Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 653: Tính đi xi xi để đánh dấu địa bàn như sư tử hả?

Chương 653: Tính đi xi xi để đánh dấu địa bàn như sư tử hả?
Tiên cơ tỷ tỷ quang minh chính đại cho Bạch Tôn Giả thêm ưu đãi, để một mình ngài ăn tiên trân yến thế cũng được sao?
Sự thật chứng minh… quá được đi là đằng khác.
Cho dù những món khác trên bàn đều là món ăn nấu bằng nguyên liệu bình thường, thế nhưng dưới kĩ thuật nấu nướng cao siêu của Biệt Tuyết Tiên Cơ thì mùi vị của chúng nó cũng chẳng thua kém gì tiên trân yến. Cả Thiên Nhai Tử đạo trưởng, Ngư Kiều Kiều và Tô Thị A Thập Lục đều ăn rất mĩ mãn.
Mấy người bạn thân của Tống Thư Hàng lần đầu tiên tiếp xúc với tay nghề của tiên trù, ai nấy đều cảm thấy bữa cơm này ngon đến mức ăn cả chục bát cơm cũng được, bọn họ hoàn toàn không để ý đến việc Biệt Tuyết Tiên Cơ cho mình Bạch Tôn Giả hưởng đãi ngộ riêng.
Bạch Tôn Giả chớp mắt tò mò nhìn món ăn cấp bậc tiên trù độc đáo trong tay mình, rồi lại nhìn Tống Thư Hàng, đây là do Thư Hàng tiểu hữu cố ý sắp xếp ư?
Quả nhiên là không để cho người ta thất vọng, đã có món ăn hợp khẩu vị của ngài mà lại còn do tiên trù nấu ra, Bạch Tôn Giả vừa lòng lắm.
Đồ ăn ngon không thể thiếu rượu ngon, Thiên Nhai Tử đạo trưởng lại chuẩn bị rượu ngon mang tới rót đầy cho mọi người.
Tống Thư Hàng mượn hoa hiến phật, nâng chén cười nói:
“Chén thứ nhất, chúc mừng Bạch tiền bối thắng lợi trở về.”
Tuy rằng không biết là Bạch tiền bối đã thu hoạch được bảo vật gì từ trong di tích từ thời Thiên Đạo cũ kia, thế nhưng dựa vào vận may của Bạch tiền bối thì dùng bốn chữ “thắng lợi trở về” tuyệt đối không sai đi đâu được.
“Cảm ơn.”
Bạch tiền bối mỉm cười.


Qua ba tuần rượu, các món ăn được đưa lên liên tục.
Phần lớn các món chính đều chia thành hai loại, một loại là đồ ăn bình thường cho mọi người cùng ăn, một loại khác là loại đặc biệt mà Biệt Tuyết Tiên Cơ làm riêng cho Bạch Tôn Giả.
Thi thoảng cũng có những món chỉ có loại bình thường mà thôi.
Rượu mà Thiên Nhai Tử đạo trưởng mang đến có thể sánh với tiên nhưỡng, ngon miệng ngọt lành, tuy nhiên cũng rất nhanh say. Sau mấy chén thì mấy người bạn của Tống Thư Hàng đã mơ mơ màng màng, Nha Y tửu lượng kém đã nằm sấp trên bàn mà ngủ.
“Sao hôm nay mình nhanh say thế nhỉ?”
Thổ Ba đỏ ké mặt mày mà vẫn còn nghi hoặc.
Từ khi chạy ngàn dặm xa xôi đến chỗ Cao Mỗ Mỗ thì cậu ta và Dương Đức cứ như rơi vào một cái vòng tuần hoàn chết: say rượu - tỉnh rượu - ăn cơm - uống rượu - rồi lại say rượu…
Xong đời rồi, vòng tuần hoàn này có độc, hôm nay xem ra lại say bét nhè rồi…
Thiên Nhai Tử đạo trưởng dương dương tự đắc nói:
“Vì rượu hôm nay là do lão phu đặc biệt xách tới mà, tuyệt lắm luôn đó.”
“Vì rượu ngon của đạo trưởng, chúng ta cạn!”
Cao Mỗ Mỗ hào hứng bừng bừng cạn một ly với Thiên Nhai Tử đạo trưởng, sau khi uống xong thì cậu ta nằm sấp trên bàn cùng bạn gái mình luôn.
“Cao Mỗ Mỗ say rồi à?”
Ngư Kiều Kiều đột nhiên sáng ngời mắt lên. Sau đó cô gọi nha hoàn đến, bảo họ đỡ Cao Mỗ Mỗ đi ngủ một giấc.
Đồng thời cô cũng âm thầm ra dấu cho nha hoàn.
Nha hoàn hầu âm thầm gật đầu đáp lại, sau đó họ đỡ Cao Mỗ Mỗ cho cậu ta ngồi trước bàn máy tính, rồi bật luôn máy, mở luôn phần mềm soạn thảo văn bản, cài đặt luôn cả bộ gõ cho.
Ngư Kiều Kiều không tin hôm nay Cao Mỗ Mỗ lại có thể dùng mặt gõ một trăm nghìn chữ.
Thất bại là mẹ thành công, sau nhiều lần thất bại thì nhất định cô sẽ tìm ra con đường dẫn đến thành công thôi!


Sau Cao Mỗ Mỗ thì Thổ Ba và Dương Đức cũng lần lượt gục xuống, thế là tất cả người thường đều đã bỏ mạng trên chiến trường đấu rượu.
Trong phòng bếp, Biệt Tuyết Tiên Cơ lại bưng thêm đồ ăn lên.
Không biết có phải trùng hợp hay không mà món ăn lần này lại là tiên trân yến số lượng lớn. Đó là tiên trân lấy nguyên liệu là cua, cũng là món ăn cuối cùng trong bữa này.
Sau khi bưng món này lên thì Biệt Tuyết Tiên Cơ không bỏ đi mà đứng bên cạnh Bạch Tôn Giả, dùng kĩ thuật phi phàm lột vỏ cua giúp Bạch Tôn Giả, lấy thịt cua ra đặt vào bát của ngài với phong thái rất mực dịu dàng.
Nếu không phải tiên trù thì khó mà có được tay nghề này.
Bạch Tôn Giả bị cách phục vụ chu đáo của Biệt Tuyết Tiên Cơ làm cho hơi mất tự nhiên, thế nhưng mà… thịt cua do tiên cơ lấy ra ăn ngon quá.
“Ngon không?”
Biệt Tuyết Tiên Cơ dịu dàng hỏi.
Bạch tiền bối đáp một cách thành thật và thuyết phục:
“Ngon lắm.”
“Có muốn được ăn mỗi ngày không?”
Biệt Tuyết Tiên Cơ hỏi tiếp.
Bạch Tôn Giả:
“Muốn.”
“Thế… có muốn làm đạo lữ của ta không? Rồi ngày nào ta cũng làm món ngon hơn cho ngươi ăn.”
Biệt Tuyết Tiên Cơ dịu dàng nói.
Bạch Hạc Chân Quân ở bên cạnh nghe thấy thế thì sốt cả ruột. Đáng chết! Sao có thể như vậy chứ? Muốn dùng món ngon để quyến rũ Bạch tiền bối sao? Phạm quy nhé! Câu cá đấy à? Bất công quá!
Bạch Tôn Giả ngẩn ra, rồi đột nhiên ngài ngộ ra chân lý:
“Bảo sao ta lại thấy món ăn này quen thuộc đến vậy, đã thế còn toàn là món mà ta thích ăn. Ra là cô à Biệt Tuyết? Đã lâu không gặp.”
Biệt Tuyết Tiên Cơ nới lỏng vải lụa che mặt ra một chút, để lộ đôi mắt sáng trong:
“Hừ.”
“Kĩ thuật nấu nướng của cô lại tiến bộ rồi.”
Bạch Tôn Giả cảm thán.
“Đương nhiên, con người luôn tiến bộ mà.”
Biệt Tuyết Tiên Cơ kiêu ngạo nói. Cô rất tự tin về tài nấu nướng của mình:
“Bạch đạo hữu, đừng có trốn tránh câu hỏi vừa rồi của ta. Trả lời đi, có muốn trở thành đạo lữ song tu của ta không?”
“Không.”
Bạch Tôn Giả đáp.
Biệt Tuyết Tiên Cơ:
“Thế có muốn ăn ngon mỗi ngày không?”
“Muốn.”
Bạch Tôn Giả nói không chút do dự.
Biệt Tuyết Tiên Cơ:
“Thế thì làm đạo lữ song tu của ta đi, ngày nào ta cũng nấu cho ngươi ăn! Hơn nữa món ăn còn ngon hơn thế này nữa kìa.”
“Không.”
Bạch Tôn Giả vẫn không chút do dự.
Biệt Tuyết Tiên Cơ mệt tim quá.
“Mấy trăm năm nay rồi mà câu trả lời của ngươi chẳng thể thay đổi chút nào sao?”
Biệt Tuyết Tiên Cơ oán thầm.
“Ừ.”
Bạch Tôn Giả nghĩ ngợi một tí rồi đưa ra đáp án theo kiểu khác:
“Muốn được ăn ngon, nhưng không cần đạo lữ song tu.”
“Muốn hay nhỉ?”
Biệt Tuyết Tiên Cơ nghiến răng.
“Ừ, nên ta cũng chỉ muốn chơi thế thôi mà.”
Bạch Tôn Giả cười nói.
Biệt Tuyết Tiên Cơ trợn trắng mắt, một lúc lâu sau mới nói tiếp:
“Vậy chúng ta làm bạn bè bình thường!”
Bạch Tôn Giả:
“Được.”
Trên thực tế thì xưa nay Bạch Tôn Giả vẫn luôn coi Biệt Tuyết Tiên Cơ là bạn tốt. Nhớ năm đó lần nào Biệt Tuyết Tiên Cơ bày thực tiên yến cũng mời Bạch Tôn Giả, Bạch Tôn Giả vẫn cảm thấy Biệt Tuyết Tiên Cơ là một tiên tử tốt.
Thấy vẻ mặt bình tĩnh của Bạch Tôn Giả, trong lòng Biệt Tuyết Tiên Cơ dấy lên nỗi buồn bực khó nói nên lời.
Cô chà chà chân mình.
Rắc!
Nền đá cẩm thạch bị Biệt Tuyết Tiên Cơ giẫm nứt toác ra.
Nhóm người Tống Thư Hàng lẳng lặng lùi ra sau một tí, duy trì một khoảng cách nhất định với Bạch Tôn Giả và Biệt Tuyết Tiên Cơ.
“Cho ngươi này!”
Biệt Tuyết Tiên Cơ dỗi lẫy một lúc rồi lấy một chiếc thiệp mời ra đưa cho Bạch Tôn Giả.
Đó là thiệp mời của thực tiên yến, cô đã chuẩn bị từ trước khi tới đây.
“Thực tiên yến? Lần này mời cả ta rồi à?”
Bạch Tôn Giả ngượng nghịu nhận lấy thiệp mời.
“Hừ! Thực ra ta đã bắt tay vào chuẩn bị thực tiên yến lần này từ trăm năm trước! Ta nhất định sẽ làm ra món ăn khiến cho ngươi ăn vào rồi cả đời khó quên! Đến lúc đó ngươi sẽ không thể rời xa đồ ăn mà ta làm ra được nữa!”
Biệt Tuyết Tiên Cơ nói với khí thế ngút trời.
“Ta chờ mong lắm đấy.”
Bạch Tôn Giả nói.
“Đến khi đó, ta nhất định bắt ngươi phải cầu xin được làm đạo lữ song tu của ta!”
Biệt Tuyết Tiên Cơ nắm chặt tay mà nói. Muốn chinh phục trái tim của một người đàn ông thì phải bắt đầu chinh phục từ dạ dày của hắn. Biệt Tuyết Tiên Cơ tin tưởng rằng nếu có một cô gái nào chinh phục được dạ dày của Bạch Tôn Giả, thì đó nhất định chính là cô chứ không còn ai khác!
Bạch Tôn Giả suy tư một lát:
“Ừm, nếu thật sự có đồ ăn ngon như thế thì ta rất mong chờ!”
Tiên cơ trợn trừng mắt. Chính là phản ứng này! Chính cái phản ứng này của Bạch Tôn Giả làm cho cô có cảm giác chưa đánh đã thua, buồn hết cả bực!
Thế nhưng cô đã đạt được mục đích rồi.
Đến lúc đó, hãy để cô dùng thực tiên yến quyết phân thắng bại với Bạch Tôn Giả đi!
“Đi đây, gặp ở thực tiên yến!”
Biệt Tuyết Tiên Cơ nói.
“Ừ, được, ta rất mong chờ.”
Bạch Tôn Giả đáp.
Biệt Tuyết Tiên Cơ phóng khoáng xoay người đi, không quay đầu lại, hai hộp đồ trong phòng bếp cũng bị quên luôn.
Ngư Kiều Kiều là chủ nhân, đành vội vàng đứng lên tiễn khách.


Sau khi Biệt Tuyết Tiên Cơ rời đi thì Bạch Hạc Chân Quân bắt đầu rầu thúi ruột. Không ổn rồi, Biệt Tuyết Tiên Cơ là kẻ địch lớn trước nay chưa từng có, hoàn toàn không nằm trong cùng một thế giới với đám tình địch trước kia! Đặc biệt là đối phương còn nắm giữ kĩ thuật nấu nướng mạnh nhất giới tu sĩ nữa chứ! Hắn cảm thấy tình cảnh của mình hơi không ổn rồi!
Xem ra hắn cũng phải phát huy hết sở trường của mình mới được.
Giờ thì vấn đề tới rồi. Rốt cuộc sở trường của hắn là cái gì đây? Hắn không biết nấu ăn, không biết luyện đan, không biết hái thuốc, so với Biệt Tuyết Tiên Cơ thì hình như chưa đánh đã thua mất rồi.
Không ổn! Nguy cơ to quá!
Sau khi Biệt Tuyết Tiên Cơ đi, Bạch Tôn Giả lại cầm một con cua lên nhìn nhìn ngó ngó.
Một lát sau, ngài nhìn Bạch Hạc Chân Quân:
“Bạch Hạc, ngươi biết lột vỏ cua không? Lột vỏ rồi lấy thịt cua nguyên vẹn ra như Biệt Tuyết Tiên Cơ ban nãy ấy.”
Bạch Hạc Chân Quân nước mắt ròng ròng, hắn biết bóc vỏ cua, thế nhưng không phải tiên trù thì làm sao mà có kĩ thuật như Biệt Tuyết Tiên Cơ để làm như cô được chứ?
“Không được à?”
Bạch Tôn Giả lại nhìn về phía Tống Thư Hàng:
“Thư Hàng có biết không?”
Nhưng vừa hỏi xong thì Bạch Tôn Giả đã thở dài thất vọng, bởi vì khi Tống Thư Hàng ăn cua thì cũng thô bạo cạp vỏ cua như bình thường thôi.
Tống Thư Hàng: “…”
Bạch Tôn Giả thở dài xong, bèn giơ cua lên suy nghĩ xa xăm.


Cơm no rượu say.
Hiến Công Cư Sĩ không được ăn bữa tiên trân yến này.
Thế nhưng cư sĩ cũng không để ý đến một bữa cơm. Bây giờ đối với hắn, bố trí cạm bẫy để bắt con Long Ma kia quan trọng hơn hết thảy.
Tống Thư Hàng ăn no uống đủ thì hơi ngà ngà say. Hắn đang định đi nghỉ ngơi một tí thì lại bị Hiến Công Cư Sĩ gọi qua.
“Thư Hàng tiểu hữu tới rồi, bây giờ ta cần ngươi giúp đỡ một chút.”
Hiến Công Cư Sĩ đứng trong sân sau biệt thự của Ngư Kiều Kiều, vẫy tay với Tống Thư Hàng.
“Hiến Công Cư Sĩ cần ta làm gì vậy?”
Tống Thư Hàng bước tới rồi hỏi với vẻ tò mò.
“Ta đã bố trí một cạm bẫy liên hoàn ở đây, ngươi để lại khí tức của mình trong cạm bẫy đi. Như vậy ta có thể khuếch tán khí tức của ngươi ta phạm vi lớn nhất dựa vào trận pháp, để cho con Long Ma kia tìm ngươi dễ dàng hơn. Bây giờ bạn bè ta sắp tới nơi rồi, mọi sự đã xong, chỉ thiếu gió đông thôi.”
Hiến Công Cư Sĩ tự tin nói.
“Không thành vấn đề, Hiến Công tiền bối.”
Tống Thư Hàng gật đầu nói.
Thế nhưng mà.. phải để lại khí tức kiểu gì đây?
Chẳng lẽ phải đi xi xi để đánh dấu lãnh thổ như sư tử à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận