Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2008: Rảnh Rỗi Quá Thì Ta Có Thể Cắt Mình Ra Chơi

Chương 2008: Rảnh Rỗi Quá Thì Ta Có Thể Cắt Mình Ra Chơi
Tống Thư Hàng lập tức nhìn về phía Bạch tiền bối đang mỉm cười.
Vận may của Bạch tiền bối là thiên hạ đệ nhất, ngay cả thánh sơn Gars ở Thú giới xa xôi cũng phải nể mặt Bạch tiền bối từ xa!
Lần này chân thân… một nửa chân thân của Bạch tiền bối chạy ra khỏi không gian thiên kiếp đúng là quá tốt!
“Bao giờ thì Bá Tống đạo hữu đến Thú giới để ta chuẩn bị chỗ ở cho?” Thanh Loan Tiên Tử hỏi bằng vẻ trông mong.
Trong mắt cô, Bá Tống đạo hữu chính là một báu vật thanh trừ tà năng Cửu U đó!
Tuy bây giờ Thú giới đã có đơn thuốc dược tề và phương án giảm lây nhiễm tà năng Cửu U của Bá Tống đạo hữu, nhưng người nhiễm bệnh quá đông, trong đó có một vài người bị nặng, chỉ dùng dược tề thì khó mà trừ tận gốc tà năng Cửu U trong thân thể được.
Cho nên nếu Bá Tống đạo hữu chịu đến Thú giới sớm thì đúng là một tin vui.
Cô có thể chuẩn bị cho Bá Tống đạo hữu một nơi ở thật rộng rãi để tiện cho người bệnh đến… ừm, quà tặng cũng phải chọn lựa kĩ càng. Cắn người miệng mềm, phải chuẩn bị lễ vật thật thích hợp thì Bá Tống đạo hữu mới mềm lòng mà ra tay chữa trị cho người bệnh được.
Tống Thư Hàng nói: “Ngày mai đi, ngày mai bọn ta sẽ đến Thú giới.”
Bây giờ đã muộn lắm rồi, mà hắn thì vừa cà khịa cả đám đại lão ở Nho gia, thể xác rệu rã, tinh thần bải hoải, phải nghỉ ngơi cho thật tốt mới được.
“Quyết định vậy nhé, ta đi chuẩn bị nơi ở cho Bá Tống đạo hữu đây.” Thanh Loan Tiên Tử hớn hở nói.
Sau khi hẹn thời gian xong, Thanh Loan Tiên Tử vui vẻ ngắt liên lạc.
Tống Thư Hàng cất đĩa kim loại tròn đi, cười bảo: “Bạch tiền bối, Thập Lục, ngày mai chúng ta sẽ lên đường.”
Lần này có Bạch tiền bối hỗ trợ, cùng vào bí địa truyền thừa thánh sơn Gars, hắn thấy thiên Thánh Viên Long Lực Thần Công cuối cùng đã nằm trong tầm tay rồi!
Sau khi lấy được truyền thừa, phối hợp với Trình Lâm tự dũ pháp của hắn, nhất định có thể nhanh chóng luyện lại được thân thể mới.
[Ha ha, sau khi tái tạo được nhục thân, ta sẽ không phải sợ thân thể bị đại lão đánh tan nữa! Thậm chí nếu rảnh rỗi ta còn có thể cắt thân thể ra chơi!]
Mọc lại tứ chi là năng lực không thể thiếu của mỗi tu chân giả đó.
“Ta thì sao cũng được.” Tô Thị A Thập Lục gật đầu nói.
“Ta cũng thế. Bây giờ đi luôn cũng được.” Bạch tiền bối nói.
Tống Thư Hàng gỡ đầu mình xuống, rũ hết lá rụng trên tóc rồi lắp lại: “Chúng ta nghỉ ngơi một đêm trước đã. Thật sự là thân thể của ta không chịu nổi, đặc biệt là trạng thái tinh thần, cần phải nghỉ ngơi một lát.”
“Được rồi, vậy thì nghỉ một đêm.” Bạch tiền bối gật đầu: “À, để ta cho các ngươi xem phát minh mới này.”
Dứt lời, Bạch tiền bối lấy một chiếc hộp kim loại hình lập phương ra.
“Đây là cái gì?” Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
“Dựa vào kí ức của phân thân, ta đã nghiên cứu ra vật này trong lúc rảnh rỗi, còn chưa đặt tên.” Nói xong, Bạch tiền bối vung tay ném ra.
Khối lập phương biến hình nhanh chóng hệt như transformer.
Chỉ trong nháy mắt, nó đã biến thành một ngôi biệt thự bằng sắt thép.
“Trừ trạng thái nhà ở, nó còn có hình thái thuyền tiên, hình thái robot chiến đấu và hình thái pháo linh lực nữa.” Bạch tiền bối giới thiệu: “Đêm nay nghỉ ngơi ở đây đi.”
Tống Thư Hàng xoa cằm… hình thái robot chiến đấu à?
Chẳng phải hình thái đó rất thích hợp cho hắn sử dụng sao? Nếu không có thân thể bằng gỗ, cái đầu của hắn vừa hay cần thân thể sắt thép do Bạch tiền bối chế tác ra còn gì?

Biệt thự sắt thép lơ lửng trên mặt hồ.
Tống Thư Hàng mỏi mệt từ sâu trong tinh thần, bèn tìm một gian phòng, vùi đầu xuống giường mà nhắm mắt lại.
[A, từ từ, mình quên xin Thanh Loan Tiên Tử một suất lên thánh sơn nữa rồi.] Trước khi ngủ, Tống Thư Hàng đột nhiên nhớ ra chuyện này.
Hắn gắng gượng mở to đôi mắt mệt rã, mở ghi chú của điện thoại, nhập một chuỗi kí tự: Sau khi ngủ dậy, xin thêm suất lên thánh sơn Gars cho A Thập Lục vậy.
Nhập xong, hắn đặt điện thoại sang bên cạnh, chưa kịp chờ khóa màn hình đã ngủ thiếp đi.
Bên ngoài biệt thự sắt thép.
Tạo Hóa Tiên Tử ngồi ở cửa biệt thự, hai chân ngâm trong nước, ngẩn người.
Mỹ nhân rắn công đức cưỡi cá voi công đức lượn vèo vèo trên mặt hồ.
Vũ Nhu Tử da đen cầm một sợi dây thừng, đầu kia dây thừng buộc vào đuôi cá voi công đức, chơi lướt sóng. Thân là một tâm ma hóa thân, cô nắm thẳng vào đuôi cá voi sẽ bị thương cho nên mới phải nối với một sợi thừng.
Vì nhất thời không tìm thấy ván lướt sóng, nên Xích Tiêu Kiếm tiền bối tạm thời thay thế.
Quy tiền bối bồng bềnh trên mặt hồ, bốn chân quẫy nước, vô cùng nhàn nhã.
Thông Nương… không ngờ Thông Nương lại đàng hoàng ngồi cạnh Bạch tiền bối để thỉnh giáo về vấn đề tu luyện!
Không biết Thông Nương hôm nay bị cái gì kích thích.
“Bạch long tỷ tỷ cũng ra chơi đi.” A Thập Lục gọi.
Bạch long tỷ tỷ vươn móng vuốt nhỏ gãi cằm, sau đó mỉm cười, bay vút lên không, phóng tới chỗ mỹ nhân rắn công đức.
A Thập Lục vươn vai một cái, đi vào trong biệt thự, không quấy rầy mọi người.
Cô tới phòng Tống Thư Hàng, nhẹ nhàng mở cửa đi vào.
Trong phòng, Tống Thư Hàng đã ngủ thiếp đi từ lâu.
Hôm nay tinh thần hắn tiêu hao quá lớn, đến phòng ngự cơ bản cũng không màng, thậm chí không phát giác được cô vào đây.
A Thập Lục lấy một tấm chăn trong túi càn khôn ra đắp cho hắn.
Khi đắp chăn, cô thấy màn hình điện thoại của Tống Thư Hàng còn sáng, bèn đưa tay lấy máy định tắt màn hình đi cho hắn.
Lúc cầm điện thoại lên, cô thấy nội dung trong ghi chú của hắn.
A Thập Lục mỉm cười ngọt ngào, nhẹ tay khóa màn hình điện thoại rồi đặt lại bên cạnh Tống Thư Hàng.
“Thư Hàng, ngủ ngon.” Cô hạ giọng nói khẽ rồi lại rón rén đi ra ngoài.
Tâm trạng đột nhiên sáng sủa hẳn ra.

Sau khi Tô Thị A Thập Lục rời phòng, một bóng hình hư ảo chui ra từ thân thể Tống Thư Hàng.
Đó là con linh quỷ chẳng hiểu sao có cảm giác tồn tại cực kì thấp của hắn.
Linh quỷ xinh xắn chui ra khỏi thân thể Tống Thư Hàng, hai tay túm một cái trong hư không như thể bắt được thứ gì.
Sau đó, nó bắt đầu gặm lấy gặm để, có vẻ hào hứng lắm.
Thứ nó đang ăn là trớ chú nguyền rủa. Sau khi trận pháp huyết tế của đại lão quả cầu béo kết thúc còn để lại nguyền rủa và di chứng trên người Tống Thư Hàng.
Bây giờ nguyền rủa ngon miệng này đang bị linh quỷ ôm lấy mà gặm.
Sau khi gặm nửa buổi trời, linh quỷ ợ một cái.
Tuy chỉ là nguyền rủa tiện tay hạ sau huyết tế, nhưng nguyền rủa của chúa tể Cửu U vẫn rất khổng lồ. Linh quỷ không thể ăn hết trong một lần, gặm mãi hồi lâu mới chỉ được một miếng nhỏ trên nó mà thôi.
Đối với linh quỷ mà nói, không còn gì hạnh phúc hơn thế.
Sau khi ăn no, linh quỷ trở lại trong thể nội của Tống Thư Hàng, tiêu hóa phần nguyền rủa vừa ăn được, tạo thành lực lượng của chính nó, đồng thời còn trả lại một phần linh lực cho kí chủ Tống Thư Hàng.

Tống Thư Hàng ngủ đến nửa đêm, trạng thái tinh thần đã khôi phục rất nhiều.
[Hình như mình còn việc gì đấy chưa làm thì phải.] Trong lúc ngủ mơ, dường như Tống Thư Hàng nhớ ra mình còn chuyện quan trọng chưa làm xong.
Trừ việc xin suất đi thánh sơn cho A Thập Lục, hắn còn việc gì khác nữa?
[À đúng rồi, mình phải vào thế giới Tà Liên xem trạng thái của Bạch tiền bối two thế nào.] Tống Thư Hàng đột nhiên nhớ ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận