Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 739: Thánh Nhân: Sao ta có thể lợi hại như vậy cơ chứ!

Chương 739: Thánh Nhân: Sao ta có thể lợi hại như vậy cơ chứ!
Thời gian lần này cũng khá là dư dả, Tống Thư Hàng dựa vào năng lực ghi nhớ mạnh mẽ để nhớ hết cả bài Thánh Nhân Dưỡng Tính Phú bằng chữ viết cổ này.
Cho dù lát nữa có bị kéo vào không gian thi lại vô hạn thì ta cũng không cần sợ nữa.
Tống Thư Hàng thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng không gian thi lại vô hạn cũng không xuất hiện. Cơ thể vỡ nát của Vạn Thư Sơn dần dần hợp lại, trong quá trình hợp lại của cơ thể, Vạn Thư Sơn lại la hét một hồi.
Gặp quỷ thật rồi, cơ thể của nó bị biến thành vậy từ khi nào nhỉ? Không ngờ còn bị biến đổi thành hình dạng một cuốn sách khổng lồ nữa chứ? Là ai thừa dịp lúc nó ngủ mà tàn nhẫn biến đổi nó như vậy hả?
“Hợp lại rồi, thế Thánh Tịch Trì đâu?”
Tống Thư Hàng quan sát khắp nơi, nhưng vẫn không thấy Thánh Tịch Trì.
Vạn Thư Sơn đã bị đảo lộn rồi, biến hóa cũng đã xuất hiện, theo lý mà nói thì lúc này Thánh Tịch Trì nên xuất hiện rồi chứ nhỉ? Sao nó còn chưa ló mặt ra nhỉ?
Chẳng lẽ để Thánh Tịch Trì xuất hiện còn phải thỏa mãn điều kiện gì nữa sao?
Thật là phiền phức, nếu như lúc này... mình sử dụng bí thuật giám định để giám định Vạn Thư Sơn thì không biết có lấy được manh mối gì không nhỉ?
Không đúng, không ổn.
Bây giờ cách một khoảng thời gian ngắn thi não hắn vẫn sẽ chịu ảnh hưởng của 88888 giọng nói kia, đồng thời hắn cũng càng ngày càng hiểu rõ bí thuật giám định này, cái giá phải trả để sử dụng bí thuật này cũng thấp đi không ít.
Thế nhưng nếu hắn muốn giám định những thứ vô cùng to lớn, đã tồn tại chẳng biết bao nhiêu năm hay thậm chí còn mang trong mình biết bao bí mật như Vạn Thư Sơn này thì nói không chừng hắn chỉ còn nước chết vì mất máu mà thôi!
Tống Thư Hàng âm thầm kéo kéo đôi găng tay của mình, nếu muốn tính mạng mình được an toàn thì tốt nhất vẫn là quẳng cái ý tưởng giám định Vạn Thư Sơn đi thì hơn.
Có lẽ mình không có duyên với Thánh Tịch Trì rồi.
...
Lúc này ánh mắt của Hằng Hỏa Chân Quân ở một bên đột nhiên sáng lên.
Hắn móc ra giấy, bút rồi nhanh chóng viết.
Trước tiên là Thánh Nhân Tu Thân Phú, vỏn vẹn mấy giây bài Thánh Nhân Tu Thân Phú dài lê thê đã được Hằng Hỏa Chân Quân viết xong. Ngay sau đó, Thánh Nhân Dưỡng Tính Phú cũng được Hằng Hỏa Chân Quân viết hết ra.
Sau khi viết xong, Hằng Hỏa Chân Quân đứng chắp tay, nhìn về phía Vạn Thư Sơn cách đó không xa.
“Ủa? Chẳng lẽ Hằng Hỏa tiền bối đã tìm được chỗ mấu chốt rồi sao?”
Tống Thư Hàng nói thầm.
Không chỉ hắn, trong lòng các vị tiền bối trong Nhóm Cửu Châu Số 1 cũng có phần mong chờ.
Hằng Hỏa Chân Quân giơ hai tay lên, hai tờ giấy trắng viết đầy chữ cổ bắt đầu lơ lửng.
Sau đó... Vạn Thư sơn vốn đang kêu to đầy sợ hãi đột nhiên yên tĩnh trở lại.Theo đó giọng nói của nó bắt đầu thay đổi, trở thành một giọng nói nhạt nhẽo không pha chút tình cảm nào.
Vạn Thư Sơn mở miệng đọc Thánh Nhân Tu Thân Phú và Thánh Nhân Dưỡng Tính Phú ở trên không trung.
Mỗi khi miệng nó đọc lên một âm tiết, từng chữ trên bài Thánh Nhân Tu Thân Phú và Thánh Nhân Dưỡng Tính Phú của Hằng Hỏa Chân Quân lập tức phát sáng.
Không chỉ thế, những chữ viết cổ này lại hóa từng chùm sáng màu vàng sau đó bay ra từ trong giấy rồi sắp xếp trên không trung.
Vạn Thư Sơn đọc rất chậm, phải mất đến ba phút thì hai bài văn cổ mới được đọc xong.
Hai bài văn cổ trên không trung tụ lại với nhau, sau đó biến thành hai chùm sáng rực vô cùng chói mắt.
“Bắt đầu biến hóa rồi.”
Trong lòng các vị đạo hữu Nhóm Cửu Châu Số 1 thầm hô.
...
Hai bài văn cổ biến thành ánh sáng rực rỡ hơn, cuối cùng, hào quang hòa tan biến thành một hồ ánh sáng.
Hồ ánh sáng này lơ lửng ở độ cao năm thước.
Chẳng lẽ đây chính là Thánh Tịch Trì ư?
“Ủa? Dưới đáy đáy hồ ánh sáng này là một cánh cửa không gian!”
Bạch Tôn Giả liếc mắt một cái đã thấy được chỗ đặc biệt của Thánh Tịch Trì này.
Nói cách khác, chỉ cần nhảy vào Thánh Tịch Trì này là sẽ có thể vào được không gian trong đó.
Lúc này, Hằng Hỏa Chân Quân thi lễ với đám người Bạch Tôn Giả một cái, nói:
“Không biết các vị đạo hữu có hứng thú vào trong với ta để tìm hiểu đến cùng không?”
Bạch Tôn Giả cười hỏi:
“Như thế ổn không?”
Dù sao đây cũng là kho báu nho môn, để những người ngoài như bọn họ đi vào không phải có chút không thích hợp sao?
Hằng Hỏa Chân Quân mỉm cười:
“Không sao, coi như là một loại duyên phận đi.”
“Nếu Hằng Hỏa tiền bối nói vậy rồi thì chúng ta cũng không khách sáo nữa.”
Diệt Phượng Công Tử mỉm cười, hắn đẩy gọng kính, trong tay cầm theo thùng rượu chứa bãi Đậu Đậu kia nhảy về phía cửa của Thánh Tịch Trì, thừa dịp trước khi Hằng Hỏa Chân Quân chưa hối hận thì đi vào tìm hiểu trước đã.
Sau đó ba người Lệ Chi Tiên Tử, Bắc Hà Tán Nhân, Cổ Hồ Quan Chân Quân cũng nhảy vào trong ánh sáng của Thánh Tịch Trì theo Diệt Phượng Công Tử.
Bốn bóng người nhẹ nhàng nhảy vào.
Một lát sau, bốn bóng người họ xuyên qua ánh sáng của Thánh Tịch Trì rồi đáp xuống mặt đất, họ không hề đi vào trong không gian đối diện Thánh Tịch Trì.
“Ủa?”
Diệt Phượng Công Tử tò mò nói.
Rõ ràng hắn có thể cảm ứng được đối diện hồ ánh sáng này có một không gian tồn tại. Thế nhưng bọn hắn lại không thể chạm đến hồ ánh sáng đó, không gian đối diện đó giống như hoa trong gương, trăng trong nước vậy.
“Thú vị đấy, để ta thử xem.”
Bạch Tôn Giả khẽ cười một tiếng, hắn cũng đi lên bờ của Thánh Tịch Trì rồi bước ra một bước.
Lúc này, một tiếng vù vang lên, cửa vào không gian phía dưới bèn mở ra, Bạch Tôn Giả dễ dàng đi vào trong.
“Lạ nhỉ?”
Diệt Phượng Công Tử tò mò nói, hắn thử đi vào Thánh Tịch Trì lần nữa, nhưng giống với lúc trước, cơ thể của hắn xuyên qua Thánh Tịch Trì, không thể đi vào trong.
Bắc Hà Tán Nhân nói:
“Chẳng lẽ tu vi phải từ Tôn Giả thất phẩm trở lên mới có thể đi vào ư?”
“Không phải chứ? Vậy có nghĩa là chỉ có một mình Bạch Tôn Giả đi vào được thôi sao?”
Lạc Trần Chân Quân nói đầy tiếc nuối.
Tống Thư Hàng cau mày suy nghĩ, không đúng, nếu như chỉ có Tôn Giả thất phẩm có thể đi vào thì lúc đó thư sinh thủy tinh kia cần gì phải nói chuyện Thánh Tịch Trì này cho người chỉ có cảnh giới tam phẩm như hắn chứ?
“Để ta thử xem.”
Tống Thư Hàng vừa dứt lời, hắn tung người nhảy lên trên Thánh Tịch Trì.
Lúc thân hình Thư Hàng đáp xuống, lại một tiếng vù vang lên, cánh cửa không gian phía dưới lại mở ra cho hắn dễ dàng đi vào.
Hắn cũng đi vào trong.
“Thư Hàng tiểu hữu vào trong rồi!”
Diệt Phượng Công Tử đẩy gọng kính, như vậy thì điều kiện để đi vào trong không phải là thực lực rồi.
“Nếu như hạn chế không phải là thực lực thì ta cũng vào thử xem.”
Sau khi Hằng Hỏa Chân Quân thi lễ với các vị đạo hữu một cái thì cũng nhảy vào Thánh Tịch Trì.
Theo đó Hằng Hỏa Chân Quân cũng vào trong đó thành công.
Các vị đạo hữu của Nhóm Cửu Châu Số 1 nhất thời cũng đoán không ra điều kiện để đi vào trong không gian đó là gì.
Như vậy những người có hứng thú bèn dứt khoát thử nhảy vào trong Thánh Tịch Trì một lần.
Cuối cùng... Lại có hai vị đạo hữu thuận lợi tiến vào trong, là Lạc Trần Chân Quân và Tối Việt (Túy Nguyệt) Cư Sĩ.
Bạch Hạc Chân Quân một lòng khát vọng đi theo Bạch Tôn Giả cũng bị Thánh Tịch Trì từ chối không cho vào, bây giờ còn đang điên cuồng rào gú.
...
“Bạch tiền bối, Thư Hàng tiểu hữu, Hằng Hỏa tiền bối, Lạc Trần Chân Quân, Túy Thiên Cư Sĩ, mấy vị đạo hữu này có gì giống nhau nhỉ?”
Diệt Phượng Công Tử sờ sờ cằm, suy nghĩ nói.
Tuyết Lang Động Chủ:
“Chắc đều là nam nhỉ?”
“Tuyết Lang đạo hữu, câu này của ngươi xúc phạm những đạo hữu nam ở đây đấy.”
Diệt Phượng Công Tử nhếch miệng lên.
“Khụ khụ, ý ta không phải như vậy!”
Tuyết Lang Động Chủ vội vàng giải thích.
Sau khi Bắc Hà Tán Nhân suy nghĩ hồi lâu, suy đoán:
“Có lẽ là trong tay bọn họ đều nắm giữ thứ gì đó? Tư cách phù hợp để vào trong động phủ ư?”
Ánh mắt Tô Thị A Thập Lục sáng lên:
“Nơi này là địa bàn nho môn, nếu như nói có điều kiện gì phù hợp thì chắc là sẽ có liên quan tới nho môn. Kết hợp với bài Thánh Nhân Dưỡng Tính Phú khi Vạn Thư Sơn tách ra lúc trước, không lẽ chỉ những người nắm giữ bài văn kia mới có đi vào ư?”
A Thập Lục đoán rất có lý.
Lệ Chi Tiên Tử không phục nói:
“Ta cũng nhớ bài Thánh Nhân Dưỡng Tính Phú kia nhưng ta cũng không thể vào trong đó.”
Diệt Phượng Công Tử:
“Có lẽ... Không chỉ là bài Thánh Nhân Dưỡng Tính Phú thôi đâu, mà còn phải nhớ thêm bài Thánh Nhân Tu Thân Phú lúc nãy Hằng Hỏa Chân Quân viết nữa. Có thể phải là người nhớ hết hai bài văn cổ đó mới có thể vào trong.”
“Nếu chỉ có vậy thì bây giờ chúng ta đi tìm một tên đệ tử nho gia để hắn dạy chúng ta hai bài văn cổ kia xem!”
Lệ Chi Tiên Tử nói.
“Các ngươi đang tìm đệ tử nho gia à? Ha ha, đúng lúc ta có mang theo một tên đến đây.”
Giọng Tô Thị A Thất truyền tới từ trên trời. Một lát sau, A Thất theo đáp xuống, đằng sau hắn còn mang theo một người, chính là Đề Đao Thư Sinh Tô Văn Khúc, con trai duy nhất của Hằng Hỏa Chân Quân.
Lúc trước A Thất đang mở võ đài trong thành Bạch Vân, khiêu chiến một số cao thủ nho gia. Lúc hắn đánh xong vài trận, vị Đề Đao Thư Sinh Tô Văn Khúc này cũng bắt đầu ngứa tay, muốn lên đài khiêu chiến Tô Thị A Thất.
Nhưng còn chưa đánh thì A Thất nghe được tiếng nổ mạnh ở chỗ quay phim.
Trong lòng của hắn lo lắng cho các vị đạo hữu trong Nhóm Cửu Châu Số 1, bèn chạy qua đây xem thử. Mà vị Tô Văn Khúc đạo hữu này cũng quấn lấy hắn đòi đi theo, A Thất đành phải dẫn hắn qua cùng.
Khi Tô Thị A Thập Lục nhìn thấy Tô Văn Khúc bèn nhếch môi cười:
“Đạo hữu, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
“Ha ha ha ha, thật là trùng hợp.”
Tô Văn Khúc ngại ngùng cười khan.
Lệ Chi Tiên Tử tiến lên một bước, hỏi:
“Vị tiểu huynh đệ nho gia này, ngươi biết viết Thánh Nhân Tu Thân Phú và Thánh Nhân Dưỡng Tính Phú không?”
“Biết chứ, chỉ cần là đệ tử nho gia thì không ai không biết cả.”
Đề Đao Thư Sinh Tô Văn Khúc gật đầu nói.
“Vậy thì tốt quá.”
Lệ Chi Tiên Tử cười nhờ vả:
“Không biết vị tiểu hữu này có thể dạy chúng ta viết Thánh Nhân Tu Thân Phú và Thánh Nhân Dưỡng Tính Phú hay không?”
“Được chứ, không thành vấn đề.”
Đề Đao Thư Sinh sảng khoái đáp ứng.
... Bên kia.
Trong không gian mà Bạch tiền bối, Thư Hàng tiểu hữu, Hằng Hỏa Chân Quân, Lạc Trần Chân Quân, Tối Việt Cư Sĩ đến sau khi đi vào Thánh Tịch Trì.
Không gian trong này chỉ to như một cái sảnh lớn, không có cơ quan cạm bẫy.
Chỉ có một vị nho sinh mặt mày bình thường đang ngồi ở trong không gian này.
Dường như là cảm ứng được có người vào đây, vị nho sinh này mở mắt, nhìn về phía mọi người, sau đó chậm rãi mở miệng nói:
“Rốt cuộc cũng có người đi vào đây.”
“Xin chào tiền bối.”
Tống Thư Hàng thi lễ đáp.
Thế nhưng vị nho sinh này không trả lời Tống Thư Hàng, hắn chỉ thản nhiên ngẩng đầu lên, trong hai con mắt xuất hiện vẻ hồi tưởng.
“Lão hủ chính là tồn tại tung hoành thiên hạ vô địch thủ, cả đời quét ngang một cõi, mọi người đều gọi lão hủ là Thánh Giả.”
Nho sinh kia nói khẽ:
“Ngày lão hủ sinh ra, có tử khí đông lai, trời đất bị che khuất…”
Tống Thư Hàng:
“...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận