Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1102: Tuổi Tâm Lý Đã Là Ông Chú

Chương 1102: Tuổi Tâm Lý Đã Là Ông Chú
Tiền thân của Tam Thập Tam Thú Thần Tông chính là Thú Thần bộ của Thiên Đình viễn cổ. Thậm chí Tống Thư Hàng suy đoán, có lẽ sự kiện Tam Thập Tam Thú Thần Tông bị diệt trong một đêm có liên quan đến Thiên Đình viễn cổ.
Phù Sinh Tiên Tử nhìn vị Bá Tống tiền bối trước mặt với vẻ kinh ngạc.
Chẳng lẽ hắn là tiền bối đã sống từ thời Thiên Đình viễn cổ đến nay ư?
“Đừng suy đoán lung tung, mối quan hệ giữa ta và Thiên Đình viễn cổ không như cô tưởng đâu.”
Tống Thư Hàng mỉm cười nói.
Quan hệ giữa hắn và Thiên Đình viễn cổ rất phức tạp.
Linh quỷ Diệp Tư của hắn là một trong những mảnh vỡ của Trình Lâm nữ đế, còn một linh quỷ khác cũng rất có thể có quan hệ mật thiết với Thiên Đình viễn cổ. Ngoài ra mỹ nhân rắn công đức còn có rất nhiều người thầm mến ở Thiên Đình viễn cổ, năm đó có thể cô là hoa khôi của Thiên Đình cũng nên. Theo như hắn quan sát, mấy vị đại năng Thiên Đình viễn cổ giới tính nam mà hắn từng tiếp xúc ít nhiều gì cũng đều có hảo cảm với mỹ nhân rắn công đức, tiếc là khi mỹ nhân rắn còn sống thì tính hướng có chút sai lệch, hình như cô yêu Trình Lâm rất sâu đậm.
Ngoài những điều này, Tống Thư Hàng còn hoài nghi vị Thiên Đế đáng ghét kia có quan hệ gì đó với hắn, bởi vì lần nào Đế châu gặp hắn cũng vỡ vụn một cách khó hiểu.
“Nếu Phù Sinh Tiên Tử không bận việc gì, có thể chờ ta một tiết học được không? Đợi ta học xong tiết sáng sẽ đưa cô đến chỗ ở tạm thời của ta.”
Tống Thư Hàng nói.
“Được.”
Phù Sinh Tiên Tử gật đầu đáp lại:
“Nhưng tại sao tiền bối lại đi học chứ?”
“Bởi vì ta là sinh viên của đại học Giang Nam mà, năm nay mới lên năm hai.”
Tống Thư Hàng cười to rồi trả lời.
Phù Sinh Tiên Tử chợt hiểu ra:
“À, hồng trần lịch luyện!”
“Không phải... thân phận thật sự của ta chính là một sinh viên.”
Tống Thư Hàng cười nói.
Phù Sinh Tiên Tử nghe vậy thì ngẩn người trong giây lát, sau đó gật đầu đáp:
“Ta hiểu rồi, Bá Tống tiền bối. Bây giờ ngài chính là sinh viên.”
Thôi kệ đi, cô ấy muốn hiểu sao thì hiểu.
“Sắp đến giờ vào lớp rồi, vậy chúng ta gặp lại sau nhé.”
Tống Thư Hàng nói.
“Vậy ta ở đây chờ tiền bối được không?”
Phù Sinh Tiên Tử hỏi.
Tống Thư Hàng vẫy tay chào:
“Được chứ, đến lúc đó ta tới tìm cô sau.”
...
Sau khi dõi mắt nhìn Tống Thư Hàng rời đi, Phù Sinh Tiên Tử đứng bên cạnh rương lớn, vỗ nhẹ lên rương mấy cái.
Tên đệ tử muốn từ đồ đệ biến thành bạn bè kia của cô ở bên trong vẫn không có phản ứng gì, còn trong trạng thái hôn mê. Tuy nói hồ yêu là đệ tử của cô nhưng thiên phú tu hành còn tốt hơn cả người sư phụ này. Bàn về cảnh giới, hồ yêu đã đuổi kịp cô rồi.
Thật ra bây giờ thứ mà cô có thể hướng dẫn cho hồ yêu chỉ có mỗi phương pháp thuần thú mà thôi.
Còn một chuyện nữa... Trước giờ hồ yêu đều cho rằng cô là tu sĩ nhân loại, nhưng sự thật là do lúc trước cô gặp được kỳ ngộ nên có thể huyễn hóa thành hình người khi mới chỉ ở cảnh giới tam phẩm. Hiểu lầm này vẫn kéo dài mãi cho đến bây giờ.
Cô khẽ nắm xích vàng trong tay.
“Rốt cuộc vị Bá Tống tiền bối này có lai lịch gì đây?”
Phù Sinh Tiên Tử lẩm bẩm một mình.
Vì sao thứ sư tôn tặng cô lại nằm trong tay Bá Tống tiền bối?
Hắn nói mình không phải tiền bối của Tam Thập Tam Thú Thần Tông, cũng không phải thành viên của Thú Thần bộ ở Thiên Đình viễn cổ, vậy rốt cuộc vị Bá Tống huyền thánh này xuất thân từ môn phái nào đây?
Nhưng vị tiền bối này thật sự cho cô cảm giác rất gần gũi, lẽ nào tiền bối có giao tình với sư phụ Trúc Quản Tử ư?
Vừa nghĩ tới sư tôn Trúc Quản Tử, Phù Sinh Tiên Tử lại cảm thấy trong lòng chua xót.
Mối thù diệt môn của Tam Thập Tam Thú Thần Tông đè nặng trên vai, vốn dĩ thiên phú tu luyện của cô rất tốt nhưng từ khi gặp phải tai họa diệt môn, tâm cảnh bị ảnh hưởng, tốc độ tu luyện ngày càng chậm hơn.
Môi thù diệt môn kia... đến bao giờ cô mới báo được đây?
××××××××××××××××××××
Khi Tống Thư Hàng trở lại phòng học, đúng lúc tiết thứ hai cũng mới bắt đầu.
Ba thằng bạn cùng phòng đang ngồi chung với nhau, nhưng bên cạnh Cao Mỗ Mỗ còn có thêm một bóng người nhỏ nhắn đáng yêu.
Người này chính là Nha Y, bạn gái của Cao Mỗ Mỗ. Bên lớp Nha Y đã hết tiết, nên cô đến lớp của Cao Mỗ Mỗ để chờ bạn trai về chung.
Lúc này cô đang ôm máy tính sửa bản thảo, là tiểu thuyết của Cao Mỗ Mỗ. Nha Y nhàm chán không có việc gì làm nên lấy bản thảo ra sửa lỗi chính tả và câu sai ngữ pháp cho Cao Mỗ Mỗ.
Thấy Tống Thư Hàng tới, Nha Y ngẩng đầu khẽ mỉm cười chào hắn.
“Ái chà, lâu rồi không gặp, trông Nha Y càng ngày càng đáng yêu ra, đâu như thằng Cao Mỗ Mỗ nào đấy, càng ngày càng già. Chậc chậc, thế này thì vài năm nữa người ta nhìn vào cứ tưởng hai người là cha con cho mà xem. Nha Y à, mau đá thằng Cao Mỗ Mỗ đi.”
Tống Thư Hàng trêu.
Nha Y che miệng cười khẽ.
“Thằng óc chó kia, mày chừa chút khẩu đức thì chết à? Còn nữa, ai cũng có tư cách giễu cợt tao nhưng riêng mày thì không nhé.”
Cao Mỗ Mỗ cười lạnh nói:
“Nhìn cô giáo Tô nhà mày còn trẻ hơn nữa kìa, bây giờ mày đứng chung với cô giáo Tô trông y chang như cha con ấy chứ.”
“Fuck, nhìn tao già lắm à?”
Tống Thư Hàng nhéo mặt mình, hắn thấy khuôn mặt này còn tươi non mơn mởn mà.
Dương Đức đóng sách lại, cười to rồi nói:
“Nếu nhìn bề ngoài thì có vẻ gần đây Thư Hàng mày trẻ hơn đấy.”
“Tao nói mà, gần đây thân thể càng ngày càng tốt, về mặt lý thuyết hẳn là trẻ ra mới đúng.”
Tống Thư Hàng đáp.
Tu tiên cũng không phải là tu không, đây chính là điểm tốt của tu chân, càng tu càng trẻ, càng tu càng đẹp trai.
“Tao vẫn chưa nói hết.”
Dương Đức nói tiếp:
“Trên lý thuyết, nhìn mày hẳn là càng trẻ ra mới đúng nhưng gần đây khí chất của mày có vấn đề, càng ngày càng điềm tĩnh. Nhìn khí chất của mày, tao lại nghĩ đến ba tao. Vậy nên tao ngờ rằng tuổi tâm lý của mày đã vượt qua bốn mươi thậm chí là già hơn nữa ấy chứ. Tao đề nghị mày nên lên mạng làm một số khảo sát về tuổi tâm lý đi, xem thử kết quả thế nào.”
Tống Thư Hàng xoa cằm, sau đó nhớ lại những chuyện mình đã trải qua trong thời gian gần đây.
Mấy tháng gần đây, cuộc sống của hắn rất rất rất rất phong phú, trải nghiệm cả đời của một người bình thường cũng không phong phú bằng một kỳ nghỉ hè của hắn.
Vậy nên tuổi tâm lý của hắn đã già đi từ lúc nào chẳng hay, điểm này có thể thấy được qua cách hắn đối xử với bé Thi.
Tống Thư Hàng luôn dùng thân phận trưởng bối chứ không phải thân phận huynh trưởng khi đứng trước mặt cô bé. Trong tiềm thức hắn cứ nghĩ rằng mình lớn hơn Thi cả một thế hệ.
“Nhìn trời.”
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trần nhà. Không cần đi kiểm tra thì hắn cũng biết bây giờ tuổi tâm lý của mình chắc chắn đã vượt qua bốn mươi, thậm chí là vượt qua năm mươi luôn rồi.
“Xem ra bản thân mày cũng phát hiện ra rồi nhỉ?”
Cao Mỗ Mỗ đẩy gọng kính, tròng kính chiếu ra ánh sáng trí tuệ.
Tống Thư Hàng:
“...”
Nói vậy giờ hắn đứng chung với Tô Thị A Thập Lục trông giống cha con lắm à?
Mệt tim quá đi.
“À đúng rồi, cô bé Sở Sở kia vẫn chưa trở lại à?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Vẫn chưa, chắc còn đang nói chuyện điện thoại. Mấy cô bé tuổi này thích nấu cháo điện thoại lắm, có nói suốt mấy tiếng cũng không thành vấn đề.”
Cao Mỗ Mỗ trả lời.
Tống Thư Hàng gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Điện thoại hắn đang dùng là hàng mới mua, ngay cả phần mềm chat cũng chưa tải về, vậy nên không lo cô bé Sở Sở kia sẽ phát hiện ra điều gì qua điện thoại.
Còn chuyện về sau cô bé Sở Sở này có tiếp xúc với thế giới tu chân hay không thì phải xem quyết định của Đậu Đậu, Tống Thư Hàng sẽ không nhúng tay vào.
Thế nên cứ để cô bé trò chuyện với Đậu Đậu cho đã đi, dù sao có đến gần mười triệu tiền điện thoại kìa mà.
Tiết thứ hai bắt đầu.
Giáo sư Dương tiếp tục giảng bài, Tống Thư Hàng vừa nghe giảng vừa suy nghĩ về rất nhiều thứ.
Trong số lễ vật mà Trúc Quản Tử để lại cho Phù Sinh Tiên Tử, Tống Thư Hàng đã dùng hết ba mươi ba loại linh thú tinh kia rồi, bây giờ cũng chỉ cỏ thể dùng linh thú tinh khác để bồi thường thôi.
Bách Khoa Toàn Thư Thuần Dưỡng Bách Thú bản gốc không có ở đây thì viết lại bản khác là được.
Về rương quần áo đã tặng cho Tô Thị A Thập Lục... Đồ đã tặng đi giờ mà mở miệng đòi lại thì kỳ quá.
Nhưng hết cách rồi, chính chủ đã xuất hiện, rương quần áo kia chính là tấm lòng của Trúc Quản Tử trưởng lão dành cho đệ tử mình, cố gắng trả lại hết cho Phù Sinh Tiên Tử thì hơn.
Mà nếu vậy thì hắn phải lấy lại rương quần áo ở chỗ Thập Lục nhưng không thể mở miệng đòi trực tiếp được, EQ của hắn vẫn chưa thấp đến mức ấy.
Tô Thị A Thập Lục là một cô gái rất hiểu chuyện, chỉ cần nói rõ mọi việc thì chắc chắn cô ấy sẽ bằng lòng trả rương quần áo lại cho hắn, điểm này Tống Thư Hàng hiểu rất rõ.
Nhưng Tống Thư Hàng cảm thấy mình vẫn nên chuẩn bị chút quà tặng, tốt nhất phải là thứ mà Tô Thị A Thập Lục thích, sau đó đổi lấy rương quần áo kia về.
Nhưng không biết nên tặng quà gì mới làm Thập Lục vui nhỉ?
“Lão Cao, bình thường mày tặng quà gì thì Nha Y sẽ vui vậy?”
Tống Thư Hàng nhỏ giọng hỏi.
Thư Hàng vừa hỏi xong, Nha Y đang cúi đầu lập tức dựng thẳng tai nhỏ lên.
Cao Mỗ Mỗ:
“...”
Tống Thư Hàng, mày là đồ hại bạn!
Hôm qua Nha Y nhìn trúng một cái túi xách rất đáng yêu, nhưng vấn đề là kinh tế tháng này của Cao Mỗ Mỗ rất eo hẹp, vậy nên cậu vẫn đang suy nghĩ làm thế nào xử lý vấn đề này. Tốt nhất có thể kéo thêm mấy ngày nữa, chờ đến khi hắn nhận được tiền nhuận bút tháng này thì sẽ dẫn Nha Y đi chọn túi xách.
Bây giờ thằng đần Tống Thư Hàng tự dưng nhắc tới chuyện này làm gì không biết.
Thấy Cao Mỗ Mỗ trưng ra vẻ mặt hung ác, Tống Thư Hàng hiểu ngay là mình hỏi vấn đề không đúng lúc.
“Khụ.”
Hắn lặng lẽ móc giấy ra rồi viết lên trên đó:
“Có cần giúp gì không?”
“Tiền.”
Cao Mỗ Mỗ viết.
“Không thành vấn đề, à mà sau khi chúng ta đóng xong Trận Chiến Mạt Pháp cũng có một khoản cát xê đấy, hai ngày nữa sẽ gửi tới.”
Tống Thư Hàng nói.
Hai mắt Cao Mỗ Mỗ sáng rực lên, cậu cũng quên mất vụ đóng phim:
“Được bao nhiêu thế?”
“Nghe nói là một khoản lớn nhưng tao cũng không biết cụ thể là bao nhiêu. Còn nếu không được thì mày cứ báo một con số, tao nhờ người chuyển qua cho. Giờ nói tao nghe bình thường mày hay tặng quà gì cho Nha Y vậy?”
Tống Thư Hàng cười trả lời.
Nhóm tiền bối Hoàng Sơn Chân Quân không thiếu tiền, không thấy Túy X Cư Sĩ chỉ tiện tay nạp điện thoại đã là mười triệu rồi sao?
Nếu cần, Tống Thư Hàng gửi một tin nhắn là có ngay một khoản tiền.
“Túi xách!”
Cao Mỗ Mỗ trả lời:
“Túi xách là sự lựa chọn hoàn hảo khi muốn tặng quà cho phái nữ, ngoài ra còn có giày dép, quần áo và đồ trang điểm nữa. Nhưng đa số nam giới đều không hiểu gì về giày dép, quần áo và đồ trang điểm, vậy nên chỉ có túi xách là dễ chọn nhất. Cứ chọn đắt tiền mua là được, đừng quan tâm nó có đẹp hay không.”
“Có lý.”
Tống Thư Hàng gật đầu đáp.
Ngoài ra... tối nay hắn phải nắm bắt cơ hội, hỏi thăm chuyện pháp khí bản mệnh của Tam Thập Tam Thú Thần Tông mới được. Nếu bỏ lỡ cơ hội này, về sau muốn gặp được đệ tử thân truyền của Tam Thập Tam Thú Thần Tông cũng khó.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận