Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1279: Tiên Tử Này Thật Xinh Đẹp, Ta Phải Đi Tới Trêu Ghẹo Một Chút Mới Được

Chương 1279: Tiên Tử Này Thật Xinh Đẹp, Ta Phải Đi Tới Trêu Ghẹo Một Chút Mới Được
“Tâm ma vô hình vô chất, biến hóa muôn hình vạn trạng, gần giống như tồn tại trên khái niệm tư duy. Hơn nữa nó còn có thể phóng đại nhược điểm trong nội tâm tu sĩ... Thế nên mọi mới mới cảm thấy khó đối phó như vậy. Nhưng nếu hình thái tâm ma bị thực thể hóa, bị cố định ở một mức độ nào đó thì sao?”
Bạch tiền bối two nói.
Tâm ma khó đối phó là vì nó biến hóa muôn hình vạn trạng lại vô hình vô chất, cho dù ngươi có một thân sức mạnh cũng không làm gì được nó.
Mà trong tâm ma kiếp, tâm ma thiên biến vạn hóa, có thể là một hòn đá, một cọng cỏ nhỏ, một người quen, một người xa lạ, một kẻ địch hoặc là động vật, yêu thú, thậm chí tâm ma còn có thể là một mảng bóng tối, một vầng trăng sáng hoặc một mặt trời.
Chỉ cần trong nội tâm tu sĩ có nhược điểm gì, tâm ma sẽ hóa thành bộ dáng đó. Tự biên tự biên tự diễn, phối hợp với tu sĩ hoàn thành một vở kịch cũng là sở trường của tâm ma.
Loại người ngốc nào đó có một loại năng lực đặc thù, bọn họ có thể kéo chỉ số thông minh của đối thủ xuống bằng mình, sau đó lại dùng kinh nghiệm phong phú đánh bại đối phương.
Tâm ma cũng có năng lực tương tự, nó sẽ kéo tu sĩ vào sân nhà do nó làm chủ rồi dùng kinh nghiệm phong phú giết chết tu sĩ.
Ngược lại, nếu tâm ma vô hình vô chất lại bị thực thể hóa ở một mức độ nào đó thì sẽ thế nào?
Cũng không cần chuyển tâm ma thực thể hóa đến hiện thế, chỉ cần tâm ma thiên biến vạn hóa bị cố định ở một hình thái nhất định là được rồi. Đến lúc đó chỉ cần các tu sĩ có ý chí kiên định thì ắt hẳn sẽ đánh bại được tâm ma, tỷ lệ độ tâm ma kiếp thành công cũng sẽ tăng vọt.
“Thực thể hóa? Cố định ở một hình thái nào đó ư?”
Tống Thư Hàng xoa cằm suy nghĩ.
“Ví dụ như âm thanh của tự nhiên đã cố định bối cảnh trong tâm ma kiếp thành buổi liveshow của Tạo Hóa Pháp Vương, lại cố định tâm ma thành Tạo Hóa Pháp Vương chẳng hạn.”
Bạch tiền bối two lại giải thích tiếp.
Tống Thư Hàng lập tức tưởng tượng ra cảnh đó, miệng không nhịn được bật cười:
“Phụt~~”
Cưỡng chế thay đổi tâm ma sao?
Vừa nghĩ đến chuyện tâm ma của những tu sĩ chịu sự ảnh hưởng của âm thanh tự nhiên đột nhiên chuyển hóa thành Tạo Hóa Pháp Vương hết đã cảm thấy thú vị rồi.
Giả sử một vị tu sĩ từng chịu tổn thương trong tình yêu, tâm ma kiếp nhắm vào nhược điểm này dệt ra huyễn cảnh hắn và người yêu đang hạnh phúc ngọt ngào bên nhau. Lúc hai người tình nồng ý mật thì...đột nhiên người yêu của hắn lại biến thành Tạo Hóa Pháp Vương. Sau đó bối cảnh cũng biến thành một buổi liveshow, Tạo Hóa Pháp Vương do người yêu biến thành bắt đầu cất cao giọng hát.
Má ơi, lúc đó đảm bảo tâm ma hay đại kiếp gì cũng tan thành mây khói, lập tức giãy giụa thoát khỏi tâm ma kiếp ngay.
“Hèn gì tu sĩ nào vừa thoát khỏi tâm ma kiếp cũng đều kêu to cứu mạng đầu hàng gì đó, giống như bị tiếng hát tra tấn rất lâu rồi vậy.”
Tống Thư Hàng chợt ngộ ra.
Hắn vừa nói xong, có một vị tu sĩ trẻ tuổi rơi vào tâm ma kiếp ở gần hắn bỗng miệng sùi bọt mép, giãy giụa ngồi dậy:
“Cứu ta với, một vạn Tạo Hóa Pháp Vương đang hát, mẹ ơi cứu ta~ sư phụ ơi cứu ta ~ ta không muốn nghe liveshow kiểu này. Không, sư phụ, sao ngài lại biến thành Tạo Hóa Pháp Vương rồi? Đừng mà~~ tất cả mọi người đều đang biến thành Tạo Hóa Pháp Vương là sao.”
Vị tu sĩ trẻ tuổi này vừa ngồi dậy đã thấy Tạo Hóa Pháp Vương đang gào thét trên sân khấu cùng với tám vị Tạo Hóa Pháp Vương ngồi trên phi hành khí bao quanh hồi trường.
“Ở đây cũng có Tạo Hóa Pháp Vương~ Tha cho ta đi, cứu ta với... Ta không muốn độ tâm ma kiếp.”
Vị tu sĩ trẻ tuổi này vừa hô xong, hai mắt đã trợn ngược, thân thể yếu ớt lại ngã xuống đất.
Tống Thư Hàng:
“...”
“Xem ra chúng ta đã đánh giá thấp uy lực của buổi liveshow rồi, một vạn Tạo Hóa Pháp Vương đồng thanh ca hát? Là liveshow vạn người ư?”
Bạch tiền bối two cười nói.
Tống Thư Hàng:
“Tâm ma này thật đáng sợ.”
Nhưng cũng phải công nhận loại âm thanh của tự nhiên này thật sự rất hiệu quả, lúc này lại có thêm mấy vị tu sĩ thoát khỏi tâm ma kiếp.
“Tạo Hóa tiền bối nổi rồi, nổi tiếng khắp chư thiên vạn giới luôn!”
Tống Thư Hàng nói chắc như bắp.
Mặc dù Tạo Hóa Pháp Vương không có năng lực trực tiếp phá tâm ma, nhưng tiếng hát của ngài ấy lại có thể giúp tu sĩ tăng tỷ lệ vượt qua tâm ma kiếp.
Tống Thư Hàng nói:
“Ta có linh cảm sắp tới đây đĩa nhạc của Tạo Hóa Pháp Vương sẽ bán rất chạy!”
“Đĩa nhạc ư? Thứ này không có tác dụng gì đâu. Âm thanh tự nhiên mà ngươi nghe thấy chỉ có tác dụng lớn nhất khi ngươi nghe hát live trực tiếp tại hiện trượng thế này, nếu nghe hát gián tiếp qua điện thoại hay livestream thì hầu như chẳng có tác dụng gì, lúc đó chỉ còn dư lại hiệu ứng âm thanh địa ngục cuồng bạo mà thôi. Chính là loại âm thanh mang theo sóng công kích khiến thân thể người nghe nhũn ra, yếu ớt vô lực, trong lòng nảy sinh cảm giác tuyệt vọng ấy.”
Bạch tiền bối two nói.
Lần trước lúc Tạo Hóa Pháp Vương Thông hát qua điện thoại cho Tống Thư Hàng nghe, ngay cả Bạch tiền bối two cũng không chú ý đến âm thanh tự nhiên ẩn giấu trong tiếng hát.
Loại âm thanh của tư nhiên này chỉ ngưng tụ tại hiện trường tổ chức liveshow của Tạo Hóa Pháp Vương.
“Ể? Nghe hát qua đĩa nhạc hay bản livestream trên điện thoại đều không có tác dụng gì ư? Thế lúc trước tại sao Vũ Nhu Tử lại có thể dựa vào tiếng hát của Tạo Hóa tiền bối để độ tâm ma kiếp?”
Tống Thư Hàng cảm thấy thật khó hiểu.
Hắn âm thầm quan sát Vũ Nhu Tử vẫn đang nhảy nhót hoan hô ở gần đó.
Quả nhiên... cô nương này rất khác người.
Sợ rằng ngay cả Bạch tiền bối two cũng đoán sai rồi. Có lẽ Vũ Nhu Tử không hề nghe thấy âm thanh tự nhiên ẩn giấu trong tiếng ca, cô ấy không bị gì chỉ đơn giản là vì cô ấy thưởng thức tiếng hát địa ngục của Tạo Hóa Pháp Vương mà thôi.
...
Sau khi hát Thất Sát Ca xong, Tạo Hóa Pháp Vương bèn nghỉ ngơi một chút.
“Bài hát tiếp theo là một ca khúc ta mới sáng tác gần đây. Ca khúc này mang phong cách hoàn toàn khác với những ca khúc trước kia của ta, mang tính chất là ‘khúc hát ru trước khi ngủ’. Đây là một bài rất êm dịu, hy vọng mọi người sẽ thích.”
Tạo Hóa Pháp Vương giới thiệu với giọng điệu ôn hòa.
What? Ca khúc thuộc thể loại êm dịu? Hơn nữa con mang tính chất một khúc hát ru trước khi ngủ á?
“Ọe~ Ọe~ ta dám cam đoan... khúc hát ru của Tạo Hóa đạo hữu sẽ mang đến hiệu quả cực khủng cho mà xem.”
Cổ Hồ Quan Chân Quân ở sau lưng thều thào.
Hắn là Chân Quân lục phẩm nên mới chống cự được đến giờ.
Cổ Hồ Quan Chân Quân là tu sĩ lục phẩm trẻ tuổi nhất trong nhóm Cửu Châu số 1. Hắn, Bắc Hà Chân Quân, Cuồng Đao Tam Lãng và Tô thị A Thất là đạo hữu đồng lứa, hắn là người tấn thăng lục phẩm sớm nhất trong số những đạo hữu cùng thế hệ.
“Gâu~~ khúc hát ru bạo lực~ gâu~ ngươi không muốn ngủ cũng phải ngủ~”
Đậu Đậu chổng bốn chân lên trời, thân thể không ngừng co giật.
Tống Thư Hàng kinh ngạc nhìn Đậu Đậu:
“Ơ? Đậu Đậu, thật không ngờ nha, ngươi vẫn chưa bất tỉnh à?”
“Gâu~~ nãy giờ ta đã bất tỉnh hai lần rồi.”
Vừa dứt lời, Đậu Đậu đã ngoẹo đầu ngất đi tiếp.
Tống Thư Hàng:
“Có muốn ta chuyển ngươi đi không?”
Nhưng Đậu Đậu không thể đáp lại nữa rồi.
“À đúng rồi, Quy tiền bối, có cần ta đưa ngài rời khỏi đây không?”
Tống Thư Hàng chợt nhớ đến rùa biển, vội lên tiếng hỏi.
Nhưng lần này rùa biển không trả lời hắn.
Quy tiên bối đã rút đầu vào mai rùa nằm im bất động, ngay cả thở cũng không dám thở, giống như bị dọa sợ rồi vậy.
Tống Thư Hàng lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Tiếng hát của Tạo Hóa tiền bối khủng bố đến vậy sao?
Lúc này trên sân khấu, Tạo Hóa Pháp Vương lùi về phía sau mấy bước, vô số điểm sáng lại bao phủ thân hình hắn.
Sau khi điểm sáng tản đi, quần áo trên người đã biến thành một bộ cổ trang, Tạo Hóa Pháp Vương lập tức biến thành một nam nhân dịu dàng ấm áp.
“Sau đây xin tặng cho mọi người một ca khúc có tên là “Tiếp xúc ấm áp”.”
Tạo Hóa Pháp Vương lên tiếng, giọng nói rất ôn hòa dịu dàng .
Nói thật là khi Tạo Hóa Pháp Vương nói chuyện bằng giọng dịu dàng thế này nghe tê cả người ấy chứ.
Tiếng nhạc đệm vang lên lần nữa.
Nhạc đệm lần này là tiếng đàn dương cầm du dương, khiến người nghe cảm thấy tâm thần tĩnh lặng.
“Thời gian vội vã trôi qua, rốt cuộc trong ánh mắt ta đang phản chiếu thứ gì? Dưới ánh trăng, ngón tay dịu dàng khẽ chạm vào khuôn mặt ta...”
Tạo Hóa Pháp Vương hạ thấp giọng, chậm rãi cất tiếng hát.
Lần này không có sóng âm công kích, không có âm thanh địa ngục.
Khi những tu sĩ còn sống sót nghe thấy tiếng hát ngày càng dịu dàng, ngày càng trầm thấp của Tạo Hóa Pháp Vương, bên tai bỗng sinh ra một loại ảo giác âm thanh.
Dường như bọn họ nghe thấy một giọng hát du dương từ chân trời xa xôi vọng về, truyền vào trong tai bọn họ.
Thanh âm kia giống như thanh âm của tự nhiên, à không, đây chính là thanh âm của tự nhiên.
Chỉ là thanh âm này rất mông lung, nghe không quá chân thật.
“Giọng hát này không phải của Tạo Hóa.”
Cổ Hồ Quan Chân Quân bất giác thốt lên.
“Tạo Hóa tiền bối không thể nào phát ra một giọng hát như thế này.”
Giang Tử Yên mới tỉnh lại lần nữa cũng đưa ra nhận xét.
Thông Huyền đại sư lắc đầu lia lịa, đây nhất định là Tạo Hóa Pháp Vương rởm.
Trên sân khấu, Tạo Hóa Pháp Vương đang đắm chìm trong những cảm xúc tuyệt diệu. Đây là lần đầu tiên hắn hát một bài êm dịu như nước thế này, không ngờ lại hát hay như vậy.
Cùng lúc đó, tám Tạo Hóa Pháp Vương trên phi hành khí cũng mở miệng, dùng giọng điệu dịu dàng đồng thanh ngân nga ca khúc “tiếp xúc ấm áp” này.
Chín Tạo Hóa Pháp Vương cùng cất giọng hát.
Tất cả mọi người đều đắm chìm trong tiếng ca êm dịu, hay nói đúng hơn là tất cả mọi người đều đang đi tìm tiếng từng ‘sợi’ âm thanh tự nhiên cất giấu trong tiếng ca, muốn bắt lấy nó.
Lúc này Tống Thư Hàng đột nhiên ngáp một cái, cơn buồn ngủ xông lên đầu.
Khác với những đạo hữu khác, hắn có thể cảm ứng được sợi âm thanh tự nhiên một cách trực quan nhất. Lần này trong âm thanh tự nhiên như mang theo tác dụng thôi miên mạnh mẽ.
Chỉ mấy hơi thở sau, Tống Thư Hàng không chống cự nổi nữa, đặt mông ngồi xuống ghế, nghiêng đầu qua một bên ngủ ngon lành.
Người rơi và tình trạng giống như hắn còn có Vũ Nhu Tử.
Cô cố sức dụi mắt, chống cự lại cơn buồn ngủ. Thân là fan hâm mộ hàng đúng nghĩa đầu cũng là fan hâm mộ đúng nghĩa duy nhất của Tạo Hóa Pháp Vương, cô muốn dùng ý chí của mình để chống cự lại cơn buồn ngủ, ít nhất cũng phải chống đến khi Tạo Hoa tiền bối hát hết ca khúc “chạm nhau ấm áp” này.
Nhưng khi nghe được một nửa, Vũ Nhu Tử thật sự không chịu nổi nữa.
Con quỷ buồn ngủ quá ghê gớm, ngay cả ý chí mạnh mẽ của cô cũng không chống đỡ nổi. Mặc dù cô đã cố sức dụi mắt, nước mắt cũng chảy xuống không ngừng nhưng lại chẳng có tác dụng gì cả.
Vì vậy cô từ bỏ chống cự, lùi về sau một bước, ngồi xuống vị trí của mình.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô quay đầu nhìn về phía Tống Thư Hàng.
Ơ? Tống tiền bối cũng ngủ rồi ư?
Trừ cô và Tống tiền bối, hình như những người khác đều không chịu ảnh hưởng gì cả.
Vũ Nhu Tử lại ngáp một cái, sau đó đưa tay tìm tòi trong túi thu nhỏ một tấc rồi lấy ra một cái mền.
Cô cầm mền đắp lên người mình, đầu tựa vào lưng ghế ngủ say sưa.
××××××××××
Tống Thư Hàng ngủ rất say.
Ý thức của hắn đang bay lên, bay lên, bay lên...
Cũng không biết ý thức bay được bao lâu, đột nhiên cảnh tượng xung quanh hắn bỗng thay đổi.
Hắn phát hiện mình đáp xuống cạnh một hồ nhỏ, tiên vụ lượn lờ bên bờ hồ.
Thân thể Tống Thư Hàng tự động đi đến bờ hồ một cách mất khống chế.
Đi chưa được mấy bước bỗng thấy có một vị mỹ nhân đang ngồi bên bờ hồ, từ góc độ này chỉ có thể thấy được mặt bên của mỹ nhân.
Lúc này mỹ nhân đang dùng một tay chống má, thế nên chỉ có thể nhìn thấy non nửa khuôn mặt.
“Ái chà, tiên tử này thật xinh đẹp, ta phải đi tới trêu ghẹo một chút mới được.”
Lúc này, Tống Thư Hàng phát hiện bản thân mở miệng lên tiếng.
Thế nhưng...
Cái quái gì thế này? Sao lại là một giọng nữ chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận