Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 291: Một đao bay đầu

Chương 291: Một đao bay đầu
Tống Thư Hàng cõng cậu nhóc kia trên lưng, dẫn tất cả mọi người chạy nhanh về phía tòa thành cổ kia.
Bức tường thành của tòa thành cổ này đại để có kết cấu kiểu giống của Trung Quốc. Nhưng tạo hình của bức tường cao lớn kia trông cũng rất kỳ quái, nó được xây theo kiểu bậc thang như kim tự tháp, vô số tầng xếp lên nhau.
Mỗi tầng cao chừng mười mét, tổng cộng có bốn tầng.
Ngay cả cổng thành cũng đã có độ cao tới tám thước, rộng chừng bốn làn xe chạy, một cánh cửa kim loại to hơn cái cửa đập nước mấy lần đóng chặt cửa thành.
Trên cánh cửa kim loại khắc một số hoa văn thần bí, nhìn thoáng qua thì trông giống như một loại trang sức nào đó.
Nhưng khi Tống Thư Hàng nhìn thật kỹ lại thì phát hiện ra, mỗi một phần hoa văn đều được sắp xếp với trật tự nhất định. Nhiều hoa văn gộp lại với nhau giống như tạo thành một trận pháp đạo thuật khổng lồ. Cũng không biết trận pháp này có công hiệu thế nào nữa?
Quả nhiên, tòa thành cổ này là do tu sĩ xây nên, có lẽ sẽ tìm được cách rời khỏi hòn đảo thần bí ở nơi này cũng không chừng! Tống Thư Hàng cảm thấy vững lòng hơn hẳn.
Lúc này, những người đứng ở phía sau đều kinh ngạc nhìn vách tường cao hơn, cùng với cảnh cửa kim loại nặng nề này —— cửa lớn thế này, thì phải mở với đóng kiểu gì đây?
“Thư Hàng, chúng ta phải vào trong đó bằng cách nào đây?”
Cao Mỗ Mỗ hỏi, chỗ tòa thành này không có ai canh cửa, mà nhìn cánh cửa này cũng không giống cửa tự động, vậy thì đi vào kiểu gì đây?
“Tao cũng không biết nữa… đây cũng là lần đầu tiên tao tới tòa thành cổ này như mọi người mà.”
Tống Thư Hàng đáp:
“Để tao đi chung quanh tìm thử xem sao, để xem có cách gì để đi vào trong tòa thành cổ này không. Mọi người ngồi nghỉ ở bên cạnh nhé, đừng có đi lung tung.”
Thực ra thì căn bản không cần Tống Thư Hàng dặn dò, chẳng ai muốn đi lung tung ở đây cả.
Con thằn lằn khổng lồ cao mười mấy mét ban nãy đã dọa bọn họ sợ hết hồn rồi, chứ đừng nói gì tới cái đám đại tinh tinh khiến cho người ta dở khóc dở cười kia.
Hơn nữa, mọi người đi một đoạn đường dài ơi là dài từ thảo nguyên tới tòa thành cổ này xong thì đã muốn hụt hơi tới nơi rồi. Bây giờ mọi người cố gắng lê bước đi tới tòa thành này rồi, phải ngồi xuống dựa lên vách tường thở hồng hộc kia, căn bản chẳng còn sức đâu nữa mà đi thăm thú khắp nơi.
“Tao vẫn còn sức, để tao đi tìm với mày.”
Thổ Ba đứng lên, cậu ta thường xuyên vận động, nên khỏe hơn mọi người một chút.
Cao Mỗ Mỗ lắc lắc chân, cười nói:
“Thế thì để tao đi chung. Tòa thành cổ này to như thế, có nhiều người đi tìm thì sẽ nhanh hơn.
“Không cần đâu, mày với Thổ Ba cứ ở lại chỗ này, chăm sóc Nha Y và bạn học Lục Phỉ đi.”
Tống Thư Hàng cười nói —— Nếu như Cao Mỗ Mỗ và Thổ Ba cũng đi theo hắn. Chỉ còn lại có mỗi mấy cô gái là Nha Y với chị em Lục Phỉ ở đây thì hắn sẽ lo lắng lắm.
Cao Mỗ Mỗ nhìn cô bạn gái Nha Y đã mệt lã trong lòng mình, thở dài một hơi rồi nói:
“Vậy mày đi một mình thì phải cẩn thận nhé, tao thấy tòa thành cổ này là lạ thế nào ấy.”
“Mày yên tâm đi, tao chạy nhanh lắm.”
Tống Thư Hàng cười nói.
Sau đó, hắn phất tay, đi về phía bên trái, dọc theo bức tường thành.
“Sư phò ơi, chờ ta với! Ta đi chung với người!”
Đúng lúc này, Joseph nhảy dựng lên, vội vàng đuổi theo Tống Thư Hàng. Thể lực của hắn khá tốt, đi suốt một chặng đường, ngay cả Thổ Ba cũng chịu không nổi, nhưng hắn thì vẫn còn sung sức lắm.
Tống Thư Hàng nhìn vị đệ tử trên danh nghĩa này một cái, cười khổ gật đầu.
Joseph hớn hở chạy vội theo cho kịp Tống Thư Hàng.
...
Đợi sau khi Tống Thư Hàng và Joseph đã đi xa xong.
Thổ Ba mới tò mò hỏi:
“Mà này, sao ông chú Joseph này thành đệ tử của Tống Thư Hàng được nhỉ?”
Hắn đã từng xem cái clip mà Gia Cát Nguyệt đăng lên web trường —— thật ra thì gần như toàn bộ sinh viên trong trường đại học Giang Nam đều xem cái clip đó. Bất quá, điều khiến cho Thổ Ba ngạc nhiên chính là ông chú Joseph kia gặp Tống Thư Hàng khi nào, rồi tại sao lại thành đệ tử của nó nữa?
Còn học bài tập thể dục thời đại vẫy gọi với Tống Thư Hàng, rồi coi nó như tuyệt thế thần công mà tu luyện nữa là sao?
“Thật ra chuyện này ấy à, mày cứ nghĩ tới cái tính tốt bụng của Tống Thư Hàng đi, xong là ra tiền căn hậu quả ngay thôi mà.”
Cao Mỗ Mỗ quen tay đưa lên định đẩy kính, nhưng mắt kính đã rơi mất rồi. Nên cậu ta chỉ có thể buồn bực sờ sờ mũi:
“Chắc là lúc trường tổ chức đại hội thể dục thể thao, Thư Hàng nó rảnh rỗi không có gì làm, nên chui vô góc nào đó trong trường tập thể dục, rèn luyện thân thế, còn cái bài tập thời đại vẫy gọi lại giống giống mấy chiêu đánh võ trong phim chưởng ấy mà.”
“Tao đồ rằng ông chú Joseph này vốn đã rất thích công phu Trung Quốc. Sau đó thì sao, trong ngày tổ chức đại hội thể dục thể thao, ông ấy tới trường đại học Giang Nam đi thăm quan một vòng, tình cờ bắt gặp Tống Thư Hàng nó đang tập thể dục. Rồi thì chắc do ông chú Joseph kia ngộ nhận tưởng đấy là loại võ công nào đó chăng? Sau đó chắc là ông chú Joseph chạy tới năn nỉ Thư Hàng dạy bài tập thời đại vẫy gọi này cho ổng… Mày nói xem, với cái tính của thằng Tống Thư Hàng, chắc chắn nó sẽ không từ chối cái chuyện cỏn con như dạy người ta một bài thể dục kiểu thời đại vẫy gọi này rồi, cho nên nó cũng thuận minegj dạy bài tập thể dục này cho ông chú Joseph luôn.”
Cao Mỗ Mỗ suy đoán thử.
Quả thật khả năng suy luận của cậu ta không tệ chút nào, quá trình suy đoán này, ngoại trừ phần liên quan tới tu chân ra thì trúng phóc hết.
Lục Phỉ đứng bên cạnh gật đầu nói:
“Đúng rồi đấy, mình từng nghe Song Tuyết nói, từ nhỏ ba của cậu ta đã thích xem phim chưởng rồi. Cũng mê công phu Trung Quốc dữ lắm, sở dĩ ông lấy vợ Trung Quốc, cũng tự học tiếng Trung cũng là vì thích công phu Trung Quốc đấy.”
“Có lý lắm.”
Thổ Ba ngẫm nghĩ rồi nói tiếp:
“Xem ra bọn mình đừng nên vạch trần giấc mơ võ học của ông chú Joseph này thì hơn.”
Cao Mỗ Mỗ ôm Nha Y nói:
“Hơn nữa lần này cũng nhờ bài tập thể dục của chú Joseph, mới kéo dài thời gian của đám đại tinh tinh kia được như thế.”
Mọi người đều gật đầu… nhưng khi nhớ tới quá trình bọn họ bị đám đại tinh tinh kia ép phải tập bài thời đại vẫy gọi thì bọn họ lại cảm thấy trong lòng ngũ vị tạp trần.
“Đây đúng là một trải nghiệm khiến người ta đau xót tới mức không thể nào quên được. Tôi quyết định rồi, chờ tới khi tôi sống sót quay về thì mỗi ngày tôi nhất định phải tập bài thời đại vẫy gọi này ba lần đổ lên mới được.”
Tiếp viên hàng không hơi mập kia siết nắm đấm, tuyên bố hùng hồn.
“Từ nay về sau mỗi ngày tôi phải tập mười lần!”
Ông chú da đen kia cũng cười hắc hắc, dùng tiếng Trung bập bẹ nói:
“Tôi còn phải biên đạo bài thời đại vẫy gọi đó thành vũ đạo, truyền bá ra trong giới vũ công mới được!”
Một nữ hành khách trong có vẻ trí thức cười hì hì phụ họa:
“Tôi về nhà cũng phải tập mỗi ngày một lần, không chỉ riêng bài thời đại vẫy gọi, tôi còn nhớ được bài chim con vỗ cánh nữa!”
“Còn bài tập thế giới thật tươi đẹp với bài nhựa sống tuổi trẻ luôn, mấy bài tập này hồi đó đi học tôi tập hoài ấy mà.”
Một nam hành khách trẻ tuổi cười nói.
“Tôi nhớ hồi cấp ba có học bài tên là điệu múa tuổi trẻ luôn.”
Nha Y cũng cười nói.
Mọi người chuyện trò vui vẻ với nhau, phát ra từng tiếng cười giòn giã nhẹ nhàng, dường như cảm giác áp lực trong lòng cũng giảm bớt phần nào.
Sau đó, mấy vị hành khách may mắn sống sót bắt đầu tự giới thiệu về bản thân mình.
Bản năng con người vẫn là sinh vật quần cư, tụ thành một nhóm trong lúc nguy nan cũng là một loại bản năng.
Trong lúc mọi người đang chuyện trò vui vẻ thì Thổ Ba đột nhiên chỉ vào một cái bóng đen trên không, kêu to lên:
“Mọi người xem, kia là cái gì?”
Trên bầu trời, cái bóng đen kia đáp xuống cực nhanh, trông như đang rơi về phía tòa thành cổ.
Là chim ưng!
Hơn nữa, nó là một con chim ưng khổng lồ. Hai cánh giang rộng phải dài hơn mười mét, thân thể của nó to như một chiếc trực thăng loại nhỏ.
Con thằn lằn ban nãy cũng được, con hùng ưng bây giờ cũng thế... Chẳng lẽ mọi thứ ở trên hòn đảo này đều bị phóng to lên cả à?
Hay có khi nào là bọn họ bị thu nhỏ lại không?
“Không chỉ có một con, đằng sau vẫn còn kìa!”
Cao Mỗ Mỗ kêu to, ở phía sau con chim ưng khổng lồ kia, vẫn còn có hai cái bóng đen cực lớn đang lao nhanh tới.
“Mau nấp tới gần cửa thành đi!”
Lúc này, chị Lục kêu lên thật to.
Tuy rằng cửa thành bị đóng kín. Nhưng vẫn thừa ra một đoạn chừng nửa mét đủ cho mọi người chui vào tránh né.
Tuy rằng đây không phải nơi lý tưởng để nấp, nhưng đành chịu thôi, ở gần tòa thành cổ này, ngoại trừ vách tường kia ra thì ở ngoài là một mảnh bình nguyên, căn bản chẳng có chỗ nào đẻ nấp cả.
Tất cả mọi người vội vàng chạy vè phía cửa thành, tất cả mọi người chen sát vào nhau, run rẩy nhìn con chim ưng khổng lồ ở trên bầu trời.
“Ông trời ơi… mong rằng mục tiêu của nó không phải là chúng ta.”
Ông chú da đen tạo hình chữ thập ở trước ngực rồi lẩm bẩm.
Chị Lục cười khổ một tiếng, nơi này chỉ có một mảnh bình nguyên rộng lớn, không có bất kỳ thứ gì cả. Ngoại trừ vách tường ra thì chỉ còn có mấy người bọn họ mà thôi.
Từ hướng láo xuống của mấy con chim ưng ở tren trời thì có thể thấy, mục tiêu của chúng nó chính là ở dưới vách tường này. Nếu như ở trong thành cổ không có thứ gì làm mồi cho chúng được... thì mục tiêu của đám chim ưng đó chính là mấy người bọn họ.
....
Một bên khác.
Tống Thư Hàng và Joseph đi dọc theo bức tường một đoạn rất xa, nhưng bức tường này giống như kéo dài liên miên không có điểm cuối, căn bản không có bất kỳ phát hiện nào.
Cách vị trí cánh cổng thành còn lại theo như Tống Thư Hàng nhớ vẫn còn một đoạn rất xa.
Lúc này… nếu như có Bạch Tôn Giả hay Đậu Đậu ở đây thì tốt rồi, có thể ngự kiếm phi hành, chớp mắt một cái là có thể bay tới chỗ cổng thành tiếp theo ngay. Thậm chí, chỉ cần dùng pháp thuật thôi miên mọi người một cái thôi, sau đó dùng một cái pháp thuật đưa mọi người bay qua khỏi cổng thành là có thể tiến vào bên trong tòa thành cổ này rồi.
Trong lúc đang suy nghĩ thì trong lòng Tống Thư Hàng đột nhiên dâng lên cảm giác bất an.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời cao, lập tức nhìn thấy có ba con hùng ưng khổng lồ đang bay ở trên không. Một trước hai sau, bay thẳng về phía tường thành.
Hai con hùng ưng bay hơi chậm ở phía sau đang phóng tới chỗ cổng thành.
Còn con hùng ưng bay khá nhanh dẫn đầu kia thì đang lao tới chỗ Tống Thư Hàng và Joseph.
“Sư phò! Chim… chi,... Có con chim lớn kìa!”
Joseph cũng trông thấy con hùng ưng khổng lồ trên không trung đang bay về phía bọn họ.
“Đừng ở đằng sau ta, đừng có nhúc nhích.”
Tống Thư Hàng trầm giọng nói, tay phải vói về phía đằng sau lưng, cầm lấy bảo đao Bá Toái.
ở trong mắt người thường thì bảo đao Bá Toái nó là vô hình.
Tuy rằng con hùng ưng ở trên trời có kích thước khá to lớn, nhưng chúng nó vẫn chỉ là dã thú mà thôi, cũng giống như với đàn đại tinh tinh kia mà thôi, không phải là yêu thú, nên chúng nó cũng không thể nhìn thấy bảo đao Bá Toái này.
Rất nhanh, con chim ưng bay khá nhanh kia đã tấn công tới trước mặt Tống Thư Hàng và Joseph rồi. Nó kêu một tiếng thật to, vuốt chim khổng lồ chộp tới chỗ Tống Thư Hàng và Joseph, ý đồ một hơi túm luôn cả hai người bọn họ.
Joseph cảm giác hai chân của mình đã nhũn ra.
Khác hẳn với khi đối mặt với bầy đại tinh tinh, tuy rằng lũ đại tinh tinh kia cũng rất đáng sợ, nhưng ít ra mấy con tinh tinh ở thế gới này không khác mấy so với ở bên ngoài.
Nhưng con hùng ưng trước mặt này, chỉ riêng sải cánh thôi cũng đã mười mét rồi! Đây là loại quái vật gì đây chứ!
Đúng lúc này, Tống Thư Hàng vỗ nhẹ một chưởng lên người Joseph, dùng nhu kính đụng pháp của 'kim cương bản bản quyền pháp'.
Joseph chỉ cảm thấy thân thể bị hất một cái, sau đó mình bay thẳng ra bên ngoài, đúng lúc thoát khỏi móng vuốt tấn công của con hùng ưng nọ.
Nhưng dù bị đập một chưởng vào ngực, nhưng hắn lại thấy không hề đau đớn chút nào —— võ công của sư phụ đã đạt tới cảnh giới thần kỳ cỡ này rồi sao?
Nghĩ tới đây, cơn sợ trong lòng Joseph lập tức biến mất. Có sư phụ ở đây thì con hùng ưng khổng lồ này không là cái thá gì hết.
...
Tống Thư Hàng vận chuyển thân pháp 'quân tử vạn lý hành', dễ dàng tránh thoát đòn tấn công của con hùng ưng nọ, ngay sau đó, hắn nhảy vọt lên, thuận thế đạp lên móng vuốt chộp tới của con hùng ưng.
Dùng vuốt ưng hùng dũng làm điểm mượn lực, Tống Thư Hàng nhảy lên thật cao, thân hình xoay tròn một vòng trên không để tích lực đạo, bảo đao Bá Toái chém thật mạnh về phía cổ của con hùng ưng khổng lồ, muốn lợi dụng sự sắc bén của bảo đao Bá Toái để chém bay đầu của con chim ưng khổng lồ này!
Phải giải quyết con chim ưng này thật nhanh mới được, bởi vì còn những hai con chim ưng khổng lồ khác đang tấn công về phía cổng thành! Tống Thư Hàng không thể lãng phí thời gian được.
Hùng ưng không thể nhìn thấy bảo đao Bá Toái đang ở trong trạng thái tàng hình trên tay Tống Thư Hàng, nhưng giác quan thứ sáu của dã thú rất nhạy bén, khiến nó cảm nhận được nguy cơ lớn ập tới.
Nó vô thức cúi đầu xuống, dùng mỏ ưng mổ về phía cánh tay của Tống Thư Hàng.
Keng!
Trong lúc mỏ ưng cắm xuống thì lại va phải bảo đao Bá Toái.
ảnh lửa xẹt qua... Ngay sau đó, mỏ ưng bén nhọn bị bảo đao Bá Toái chặt đứt ngọt xớt như cắt đậu hủ!
Phải biết rằng, bảo đao Bá Toái dầu gì cũng là bảo đao trấn tông của Nguyệt Đao Tông, có thể chém vỡ phòng ngự của tu sĩ tứ phẩm. Một con hùng ưng bình thường còn không phải yêu thú như nó sao có thể ngăn cản được?
Sau khi mỏ bị chặt đứt thì con chim ưng nọ lập tức kinh hãi. Nó chưa từng gặp phải tình huống thế này bao giờ!
Trong lúc bối rối, nó vỗ cánh điên cuồng, muốn bay lên cao để tấn công thêm lần nữa!
Nhưng Tống Thư Hàng sao có thể để nó thoát được kia chứ?
“Hỏa diễm đao!”
Tống Thư Hàng kích hoạt kỹ năng hỏa diễm đao trên chiếc nhẫn cổ đồng không chút do dự, cổ tay lật qua, lập tức có một ngọn lửa hừng hực bốc lên trên thân đao.
Tống Thư Hàng cách không chém về phía cổ của con chim ưng thêm một đao nữa.
“Ầm!”
Ngọn lửa trên bảo đao Bá Toái bắn ra ngoài, biến thành một đao khí hỏa diễm hình bán nguyệt, chém lên cổ của con chim ưng nọ.
Đao khí của hỏa diễm đao chính là đòn tấn công cỡ nhị phẩm, gần bằng với uy lực của tờ kiếm phù mà Tống Thư Hàng từng dùng.
Lần này, con chim ưng kia không giữ được đầu của mình nữa rồi.
Đầu chim ưng bay lên, miệng vết thương lại bị ngọn lửa đốt trọi, không phun ra lấy một giọt máu nào.
Giữa không trung, Tống Thư Hàng quay một vòng, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Joseph đứng bên cạnh lau mép:
“Đao khí phóng ra, đây là năng lực cùng loại với phóng nội công với kiếm khí đúng không. Đúng là y chang kỹ xảo hình ảnh trong phim chưởng luôn. Sau này sẽ có một ngày... Ta cũng có thể làm được như sư phò đúng không?”
Hắn tràn ngập hy vọng đối với tương lai của mình.
“Joseph, ngươi cẩn thận một chút, ta chạy về chỗ cổng thành cái đã.”
sau khi Tống Thư Hàng đáp xuống thì lập tức nói.
“Được, sư phò, ngươi cũng phải cẩn thận đấy!”
Joseph đáp.
Tống Thư Hàng gật đầu, phát huy thân pháp 'quân tử vạn lý hành' tới mức cao nhất, thân hình xẹt qua như tia chớp, chạy về chỗ cổng thành...
Hỏa diễm đao trên chiếc nhẫn còn dùng được một lần nữa, ngoài ra, trong tay hắn vẫn còn một tờ kiếm phù cuối cùng.
Trên bầu trời, hai con hùng ưng còn lại đã sắp tới gần chỗ cổng thành.
Nhất định phải chạy về kịp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận