Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1008: Chặn đường tỏ tình

Chương 1008: Chặn đường tỏ tình
Kể từ khi nhặt được cái chân cá sấu này là Tống Thư Hàng đã muốn tìm Biệt Tuyết Tiên Cơ, nhờ cô ấy chế biến nó thành món ngon nào đó rồi.
Biệt Tuyết Tiên Cơ cười nói: “Ngươi cũng khôn khéo đấy... nói thật, trừ ta ra thì tu chân giới hiện giờ chỉ có chưa đầy mười vị tiên trù có thể xử lý được cái chân cá sấu này đâu.”
Dù là yêu thú hay là linh thú đùng dể ăn thịt thì cũng khác với động vật bình thường, không thể nướng lên rồi ăn ngay được. Linh thú còn đỡ, nếu là yêu thú thì yêu lực ẩn chứa trong cơ thể của chúng nó lại là lực lượng hoàn toàn khác hẳn với chân khí và linh lực của tu sĩ.
Nếu như trực tiếp ăn yêu thú có thể lại bị nổ banh xác ấy chứ. Cho nên mỗi khi tìm được nguyên liệu nấu ăn quý hiếm thì tốt nhất là nên tìm một vị tiên trù xử lý nó, biến nó thành tiên hào (hào là thức ăn).
“Nhưng ta cần lấy một phần của cái chân cá sấu này, chừng hai phần ba đấy.” Biệt Tuyết Tiên Cơ nói tiếp.
Cái chân cá sấu này rất lớn, cho dù chỉ còn lại một phần ba thì cũng đủ cho Tống Thư Hàng ăn bể bụng rồi.
“Được rồi, hai phần ba đó coi như thù lao nhờ Biệt Tuyết tiền bối ra tay chế biến.” Tống Thư Hàng gật đầu đồng ý.
Hắn đã muốn nếm thử hương vị của cái chân cá sấu này từ lâu rồi. Nếu như có thể thì giữ lại một phần cho vài vị đạo hữu thân thiết nếm thử cũng được.
“Cái chân cá sấu này rất quý hiếm, thân là tiền bối, ta không thể chiếm tiện nghi của ngươi được.” Biệt Tuyết Tiên Cơ nói:
“Thế này đi, ngoại trừ chế biến cái chân cá sấu này thành tiên hào ra thì ta sẽ làm thêm một bàn linh hào mà người thường cũng có thể dùng cho ngươi.”
Biệt Tuyết Tiên Cơ cũng sẽ dùng một số nguyên liệu nấu ăn bình thường cho thêm chút nguyên liệu nấu ăn tu chân vào, làm ra một bàn đồ ngon mà người thường có thể ăn được.
“Thế ta sẽ không khách khí vậy.”
Đúng lúc Tống Thư Hàng đã hứa với bọn Thổ Ba là sẽ mang cơm trưa về cho bọn nó.
Nếu như là món ngon do Biệt Tuyết Tiên Cơ tự tay làm thì coi như ba thằng bạn có lộc ăn rồi.
Bé Thi vốn ngồi sau lưng Tống Thư Hàng lặng lẽ nuốt nước bọt một cái, lần đầu tiên cô bé cảm thấy ở bên cạnh Tống Thư Hàng sư huynh đúng là một chuyện vô cùng tuyệt vời.
Phần lớn tu sĩ trong tu chân giới chỉ có thể thông qua vé tham gia thực tiên yến để thưởng thức tài nấu nướng của Biệt Tuyết Tiên Cơ, nhưng từ khi đi theo Tống Thư Hàng sư huynh đến nay thì dường như luôn có cơ hội được nếm món ăn do Biệt Tuyết Tiên Cơ làm.
“Vậy ngươi lái thuyền tiên đi, ta đã định vị nơi đáp xuống rồi. Giờ ta xử lý cái chân cá sấu này trước cái đã.”
Biệt Tuyết Tiên Cơ cầm cái chân cá sấu to tướng kia lên rồi nói.
Trước khi dùng thịt yêu thú làm nguyên liệu nấu ăn thì cần phải trải qua quá trình xử lý khá rườm rà, vừa chuyển hóa yêu lực bên trong đó, còn phải bảo đảm hiệu quả của nó khi ăn vào.
“Cần bao lâu?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Ừm, còn tùy. Đây là lần đầu tiên ta thấy loại chân cá sấu thế này, nói chung thì những nguyên liệu yêu thú lục phẩm đổ lên thế này thì cần chừng một ngày mới chuyển hóa được hết yêu lực bên trong nó.” Biệt Tuyết Tiên Cơ nói.
“Không phải, ta hỏi chính là tiên cơ ngài xử lý nó mất bao lâu ấy? Ta lái thuyền tiên không rành lắm.” Tống Thư Hàng giải thích.
Hắn đã từng thấy các vị tiền bối lái thuyền tiên rồi, trình tự thao tác cũng biết sơ sơ, nhưng thật sự hắn không quen lắm.
“Nhanh thôi, ngươi cứ tập trung lái đi. Ta xử lý xong sẽ lên lái.”
Biệt Tuyết Tiên Cơ nói xong thì cô xách cái chân cá sấu to tướng kia đi vào trong một khoang thuyền đằng sau để xử lý nó.
Biệt Tuyết Tiên Cơ cảm thấy mệt tim quá.
...
“Thư Hàng sư huynh, ngươi sẽ không làm lật xe đấy chứ?” Bé Thi thấp giọng hỏi.
“Yên tâm đi, thật ra ta từng lái thuyền tiên rồi. Hơn nữa ta còn có cả bằng lái máy bay nữa, bay trên trời không làm khó được ta đâu.” Tống Thư Hàng nói xong lại bồi thêm một câu: “Hơn nữa chúng ta bay dưới thấp thế này, dù có lật thuyền thật thì cũng không nghiêm trọng lắm đâu.”
Bé Thi im lặng gật đầu.
...
Lúc này, trên đường thuyền tiên của Biệt Tuyết Tiên Cơ bay đến chỗ Truyền Công Cuồng Thiên Nhai Tử đạo trưởng.
Có một vị nam tử mặc đạo bào hai màu trắng đen đang lặng lẽ đứng giữa không trung.
Hắn có tướng mạo anh tuấn, vóc dáng cao ráo, khí chất xuất trần, mái tóc dài được cột gọn, nhìn qua đã biết là rồng trong loài người.
Ngoài ra... Không biết có phải nhận nhầm hay không mà vị nam tử khí chất xuất trần này lại hao hao như Bạch Tôn Giả.
“Biệt Tuyết Tiên Cơ vẫn chưa đến ư?” Vị nam tử có khí chất xuất trần nọ thản nhiên hỏi.
“Bẩm thiếu chủ, tiên cơ đã đi đón một vị tiểu hữu trước nên tốn chút thời gian.”
Sau lưng của vị nam tử xuất trần này có một nam tử với diện mạo thật thà phúc hậu trả lời.
“Còn bao lâu nữa thì tiên cơ mới đến?”
Trên mặt của vị nam tử có khí chất xuất trần kia thoáng căng thẳng, chẳng qua là hắn cố gắng khiến bản thân giữ bình tĩnh mà thôi.
“Theo tính toán thì 2 phút sau tiên cơ sẽ đến.” Nam tử thật thà phúc hậu kia đáp lại.
“Tốt lắm, chuẩn bị hoa đi, khi thuyền tiên của tiên cơ đến thì rải hoa tươi ra. Lần này ta nhất định phải kết thành đạo lữ song tu với Biệt Tuyết Tiên Cơ mới được.” Nam tử có khí chất xuất trần kia nói.
Hắn là một người đang theo đuổi Biệt Tuyết Tiên Cơ, kể từ sau khi nghe tin Biệt Tuyết Tiên Cơ muốn tìm một vị đạo lữ song tu xong thì hắn vẫn luôn cố gắng chinh phục cô.
Nhưng mấy lần hắn cầu hôn đều không thấy Biệt Tuyết Tiên Cơ trả lời.
Sau này hắn nghe ngóng khắp nơi, biết được tin tức Biệt Tuyết Tiên Cơ từng nhìn trúng đệ nhất mỹ nam tử của giới tu sĩ là Bạch Chân Quân.
Sau khi biết rõ có thể Biệt Tuyết Tiên Cơ thích kiểu như Bạch Chân Quân thì hắn vẫn luôn cố gắng biến bản thân đi theo hình tượng giống kiểu của Bạch Chân Quân.
Qua bao năm, hôm nay hắn đã giống với Bạch Chân Quân được hai phần rồi.
Bây giờ ta nhất định đã thành kiểu mà Biệt Tuyết Tiên Cơ từng thích. Hơn nữa nghe nói kể từ sau khi Bạch Chân Quân từ chối lời thỉnh cầu song tu của Biệt Tuyết Tiên Cơ xong thì tiên cơ đã không còn mời Bạch Chân Quân tham gia thực tiên yến nữa rồi. Cho nên giữa Biệt Tuyết Tiên Cơ và Bạch Chân Quân đã không còn đường nữa. Ta sẽ nhân dịp này mà xen vào, cướp lấy Biệt Tuyết Tiên Cơ.
Nam tử có khí chất xuất trần nghĩ thầm trong lòng.
“Thiếu gia, thuyền tiên của Biệt Tuyết Tiên Cơ đến rồi kìa.”
Lúc này nam tử thật thà phúc hậu kia lại nói.
“Tốt lắm, rải hoa, mở nhạc lên.”
Nam tử có khí chất xuất trần ra lệnh.
Ngay sau đó, trong hư không có vô số cánh hoa rơi xuống, tạo thành một con đường hoa rực rỡ giữa hư không. Đây cũng không phải hoa thật mà là hiệu quả của một loại pháp thuật.
Tiếp theo lại có tiếng nhạc du dương vang lên.
Khóe miệng của Nam tử có khí chất xuất trần khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười mà hắn cho là đẹp trai nhất. Sau đó hắn đi về phía một chiếc thuyền tiên đang lao đến.
...
Tống Thư Hàng đang lái thuyền tiên đực mặt ra nhìn phía trước, nguyên con đường hoa đột nhiên xuất hiện dọa hắn giật cả mình. Thiếu chút nữa là hắn đã cho rằng có người nào đó muốn tập kích con thuyền tiên này rồi.
Ngay sau đó lại có tiếng nhạc du dương vang lên từ trong một đám mây trắng ở cách đó không xa. Rõ ràng có một dàn nhạc đang nấp trong mây trắng để biểu diễn.
Tiếp theo lại thêm một vị nam tử có khí chất xuất trần hiện thân, đứng cách thuyền tiên không xa lắm.
Tống Thư Hàng đưa mắt nhìn nam tử nọ, cảm thấy đối phương trông cứ quen quen. Nhưng đây rõ ràng là lần đầu tiên hắn thấy nam tử đó.
Đối phương giẫm trên hư không mà đi, rõ ràng cũng là một vị tu sĩ cấp bậc Linh Hoàng ngũ phẩm đổ lên. Từ khi nào mà khu Giang Nam lại trở nên sầm uất thế này? Linh Hoàng kim đan ngũ phẩm chạy nhong nhong khắp nơi luôn là sao? Phải biết rằng trong một môn phái cỡ trung bình thường, Linh Hoàng ngũ phẩm cũng có thể trở thành trưởng lão đấy nhé.
Trong lúc Tống Thư Hàng lấy làm khó hiểu thì vị nam tử có khí chất xuất trần ở trước mặt đã vận khí, trầm giọng nói:
“Biệt Tuyết Tiên Cơ, tại hạ Thường Viễn Tử, chúng ta đã từng gặp mặt rồi.”
Tống Thư Hàng quay đầu lại gọi vọng vào bếp: “Biệt Tuyết tiền bối ơi, có người tìm này.”
“Đang bận lắm đừng có kêu réo.” Biệt Tuyết Tiên Cơ đáp lại.
Tống Thư Hàng: ...
Cách đó không xa, Thường Viễn Tử nói rất đỗi thâm tình:
“Biệt Tuyết Tiên Cơ, thời gian như nước chảy, mới đó mà đã bốn năm rồi. Nhưng dung mạo và nhất cử nhất động của tiên cơ vẫn in sâu trong đầu ta, bầu bạn cùng ta qua bao đêm cô đơn.”
Tống Thư Hàng nổi hết gai óc: “Biệt Tuyết tiền bối, trả lời người ta thế nào đây?”
Buồn nôn quá đi mất, còn nữa, đêm cô đơn tự nhiên nghĩ đến Biệt Tuyết Tiên Cơ là sao hả?
“Ngươi tự giải quyết đi, đừng có làm phiền ta nữa, không thì đừng có trách sao ta lại nổi nóng nhé.” Biệt Tuyết Tiên Cơ cả giận rống lại.
Tống Thư Hàng đần mặt ra, tự ta giải quyết là sao đây? Có người tỏ tình với ngài chứ bộ! Ta biết làm gì bây giờ?
“Xa cách bốn năm, ta có một bài thơ muốn tặng cho tiên cơ.”
Lúc này, Thường Viễn Tử kia hắng giọng một cái, bắt đầu đọc:
“A Biệt Tuyết Tiên Cơ, nếu như nàng là trời xanh ~ thì ta chính là mây trắng bay ~ tô điểm cho bầu trời thêm đẹp. Nếu nàng là vầng nguyệt trên cao, ta sẽ là muôn vì sao lấp lánh, vây quanh làm nền cho nàng. Nếu nàng là một đóa hoa thì ta muốn trở thành một chú ong chăm chỉ, bay lượn quanh nàng hút mật thụ phấn. A ~ ta yêu nàng biết bao.”
Thiểu cmn năng! Tống Thư Hàng nghĩ thầm.
Ngươi kiếm đâu ra loại thơ con cóc dở hơi này thế hả? Bây giờ đám nhóc tuổi teen viết thơ tình cũng sẽ không làm kiểu này đâu nhé.
Trong lúc Tống Thư Hàng đang phỉ nhổ thầm thì vị nam tử thật thà phúc hậu sau lưng Thường Viễn Tử kia lại đang cố nín cười, trông có vẻ vất vả lắm.
Đợi cho đến khi Thường Viễn Tử đọc thơ xong thì hắn ta mới xoa xoa mặt mình, khôi phục nụ cười thành thật như ban đầu rồi mới lặng lẽ đi đến bên cạnh Thường Viễn Tử.
“Thiếu chủ ơi, ngươi đọc nhầm bài rồi. Lý ra ngươi phải đọc bài ‘bày tỏ cùng Biệt Tuyết Tiên Cơ’ mới đúng.” Nam tử nọ cười khẽ rồi nói.
“Hở?” Thường Viễn Tử ngu người.
Tống Thư Hàng nhìn nam tử có vẻ mặt hàm hậu nọ, cứ cảm thấy là lạ thế nào ấy.
“Bài khi nãy ta đọc không phải ‘bày tỏ cùng Biệt Tuyết Tiên Cơ’ à?” Thường Viễn Tử nghi hoặc hỏi lại.
“Không phải, thiếu chủ à, bài ngươi vừa đọc chính là bức thư tình vốn định gửi cho Biệt Tuyết Tiên Cơ đấy.” Nam tử hàm hậu kia nghiêm túc trả lời.
Thường Viễn Tử: ...
“Thế bài bày tỏ đâu?”
“Bài đó là do chính thiếu chủ sưu tầm kỹ lưỡng, không cho ai xem nên ta cũng không biết cụ thể là sao luôn.” Nam tử hàm hậu nọ đáp.
“Đậu xanh, kệ đi.” Thường Viễn Tử phất tay, sau đó hét lớn với thuyền tiên của Biệt Tuyết Tiên Cơ:
“Biệt Tuyết Tiên Cơ, ta yêu nàng, ta thật lòng yêu nàng. Đêm ngày mong nhớ nàng, hãy song tu với ta đi!”
“Không thèm.”
Giọng của Biệt Tuyết Tiên Cơ phát ra từ bên trong thuyền tiên.
Thường Viễn Tử: “Ta lại tỏ tình thất bại rồi à?”
“Vâng thưa thiếu chủ. Ngươi lại tỏ tình thất bại rồi... nhưng không sao cả, ngươi có thể biến đau buồn thành động lực. Ngươi xem đi, thiên kiếp ngũ phẩm tấn thăng lục phẩm của ngươi sắp đến rồi. Bây giờ hãy lo chuẩn bị tấn cấp trước đã, đợi đến khi ngài tấn chức thành Chân Quân lục phẩm xong rồi lại đến tỏ tình với Biệt Tuyết Tiên Cơ thì chắc xác xuất thành công sẽ cao hơn đấy.”
Nam tử hàm hậu kia đáp lại rất nghiêm túc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận