Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 409: Bài hát Hoàng Sơn ngu ngốc

Chương 409: Bài hát Hoàng Sơn ngu ngốc
“Thư Hàng, khúc huyết cốt này tặng cho ngươi. Đừng có mà xem thường nó nhé, đồ lấy được từ người của Thiên Ma nhất định là tinh phẩm. Các đạo hữu trong nhóm không thèm giữ nó thì ngươi giữ nó đi.”
Bạch Tôn Giả ném khúc huyết cốt đó cho Tống Thư Hàng:
“Còn nữa, nó trông có vẻ rất cứng đấy, đợi sau này nếu ngươi có nuôi chó thì cũng có thể lấy ra cho nó mài răng.”
Bạch Tôn Giả không có hứng thú gì với cái thứ đồ kì lạ này. Hơn nữa, nếu nói đến thu thập bảo vật thì bảo khố của Bạch Tôn Giả đã nhiều bảo vật tới mức chính bản thân hắn cũng không nhớ nổi nữa. Thậm chí, đến bảo khố của những tông môn lớn trong tu chân giới cũng không lớn bằng bảo khố của Bạch Tôn Giả nữa.
Tống Thư Hàng dở khóc dở cười nhận lấy khúc huyết cốt nọ, đây là bảo vật trên người Huyết Ma đấy, làm sao có thể lấy ra cho chó mài răng cơ chứ!


Đánh Huyết Ma xong rồi, bảo vật cũng chia xong rồi.
Kế tiếp các đạo hữu trong nhóm lại tập hợp lại một chỗ, bắt đầu chia sẻ những điều tâm đắc của mình trong trận chiến vừa nãy —— chỉ có Bạch Hạc và Tam Lãng là bị mọi người xa lánh thôi.
Bạch Hạc cũng không thèm để ý điều này, từ đầu đến cuối, người hắn quan tâm chỉ có Bạch Tôn Giả thôi.
Nhưng Cuồng Đao Tam Lãng lại là tên lắm mồm, hắn bắt đầu cảm thấy bứt rứt khó chịu.
Trong khi mọi người đang nói chuyện thì Hoàng Sơn Chân Quân có điện thoại.
Sau đó, Chân Quân nói với các đạo hữu:
“Vừa mới nhận được tin, đã tập hợp đủ đan dược rồi. Còn nữa, tổng cộng bốn trăm chiếc máy kéo có tay cầm sắp được đưa đến, mọi người còn cần thứ gì khác không? Nếu có thì mau nói ra, ta nhân cơ hội chuyển qua đây một lượt luôn.”
Phải chuẩn bị nhiều máy kéo có tay cầm một chút, để tiện phục vụ nhu cầu cải tạo, cường hóa của các đạo hữu.
Dù sao trong quá trình cải tạo, thể nào mà chả có thất bại. Vì vậy, Hoàng Sơn Chân Quân chuẩn bị cho mỗi người thêm mấy chiếc máy kéo, để tiện cho mọi người thực hành. Dù sao thì thứ này cũng không đắt, mua một lần 350 chiếc còn được tặng thêm 50 chiếc nữa.”
“Hoàng Sơn tiền bối chuẩn bị thêm một số công cụ cần dùng khi cải tạo đi.”
Có một đạo hữu lên tiếng.
“Có bút khắc trận văn tinh diệu không? Lần này bị Bạch Tôn Giả gọi đến gấp quá, ta không mang cái gì hết.”
“Ta cần một bộ công cụ luyện khí.”
Chúng đạo hữu cũng không khách sáo, lần lượt đưa ra đủ loại yêu cầu.
“Hiểu rồi, để ta bảo người chuẩn bị đầy đủ công cụ rồi mang đến một thể luôn.”
Hoàng Sơn Chân Quân ghi nhớ từng thứ một.
Ngoại trừ việc thường ở trong nhóm Cửu Châu Số 1 cười lạnh với các đạo hữu và thỉnh thoảng lại sử dụng “đại cấm ngôn thuật” ra thì Hoàng Sơn Chân Quân đúng là một tấm gương tiêu biểu cho admin của thế kỷ mới đấy.


Vừa nhắc tới cuộc đua máy kéo có tay cầm, tâm trạng của Bạch Tôn Giả lập tức tốt hơn nhiều.
“Vậy thì… Ta đi bố trí nơi thi đấu trước. Thư Hàng, ngươi đi cùng với ta, chúng ta thuận đường đi xem xem Hư Kiếm phái hiện giờ ra sao luôn.”
Bạch Tôn Giả vẫy tay với Tống Thư Hàng.
Chiến sĩ nhím biển muốn giết sạch Hư Kiếm phái nên hắn thuận đường đi xem tình hình thế nào.
“Được ạ, Bạch tiền bối.”
Tống Thư Hàng đáp, hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện:
“Đúng rồi, tiền bối, đừng quên mấy người Sở Sở cô nương nhé.”
“Ừ, Đậu Đậu, ngươi lấy lông làm một phân thân bình thường đi.”
Bạch Tôn Giả vẫy Đậu Đậu:
“Giải pháp thuật trên người đệ tử Sở gia xong rồi để Đậu Đậu dùng phân thân biến ra từ sợi lông đưa bọn họ về Sở gia.”
Đậu Đậu:
“Gâu gâu gâu gâu!”
“Nói tiếng người đi.”
Bạch Tôn Giả nói.
Hoàng Sơn Chân Quân bật tay một cái, cấm ngôn thuật của Đậu Đậu tạm thời được giải.
Vừa mở miệng, Đậu Đậu đã hát lên:
“Lẵng hoa thơm ngát ơi, mau lai đây nghe ta hát nào ~~ Mau đến Đại Hoàng Sơn, Đại Hoàng Sơn là nơi rất tốt ~ Nơi rất tốt tất có cảnh đẹp, khắp nơi đều là hoa màu, đâu đâu cũng thấy đồ ngốc ~~”
Hoàng Sơn Chân Quân: “…”
Chân Quân vươn tay ra, chuẩn bị cấm ngôn Đậu Đậu lần nữa.
Đậu Đậu vội vàng ngậm miệng lại, sau đó nghiêm giọng nói:
“Bạch tiền bối, phân thân bình thường biến ra từ sợi lông không có sức chiến đấu đâu, có cần phải đổi sang dùng phân thân đặc biệt không?”
“Không cần đâu, dùng phân thân bình thường là được rồi.”
Bạch Tôn Giả mỉm cười, đáp.
Nếu như phân thân biến ra từ sợi lông của Đậu Đậu có sức chiến đấu quá mạnh, đánh bọn đến cướp kiếm quyết chạy mất thì làm thế nào?
Nói xong, Bạch Tôn Giả lại bảo Tống Thư Hàng đặt quyển họa quyển kiếm quyết đó vào người Sở Sở .


Lúc Sở Sở và đệ tử Sở gia tỉnh lại, trên mặt đầy vẻ mê man, tại sao có thể ngủ mất chứ?
Nếu chỉ có một hai đệ tử Sở gia ngủ mất thì cũng thôi, nhưng tất cả đệ tử Sở gia đều hôn mê cả, đây là do các tiền bối làm sao?
Hơn nữa, không biết có phải là ảo giác hay không… lúc các đệ tử Sở gia đứng lên thì cảm giác trong người tràn đầy sức mạnh, thân thể như được thanht ẩy qua một lần vậy, họ thu được rất nhiều lợi ích. Thậm chí có vài đệ tử có cảnh giới nhất phẩm còn cảm thấy khiếu huyệt của bản thân đang mở ra vậy.
Tuy rằng lúc các tiền bối trong nhóm Cửu Châu Số 1 đang luận đạo, những đệ tử Sở gia này vẫn đang hôn mê nhưng linh khí thiên địa ngưng tụ lại, thiên địa dị tượng, vô hình chung đã giúp ích rất nhiều cho bọn họ.
Vào thời cổ xưa, từng có một quái nhân giảng thiên địa chi đạo, đại đạo phạm âm, những đệ tử ngồi dưới chỉ nghe thôi nhưng tu vi cảnh giới cũng được nâng lên. Tình trạng các đệ tử Sở gia cũng giống như thế.
Bạch Tôn Giả nói với Sở Sở :
“Sở Sở tiểu hữu, đây là một trong những họa quyển quyển kiếm quyết của Sở gia các cô, cô đem về Sở gia trước đi. Bọn ta sẽ ở đây chơi thêm một lúc nữa… Đợi Sở gia xử lý xong mọi chuyện lộn xộn rồi thì bọn ta sẽ ghé Sở gia.”
“Vâng, tiền bối.”
Sở Sở ngoan ngoãn nhận lấy “kiếm quyết”.
Cùng lúc đó, phân thân của Đậu Đậu cũng đến, cõng người đang bị thương không tiện cử động là Sở Sở lên.
Lúc rời khỏi, Sở Xuân Huỳnh còn chân thành nói:
“Nếu như các vị tiền bối có việc gì cần đến đệ tử Sở gia chúng ta thì xin cứ thoải mái căn dặn.”
Có nhiều vị tiền bối tụ lại như thế, nhất định là muốn làm chuyện gì đó.
Lúc này, nếu như đệ tử Sở gia có thể giúp gì được cho các vị tiền bối thì có thể kết thiện duyên với họ. Trong quá trình đó, nếu có vị đệ tử nào tư chất tốt được các vị tiền bối nhìn trúng thì lên như diều gặp gió trong một đêm cũng không phải chuyện viễn vông.
Hoàng Sơn Chân Quân nhìn vị Sở Xuân Huỳnh cô nương này rồi mỉm cười:
“Có lẽ cũng có lúc chúng ta cần đệ tử Sở gia các ngươi giúp một tay cũng nên. Nếu như cần các ngươi giúp đỡ, chúng ta sẽ dùng linh thạch hoặc những vật khác làm thù lao.”
Sau đó, Sở Sở bị phân thân của Đậu Đậu mang đi, đi cùng những đệ tử Sở gia khác quay về nhà họ Sở trước.


Tiếp đó.
Hoàng Sơn Chân Quân tế ra một pháp bảo có hình dáng giống như một cung điện nhỏ để làm nơi nghỉ chân cho các đạo hữu.
Còn Bạch Tôn Giả thì đưa Tống Thư Hàng đến nơi mà hắn đã ngắm làm chỗ thi đấu cho “cuộc đua máy kéo có tay cầm”, hắn cần phải chuẩn bị địa điểm thi đấu một chút.
Nếu chỉ là đường đua bình thường thì tất không thể đáp ứng ước muốn phóng xe của các vị đạo hữu được.
Bạch Tôn Giả có rất nhiều ý tưởng cho đường đua của cuộc thi —— Trên đường đua cần bố trí đủ các loại cạm bẫy, đoạn đường mê cung, nguy hiểm khủng bố vân vân và mây mây, để đáp ứng nhu cầu kích thích mạo hiểm của các tu sĩ.
Ví dụ như nổ này, nổ tung này, nổ tung tóe này!
Ví dụ như bay này, bay cao này, bay cao tít tắp này!
Có rất nhiều sáng kiến đầy kích thích nữa.
Đương nhiên, trước khi đến địa điểm thi đấu, phải thuận đường ghé qua Hư Kiếm phái xem xem rốt cuộc Hư Kiếm phái và chiến sĩ nhím biển đã xảy ra chuyện gì.
Mà lúc này, một đám đông các tu sĩ chuẩn bị vây xem Huyết Ma và người hầu của “tiên sinh” cuối cùng cũng đã đến được khu vực gần Đoạn Tiên đài.
“Ấy? Huyết Ma đâu? Đi đâu mất rồi?”
“Bị giải quyết rồi sao? Không phải nói đây là Huyết Ma lục phẩm sao? Cho dù Tôn Giả lục phẩm có dốc hết sức cũng phải mất rất lâu mới giết được nó mà?”
“Nếu như Huyết Ma bị xử lý thật rồi… thì chắc hẳn sẽ còn lưu lại thứ gì chứ? Sao mà không gì cả thế này?”
“Chẳng lẽ bị nổ thành tro rồi ư?”
Đám đạo sĩ bình thường này chỉ dám nhìn Đoạn Tiên đài và tòa pháp bảo có hình dạng giống như một cung điện từ xa thôi chứ không dám lại gần.
Chính trong lúc những tu sĩ bình thường này đang bàn tán rôm rả thì cửa cung điện mở ra.
Bạch Hạc Chân Quân mang vẻ mặt chứa đầy ánh sáng thánh khiết bước từ bên trong ra.
“Ố? Có không ít người tới nhỉ.”
Bạch Hạc Chân Quân cười ha ha, nói.
“Là Bạch Hạc tiền bối!”
Trong đám tu sĩ kia đột nhiên có người nhận ra Bạch Hạc Chân Quân.
Tuy rằng Bạch Hạc Chân Quân có ngoại hình đáng yêu, hơn nữa luôn phát triển ở phương Tây, nhưng hắn vẫn rất nổi tiếng ở trong giới tu sĩ đấy.
Bởi lẽ nam tu sĩ cũng có thể thích Bạch Hạc Chân Quân, chỉ cần yêu nhau, Bạch Hạc Chân Quân có thể biến thành một nữ tu sĩ xinh đẹp.
Mà nữ tu sĩ cũng có thể thích Bạch Hạc Chân Quân tiền bối, chỉ cần yêu nhau thì Bạch Hạc tiền bối có thể biến thành một nam tu sĩ anh tuấn.
Trong đám tu sĩ qua đường này, có rất nhiều người là fan của Bạch Hạc Chân Quân đấy nhé.
“Ha ha ha, chư vị đạo hữu đến chậm mất rồi, con Huyết Ma kia đã bị xử lý rồi. Nhưng mọi người vất vả đến đây một chuyến cũng không dễ dàng gì, nên Bạch Tôn Giả đã chuẩn bị vài món quà nhỏ cho mọi người.”
Bạch Hạc Chân Quân mỉm cười rồi phất tay một cái.
Trong chớp mắt, có rất nhiều huyết trân châu rơi từ trên trời xuống, mỗi vị tu sĩ ở đây đều có hai viên.
Trước khi rời khỏi đây, Bạch Tôn Giả đã để lại thứ này cho Bạch Hạc Chân Quân —— Trước đây, mỗi lần giết Thiên Ma xong thì người giết được Thiên Ma sẽ để lại cơ thể của nó, coi như là một phần quà cho những tán tu có địa vị thấp.
Mà lần này, toàn bộ cơ thể Huyết Ma đều hóa thành huyết trân châu rồi, vậy thì lấy huyết trân châu làm quà cho họ thôi.
Dù sao thì thứ này cũng nhiều đến mức chất cao như núi rồi.


Các tu sĩ nhận lấy huyết trân châu, tuy không biết nó có tác dụng gì nhưng mọi người đều cảm nhận được bên trong huyết trân châu có một cỗ linh khí tinh thuần, không hề thua kém gì linh thạch, nếu như có thể dẫn ra thì chính là hai viên linh thạch có phẩm chất cao rồi.
Nên các tu sĩ nhao nhao cảm ơn Bạch Hạc Chân Quân rồi lần lượt rời khỏi.
Con rối của “tiên sinh” giấu mình trong đám người.
Hắn cũng nhận được hai viên huyết trân châu, lúc nắm lấy viên huyết trân châu, hắn có thể cảm nhận được khí tức của Huyết Ma.
Đậu xanh… Nó thật sự bị giết rồi.
“Tiên sinh” cảm thấy mình sắp sụp đổ đến nơi, mới qua thời gian ngắn như thế mà Huyết Ma đã bị giết rồi.
Như vậy thì kế hoạch của hắn tan nát rồi còn đâu.
Nếu như Huyết Ma không đi đại náo Sở gia thì làm sao hắn lấy được họa quyển cuối cùng từ tay Sở Sở chứ?
“Tiên sinh” day trán.
Nhưng trong lúc đang suy tư, thông qua cảm ứng của một con rối khác, hắn nhìn thấy một khung cảnh khiến bản thân mừng rỡ.
Con rối này mai phục gần con đường chính đi từ Sở gia đến Đoạn Tiên đài.
Trong mắt của con rối kia xuất hiện hình ảnh Sở Sở, một vài đệ tử khác và một con kinh ba lớn đang chậm rãi đi về hướng địa bàn của Sở gia.
Mà thứ Sở Sở đang ôm trong tay chính là họa quyển “kiếm quyết” cuối cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận