Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1769: Gấp! Tri thức không dùng não nhớ được thì mang theo thế nào?

Chương 1769: Gấp! Tri thức không dùng não nhớ được thì mang theo thế nào?
Tiểu trợ lý lưới rồng thành khẩn đáp: “Nếu quản lý viên Bá Long nhất định muốn nhét Long Nhãn bảo thạch vào hốc mắt thì cũng được, nhưng nó không có chức năng thay thế tròng mắt.”
“Thế thì thôi.” Tống Thư Hàng tiếc rẻ nói: “Vậy ta phải làm thế nào để sử dụng nó đây?”
Thứ này không nhét vào tròng mắt được, không ăn được, không gieo xuống đất trồng thành cây được, phải sử dụng thế nào? Bóp nát để kích hoạt như hắc long linh thạch sao?
“Long Nhãn bảo thạch được kích hoạt bằng tinh thần lực, sau khi kích hoạt, ngươi có thể tiếp xúc với bản nguyên của thế giới hắc long trong thời gian ngắn. Bản nguyên của thế giới hắc long mà mỗi người nhìn thấy đều khác nhau, chúc ngươi mọi sự thuận lợi, xin hãy trân trọng cơ hội lần này.” Tiểu trợ lý lưới rồng nói.
Bản nguyên của thế giới hắc long là áo bí vĩ đại có liên quan đến bất hủ, vô cùng to lớn. Bản nguyên của thế giới hắc long mà người tu luyện tiếp xúc được thông qua Long Nhãn bảo thạch chỉ là một phần rất nhỏ trong thể tích khổng lồ của nó, cũng tương tự như thầy bói xem voi.
Đây cũng là nguyên nhân mà Ma Đế lấy trộm Long Nhãn bảo thạch hết lần này đến lần khác để tiếp xúc với bản nguyên của thế giới hắc long. Mỗi một lần, Ma Đế chỉ nhìn thấy một phần của bản nguyên, cho nên hắn mới phải liên tục đi quan sát, tích lũy, mới có thể phác họa ra một hình thái hoàn chỉnh của bản nguyên thế giới hắc long dựa vào những gì mình biết.
Tống Thư Hàng tò mò hỏi: “Với quyền hạn quản lý viên tối cao của lưới rồng, ta có thể tiếp xúc trực tiếp với bản nguyên của thế giới hắc long thông qua Long Nhãn bảo thạch không?”
Tiểu trợ lý lưới rồng lắc đầu: “Trừ khi quản lý viên Bá Long bằng lòng vứt bỏ tất cả mọi thứ để hòa làm một thể với lưới rồng, trở thành một phần của ý chí lưới rồng, bằng không, ngươi không thể dùng quyền hạn của mình để tiếp xúc trực tiếp với bản nguyên của thế giới hắc long.”
“Vậy thì thôi bỏ đi.” Tống Thư Hàng cười ha hả, sau đó vươn tay cầm lấy Long Nhãn bảo thạch, thôi động thần trí của mình, làm theo chỉ dẫn của tiểu trợ lý lưới rồng, kích hoạt nó lên.
Trong nháy mắt khi Long Nhãn bảo thạch được kích hoạt, ý thức của Tống Thư Hàng thoát ly khỏi cơ thể, tiến vào một thế giới chỉ có hai màu đen trắng.
Toàn bộ thế giới đều rơi vào trạng thái thời gian tạm dừng.
Nhục thể của hắn, mỹ nhân rắn công đức đang chơi đùa trên mặt biển phía xa, thậm chí là tiểu trợ lý lưới rồng cũng dừng lại, không hề nhúc nhích, chỉ có thể ý thức của Tống Thư Hàng có thể đi lại trong thế giới đen trắng này.
Thể ý thức nhảy hai bước rồi nghi ngờ quay đầu nhìn ngó xung quanh.
Thế giới đen trắng thời gian tạm ngừng này chính là bản nguyên của thế giới hắc long ư?
Một thế giới ngừng thời gian à?
Trong lúc Tống Thư Hàng đang suy tư, thì mặt biển mênh mông vô bờ trước mặt hắn bỗng nổi lên sóng gió.
Mặt biển xoay tròn, tạo thành một vòng xoáy.
Khi thể ý thức nhìn thấy vòng xoáy này, trong lòng Tống Thư Hàng bỗng sinh ra cảm giác minh ngộ. Đây mới chỉ là con đường dẫn đến bản nguyên của thế giới hắc long! Không cần bất kì ai giải thích, chỉ cần nhìn thấy là tự nhiên có thể hiểu ra điều đó.
Thể ý thức của Tống Thư Hàng nhẹ nhàng nhảy lên, hướng về phía trước, thả mình nhảy vào vòng xoáy.
Sâu trong vòng xoáy là một hạch tâm đen trắng đan xen, hệt như một lỗ đen không đáy đang nuốt chửng vạn vật. Nước biển tạo thành một bức tường xoáy khổng lồ, lấp lóe những ánh sao sáng lung linh, chiếu sáng cả con đường.
Thể ý thức của Tống Thư Hàng nhảy vào vòng xoáy, rơi xuống dưới.
Vòng xoáy như một động sâu không đáy, thể ý thức của Tống Thư Hàng không ngừng rơi xuống, nhưng lại cách hạch tâm hai màu đen trắng kia mỗi lúc một xa, hoàn toàn không có cảm giác đang tới gần.
Khi hắn cứ liên tục rơi xuống, “ánh sao” trên bức tường nước xoáy cũng liên tục bay tới và dung nhập vào thể ý thức của hắn.
Tinh thần lực của Tống Thư Hàng không ngừng tăng trưởng.
Không chỉ như vậy, khi ánh sáng không ngừng dung nhập vào thân thể, Tống Thư Hàng nhìn xuống hạch tâm hai màu đen trắng liền đọc được một vài số liệu. Hóa ra những tia sáng này chính là chìa khóa để đọc được thông tin.
Nhìn qua thì có vẻ nội dung hắn đọc được là pháp tắc, nhưng nhìn kĩ mới thấy nó thâm ảo hơn pháp tắc và gần với vật đang nằm ở hạch tâm thế giới hơn. Nếu nói pháp tắc là hệ điều hành chấp chưởng thế giới, thì những gì hắn đang đọc chính là mã code cấu tạo nên hệ điều hành ấy.
Nếu một Huyền Thánh chân chính đọc được những tin tức này thì chắc chắn sẽ hưng phấn đến mức nổ tung ngay tại chỗ. Bởi vì nó chẳng khác gì điểm cộng ưu tiên khi tấn thăng lên cửu phẩm. Để đọc được những thông tin ấy, dẫu có phải mất mấy ngàn năm thọ nguyên cũng cam tâm.
Tiếc rằng Tống Thư Hàng chỉ là một Huyền Thánh rởm.
Tin tức trên hạch tâm hai màu đen trắng cực kì thâm ảo sâu xa, trực giác mách bảo Tống Thư Hàng rằng chúng vô cùng trân quý, song hắn lại không tài nào hiểu được.
Cảnh giới không đủ chính là đọc không hiểu.
Cho nên khi đọc được tin tức, Tống Thư Hàng chỉ có cách cưỡng ép ghi nhớ chúng, chờ đến bao giờ mình đủ cảnh giới mới có thể lý giải được.
Với trí nhớ siêu cường của tu sĩ và tinh thần lực cường đại của Tống Thư Hàng, học thuộc lòng chính là thế mạnh của hắn. Cho nên hắn ghi nhớ đoạn tri thức đầu tiên cực kì thuận lợi.
Nhưng càng rơi sâu vào vòng xoáy thì tin tức lại càng thâm ảo hơn.
Có nhiều thứ không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả và biểu đạt. Hiểu chính là hiểu, không hiểu chính là không hiểu.
Thứ này thì làm sao mà nhớ được? Bọn chúng không hề có hệ thống, không hề có khái niệm, đầu óc căn bản không thể ghi nhớ được.
Tống Thư Hàng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Núi vàng núi bạc ở ngay trước mắt, đào cũng đào hết ra rồi, thế mà hắn lại chẳng thể mang đi được.
Cho nhìn mà không cho chạm cũng chỉ đến thế này!
[Thư Hàng, ngươi đang sững ra làm gì đấy?] Lúc này, bên tai hắn bỗng vang lên một giọng nói thân thương.
Không, không phải bên tai!
Nói đúng ra, giọng nói ấy vang lên bên tai phân thân của hắn.
Là giọng nói của Bạch tiền bối!
Trong không gian thiên kiếp cửu phẩm, Bạch tiền bối đang nói chuyện với phân thân của Tống Thư Hàng.
[Ta không biết, chắc là bị ảnh hưởng bởi bản thể. Dường như bản thể đang tiếp xúc với một số tri thức không thể dùng ngôn ngữ để mô tả, hắn muốn ghi nhớ, nhưng lại không thể ghi nhớ những tri thức ấy bằng đầu óc được. Bạch tiền bối có cách nào không?]
[Thứ mà đầu óc không ghi nhớ được à? Không ngại thì thử dùng thân thể để ghi nhớ xem.] Bạch tiền bối cười nói.
Sau đó, đoạn đối thoại đột ngột xuất hiện này bị cắt đứt.
“Thứ mà đầu óc không ghi nhớ thì dùng thân thể để ghi nhớ ư?” Tống Thư Hàng thì thào lặp lại.
Cách này nghe như cách của mấy ông đầu óc ngu si tứ chi phát triển ấy.
Dùng thân thể để ghi nhớ à?
Có lẽ… có thể thử một chút xem sao.
[Hình thức ngụy bất hủ - Hình thái sương mù!” Tống Thư Hàng hơi động suy nghĩ, thử chuyển đổi ý thức của mình thành trạng thái sương mù.
Không biết thể ý thức của hắn rốt cuộc là hình thái gì, có thể mang theo lực lượng của bản thể hay không.
Tách!
Thân thể Tống Thư Hàng khuếch tán thành một cụm sương mù.
Thân thể sương mù bị bản nguyên của thế giới hắc long hấp dẫn, vẫn đang không ngừng rơi xuống.
“Thứ mà đầu óc không ghi nhớ thì dùng thân thể để ghi nhớ. Bây giờ mình đang ở trong hình thái ngụy bất hủ, chắc là trí nhớ sẽ tốt hơn hình thái cơ bắp nhỉ?” Tống Thư Hàng nói.
Một loáng sau, thân thể hình thái sương mù của Tống Thư Hàng quả nhiên bắt đầu chủ động đọc tin tức trong bản nguyên của thế giới hắc long, và đưa chúng dung nhập vào thân thể ngụy bất hủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận