Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1200: Ngươi Không Cần Cảm Động Quá Đâu

Chương 1200: Ngươi Không Cần Cảm Động Quá Đâu
Hắn chỉ cần xác định tu vi của vị Bá Tống Huyền Thánh này thật sự chỉ mới đến cảnh giới tứ phẩm là được, còn những chuyện khác cứ giao cho Công Tử Hải sư đệ tự lo đi.
Vì chuyện Bá Tống Huyền Thánh mà sự đệ của hắn đã bực bội đến mức sắp có tâm ma. Thế nên chỉ cần báo cho hắn biết thật ra tu vi của Bá Tống Huyền Thánh chỉ mới đến tứ phẩm là có thể hóa giải tâm ma của sư đệ.
Chờ Công Tử Hải độ kiếp tấn thăng ngũ phẩm xong là có thể đến khiêu chiến vị Bá Tống Huyền Thánh này, kết thúc một đoạn nhân quả.
Về phần Bá Tống Huyền Thánh có lá bài tẩy gì không lại không nằm trong phạm vi quan tâm của hắn. Với tài trí của mình, Công Tử Hải nhất định có thể đoán ra được chuyện này.
Cuồng Bá Ma Quân còn chưa kịp nhìn tin tức mới nhất do Nhật báo tu sĩ đưa tin, thế nên không hề biết chuyện Bá Tống Huyền Thánh thắng áp đảo nghìn năm đệ ngũ thánh Đông Qua Thánh Quân vào đêm trăng tròn. Nếu không, hắn cũng sẽ không bình tĩnh như vậy.
...
[Ngươi không định ra tay thăm dò thật à? Nếu cho rằng ta là Huyền Thánh rởm, vậy nhân cơ hội này chém chết ta đi, vừa được danh lại vừa được lợi, chẳng phải rất tốt sao?]
Tống Thư Hàng dùng phương thức truyền âm nhập mật trả lời.
Cuồng Bá Ma Quân lắc đầu đáp lại:
[Giữa ta và Bá Tống Thánh Quân không thù không oán, tại sao lại phải ra tay với ngươi?]
Tống Thư Hàng:
“...”
Đúng là cực phẩm vô hại hiếm có trong Vô Cực Ma Tông, vị Cuồng Bá Ma Quân này tuyệt đối gia nhập sai môn phái rồi. Nếu hắn gia nhập Phật tông hoặc là giáo hội khổ tu sĩ ở phương tây, dựa vào thể chất gợi đòn của hắn cộng với bản chất lấy từ bi làm gốc của Phật tông, hoặc là giáo lý ‘tha thứ mọi người’ của giáo hội khổ tu sĩ, tin chắc rằng chẳng bao lâu sau hắn sẽ trở thành cao tăng hoặc là thánh đồ chân chính.
[Ngươi cho rằng giữa hai chúng ta không thù không oán, nhưng ta lại không nghĩ như vậy.]
Tống Thư Hàng chậm rãi giơ tay lên, bắt lấy Đao Cổ Vô Hình vẫn luôn bay lượn quanh người hắn.
Giữa hắn, Tô thị A Thập Lục và Công Tử Hải đã kết tử thù, mà Cuồng Bá Ma Quân lại là ngươi bên phe Công Tử Hải. Nếu đã gặp nhau, làm gì có chuyện hai bên chỉ nhìn nhau mỉm cười rồi đường ai nấy đi chứ.
Bây giờ bên trái Tống Thư Hàng có Quy tiền bối, bên phải có Xích Tiêu Kiếm, còn có mỹ nhân rắn công đức hộ thể. Đối mặt với Cuồng Bá Ma Quân, áp lực không lớn chút nào.
Đang lúc này rùa biển lớn đứng bên cạnh Tống Thư Hàng đột nhiên ngẩng đầu, tức giận nhổ một bãi nước bọt về phía Cuồng Bá Ma Quân:
“Phụt~”
Lần này Cuồng Bá Ma Quân không thể tránh khỏi.
Con rùa biển này nhổ nước bọt quá bất ngờ, mà tất cả sự chú ý của hắn lại tập trung hết vào Tống Thư Hàng nên không may bị trúng chiêu.
“Móa, đứng lải nhải trước mặt Quy đại gia lâu như vậy là muốn làm gì hả? Muốn gây chuyện đúng không?”
Rùa biển bự rướn cổ lên nói:
“Còn không mau cút qua một bên cho Quy đại gia! Nhìn thấy bản mặt hung dữ của ngươi là thấy ngứa mắt rồi!”
Tống Thư Hàng:
“...”
Tiểu Tuyết:
“...”
Cuồng Bá Ma Quân:
“...”
Ngay sau đó, Cuồng Bá Ma Quân giận sôi gan quát:
“Đại gia cái đầu ngươi, nãy giờ ta có đụng chạm gì tới ngươi không? Đồ vương bát, đồ rùa khốn khiếp nhà ngươi, do ngươi tự tìm đường chết đấy nhé!”
Theo như kết quả hắn vừa mới dò xét, con rùa biển này chỉ là một con rùa yêu bình thường, cao lắm chỉ đến cảnh giới nhị phẩm tam phẩm. Con rùa yêu này tưởng hắn sợ Bá Tống Huyền Thánh thật sao?
“Ngu xuẩn, về mà học lại kiến thức sinh vật cho tốt đi, rùa và vương bát khác nhau nhé. Vương bát là ba ba, rùa biển là loài rùa. Bản đại gia là loài rùa.”
Rùa biển giễu cợt nói.
Tống Thư Hàng:
“...”
Trước đó ngài còn nói với ta chính ngài là một con vương bát chứ không phải anh hùng, thế nên nếu muốn bày tỏ sự tương đồng ý kiến với ngài thì chỉ có thể nói là “vương bát tương hợp, tư tưởng lớn gặp nhau” mà?
Hóa ra lúc đó ngài chỉ muốn troll ta thôi à?
“Ta muốn giết ngươi để nấu canh rùa!”
Cuồng Bá Ma Quân đột nhiên xông tới.
Tiểu Tuyết:
“Bá Tống tiền bối, hắn muốn giết yêu sủng của ngài kìa.”
“Nó không phải là yêu sủng của ta.”
Tống Thư Hàng trả lời.
Đúng đó đúng đó, giết con rùa già này nấu canh đi, ta có thể nhờ Biệt Tuyết Tiên Cơ nấu giúp ngươi!
Tiểu Tuyết:
“Ơ?”
Mà lúc này, thấy Cuồng Bá Ma Quân đang hùng hổ lao tới, rùa biển bự không hề tỏ ra yếu thế, cũng xông tới. Tốc độ bò của nó cực nhanh.
Rầm rầm rầm rầm~
Hai bên đụng độ với nhau.
Một lát sau.
Cuồng Bá Ma Quân bị rùa biển lớn đánh đo đất, lúc này rùa biển đang dùng chân trước tát mạnh vào mặt Cuồng Bá Ma Quân.
Ma quân bị đánh ngu người.
Lại một lát sau, hắn bị đánh đến ngất xỉu.
“Đúng thật là, từ đó tới nay ta chưa từng thấy tên nào thiếu đòn như vậy. Vừa nhìn thấy hắn ta đã muốn nhổ nước bọt vào hắn, gây chuyện với hắn, ra sức giày vò hắn.”
Sau khi đánh xong, rùa biển lẩm bẩm.
Tống Thư Hàng trả lời:
“Quy tiền bối, đây hình như là do thể chất của vị Cuồng Bá Ma Quân này gây ra đấy. Nghe nói hắn trời sinh có thể chất ‘gợi đòn’.”
“Quỷ dị đến vậy cơ à?”
Rùa biển bự chớp mắt ngạc nhiên.
Tống Thư Hàng gật đầu nói:
“Vừa rồi ngài cũng thấy đấy, tu sĩ mặc đạo bào sặc sỡ hoàn toàn không quen biết hắn lại đột nhiên ra tay khiêu khích hắn.”
“Tên này... sống được đến bây giờ đúng là không dễ.”
Biển khơi con rùa lẩm bẩm nói.
Tống Thư Hàng:
“Ta cũng nghĩ vậy. À mà ta có một thắc mắc, tại sao Quy tiền bối cũng bị thể chất của hắn ảnh hưởng? Với thực lực của ngươi, đáng lẽ không bị ảnh hưởng mới đúng chứ?”
“Chắc là di chứng để lại sau khi chủ nhân phong ấn cảnh giới của ta đấy.”
Rùa biển lại chớp mắt trả lời.
Thế nhưng Tống Thư Hàng lại có cảm giác... e là con rùa biển này chỉ muốn đánh đối phương một trận nên cố ý để bị ảnh hưởng thì đúng hơn?
Sau khi đánh ngất Cuồng Bá Ma Quân, rùa biển lại giơ móng rùa lục lọi trên người đối phương.
Chỉ lát sau nó đã tìm được một túi linh thạch.
“Hừ, đi ra ngoài mà chỉ mang chút tiền thế này thôi á?”
Rùa biển bất mãn nói, nhưng tay thì vẫn lấy linh thạch cất đi.
Ngoài túi tiền ra còn tìm được mấy khối tài liệu luyện khí, nhưng nó nhìn không vừa mắt nên ném luôn cho Tống Thư Hàng:
“Tống tiểu hữu, cho ngươi này.”
Tống Thư Hàng dở khóc dở cười:
“Cảm ơn tiền bối.”
“Còn có cái này, đây mới là mục đích thật sự của ta. Một quyển là “Thiên Sư Chính Pháp “Lôi Pháp Thiên”, còn có một quyển “Những kiến giải tường tận về bố trí trận pháp huyễn thuật”. Tên như ý nghĩa, một quyển ghi lại một số lôi pháp, uy lực khá mạnh, một quyển khác là về trận pháp huyễn thuật. Ngươi có muốn không?”
Rùa biển xoay đầu lại nhìn Tống Thư Hàng.
Hai mắt Tống Thư Hàng lập tức tỏa sáng lấp lánh:
“Muốn!”
Rùa biển tiện tay ném chúng cho Tống Thư Hàng:
“Không cần cảm ơn ta... Tối hôm qua nghe ngươi lảm nhảm cái gì mà biết ít pháp thuật quá. Vừa rồi ta tình cờ liếc thấy trên người tên này có mang theo pháp môn tu luyện pháp thuật, hơn nữa hình như tên này cũng có thù với ngươi, thế nên ta đã ra tay đoạt chúng cho ngươi đấy, ngươi không cần cảm động quá đâu.”
Nhìn trời.
Nói vậy là vừa rồi ta hiểu lầm Quy tiền bối rồi ư?
Tống Thư Hàng cảm động muốn khóc.
“Được rồi, chúng ta tiếp tục đi mua Phật Thủ Quả thôi.”
Rùa biển đá Cuồng Bá Ma Quân qua một bên, nói với Tống Thư Hàng.
...
Từ đầu đến cuối Tiểu Tuyết chỉ biết ngây người kinh ngạc. Bá Tống tiền bối lại gọi con rùa biển này là Quy tiền bối. Trước đó cô còn quên mất sự tồn tại của nó nữa chứ, không biết có bị nó ghi hận không?
Ngay cả Cuồng Bá Ma Quân còn bị Quy tiền bối quật ngã trong nháy mắt, đè xuống đất đánh cho tơi tả. Nếu đổi lại là cô, chắc bị đánh còn thảm hơn nữa quá?
Tiểu Tuyết vừa thấp thỏm bất an vừa dẫn Tống Thư Hàng và Quy tiền bối đi tới trước quầy bán Phật Thủ Quả.
“Chào các vị thí chủ, xin hỏi các vị cần gì?”
Một vị tăng nhân áo trắng mỉm cười chào hỏi.
“Ta muốn mua một ít Phật Thủ Quả. Quy tiền bối, cần mấy quả?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Năm quả là đủ rồi.”
Rùa biển bự trả lời.
Nụ cười trên môi tăng nhân áo trắng vẫn không thay đổi, hắn lấy ra năm quả Phật Thủ Quả đưa cho Tống Thư Hàng:
“Mỗi quả Phật Thủ Quả 5 viên linh thạch ngũ phẩm, tổng cộng lầ 25 viên linh thạch ngũ phẩm.”
Đồng thời hắn lặng lẽ liếc nhìn Tống Thư Hàng.
Không ngờ lại là Bá Tống Huyền Thánh, là người bằng xương bằng thịt! Hôm nay đúng là may mắn, nghìn năm đệ nhất thánh đến gian hàng của hắn mua đồ, hãnh diện quá đi mất.
“Hửm?”
Tống Thư Hàng còn tưởng mỗi quả một viên linh thạch ngũ phẩm chứ.
May mà trên người hắn vẫn còn một ít linh thạch.
Tống Thư Hàng lấy ra hai viên linh thạch lục phẩm và năm viên linh thạch ngũ phẩm giao cho tăng nhân áo trắng.
Tăng nhân áo trắng kích động nhận lấy linh thạch, sau đó lại móc một chiếc hộp nhỏ ra:
“Bá Tống tiền bối, trùng hợp là ở chỗ bọn ta đang tổ chức sự kiện. Nếu dùng linh thạch lục phẩm sẽ được tặng một phần mặt nạ rong biển tinh chế.”
Tống Thư Hàng:
“Cảm ơn.”
Phật tông bán mặt nạ rong biển ư? Cảm giác cứ quái quái thế nào ấy.
[Ồ? Rong biển?]
Quy tiền bối liếm khóe miệng, nó thích ăn rong biển nhất đấy, vì vậy nó truyền âm nói với Tống Thư Hàng:
[Cho ta, cho ta đi.]
[Tiền bối muốn thứ này à?]
Trong đầu Tống Thư Hàng bất giác tưởng tượng ra cảnh một con rùa biển đắp mặt nạ... Ui chao, mù mắt luôn rồi.
Nhưng nếu Quy tiền bối đã muốn thì cứ cho vậy.
Tống Thư Hàng giao chiếc hộp nhỏ đựng mặt nạ rong biển cho Quy tiền bối.
Quy tiền bối hài lòng cất hộp nhỏ đi, sau đó quay qua nhìn tăng nhân áo trắng rồi truyền âm cho Tống Thư Hàng:
[Tiểu hòa thượng này là người tốt, ngươi thay mặt ta chỉ điểm cho hắn một chút. Ngươi hãy nói với hắn là tuy bây giờ Long Chưởng đan điền nhìn như đã tràn đầy chân khí, sắp đột phá, nhưng nếu hắn muốn tiến xa hơn trên con đường tu chân thì nên áp chế lại, đi bế quan một tháng, rèn luyện chân khí toàn thân nhiều lần vào. Trước đó hắn đã dùng thiên tài địa bảo, hiện tại nền tảng của mấy đan điền vẫn chưa vững, là một tai họa ngầm.]
Tống Thư Hàng:
“...”
Tặng một hộp mặt nạ rong biển đổi lại được một vị Kiếp Tiên cửu phẩm chỉ điểm, vị tăng nhân áo trắng này lời quá rồi.
“Tiểu hòa thượng, ngươi tên gì?”
Tống Thư Hàng âm thầm khởi động hiệu quả của thánh ấn, giúp mình trông giống một vị Huyền Thánh hơn.
“Thưa Bá Tống tiền bối, ta tên Quách Tiểu Hải!”
Tăng nhân áo trắng kích động nói.
“Ồ? Không phải pháp danh ư?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Tăng nhân áo trắng đưa tay sờ đầu trọc của mình, trên mặt hiện lên vẻ ngượng ngùng:
“Thưa Bá Tống tiền bối, thật ra ta là một tán tu, đến gian hàng của Đông Phương Tịnh Lưu Ly Phật Tông làm công kiếm chút linh thạch thôi. Mục tiêu của ta là trở thành thương tu đỉnh cấp bá đạo!”
Tống Thư Hàng:
“...”
Đệch, thế này cũng được à?
“Quách tiểu hữu, ta thấy Long Chưởng đan điền của ngươi đã tràn đầy chân khí, hẳn là sắp đột phá rồi.”
Tống Thư Hàng bình tĩnh nói.
Quách Tiểu Hải gật đầu thật mạnh:
“Đúng vậy thưa tiền bối.”
“Ngươi có muốn tiến xa hơn trên con đường tu chân không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Quách Tiểu Hải ngồi thẳng lưng, trả lời vô cùng nghiêm túc:
“Kính xin tiền bối chỉ điểm.”
Hắn biết, cơ duyên của hắn đến rồi.
“Trước đó ngươi đã từng dùng thiên tài địa bảo, hiện tại nền tảng của mấy đan điền trong cơ thể vẫn chưa vững chắc, còn ẩn chứa tai họa ngầm. Sắp tới tốt nhất ngươi nên giành thời gian bế quan một tháng, rèn luyện chân khí trong cơ thể nhiều lần vào. Như vậy mới có lợi cho việc tấn cấp sau này.”
Tống Thư Hàng nói.
“Đa tạ tiền bối chỉ điểm.”
Quách Tiểu Hải cảm động không thôi.
“Con đường tu hành dài đằng đẳng, chúc tiểu hữu trở thành thương tu mạnh mẽ như ước nguyện.”
Tống Thư Hàng khẽ mỉm cười, vẫy tay chào rồi xoay người rời đi.
Quách Tiểu Hải cảm động hít mũi một cái.
Chẳng qua là tiếc thay, mặc dù lúc nào hắn cũng muốn trở thành một thương tu hàng đầu, nhưng thiên phú của hắn lại lệch hẳn về phía kiếm tu. Hầy, mệt tim quá.
Có điều hộp mặt nạ mình vừa tặng thật đáng giá!
...
Sau khi ra khỏi chợ, rùa biển quay qua nói với Tống Thư Hàng:
“Giờ đưa ta vào Điện Hàn Đông đi, ta muốn mượn lò luyện đan ở đó để luyện đan. Nhiều nhất một ngày là có thể luyện ra Băng Phách đan.”
“Cám ơn Quy tiền bối.”
Tống Thư Hàng nói.
Rốt cuộc... có thể chữa tận gốc hàn bệnh của Lý m Trúc rồi, cũng coi như giải quyết được đoạn nhân quả giữa hắn và Lý Thiên Tố đạo trưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận