Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1446: Tam Lãng Là Đồ Mồm Qụa Đen

Chương 1446: Tam Lãng Là Đồ Mồm Qụa Đen
Tam Lãng suy tư chốc lát rồi nói: “Ta nhớ vận khí của Thư Hàng cũng cực tốt. Giống như Bạch tiền bối ấy, mỗi lần ra ngoài cùng hắn đều là cơ duyên và tai nạn đi đôi. Có điều…”
Dù sao thì hắn cũng là Tống *tất cả tai nạn ta bao hết, độ kiếp cũng không cần sợ, để đó cho ta * Thư Hàng.
Bắc Hà Tán Nhân cắt ngang lời Tam Lãng: “Tam Lãng, đừng nói nữa. Đề tài này buồn quá… Hơn nữa Tống Thư Hàng tiểu hữu đang ở ngay đằng sau đấy.”
Đương sự đang ở ngay sau lưng, nói không chừng sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào.
Nếu lại để Tam Lãng nói tiếp, nói không chừng Tam Lãng vừa nói vừa tìm đường chết luôn thể mất. Vẫn nên ngăn lại thì hơn.
Đông Phương Lục Tiên Tử suy tư: “Lại nói, lúc trong Thực Tiên yến, hình như ta cứ quên mất Tống Thư Hàng mãi. Hắn và Thần Kỳ Cư Sĩ tu luyện công pháp giống nhau à?”
“Ta tên là Zui_ri, cảm ơn.” Cư Sĩ thở dài, nói.
Bắc Hà Tán Nhân đột nhiên sững sờ, hắn mơ hồ nhớ được ghi chú trên di động của mình, là ‘Tối Việt Cư Sĩ’ mà nhỉ. Lẽ nào hắn ghi chú sai, là Tối Nhật Cư Sĩ ư?
“Các ngươi chú ý sai trọng điểm rồi.” Giao Bá Chân Quân dụi mắt nói, sau đó dùng công năng truyền âm quần thể tiếp lời: “Điều các ngươi nên chú ý hẳn là, Tống tiểu hữu đã tấn chức ngũ phẩm.”
Giao Bá Chân Quân vừa dứt lời, chung quanh nhất thời đều lặng ngắt như tờ.
Sau đó, đạo hữu nhóm Cửu Châu số 1 bắt đầu dùng ‘hình thức truyền âm nhóm tán phét.
“Bắc Hà, Thư Hàng tiểu hữu tu luyện được mấy tháng rồi?” Cuồng Đao Tam Lãng hỏi.
Bắc Hà Tán Nhân đáp: “Bốn tháng? Hoặc là lâu hơn nhỉ? Hẳn là Dược Sư biết rõ hơn, là hắn dẫn Tống Thư Hàng nhập môn mà.”
“Tính theo thời gian ở hiện thế là bốn tháng mấy ngày… Có điều, nghe nói Tống Thư Hàng nán lại một tháng trong một bí cảnh thời gian. Tính toán đâu ra đấy thì cũng chỉ có bốn tháng rưỡi đến năm tháng.” Dược Sư nói với vẻ bình tĩnh.
Các đạo hữu nhóm Cửu Châu số 1 lại lặng ngắt.
“Ta nhớ ra rồi, lúc trước ta liều mạng tu luyện cũng là vì lo lắng sắp bị Thư Hàng đuổi kịp.” Diệt Phượng Công Tử rốt cuộc cũng nhớ lại.
Sau đó, Diệt Phượng Công Tử thấy trong lòng nghèn nghẹn: “Không ngờ lo lắng của ta lại tới nhanh đến vậy, cảnh giới của ta bị bắt kịp rồi.”
Trước đây không lâu, hắn còn có thể duy trì uy nghiêm đại tiền bối của mình, có thể đưa CPU của mình cho Tống Thư Hàng luyện độ thuần thục của công pháp.
“Ta cũng nhớ tới một chuyện không hay ho gì cho lắm.” Thất Tu Thánh Quân ngẩng đầu nhìn ngân hà, chậm rãi nói: “Thì ra lúc chế tạo pháp khí, kẻ bị đâm tim không phải Tống Thư Hàng mà là ta và Lục Tu.”
Bên cạnh Thất Tu Thánh Quân, Lục Tu Tiên Tử rơi lệ đầy mặt, không biết nước mắt của cô chảy xuống là vì nhìn ‘ngân hà’ quá lâu, hay là bởi vì nhớ lại hồi ức đâm vào tim nên mới khóc nữa.
Hoặc là cả hai chẳng?
“Rõ ràng đã nói là cùng nhau làm tiểu trong suốt rồi, kết quả đột nhiên rời đội, lại còn khiến người khác chú ý như thế.” Thần Bí Cư Sĩ lẩm bẩm. Hắn nhớ đến cảnh tượng mình và Tống Thư Hàng ‘chỉ hận vì gặp nhau quá muộn’, lại nhìn thấy hiện trạng chói mắt bây giờ của Tống Thư Hàng, đột nhiên có loại ảo giác như bị người ta phản bội.
“Tám cái khác đi, cái khiến người ta vui vẻ ấy.” Cuồng Đao Tam Lãng nói.
“Cảm thấy mắt sắp nứt ra rồi, đã hoàn toàn không thấy gì nữa, cũng chỉ có Thất Tu tiền bối còn kiên trì được thôi đúng không?” Bắc Hà Tán Nhân hỏi.
Hoàng Sơn: “Ta cũng sắp đến cực hạn rồi.”
Thần Bí Cư Sĩ: “Ta vẫn còn có thể cầm cự thêm một lát.”
“Tổng kết lại thì phần lớn các đạo hữu đều không nhìn thấy gì rồi nhỉ?” Cuồng Đao Tam Lãng nói: “Hoàng Sơn tiền bối, tên nhóm của chúng ta có thể đổi được rồi đấy.”
Hoàng Sơn: “Ngươi muốn đổi thành gì?”
“Nhóm Cửu Châu cự hiệp, ý là ‘nhóm Cửu Châu cự hạt(*) ấy.” Cuồng Đao Tam Lãng giơ ngón cái lên: “Toàn bộ đạo hữu trong nhóm đều mù, cái tên này rất thỏa đáng. Cấp bậc trong nhóm cũng có thể đổi thành ‘mù ít, mù vừa, mù nặng, mù cực nặng, mù tịt’…”
(*hạt: mù)
Hoàng Sơn mệt tim quá, chỉ muốn về hưu ngay cho rồi.


Bên trong đạo bào mà Hoàng Sơn tiền bối phủ lên.
Toàn thân Tống Thư Hàng sương mù hóa cứng đờ, không hề nhúc nhích.
Không phải hắn không muốn nhúc nhích, mà là không nhúc nhích được.
Lúc dải ngân hà kia của Bạch tiền bối hiện ra, toàn thân Tống Thư Hàng như bị tăng thêm trọng lượng nghìn vạn cân vậy, thiếu chút nữa đã nằm bẹp dí.
“Xảy ra chuyện gì thế này?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Bởi vì ngươi lợi dụng BUG, phục chế lại ‘hình thức ngụy bất hủ’. Dù là bản cấp thấp thì trên bản chất vẫn là hình thức ngụy bất hủ. Ha ha ha.” Bạch tiền bối two đáp.
Tống Thư Hàng: “…”
Trong lúc nói chuyện, có một luồng ý chí quét qua người Tống Thư Hàng. Trong luồng ý chí này không có bất kỳ tình cảm gì, khiến người ta cảm thấy hệt như một trình tự lạnh băng hành động theo thiết lập đã đặt ra vậy.
Đúng lúc này, Bạch tiền bối two rút ra một thanh thần binh từ trong hư không: pháp khí tổ hợp tam thập tam thú ‘thánh kiếm Chung Yên’.
Trên thanh thánh kiếm này được in dấu thánh ấn của Tống Thư Hàng, là pháp khí bản mệnh thuộc về Tống Thư Hàng.
Nhưng sau khi được Bạch tiền bối two luyện chế, trên đó cũng có khí tức của hắn.
Luồng ý chí kia quét qua Tống Thư Hàng và thánh kiếm Chung Yên.
Một lát sau, luồng ý chí kia lặng lẽ thối lui.
Trọng lượng đè trên người Tống Thư Hàng cũng biến mất.
“Được cứu rồi, Bạch tiền bối, luồng ý chí vừa rồi là gì vậy?” Tống Thư Hàng hỏi.
Vì sao sau khi thánh kiếm Chung Yên xuất hiện, luồng ý chí kia lại lặng lẽ rút lui chứ?
“Quả nhiên ta đoán không sai, khà khà khà. Ta không thể nói cho ngươi biết tin tức về luồng ý chí kia được, có đôi khi biết càng nhiều thì sẽ chết càng nhanh đấy. Có điều ta có thể nói với ngươi một vài suy đoán của cá nhân ta. Pháp khí tổ hợp tam thập tam thú trong tay ngươi có quan vệ với luồng ý chí vừa rồi, vì vậy khi nó cảm ứng được pháp khí tổ hợp tam thập tam thú thì bèn rút lui.” Bạch tiền bối two nghiêm túc nói.
“Ta hiểu rồi.” Tống Thư Hàng nói.
Luồng ý chí vừa rồi kia hiển nhiên có quan hệ với Bạch tiền bối hiện thế. Bởi vì ý chí phủ xuống là do hắn phục chế hình thức ngụy bất hủ.
Nói cách khác, ngay cả pháp khí tổ hợp tam thập tam thú cũng có liên quan sâu xa với Bạch tiền bối ở hiện thế ư?
“Được rồi, giải trừ hình thức sương mù của ngươi đi. Hiệu quả từ loại bản cấp thấp này của ngươi đúng là quá nát.” Bạch tiền bối two nói.
Tống Thư Hàng: “Nó khác với bản gốc ở chỗ nào thế?”
“Ngoại trừ có thể miễn dịch với công kích vật lý ra, bản cấp thấp này cũng không có tác dụng nào khác.” Bạch tiền bối two nói.
“Có còn hơn không.” Tống Thư Hàng thở dài.
“Được rồi, kế tiếp chúng ta quay lại chủ đề chính, nói về chuyện bom thiên kiếp đi. Nói thật, ta là chúa tể Cửu U. Bình thường lẽ ra ta sẽ trực tiếp dọn sạch bom thiên kiếp, sau đó nói cho ngươi một tiếng, đó mới là phong cách làm việc của ta.” Bạch tiền bối two nói.
Tống Thư Hàng dở khóc dở cười: “Nhưng mấy thứ này không phải đồ của ta, ta không thể giao dịch với ngươi thay Bạch tiền bối được.”
“Ừm, đột nhiên ta nghĩ đến một việc.” Bạch tiền bối two nói.
Tống Thư Hàng: “Hả?”
“Nếu đã không phải là đồ của ngươi, ta còn thương lượng với ngươi làm quái gì nữa? Ta cứ dọn hết bom thiên kiếp, sau đó lại báo tin cho Bạch ở hiện thế không phải là được rồi à?” Bạch tiền bối two nói.
Tống Thư Hàng: “…”
“Cứ vậy đi, tạm biệt.” Bạch tiền bối two nói.
Tống Thư Hàng dở khóc dở cười: “Chờ chút đã, để ta nói trước một tiếng với Bạch tiền bối được không?”
Đồng thời, Tống Thư Hàng nhanh chóng liên hệ với Bạch tiền bối trong Điện Công Đức.
[Bạch tiền bối, ngươi tỉnh chưa thế? Có thể cho ta mượn một số bom thiên kiếp không?] Tống Thư Hàng nói nhanh.
[Được, nhớ lấy mấy loại có số lượng nhiều đấy nhé, loại có một cái duy nhất thì phải giữ lại để nghiên cứu.] Giọng nói non nớt của Bạch tiền bối hiện thế vang lên.
Tống Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp đó hắn phối hợp với Bạch tiền bối two Cửu U bắt đầu vận chuyển những bom thiên kiếp, bom nguyên tử cùng với một số vũ khí thiên kiếp mang đầy phong cách khoa học viễn tưởng mà Tống Thư Hàng chưa từng nhìn thấy bao giờ.


Trong Điện Công Đức.
Bạch tiền bối chừng hai tuổi đứng dậy, hắn ngẩng đầu nhìn về phía dải ngân hà kia.
“Rốt cuộc đây là thứ gì chứ?” Bạch tiền bối cau mày.
Chính hắn cũng không biết dải ngân hà này rốt cuộc là thứ gì.
“Mặc kệ là thứ gì, nói chung cứ thu nó lại rồi tính.” Bạch tiền bối nói, hắn nhấc chân chuẩn bị rời khỏi Điện Công Đức.
Nhưng bởi vì hình thể thu nhỏ lại đến trạng thái trẻ con, Bạch tiền bối không quen lắm nên bước hụt một chân.
Ầm!
Hắn ngã khỏi bậc thang Điện Công Đức, nện lên phần đất của thế giới hạch tâm ngay trước điện Công Đức.
Vừa ngã là ngã ra một cái hố vô cùng lớn luôn.
Bạch tiền bối: “…”
Một lát sau.
Bình Thổ Chú!
Bạch tiền bối vẫn duy trì tư thế ‘ngã sấp mặt trên đất’, hai tay đặt trong hố, cái hố bị nện ra nhanh chóng được lấp lại cứ như bị quay ngược thời gian vậy.
Lấp đất hoàn tất.
Bạch tiền bối ngáp một cái.
Sau đó, hắn cảm thấy buồn ngủ quá chừng.
Vì vậy hắn bèn nằm bò trên mặt đất vừa được Bình Thổ Chú khôi phục rồi ngủ thiếp đi.
*************
Trong nháy mắt khi Bạch tiền bối rơi vào trạng thái ngủ say, ngân hà trên vùng trời thế giới hạch tâm bắt đầu tiêu tán.
“Kết thúc rồi.” Thất Tu Thánh Quân nói với vẻ tiếc nuối.
Hắn cảm thấy mình còn có thể cầm cự thêm chút nữa.
Mấy vị Huyền Thánh khác trên Thực Tiên yến cũng cảm khái như Thất Tu Thánh Quân. Bọn họ hận mình không thể nhìn ‘ngân hà’ chằm chằm mãi cho đến khi tròng mắt nổ tung mới thôi.
Ầm ~~
Nói nổ là nổ ngay.
Ngân hà trên bầu trời nổ bùng lên.
Ngay sau đó, tất cả mọi người trong thế giới hạch tâm đều cảm thấy tâm thần chấn động dữ dội.
Ngay cả Huyền Thánh cũng không ngoại lệ.
Quy tiền bối cũng không cách nào may mắn tránh khỏi.
Ngân hà nổ tung, mọi người trong thế giới hạch tâm cũng theo đó mà ngã xuống đất tới tấp, bộ não căng ra, rơi vào trạng thái hôn mê.
Trước khi hôn mê, trong đầu Bắc Hà Tán Nhân chỉ có một ý niệm cuối cùng: “Cuồng Đao Tam Lãng là đồ mồm quạ đen.”
Ngân hà nổ tung rồi biến mất.
Cùng lúc đó, trong đầu tất cả tu sĩ trong thế giới hạch tâm đều bị xóa đi một ít ‘ký ức’ gần đây nhất.
Chủ yếu là ký ức liên quan đến ngân hà.
Đây là một cách tự bảo vệ mình của ngân hà.
Có điều, ký ức về pháp tắc thực thể hóa nhìn thấy từ ngân hà sẽ không biến mất.
Chỉ thuần túy quên mất phần lớn ký ức về việc ngân hà xuất hiện thôi. Chờ sau khi tất cả mọi người tỉnh lại sẽ ù ù cạc cạc phát hiện ra trong đầu mình đột nhiên có thêm rất nhiều những việc liên quan đến ‘pháp tắc’.


Lúc Tống Thư Hàng ra khỏi đạo bào của Hoàng Sơn tiền bối thì nhìn thấy các tiền bối nằm đầy đất.
Chỉ có bạch long tỷ tỷ vẫn vẫn còn tỉnh táo.
Cả Sở các chủ đang lặng lẽ thổi bong bóng trong suối nguồn sự sống nữa chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận