Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2183: Nơi có dục vọng sống sót mạnh mẽ nhất

Chương 2183: Nơi có dục vọng sống sót mạnh mẽ nhất
Tống Thư Hàng cảnh giới lục phẩm… à, bây giờ đã là thất phẩm.
Ánh sáng công đức thất phẩm bạo phát mà lại có lực phá hoại kinh khủng hơn pháp khí cửu phẩm như nó sao?
Chuyện này không tu chân!
Mà, chẳng phải ánh sáng công đức lấy thủ hộ và phòng ngự làm chủ hay sao? Lực công kích bùng nổ vừa rồi là chuyện gì xảy ra vậy? Thế không phải là cướp bát cơm của người khác à?
Bia đá đạo hữu càng nghĩ càng chột dạ.
Mà thôi mà thôi, cứ gác chuyện này sang một bên cái đã.
Chuyện quan trọng bây giờ là trấn áp tà ma trên không trung. Tuy nó đã bị một cú đòn của mỹ nhân rắn công đức đánh tan thành sương mù, nhưng vẫn chưa chết hẳn.
Bây giờ đám người Tống Thư Hàng đã tỉnh lại, cuối cùng nó cũng có thể ra tay trấn áp tà ma kia rồi.
Khi bia đá đạo hữu chuẩn bị ra tay thì Bạch tiền bối lại ra khỏi huyệt động.
“Để ta. Ngươi cứ hoàn thành chức trách của mình là được.” Bạch tiền bối cười nói.
Trong tay hắn còn có một thân thể bằng gỗ.
“Hoàn thành chức trách của mình?” Bia đá đạo hữu sững người, nhưng lại ngộ ra ngay sau đó.
Chức trách vốn có của nó là làm bia mộ của Tống Thư Hàng mà!
Nói cách khác, Tống Thư Hàng trong hầm mộ sắp chết rồi à?
Thế thì nó thật sự không tiện rời cương vị thật.
Dù sao đây cũng là sứ mệnh mới mà Bạch đen chủ nhân ở Cửu U giao cho nó.
Thế là bia đá đạo hữu chuyên tâm dựng thẳng lên.
Bạch tiền bối đưa tay vỗ một cái lên thân thể bằng gỗ: “Thân thể bằng gỗ, ngươi có thể thu nhỏ một chút không?”
“Thân thể bằng gỗ không có thần trí, nó chỉ có một vài bản năng thôi.” Bia đá đạo hữu nhắc nhở. Nếu có thần trí thì nó đã bị pháp thuật nghịch chuyển thời gian đưa về quá khứ rồi.
Nhưng bia đá đạo hữu vừa dứt lời, thân thể bằng gỗ đã thu nhỏ lại một cách cực kì ngoan ngoãn.
Không đúng, không phải là thu nhỏ.
Mà là nửa người trên của nó bắt đầu co vào trong.
Từng đoạn từng đoạn thu vào hệt như một chiếc gậy rút gọn.
Trong nháy mắt, thân thể bằng gỗ chỉ còn lại một nửa, được phân định bằng hai “quả đặc biệt” ở phần hông.
Bia đá đạo hữu: “…”
Đây thật sự là thân thể của Bá Tống à? Sao lại ngoan thế?
“Tốt lắm.” Bạch tiền bối thỏa mãn vỗ thân thể bằng gỗ, sau đó đặt nửa người trên của mình lên một nửa thân thể gỗ kia, hợp hai thành một.
Chẳng hề có bài xích hay không thích ứng, ngay sau khi nửa thân trên của Bạch tiền bối nối liên với nửa thân dưới của thân thể gỗ, hai bên lập tức đạt tới trạng thái đồng bộ tối đa.
Bạch tiền bối thử một loạt động tác có độ khó cao như đá chân, nâng cao chân, xoạc thẳng chân… rồi gật đầu thỏa mãn.
Sau đó, hắn gọi với vào Tống Thư Hàng trong hầm mộ: “Thư Hàng, trả quần áo của ta lại đây.”
Bấy giờ bia đá đạo hữu mới phát hiện ra trên người Bạch Thánh Quân chỉ mặc mỗi một chiếc áo trong màu trắng.
Trong hầm mộ.
Tống Thư Hàng run rẩy vươn tay. Một bộ pháp bào bay ra khỏi vòng tay càn khôn của hắn, đáp vào tay Bạch tiền bối.
“Chết đi cho ta!” Bạch long tỷ tỷ gầm lên rồi duỗi mạnh người một cái.
Rắc!
Cổ của Tống Thư Hàng phát ra một tiếng vang giòn.
Tống Tôn Giả ngoẹo đầu, hai mắt trợn trắng dã.
“Bạch long tỷ tỷ.” Tô Thị A Thập Lục lo lắng nhìn Tống Thư Hàng.
Bạch long tỷ tỷ hừ một tiếng, thân rồng thon dài buông cổ Tống Thư Hàng ra.
Lúc này, cổ của Tống Thư Hàng vặn thành một góc độ quái dị, giống hệt như khi trúng chiêu bẻ đầu của cha rùa tai ương khổng lồ trước kia.
Bia đá đạo hữu thấy thế, bèn tranh thủ dựng thẳng lên.
Mấy chữ “Tống Thư Hàng chi mộ” phát sáng.
Đáng tiếc là lần này Tống Thư Hàng không kích hoạt Thánh Viên Long Lực Thần Công nên không có thánh viên hát nhạc đưa ma, bầu không khí chưa được đầy đủ cho lắm.
Tô Thị A Thập Lục thở dài, ngồi quỳ trước mặt Tống Thư Hàng, ôm cái đầu của hắn mà nói: “Rõ thật là, ngươi mới gia nhập nhóm Cửu Châu số 1 năm nay, sao lại bị Tam Lãng tiền bối tiêm nhiễm ra thành thế này?”
Dứt lời, Tô Thị A Thập Lục ôm đầu Tống Thư Hàng vặn đánh rắc một tiếng.
Đầu của Tống Thư Hàng lại xoay về.
Thiên tổng cương truyền thừa của Thánh Viên Long Lực Thần Công thật là phi phàm.
Sau khi tu luyện xong thiên tổng cương truyền thừa, thân thể của Tống Thư Hàng càng ngày càng dẻo dai, sinh mệnh lực cực kì dồi dào, muốn chết cũng là cả một vấn đề!
Hai mắt trắng dã của Tống Thư Hàng dần khôi phục.
Hắn chớp mắt với Tô Thị A Thập Lục.
Tô Thị A Thập Lục dở khóc dở cười.
Bạch long tỷ tỷ sau lưng cô dường như có cảm giác, bèn quay đầu lại.
Tống Thư Hàng thoắt cái oặt đầu trắng mắt như cũ, còn thè lưỡi ra.
Bạch long tỷ tỷ: “…”
Thè lưỡi ra làm gì? Trêu ngươi ta đấy hả?
“A Thập Lục tránh ra!” Bạch long tỷ tỷ nghiến răng nghiến lợi, thân hình phóng lên, cuốn lên cổ Tống Thư Hàng.
Bên ngoài, bia đá đạo hữu ngẩng đầu, ưỡn ngực, mấy chữ “Tống Thư Hàng chi mộ” tỏa sáng lấp lóe, dự báo điềm chết của Tống Thư Hàng đã tới gần.

Bên ngoài hầm mộ.
Bạch tiền bối nhận pháp bào, khoác lên người mình.
Pháp bào tự động biến thành một chiếc áo khoác trắng phong cách, phối với một chiếc quần phủ bên ngoài thân thể bằng gỗ.
“Ra!” Bạch tiền bối quát khẽ một tiếng.
Lưu Tinh kiếm phá không phóng tới, xuất hiện trong tay Bạch tiền bối.
Trong hư không, sương mù màu đen bị mỹ nhân rắn công đức đánh nát vất vả lắm mới khôi phục được hình người, nhưng thể tích đã co nhỏ lại.
Sau khi ngưng tụ thành hình, hóa thân sương mù lập tức kích hoạt độn pháp toan chạy trốn.
Bạch tiền bối vung kiếm, tùy ý chém một nhát.
Kiếm khí phá vỡ không gian, chém thẳng lên sương mù đen.
Hai chân của cụm sương đen hình người bị chặt đứt.
Hai cái chân rụng từ trên trời xuống…
Ban đầu Bạch tiền bối muốn chém ngang eo hóa thân sương mù kia cơ, nhưng khi Bạch tiền bối xuất kiếm, dường như nó có cảm ứng, bèn cố sống cố chết nhích lên một đoạn, tránh vị trí quả thận đi, chỉ bị chém đứt hai chân mà thôi.
“Không hổ là thận của Thư Hàng.” Bạch tiền bối vui vẻ nói.
Thận của Tống Thư Hàng chính là bộ phận có dục vọng sống sót mạnh mẽ nhất toàn thân hắn, cũng là nơi phòng ngự mạnh nhất. Dường như tà ma thận hoại tử này cũng kế thừa được đặc điểm ấy.
Lúc này, nửa người trên của tà ma sương mù hóa vội vàng trốn về phương xa.
Khi bỏ chạy, nó còn thuận tay cuỗm luôn một nửa chiếc đĩa tròn.
Nhiệm vụ chủ yếu của nó khi tiến vào bí tàng của Thiên Đạo tiền nhiệm lần này chính là lấy bí bảo trong bí tàng.
Mà trên chiếc đĩa tròn kia có khí tức của Thiên Đạo tiền nhiệm, xem ra nó chính là bí bảo thực sự.
Thế là khi chạy trốn, tà ma còn không quên chấp hành nhiệm vụ, cuỗm mất nửa cái đĩa tròn.
Vèo!
Bí pháp mà tà ma dùng để bỏ chạy cực kì cao minh, vì dù sao nó cũng là tác phẩm mà Chúa Tể quả cầu béo phát minh ra. Chỉ trong chớp mắt, nó đã biến mất tăm tích.
“Bạch Thánh, không bắt được nó sao?” Bia đá đạo hữu hỏi.
Nó cảm thấy Bạch Thánh hoàn toàn có thể bắt được tà ma kia, sao lại bỏ qua như vậy?
“Chỉ cần phần này là đủ để giải phẫu nghiên cứu rồi.” Bạch tiền bối lấy một chiếc hộp ngọc, vẫy tay một cái, cất hai cái chân sương mù kia vào.
Sau khi cất hộp ngọc, Bạch tiền bối mỉm cười thần bí: “Mặt khác, phải thả dây dài mới câu được cá lớn. Đừng chỉ nhìn lợi ích trước mắt. Chúng ta phải nhìn xa trông rộng vào.”
Phù văn trên bia đá lóe sáng. Tuy không hiểu nhưng nghe có vẻ rất lợi hại.
Bạch tiền bối bước tới, nhặt nửa chiếc đĩa tròn còn lại.
Đĩa tròn đã hoàn thành sứ mệnh lịch sử của mình, giờ đây, nó có được một chức năng hoàn toàn mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận