Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1132: Ý Nghĩa Của Trò Chơi Ngôn Ngữ Nằm Ở Đâu?

Chương 1132: Ý Nghĩa Của Trò Chơi Ngôn Ngữ Nằm Ở Đâu?
“Ngay cả nhà mình ở đâu mà Thông Nương cô còn quên được huống chi là một kết giới, không nhớ được cũng là chuyện thường. Yên tâm đi, không ai trách cô đâu.”
Thi lên tiếng an ủi.
Thông Nương khóc không ra nước mắt. Mặc dù không nhớ chính xác nhà mình ở đâu nhưng cô vẫn còn nhớ rõ khung cảnh lúc xuống núi sau khi hóa hình mà.
Khác với những yêu quái còn lại, lúc cô hóa hình không hề ngưng tụ yêu đan, cũng không có hiện tượng gió cuốn mây trôi sấm rền chớp giật gì hết. Chỉ là ngủ một đêm, sau khi tỉnh lại thì cô phát hiện mình đã biến thành một cô em tóc xanh, không phải là cọng hành nữa.
“Tu luyện nghìn năm không bằng người ta ngủ một giấc tỉnh dậy”, rất nhiều yêu tu phải tu luyện đến đại yêu ngũ phẩm mới có thể hóa hình đã khóc ngất trong nhà vệ sinh.
Cô nhớ rõ là sau khi hóa hình, bản thân đi từ trên đỉnh núi xuống, nhảy nhót vui vẻ đến một vùng núi rừng gần đó, bắt đầu cuộc sống mới. Suốt đường đi cô không hề gặp cửa kết giới nào hết.
“Cô không nhớ cửa kết giới này cũng rất bình thường.”
Tống Thư Hàng lên tiếng:
“Cửa kết giới này chỉ phòng bên người ngoài, không đề phòng người ở bên trong. Cô đi từ bên trong ra, nó sẽ không ngăn cản cô. Bây giờ mọi người đi từ bên ngoài vào nên đương nhiên nó sẽ khởi động rồi.”
Tống Thư Hàng nói.
“Đợi đã, nói vậy thân là chủ nhân của nơi này, hẳn là ta có thể tiến vào đúng không?”
Dứt lời, Thông Nương hớn hở chui ra khỏi túi thu nhỏ một tấc của Tống Thư Hàng, sau đó ra sức nhảy thẳng tới cửa kết giới kia.
Tống Thư Hàng không hề ngăn cản.
Bốp~~
Thông Nương đập mặt vào cửa kết giới, thân hình dần trượt từ trên kết giới vô hình xuống.
“Đau quá đau quá đau quá.”
Thông Nương vội ôm đầu kêu la thảm thiết, nước mắt lưng tròng.
“Đương nhiên là cô cũng không có quyền đi vào. Năm đó cô sinh sống trong khu rừng gần đây mười mấy năm, không hề trở về đỉnh núi này, thật ra cũng là do trong tiềm thức của cô biết rõ mình không về được.”
Tống Thư Hàng bình tĩnh giải thích.
“Fuck you, quả nhiên ngươi đã đọc lén ký ức của ta đúng không? Nếu không thì sao ngươi biết ta đã sống trong khu rừng gần đây mười mấy năm chứ?”
Thông Nương nổi giận đùng đùng, cô nhảy bật lên, hùng hổ đá mạnh vào đầu gối của Tống Thư Hàng.
Bốp!
Thông Nương lại trượt dọc xuống theo bắp chân của Tống Thư Hàng, trong mắt ngấn nước, cô ngồi xổm dưới đất xoa chân nhỏ của mình:
“Đau quá đau quá đau quá.”
Tống Thư Hàng đã đạt cảnh giới tứ phẩm, tu luyện đến mấy loại công pháp luyện thể, cường độ thân thể cực cao. Thông Nương đá một cước vào đầu gối hắn còn đau hơn cả đá vào tấm thép siêu hợp kim nữa.
“Ta không đọc lén ký ức của cô.”
Tống Thư Hàng trả lời với vẻ rất thản nhiên.
Hắn chỉ nhập mộng thể nghiệm cuộc đời của Thông Nương thôi.
“Ta không tin, nếu không đọc lén ký ức thì làm sao ngươi biết được chuyện của ta?”
Thông Nương phản bác.
Tống Thư Hàng bật cười:
“Cô đoán thử xem? Dù sao thì ta có thể thề là không đọc lén ký ức của cô.”
Thông Nương ngây người trầm tư suy nghĩ:
“Chẳng lẽ... là ta nói mớ tiết lộ chuyện của mình ư?”
Ở gần đó, Tô thị A Thập Lục bắt đầu tìm tòi manh mối trên cửa kết giới.
Thi tò mò hỏi:
“Cửa kết giới này lớn đến mức nào? Chúng ta có thể đi vòng qua không?”
“Nếu có thể đi vòng qua thì cửa kết giới này tồn tại còn ý nghĩa gì nữa.”
Tống Thư Hàng cười nói.
“Vậy đánh nát nó đi!”
Tiểu Thải vỗ cánh nói.
“Đây là kết giới do tu sĩ cấp bậc Trường Sinh Giả bố trí, chúng ta không phá vỡ nổi.”
Tống Thư Hàng nói.
Theo như hắn biết, Xích Tiêu Tử đạo trưởng đã thành công sáng tạo ra đạo của mình. Thậm chí trong tầng lớp Trường Sinh Giả, chiến lực của hắn cũng được xếp vào hàng cao cấp. Trong bí cảnh Điện Hàn Đông, gã khổng lồ nham thạch bị Tống Thư Hàng gài bẫy đến thế giới Cửu U cũng là một tồn tại cấp bậc Trường Sinh Giả, nhưng vẫn thua dưới tay Xích Tiêu Tử đạo trưởng.
“Tìm được manh mối rồi, ở đây có chữ viết, là chữ của thời đại viễn cổ.”
Tô thị A Thập Lục lên tiếng. Nãy giờ cô vẫn dùng ngón tay dò dẫm tìm tòi trên cửa kết giới, cuối cùng cũng tìm được manh mối.
“Là chữ gì thế?”
Thi hiếu kỳ hỏi.
“Ta không rành chữ viết viễn cổ... trước hết cứ sao chép chúng xuống đã.”
Tô thị A Thập Lục dùng tay trái tiếp tục dò dẫm trên cửa kết giới, còn tay phải thì lấy giấy và bút ra, sao chép lại những chữ viễn cổ vừa tìm được.
Sao khi chép lại hết chữ viết viễn cổ, A Thập Lục dùng điện thoại chụp một tấm ảnh, đang định đăng lên nhóm Cửu Châu số 1 xem thử có vị tiền bối nào biết nghĩa của mấy chữ này không thì mới phát hiện điện thoại đã mất sóng.
“Chịu thôi, giờ chúng ta xuống núi trước, đến chỗ nào có sóng rồi giải nghĩa mấy chữ viết này.”
Tô thị A Thập Lục đề nghị.
Nhưng ngay khi cô vừa dứt lời, đột nhiên... một hình vẽ ở chỗ xương sườn phía trên phần hông của Tống Thư Hàng bỗng sáng lên.
Ánh sáng xuyên thấu qua áo thun Tống Thư Hàng đang mặc chiếu ra ngoài.
“Ồ? Hình như là hình vẽ anh em hồ lô, ta đã xem hoạt hình bảy anh em hồ lô rồi.”
Thi nói.
Tiểu Thải:
“Còn là hình 3D nữa này!”
Tống Thư Hàng:
“...”
Oh Shit!!!
Đây là hệ thống học bá siêu cấp bản thử nghiệm mà Bạch Tôn Giả giao cho hắn. Vì không muốn bị người khác phát hiện ra hình xăm anh em hồ lô lập thể này nên hắn đã cố ý dán nó lên phía trên phần hông, dùng quần áo che lại. Không ngờ thứ này lại tự mang hiệu ứng ánh sáng, còn xuyên thấu qua quần áo bắn ra ngoài nữa chứ, đúng là trâu bò.
“Không ngờ Thư Hàng ngươi lại thích loại hình xăm đáng yêu này.”
A Thập Lục xoa cằm, nói với giọng rất nghiêm túc.
“Đừng hiểu lầm.”
Tống Thư Hàng xua tay giải thích:
“Đây là hệ thống học bá siêu cấp do Bạch Tôn Giả thiết kế ra, không biết sao lại tự khởi động. Chính vì cảm thấy cái hình này trẻ con quá nên ta mới dán nó bên hông, không ngờ thứ này còn có hiệu ứng ánh sáng nữa chứ.”
Lúc này, giọng nói máy móc không chút tình cảm của Bạch Tôn Giả lại vang lên trong đầu Tống Thư Hàng:
[Phát hiện ra chữ viết thời đại viễn cổ mà ký chủ không biết, khởi động hệ thống học bá siêu cấp. Học tập thành công sẽ được thưởng một điểm học bá.]
Tống Thư Hàng:
“...”
“Hệ thống học bá siêu cấp là cái gì?”
Thi tò mò hỏi.
“Là một loại hệ thống phụ trợ giúp người ta trở thành học bá.”
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời:
“Các ngươi chờ một lát, giờ ta phải chuyển sang chế độ học bá.”
Chừng ba hơi thở sau.
Ánh mắt Tống Thư Hàng lại sáng ngời như thường:
“Ok, ta biết mấy chữ viễn cổ này có nghĩa là gì rồi. Nghĩa của câu này là “Tiếp theo là một trò chơi ngôn ngữ rất thú vị, dùng nó để mở cửa kết giới, đồng ý tham gia hay không? Có/ Không.” Nếu như chọn “Có” thì sẽ chuyển đến giai đoạn chơi trò chơi ngôn ngữ, có muốn tham gia không?”
“Trò chơi ngôn ngữ? Là trò chơi dùng ngôn ngữ thời đại viễn cổ tạo thành ư? Ta học môn ngôn ngữ viễn cổ rất kém, tối đa chỉ biết một hai câu thôi.”
Tô thị A Thập Lục nhún vai nói:
“Ta thích dành thời gian luyện tập đao pháp hơn là học loại ngôn ngữ viễn cổ xoắn cả lưỡi kia.”
Bé Thi giơ tay nói:
“Ta mới học phát âm ba câu bằng ngôn ngữ thời đại viễn cổ mà đầu lưỡi đã uốn tê rần, rất khó chịu. Hơn nữa mỗi lần học ngôn ngữ thời đại viễn cổ, cứ có cảm giác nước miếng muốn văng ra ngoài ấy.”
“Ta chưa từng học ngôn ngữ thời đại viễn cổ, ta chỉ là một con tước yêu hoang dã nhỏ bé thôi.”
Tiểu Thải giơ cánh nói.
Thông Nương:
“Đừng nhìn ta, ta cũng chưa từng học qua.”
Tống Thư Hàng:
“Nhìn trời, ta cũng chỉ học được mười câu hơn nữa còn là Thiên Tự Văn, thế này thì làm sao mà chơi?”
Không ngờ Tống Thư Hàng học được mười câu Thiên Tự Văn lại là người có trình độ ngôn ngữ thời đại viễn cổ cao nhất trong đám.
Ngoài mười câu Thiên Tự Văn, hắn còn học được một ít chữ thời đại viễn cổ từ chỗ Nho gia, thế nhưng hắn chỉ biết viết chứ không biết đọc những chữ này.
“Hay cứ chơi thử đi, ta cảm thấy chủ nhân của cửa kết giới không có ác ý, cho dù không thông qua trò chơi cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng đâu.”
Tô thị A Thập Lục đề nghị.
Hơn nữa trong tay cô còn có một lá bài tẩy, nếu thật sự không qua được thì có thể dùng đến nó.
“Vậy quyết định nhé, chọn “Có”.”
Tống Thư Hàng nói.
Chữ “Có” này là hắn dùng ngôn ngữ viễn cổ đọc lên.
××××××××××××××××××××
Ba người một chim tước một cọng hành cảm giác trời đất quay cuồng.
Ngay sau đó bọn họ phát hiện mình xuất hiện trong một sa mạc rộng mênh mông.
Ngoài ba người một tước một hành ra, bên cạnh còn có thêm hai người khác.
Mỹ nhân rắn công đức mang theo vẻ mặt nghiêm túc đứng sau lưng Tống Thư Hàng. Khi tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt về phía cô, mỹ nhân rắn đột nhiên nghiêng đầu, xoay mặt sang hướng khác không thèm nhìn mọi người.
Ngoài mỹ nhân rắn ra còn có con rối mang mặt nạ ác quỷ, chỉ lạ là thân hình con rối vốn bị hư hại nghiêm trọng, bây giờ lại vẹn nguyên chẳng chút sức mẻ.
“Lẽ nào nơi này không phải hiện thực mà là một thế giới tinh thần ư?”
Tống Thư Hàng suy đoán.
Nhưng nếu là thế giới tinh thần thật, vậy con rối mang mặt nạ ác quỷ xuất hiện ở đây thì còn có thể hiểu được, dù sao thì cô cũng là vật có chủ. Nhưng mỹ nhân rắn công đức chui ra góp vui làm gì, cô là ánh sáng công đức kia mà.
Nhưng... bất kể là mỹ nhân rắn công đức hay là con rối mang mặt nạ ác quỷ đều có liên hệ với thời đại viễn cổ.
Chắc chắn hai người bọn họ rất thông thạo ngôn ngữ thời đại viễn cổ, có thể là hai sự trợ giúp cực lớn!
“Các ngươi biết ngôn ngữ viễn cổ đúng không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Mỹ nhân rắn công đức quay đầu lại nhìn Tống Thư Hàng, con ngươi chuyển động, nốt ruồi lệ chỗ khóe mắt tăng thêm phần quyến rũ cho cô.
Một lát sau, cô hé môi:
“A a a a~~”
Trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết của Tống Thư Hàng.
Tiếp đó mỹ nhân rắn công đức từ từ ngã xuống đất, giả chết. Có thể do nơi này là thế giới tinh thần vậy nên cô giả chết còn giống thật hơn, khóe miệng còn có vết máu chảy ra.
Tống Thư Hàng:
“...”
Không ngờ hắn lại ngu xuẩn đến mức ôm lòng kỳ vọng đối với mỹ nhân rắn công đức!
Sau khi thở dài bất lực, Tống Thư Hàng lại nhìn về phía con rối mang mặt nạ ác quỷ. Mỹ nhân rắn công đức không đáng tin nhưng chắc vẫn có thể dựa vào con rối mang mặt nạ ác quỷ chứ nhỉ?
Con rối nâng đôi mắt chớp lóe ánh sáng màu cam của mình nhìn lại Tống Thư Hàng.
“Mà này, quy tắc của trò chơi ngôn ngữ này là gì vậy?”
Thi tò mò hỏi.
[Quy tắc trò chơi rất đơn giản, tướng lĩnh hai bên giao chiến cùng sử dụng ngôn ngữ thời đại viễn cổ tiêu chuẩn tiến hành giao lưu đối thoại với nhau. Nếu nói sai hoặc là phát âm không chuẩn thì phải chịu công kích theo lượt, khi nào thanh máu cạn sạch thì trò chơi sẽ kết thúc.]
Một giọng nói vang vọng trong hư không, giảng giải quy tắc của trò chơi ngôn ngữ.
“Hai bên ư? Đối phương là ai?”
Tống Thư Hàng hiếu kỳ hỏi.
Còn một vấn đề nữa, trò chơi ngôn ngữ này có ý nghĩa đặc biệt gì không?
Theo Tống Thư Hàng thấy, Xích Tiêu Tử đạo trưởng không giống kiểu người thích làm chuyện vô bổ.
Dù là trồng Thông Nương, thu Lý Thiên Tố làm đệ tử hay dạy Hỏa Diễm Đao cho Tống Thư Hàng trong lúc nhập mộng, hình như mọi việc hắn làm đều có ý đồ riêng cả.
Nếu vậy, liệu có phải trò chơi ngôn ngữ nhìn cứ như một trò đùa này cũng ẩn chứa hàm ý đặc biệt nào hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận