắt ta, ngươi là một vị Nữ Đế dịu dàng hiền lành, có lúc lại khí phách vô song. Thế nhưng... tại sao ngươi lại phá hủy Thiên Đình viễn cổ? Nói cho ta biết đi! Tại sao lại phá hủy Thiên Đình mà mọi người đã cùng nhau xây dựng? Rốt cuộc trong đầu ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Lúc nói đến câu cuối, Nha Tiên bỗng hóa thân thành ông thần gào thét, phun nước miếng như mưa về phía Tống Thư Hàng.
“Điều ta muốn hỏi không phải chuyện này.”
Tống Thư Hàng nhanh chóng lui về sau né tránh cơn mưa nước miếng đang phun tới:
“Ý ta muốn hỏi là bây giờ các ngươi đang thấy ta trong bộ dạng Trình Lâm à?”
“Hở?”
Đề tài thay đổi quá nhanh, Nha Tiên không theo kịp.
“Ta hỏi ở trong mắt ngươi, ta mang bộ dạng của Trình Lâm à?”
Tống Thư Hàng hỏi lại.
Nha Tiên:
“Nói vậy là có ý gì?”
“Ta không phải Trình Lâm.”
Tống Thư Hàng nhún vai:
“Anh trai lúc nảy kéo lầm người rồi.”
Nha Tiên:
“Không thể nào, Trình Lâm, dù ngươi có hóa thành tro ta vẫn nhận ra được.”
Lại là lời thoại này.
“Ngươi là thầy bói đúng không? Vậy gieo một quẻ đi.”
Tống Thư Hàng nói.
Nha Tiên:
“Ngươi muốn xem chuyện gì?”
Vừa nói hắn vừa lấy ra một chiếc gương cổ.
Trên mặt gương phản chiếu hình dạng bây giờ của Tống Thư Hàng. Mũ áo bị lệch, chân đạp hoa sen trắng, mặt mũi đã bị làm mờ nên nhìn không rõ lắm.
Nhưng đúng là hình dáng của Trình Lâm.
Tại sao khi bị kéo vào mộng cảnh, mình lại biến thành bộ dạng của Trình Lâm thế này?
“Ngươi muốn xem về mặt nào?”
Nha Tiên hỏi lần nữa.
Tống Thư Hàng:
“Ngươi bói thử ta có phải là Trình Lâm hay không đi.”
“Ha ha.”
Nha Tiên bấm pháp ấn chỉ vào gương cổ của mình.
Trên gương chiếu ra vô số vòng hào quang rực rỡ.
Sở trường của Nha Tiên chính là thuật xem quẻ qua gương.
Một lát sau hào quang trên gương thu lại, ngưng tụ thành một tấm phù văn vặn vẹo.
“Giờ ngươi còn gì nói để nói nữa không?”
Nha Tiên chỉ vào phù văn nói.
Tống Thư Hàng:
“Quẻ tượng nói gì thế?”
“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. Trình Lâm, ngươi đang ở ngay trước mắt ta đấy.”
Nha Tiên chậm rãi đáp.
Tống Thư Hàng:
“...”
Quẻ này lý giải kiểu gì cũng ra một nghĩa đó, sao lạ vậy nhỉ?
“Cho hỏi chút, quẻ tượng của hệ các ngươi có truyền thống quẻ ngược không vậy? Ý là phải xem ngược kết quả của quẻ thì mới đúng ấy?
Tống Thư Hàng hỏi.
“Quẻ ngược? Đương nhiên là không rồi. Đó là ‘đặc sản’ của hệ quẻ kim loại, không cùng hệ với bọn ta.”
Nha Tiên đáp.
Ồ? Nói vậy là vị Tượng Nha Quái này không cùng hệ với Đồng Quái Tiên Sư à? Hèn gì hắn lại bôi xấu hệ quẻ kim loại trên cờ vải của mình.
“Còn muốn xem gì nữa không? Ngươi còn hai quẻ nữa.”
Nha Tiên bình tĩnh nói.
“Được miễn phí ba quẻ à?”
Tống Thư Hàng hiếu kỳ hỏi.
Nha Tiên liếc mắt một cái:
“Thu phí.”
“Ta không có tiền.”
Tống Thư Hàng đáp.
Nha Tiên thở dài:
“Ngươi mau rời khỏi thú giới đi, đừng có đi lung tung nữa, đó đã là thù lao tốt nhất đối với ta rồi.”
“Thật ra ta cũng muốn rời khỏi thú giới càng sớm càng tốt đây.”
Tống Thư Hàng đáp.
Nha Tiên:
“Vậy ngươi đi nhanh đi.”
“Ta còn phải chờ một người bạn nữa.”
Tống Thư Hàng giải thích.
Muốn đi cũng phải dẫn Sở các chủ đi cùng.
“Tối mai, tốt nhất là ngươi hãy rời khỏi thú giới trước khi trăng mọc vào tối mai.”
Nha Tiên khẽ híp mắt lại:
“Hai quẻ cuối cùng, ngươi muốn xem gì?”
Đây là hai quẻ cuối cùng thật bởi vì sau nay hắn vĩnh viễn sẽ không xem thêm quẻ nào cho Trình Lâm nữa.
Giọng của Nha Tiên trầm thấp đồng thời còn ẩn chứa sự dịu dàng như nước.
Tống Thư Hàng nghe mà nổi cả da gà khắp người.
Đậu xanh, đừng nói là vị này cũng thầm mến Trình Lâm luôn đấy nhé?
Rốt cuộc Nữ Đế Trình Lâm đã làm gì ở thời đại Thiên Đình viễn cổ vậy?
Có vẻ như Tống Đầu Gỗ là tên phiền phức chạy rong khắp nơi tự tìm đường chết, làm cho tất cả người của Thiên Đình đều oán hận hắn. Còn Nữ Đế Trình Lâm thì ngược lại, hấp dẫn một đống fan, tiện thể còn mê hoặc luôn cả hoa khôi của Thiên Đình @#%× Tiên Tử.
“Trước hết xem thử vị bằng hữu kia của ta lành dữ thế nào đi?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Bây giờ hắn đang rất lo cho Sở Các Chủ.
Nha Tiên cũng không hỏi vị bằng hữu kia của Tống Thư Hàng là ai, hắn chỉ đưa tay đặt lên mặt gương, lại có vô số vòng hào quang sáng lên.
Một lát sau, hào quang ngưng tụ thành một phù văn đơn giản.
“Không dữ cũng không lành. Mặc dù vị bằng hữu kia của ngươi sẽ gặp chút rắc rối nhỏ nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.”
Nha Tiên bình tĩnh nói:
“Quẻ cuối cùng.”
Tống Thư Hàng trầm tư suy nghĩ.
Ngoài chuyện của Sở Các Chủ ra, gần đây hắn còn chuyện gì cần xem quẻ nữa không nhỉ?
“Thứ ta muốn tìm đang ở đâu?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Ngươi muốn tìm thứ gì? Nói rõ một chút thì ta mới có thể tính ra kết quả càng chính xác.”
Nha Tiên hỏi lại.
“Một công cụ giải mã rất quan trọng.”
Tống Thư Hàng trả lời.
Hiện giờ hắn đã có bí văn của Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công, tiếp theo chỉ còn thiếu mỗi công cụ giải mã mà thôi.
Nha Tiên gật đầu tỏ ý đã biết.
Lần này hắn nghiêm túc bấm pháp ấn, hai tay đặt trên gương cổ.
Thái độ này hoàn toàn khác với lúc xem quẻ thứ hai.
Gương cổ tỏa ra từng vòng hào quang, cuối cùng ngưng tụ thành hai phù văn.
“Thứ ngươi muốn tìm được cất giấu ở một nơi dơ bẩn mà ngươi không ngờ tới, thứ đó không có trong thú giới.”
Nha Tiên ngẩng đầu lên nói:
“Thế nên ngươi đừng lãng phí thời gian ở thú giới nữa, mau rời đi đi.”
Thật ra quẻ cuối cùng này phải tính là hai quẻ mới đúng.
Một quẻ để xem tin tức về vị trí cất giấu công cụ giải mã, một quẻ khác là xem vật kia có trong thú giới không.
Khi tính ra thứ đó không ở trong thú giới, trong lòng Nha Tiên thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Nơi dơ bẩn ư? Chẳng lẽ là Cửu U?”
Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
“Ba quẻ đã xong. Trình Lâm...”
Nha Tiên nhìn thẳng vào mắt Tống Thư Hàng:
“Mong là sau này không gặp lại nữa.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Nha Tiên cất gương cổ và cờ vải vào, sau đó cũng xoay người rời đi.
“Khoan đã!”
Tống Thư Hàng kêu lên:
“Ít nhất cũng phải đưa ta ra khỏi mộng cảnh này trước đã rồi hẵng đi.”
“Tự ngươi không rời khỏi đây được à?”
Nha Tiên tò mò hỏi lại.
Tống Thư Hàng:
“Ta không biết rời đi bằng cách nào.”
Nha Tiên nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng.
Một lúc lâu sau, hắn đưa tay điểm nhẹ, Tống Thư Hàng cảm thấy trước mắt bỗng mờ ảo mơ hồ, thế giới thảo nguyên bắt đầu trở nên hư ảo.
...
Thân hình Tống Thư Hàng dần biến mất.
Nha Tiên đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Một lát sau, nam tử trẻ tuổi khoác áo lông chồn lúc nãy lại xách vò rượu đi đến bên cạnh Nha Tiên:
“Có hỏi ra được mục đích Trình Lâm tới thú giới là để làm gì không?”
Nha Tiên lắc đầu, sau khi suy nghĩ một lát, hắn nói:
“Trạng thái của Trình Lâm có gì đó là lạ.”
“Chắc lại đang giả bộ chứ gì.”
Nói xong, nam tử khoác áo lông chồn giơ vò rượu lên uống từng ngụm lớn.
“Không, không phải giả bộ, hình như cô ấy đã quên mất rất nhiều chuyện thật rồi.”
Nha Tiên nói:
“Vừa rồi ta đã âm thầm tính một quẻ, quẻ tượng rất quỷ dị.”
Người tuổi trẻ:
“Lẽ nào… trường sinh chi đạo của cô ấy có vấn đề?”
“Ta muốn ngầm đi theo để xác nhận lại trạng thái của cô ấy.”
Nha Tiên đột nhiên đưa ra quyết định.
Nam tử trẻ tuổi liếc mắt:
“Sau đó một đám người hận Trình Lâm thấu xương lại lặng lẽ đi theo ngươi đến trừng phạt cô ấy à?”
“Yên tâm đi, ta sẽ không dùng bản thể đi làm việc đâu. Đến lúc đó chỉ cần ngươi yểm hộ cho ta, lừa gạt mấy lão gia hỏa kia là xong chuyện thôi.”
Nha Tiên vạch ra kế hoạch với giọng điệu đầy tự tin.
××××××××××××××××
Phân bộ Hắc Mã thuộc liên minh nhân loại trên toàn thế giới chung tay kết thành người một nhà.
Tống Thư Hàng mở mắt ra.
Trời đã sáng, mới đó mà hắn đã tu luyện hết một đêm.
Tiếp đó Tống Thư Hàng móc điện thoại di động ra, mở camera trước lên.
Trên màn hình điện thoại hiện ra một cậu trai mặt mũi sáng sủa.
“May quá, không biến thành Trình Lâm.”
Hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ngoài ra, nếu quẻ của vị tượng nha quái đại sư kia không phải là quẻ đen, vậy công cụ giải mã hắn cần đang ở một nơi dơ bẩn nào đó mà bản thân không ngờ tới. Rốt cuộc là ở đâu nhỉ?
Thêm một chuyện nữa là rốt cuộc Tống Đầu Gỗ đã cất giấu thứ gì trong liên minh nhân loại quái dị ở thú giới này đây?
Vừa suy nghĩ, Tống Thư Hàng vừa đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Nhưng mới bước ra khỏi cửa, hắn đã thấy cả một đám người đông nghịt đang tụ tập xung quanh chỗ hắn nghỉ ngơi.
Thành viên của phân bộ Hắc Mã đã vây kín chỗ nghỉ ngơi của hắn. Lúc này bọn họ đang trong trạng thái tu luyện, trên mặt hiện đầy vẻ thỏa mãn.
Tống Thư Hàng: ???
Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao tất cả thành viên của phân bộ lại tụ tập ở chỗ hắn thế này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận