Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 852: Thế ngoại đào nguyên bỏ không

Chương 852: Thế ngoại đào nguyên bỏ không
Tống Thư Hàng nói:
“Bạch tiền bối, ngoại trừ diệt hết kẻ địch ra thì không còn cách nào khác sao?”
Nếu như có thể diệt hết thì hắn ước gì có thể dùng tốc độ nhanh nhất để xử lý sạch đám Vô Cực Ma Tông, chiến sĩ nhím biển, tránh cho bọn chúng thỉnh thoảng lại nhớ nhung hắn và người nhà của hắn. Nhưng hiện giờ hắn hoàn toàn không có thực lực tiêu diệt Vô Cực Ma Tông và chiến sĩ nhím biển. Vì thế trước tiên chỉ có thể nghĩ cách đảm bảo an toàn của người thân trước đã.
Suy nghĩ chốc lát, Bạch Tôn Giả đáp:
“Ừm… ta từng nghe Hằng Hỏa Chân Quân nói hắn muốn đi tìm ngươi. Lần này Nho gia nợ ngươi một ân tình lớn, bọn họ đang tìm cách cố gắng báo đáp cho ngươi. Đến lúc đó, ngươi nhắc với Hằng Hỏa Chân Quân chuyện an toàn của người nhà ngươi xem. Nho gia chắc chắn có rất nhiều cách để bảo vệ an toàn cho cha mẹ ngươi, ví dụ như dựng một học đường Nho gia ở cạnh nhà ngươi chẳng hạn, vừa có thể tuyên truyền Nho học, vừa có thể giúp đỡ ngươi, nhất cử lưỡng tiện. Về sau đợi ngươi cường đại hơn, lên được cảnh giới tứ phẩm rồi thì còn có thể đến chỗ vài đạo hữu trong Nhóm Cửu Châu Số 1 học tập một số trận pháp phòng ngự, trận pháp cạm bẫy gì đó rồi bố trí xung quanh nhà ngươi.”
“Ngoài ra, nếu như Thất Sinh Phù Phủ Chủ vẫn chưa bế quan thì ngươi có thể mua một số phù bảo đặc biệt từ chỗ hắn. Không phải là loại phù bảo dùng một lần mà là phù bảo cao cấp, có thể sử dụng nhiều lần ấy. Đến lúc đó, ngươi có thể lấy máu ngươi làm chất dẫn, chế tạo hai tấm bùa hộ thân đưa cho cha mẹ ngươi. Chỉ cần không phải là tu sĩ tứ phẩm đỉnh phong ra tay thì cơ bản có thể bảo đảm sự an toàn của cha mẹ ngươi.”
Tống Thư Hàng hỏi:
“Bùa hộ thân dùng máu tươi làm chất dẫn thì không cần dùng tinh thần lực để kích hoạt nữa đúng không?”
“Đương nhiên rồi, sự khác biệt giữa phù bảo cao cấp và phù bảo dùng một lần chính là ở đây. Nhưng cái giá để chế tạo ra nó khá là cao, không phải chỉ cần dùng linh thạch là mua được đâu, ngươi phải chuẩn bị tốt tâm lý đấy.”
Bạch Tôn Giả nói.
Tống Thư Hàng lại được tăng thêm hiểu biết.
“Cứ thế đi, nếu không còn chuyện gì nữa thì lần này cúp máy thật đấy.”
Bạch Tôn Giả nói.
Tống Thư Hàng nói:
“Lần này thật sự không còn chuyện gì nữa rồi… Chúng ta gặp lại ở Giang Nam nhé.”
“Tạm biệt.”
Bạch Tôn Giả nói xong thì tắt máy.
Người bắt yêu trẻ tuổi đứng bên cạnh nghe thấy cuộc nói chuyện của Tống Thư Hàng và Bạch Tôn Giả thì đổ mồ hôi lạnh. Hắn cảm thấy chuyện mình nổi hứng lên muốn qua đây bảo vệ Thư Sơn Áp Lực Đạo đi Giang Nam đúng là một hành vi tự tìm đường chết.
Kẻ địch của Thư Sơn Áp Lực Đại đều rất cường đại… người bắt yêu trẻ tuổi thấy có áp lực như núi đè nặng lên người hắn.
Sau khi nói chuyện xong với Bạch tiền bối, Tống Thư Hàng lại nhìn sang người bắt yêu trẻ tuổi đang ngồi uống trà ở đối diện.
Ừm, nên dùng cách gì để dụ người bắt yêu này đi đóng phim đây?
Thiếu niên ơi~ phó đạo diễn của bộ phim điện ảnh lần này chính là Lăng Dạ đấy, mê chưa? Có muốn được tiếp xúc trực tiếp với Lăng Dạ không? Thiên sứ xinh đẹp đang ở phương xa kêu gọi thiếu niên dũng cảm như ngươi đấy, mau đi đóng phim, trở thành minh tinh đi!
Hay là, thiếu niên à, ngươi có biết người đầu tư của bộ phim điện ảnh này là ai không? Là Linh Điệp tiền bối, là một Tôn Giả đấy!
Phó đạo diễn của phim là ai ngươi có biết không? Là Bạch tiền bối, là Tôn Giả đấy!
Diễn viên chính của bộ phim này là ai ngươi có biết không? Là Tam Lãng, trong giới tự tìm đường chết, hắn là sự tồn tại còn mạnh hơn cả Tôn Giả nữa đấy.
Thiếu niên ơi, còn do dự điều gì nữa? Mau cầm điện thoại lên gọi vào số của Bạch Tôn Giả, báo danh tham gia đóng bộ phim lần này đi thôi!
Ở phía đối diện, người bắt yêu trẻ tuổi rùng mình một cái:
“Thư Sơn Áp Lực Đại, có phải ngươi đang nghĩ cách báo thù ta không?”
“Sao có thể chứ? Chúng ta là bạn tốt mà.”
Tống Thư Hàng đáp.
“Nếu như thật sự là bạn tốt… thì đừng tính toán chuyện lúc trước ta lấy bao tải trùm vào đầu ngươi nữa nhé.”
Người bắt yêu trẻ tuổi nói.
Hẳn chỉ cần nghĩ tới bảo giáp trên người do Hoàng Sơn Chân Quân cho mượn là lại thấy lo sợ nơm nớp. Không ngờ Hoàng Sơn Chân Quân lại cho hắn mượn bảo giáp, điều này có phải nghĩa là giá trị phẫn nộ của Tống Thư Hàng đã max rồi không? Nên Chân Quân nghĩ rằng hắn cần bảo giáp hộ thể chăng?
Tống Thư Hàng nghe thế thì hai mắt đột nhiên sáng lên, hắn mỉm cười, nói:
“Tha thứ cho ngươi cũng được thôi, dù gì chúng ta cũng là bạn bè mà. Lúc ngươi lấy bao tải trùm vào đầu ta thì hoàn toàn không biết ta chính là người đóng vai Cao Thăng sư huynh, chuyện có nguyên nhân cả. Nếu như ngươi biết ta chính là người đóng vai Cao Thăng sư huynh thì chắc chắn ngươi sẽ không lấy bao tải trùm vào đầu ta đúng không?”
“Đương nhiên rồi.”
Người bắt yêu trẻ tuổi gật đầu một cái thật mạnh. Demacia, à sai rồi, là Cao Thăng sư huynh nhất phải chết mới đúng!
Nếu như ngay từ đầu hắn biết người đóng vai Cao Thăng sư huynh chính là Thư Sơn Áp Lực Đại thì lúc trùm bao tải lên đầu đối phương, hắn phải tiện tay đấm thêm hai quyền nữa, thế mới là bạn tốt!
“Vậy, nếu như ngươi muốn ta tha thứ thì có phải ngươi nên giúp ta một chuyện nhỏ không?”
Tống Thư Hàng mỉm cười nói:
“Yên tâm đi, tuyệt đối không phải là chuyện khó khăn gì đâu.”
“Ngươi nói trước đi đã.”
Người bắt yêu nói.
“Có một vai diễn trong phim điện ảnh cần một tu sĩ đóng, ta thấy ngươi được đấy.”
Tống Thư Hàng nói.
Người bắt yêu trẻ tuổi:
“Là nhân vật thích giả gái kia sao? Nếu là vai diễn đó thì xin cho ta được từ chối.”
“Đừng nhắc tới giả gái thì chúng ta vẫn còn là bạn bè.”
Tống Thư Hàng nói:
“Yên tâm đi, ta đã xác nhận rồi, không phải là cái vai thích giả gái kia đâu. Chỉ là một nhân vật rất thú vị thôi. Hơn nữa, đóng một ngày là xong rồi.”
Người bắt yêu trẻ tuổi xoa cằm trầm tư, muốn xóa bỏ hoàn toàn chuyện lấy bao tải trùm Tống Thư Hàng thì cái giá là đóng một vai diễn thú vị.
Giao dịch này hình như hơi lỗ. Trùm bao tải vào người Tống Thư Hàng chỉ là chuyện trong một cái chớp mắt nhưng lại phải trả giá cả ngày đóng phim.
Trong lúc hắn suy nghĩ thì Tống Thư Hàng thong dong nói:
“Đúng rồi, nhà đầu tư của bộ phim điện ảnh này là Linh Điệp tiền bối, là một Tôn Giả đấy!”
Hai mắt của người bắt yêu trẻ tuổi sáng bừng lên, trong những môn phái lớn thì người có cấp bậc Tôn Giả đều là sự tồn tại cấp Thái thượng trưởng lão, tu sĩ bình thường rất ít khi có cơ hội nhìn thấy Tôn Giả thật! Nếu như có thể nhìn thấy Tôn Giả bằng xương bằng thịt, có cơ hội được họ dạy bảo thì chắc chắn là một cơ duyên đấy.
Nhưng mà, nhà đầu tư chưa chắc đã xuất hiện trước mặt các diễn viên.
Người bắt yêu trẻ tuổi đang do dự.
Tống Thư Hàng quan sát nét mặt của hắn thì biết ngay là có hy vọng:
“Ngươi có biết phó đạo diễn của bộ phim này là ai không? Là Bạch tiền bối, cũng là một vị Tôn Giả nhé!”
Người bắt yêu gật đầu thật mạnh:
“Ta đóng!”
Phó đạo diễn khác với nhà đầu tư, chắc chắn sẽ xuất hiện trước mặt các diễn viên.
Điều này đồng nghĩa Tống Thư Hàng đã tặng không cho hắn một cơ duyên rồi. Nếu không nắm lấy cơ duyên lần này thì đúng là đồ ngốc.
“Vậy chuyện này cứ quyết định như thế nhé. Ta lập tức gửi tin nhắn cho Bạch Tôn Giả để xác nhận chuyện này.”
Tống Thư Hàng nói xong thì nhanh chóng lấy điện thoại ra, trước tiên hắn chụp hai bức ảnh của Viện Trưởng.
Sau đó hắn mở phần mềm chat, gửi một tin nhắn cho Bạch Tôn Giả, đồng thời gửi kèm ảnh của Viện Trưởng, hẳn phải xác nhận việc này, nếu không sợ tên kia sẽ hối hận.
Bạch Tôn Giả trả lời lại rất nhanh:
“Ok, đã nhận được. Vậy nhân vật thú vị đó sẽ giao cho người thanh niên này.”
“Cứ quyết định thế nhé.”
Tống Thư Hàng còn gửi thêm một icon mặt cười.
“Ừm, đầu tháng chín, chúng ta sẽ đi xem trận quyết đấu giữa Đồng Quái và Bắc Hà. Sau đó ta sẽ đưa ngươi, Lệ Chi Tiên Tử, Diệp Tư đến động phủ của Trường Sinh giả Trình Lâm kia. Cuối cùng rút thời gian một ngày ra để đón ngươi và người thanh niên kia qua quay phim.”
Bạch Tôn Giả trả lời.
Khoan đã, đón ta và Viện Trưởng qua để quay phim á?
“Ờ ừm, Bạch Tôn Giả đón Viện Trưởng, cũng chính là người bắt yêu trẻ tuổi đó là được rồi. Lúc ấy ta vừa khai giảng, việc học hành có hơi bận, không thể tham gia đóng phim được.”
Tống Thư Hàng đáp.
Bạch Tôn Giả:
“Cũng đúng… được thôi, đến lúc đó lại nói sau.”
Bạch Tôn Giả cũng có lúc dễ nói chuyện mà.

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì mẹ Tống bưng trà, đồ ăn vặt và cả một ít hoa quả đi vào phòng khách.
“Ồ, lúc nãy không phải vẫn còn một vị khách nữa sao?”
Mẹ Tống tò mò hỏi.
“Hoàng Sơn… anh Hoàng Sơn về trước rồi ạ.”
Tống Thư Hàng suýt nữa thì nói đạo hiệu Hoàng Sơn Chân Quân ra.
Mẹ Tống đặt hoa quả và đồ ăn vặt xuống:
“Về rồi á? Về kiểu gì thế? Lúc nãy mẹ ở trong bếp, không hề nghe thấy tiếng có người đi ra khỏi cửa mà.”
“Có lẽ là mẹ không chú ý thôi, ha ha.”
Tống Thư Hàng cười gượng. Hắn không thể nói Hoàng Sơn Chân Quân nhảy từ cửa sổ đi được đúng không?
“À.”
Mẹ Tống đáp một tiếng, nhưng trên mặt vẫn chứa đầy vẻ nghi hoặc. Mấy vị khách hôm nay đều là lạ thế nào ấy.
Đúng lúc mẹ Tống đang suy nghĩ thì lại có tiếng chuông cửa truyền tới.
“Lại có khách tới à?”
Mẹ Tống hỏi.
“Chắc là thế ạ.”
Tống Thư Hàng nhớ tới chuyện cả Hoàng Sơn Chân Quân và Bạch Tôn Giả đều nhắc tới Hằng Hỏa Chân Quân, lẽ nào Hằng Hỏa Chân Quân tới rồi?
Vì thế, Tống Thư Hàng đứng dậy ra mở cửa.
Người ngoài cửa quả nhiên là Hằng Hỏa Chân Quân.
Lúc này sắc mặt của Chân Quân vẫn hơi tái. Lúc đầu phải khống chế thế giới Kim Liên, không ngừng hồi sinh mọi người, Hằng Hỏa Chân Quân đã tiêu phí rất nhiều linh lực. Nhưng sau khi trở thành chúa tể của thế giới Kim Liên, Hằng Hỏa Chân Quân nhờ họa mà được phúc, bây giờ hắn đã tiến gần đến ngưỡng Tôn Giả rồi. Chỉ cần cho hắn thêm chút thời gian nữa thì Nho gia sẽ lại có thêm một vị Tôn Giả mới.
“Bá Đao tiểu hữu vẫn còn ở nhà thì tốt quá rồi. Lúc trước nghe Hoàng Sơn đạo hữu và Bạch đạo hữu nói qua hôm nay ngươi sẽ tới Giang Nam, ta còn lo không gặp được ngươi ở thành phố Văn Châu chứ.”
Hằng Hỏa Chân Quân mỉm cười.
“Hằng Hỏa… anh Hằng Hỏa, mau vào nhà đi.”
Khóe mắt Tống Thư Hàng liếc thấy bóng mẹ Tống đứng đằng sau thì vội vàng sửa lời.
Hằng Hỏa Chân Quân rất biết ý, hắn theo Tống Thư Hàng vào nhà, đồng thời nói nhỏ:
“Thư Hàng tiểu hữu, lúc trước ta từng nghe Bạch đạo hữu nói, gần đây ngươi muốn tìm một thế ngoại đào nguyên đúng không?”
Tống Thư Hàng gật đầu, đúng là hắn muốn tìm một nơi tràn đầy linh khí để sau này dễ ổn định cuộc sống cho người nhà của mình.
Hằng Hỏa Chân Quân tiếp tục nói:
“Nếu thế thì vừa hay. Tiểu hữu cũng biết đấy, nhờ phúc của tiểu hữu, thế giới Kim Liên của Nho gia chúng ta coi như được an toàn rồi. Bây giờ Nho gia chúng ta đang khôi phục nguyên khí của thế giới Kim Liên đồng thời cho các đệ tử dời vào sống trong đó. Nếu thế thì một số thư viện bí mật ở Hoa Hạ của chúng ta sẽ để không.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận