Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1982: Bệnh của ta không nhẹ

Chương 1982: Bệnh của ta không nhẹ
Thiên Đế trầm mặc hồi lâu.
Bởi vì không biết phải trả lời Tống Thư Hàng như thế nào… Nếu như nhân vật ‘Hình Thiên’ này có thật thì chắc chắn hắn phải bò theo cáp quang đến tẩn Tống Thư Hàng ra bã.
Cái gì gọi là mắt ngực? Người ta là lấy đầu ngực làm mắt! Hoàn toàn khác với mắt ngực đấy nhé.
Xích Tiêu Kiếm tâm ma treo trên lưng Tô thị A Thập Lục lên tiếng:
“Thư Hàng à, khi ngươi nói ra câu Hình Thiên mắt ngực thì có cân nhắc tới chuyện tại sao Thiên Đế lại hỏi ngươi có biết ‘câu chuyện về Hình Thiên’ không?”
Bởi vì bây giờ Tống Thư Hàng không có eo, nó không thể treo ở sau thắt lưng Tống Thư Hàng nên tạm thời phải đổi địa bàn.
Xích Tiêu Kiếm tiếp tục nhắc nhở:
“Nói không chừng cô ấy có một đồng bọn hoặc thuộc hạ có tên Hình Thiên hoặc là có mắt ngực. Có thể sống từ viễn cổ tới bây giờ, ngươi dùng ngón chân cũng có thể đoán ra thực lực của đối phương… Đúng rồi, bây giờ ngươi không có ngón chân.”
Tống Thư Hàng: “…”
Ta dùng đầu để suy nghĩ chứ đâu có dùng ngón chân.
Sau đó, hắn dè dặt nhìn sang Thiên Đế.
“Ta không có đồng bọn nào tên là ‘Hình Thiên’ cả.”
Thiên Đế vô cùng quyết đoán, trả lời ngay lập tức.
Cho dù có thật thì cô của bây giờ tuyệt đối không muốn lôi đồng bọn đáng thương của mình ra để mất mặt đâu nhé.
“Tóm lại, nếu như người trung gian như ngươi có thể giúp ta và Nho gia hoàn thành giao dịch thì ta sẽ thưởng cho ngươi một cơ thể tạm thời loại xịn, giúp ngươi thực hiện các hoạt động thường ngày.”
Thiên Đế khoanh tay, liếc Tống Thư Hàng một cái, đột nhiên nói:
“Cảm giác được người ta ôm trong lòng tuyệt lắm đúng không? Bây giờ ngươi thật sự muốn có một nhục thân có thể cử động chứ?”
Tống Thư Hàng: “…”
Nói thật, cảm giác này đúng là tuyệt thật.
Nhưng sắp hắn muốn đi tới thánh sơn ở thú tu giới lấy ‘Thánh Viên Long Lực Thần Công’ tổng cương truyền thừa thiên, bắt buộc phải có một cơ thể hỗ trợ. Không thể cứ để Tô thị A Thập Lục ôm lấy đầu của hắn chạy đến thánh sơn tham gia thí luyện được.
Tô thị A Thập Lục suy nghĩ một chút rồi dò hỏi:
“Vậy nhục thân tạm thời thì liên quan gì đến Hình Thiên chứ?”
“Trong tay ta có cơ thể đặc biệt của một mộc yêu, nó đã mất đầu trong một trận chiến, sau đó không mọc lại được đầu nữa.”
Thiên Đế thong thả nói.
Vốn dĩ chỉ cần không mất rễ, cho dù thân thể có bị chặt hết thì yêu loại như thực vật cũng có thể sống lại được… Giống như Thông Nương vậy, búp hành, thân hành của cô ấy đều khô héo mấy lần rồi, còn bị ngắt hết lần này đến lần khác nhưng bây giờ vẫn sống nhăn răng đấy thôi.
Mộc yêu mất đầu rồi không thể mọc lại được nữa thì Thiên Đế mới gặp đúng một lần.
“Quan trọng hơn là sau khi mất đầu xong thì nó còn mất luôn cả năng lực tư duy, như biến lại thành một loài thực vật bình thường vậy. Trạng thái này của nó vốn rất hợp để luyện chế con rối nhưng ta thấy không nỡ nên vẫn cứ trồng nó.”
Thiên Đế nói tiếp:
“Cách đây không lâu, khi ta đến bảo khố lấy bảo vật thì phát hiện ra nó có chút biến hóa, đầu ngực làm mắt, rốn làm miệng, thậm chí còn có thể tiếp nhận một số mệnh lệnh đơn giản, đồng thời tính dẫn truyền năng lượng trong cơ thể của nó cũng khá tốt.”
“Đây chẳng phải Hình Thiên đại lão sao!”
Tống Thư Hàng không nhịn được nói.
“Chỉ là một thụ yêu thông thường thôi.”
Thiên Đế khẳng định:
“Hơn nữa trạng thái của nó lại rất thích hợp với ngươi. Chỉ cần đặt đầu của ngươi lên cơ thể thể của nó thì hai bên có thể bổ sung cho nhau.”
Một bên chỉ có thân thể, không có khả năng tư duy.
Một bên có đầu, có năng lực tư duy nhưng lại không có khả năng hoạt động.
Đúng là tuyệt phối.
“Vậy… ta sẽ thử liên lạc với các vị ‘gia trưởng’ của Nho gia giúp cô xem sao.”
Tống Thư Hàng nói.
“Được… đợi các ngươi bàn bạc ổn thỏa thì ta sẽ qua đó giao dịch.”
Thiên Đế nói xong thì lùi về sau một bước.
Một cánh cửa không gian hiện lên ở phía sau, bao phủ lấy cơ thể của cô.


Thiên Đế lùi vào trong một không gian nhỏ độc lập.
Không gian này lơ lửng trong kẽ hở không gian, không có tọa độ cố định.
Sau khi cô vào trong đó, nụ cười trên gương mặt tắt dần.
Trong không gian này có đủ các loại pháp khí, bảo vật kỳ dị.
Trong đó có một cái cây hình người không đầu, được trồng trong một thảm cây. Thực vật hình người ra cành mọc lá, còn kết thành một loại quả màu tím to bằng nắm đấm.
“Người ta đều nói những sinh vật có trí khôn cuối cùng đều sẽ mắc phải căn bệnh nghiêm trọng nhất, đó chính là ‘hy vọng’, nhất là khi đặt ‘hy vọng’ này lên người kẻ khác, khi đó thì bệnh đã nguy kịch rồi.”
Thiên Đế ngồi xuống bên cạnh thảm cây, đôi chân thon dài bắt chéo, hơi ngửa người ra sau, nhìn cái cây hình người không đầu kia:
“Bệnh của ta cũng không nhẹ rồi.”
Hy vọng đúng là một thứ đáng sợ.
Nó sẽ điều khiển sinh vật có trí khôn đi làm một số chuyện vượt quá tưởng tượng.
“Mấu chốt đánh vỡ số mệnh.”
Cô nhìn xuyên qua không gian để quan sát Tống Thư Hàng, khựng lại trong chốc lát, sau đó ánh mắt của cô xuyên qua Tống Thư Hàng, nhìn Vũ Nhu Tử da đen, cuối cùng gật đầu một cái.
Chính là cô ấy.
Vũ Nhu Tử da đen, hoặc nên nói Vũ Nhu Tử bản thể chính là mấu chốt để cô phá vỡ vận mệnh.
Đây chính là kết quả cô tính ra sau khi sử dụng đủ loại phương thức tính toán phức tạp và các số liệu khổng lồ.
Toán học vẫn luôn là sở trường mà Thiên Đế tâm đắc nhất.
Tuy rằng từ những chuyện xảy ra lúc trước, cô cứ cảm thấy Tống Thư Hàng mới là mấu chốt để cô phá vỡ thế cục, nhưng rõ ràng là Bá Tống chỉ mang đến một tác dụng quá bộ mà thôi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như muốn mượn Vũ Nhu Tử để phá vỡ số mệnh của mình thì Bá Tống lại là một mấu chốt khác.
Theo như kết quả lấy được qua nhiều lần tính toán của Thiên Đế, muốn mượn sức mạnh của Vũ Nhu Tử thì cần có hai ‘điểm mấu chốt’, một là cha của cô ấy – Linh Điệp Tôn Giả, điểm còn lại chính là Bá Tống.
Tóm lại Bá Tống là một khâu không thể lướt qua được.
Ánh mắt của cô xuyên thấu không gian, tiếp tục theo dõi Tống Thư Hàng và Vũ Nhu Tử da đen.
Nhờ sự giúp đỡ của Tô thị A Thập Lục, lúc này Tống Thư Hàng đang gọi điện cho Hằng Hỏa Chân Quân, mời hắn đến Tâm Ma động một chuyến để thương lượng các hạng mục giao dịch.
“Tống tiền bối, ngươi cất kỹ tờ giấy này đi.”
Vũ Nhu Tử da đen đưa tờ giấy của ‘ m Ảnh Lãnh Chúa’ cho Tống Thư Hàng.
Tờ giấy này cứ xem một lần là lại đâm thịt một lần.
Tống Thư Hàng thở dài, mở thế giới hạch tâm ra rồi cất nó vào trong đó.
“Đúng rồi Tống tiền bối, bây giờ ngươi có còn thi triển được ‘Dưỡng Đao thuật’ nữa không?”
Vũ Nhu Tử da đen đột nhiên chợt nảy ra suy nghĩ.
Tống Thư Hàng dở khóc dở cười:
“Chắc chắn là không thi triển được, ta chỉ còn lại mỗi một cái đầu thôi, không thể bảo ta dùng lưỡi để thi triển ‘Dưỡng Đao thuật’ chứ?”
“Ta cảm thấy Xích Tiêu Kiếm tiền bối sẽ không để ý chuyện này đâu.”
Vũ Nhu Tử da đen mỉm cười nói.
“Không, ta để ý chứ.”
Xích Tiêu Kiếm tâm ma nói, nó không muốn bị Tống Thư Hàng liếm cho dính đầy nước bọt đâu.
Vũ Nhu Tử da đen sững sờ:
“Ta còn tưởng rằng Xích Tiêu Kiếm tiền bối không để ý, bởi vì ta cũng không để ý.”
Dứt lời, cô duỗi cánh tay mang theo hương thơm của mình ra, đưa tới trước mặt Tống Thư Hàng:
“Tống tiền bối, ngươi có muốn thử dùng lưỡi để thi triển ‘Dưỡng Đao thuật’ không?”
Mắt phải của Tống Thư Hàng giật liên tục.
Tuy rằng Vũ Nhu Tử da đen ưu nhã hào phóng, dịu dàng lịch sự… nhưng quả nhiên cô ấy vẫn là tâm ma.
Bạn cần đăng nhập để bình luận