Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3059: Nghiệp hỏa đạo nhân và lưới công đức

Chương 3059: Nghiệp hỏa đạo nhân và lưới công đức
Ngay từ lần đầu nhìn thấy Bá Chiếm bí pháp ấn ký số 2 mà cự lão màu đen tạo ra, Tống Thư Hàng còn lo lắng đại lão quả cầu béo có thể bị mưu chiếm mất một bộ phận quyền hạn Thiên Đạo hay không…
Bởi vì biểu hiện hỏng bét ở giai đoạn cuối của đại lão Thiên Đạo quả cầu béo thật sự khiến người ta không cách nào yên tâm được.
Nhưng sau khi nhìn thấy cự lão màu đen đau khổ chờ đợi trong bóng tối vạn năm, Tống Thư Hàng biết ngay cự lão màu đen vĩnh viễn không đợi được thời khắc Bá Chiếm bí pháp có hiệu lực!
E rằng Bá Chiếm bí pháp ấn ký số 2 trên người đại lão quả cầu béo kia đã bị Thánh Nhân Nho Gia lấy đi.
[Việc này cũng nằm trong tính toán của Thánh Nhân Nho Gia ư?]
Lại nói… khi nhập mộng vào quá khứ của Tạo Hóa Tiên Tử, Tống Thư Hàng đã từng bị Thánh Nhân Nho Gia bắt được.
Lúc ấy, Tống Thư Hàng trong trạng thái nhập mộng đã đưa ra một lựa chọn, hắn thử truyền nhắc nhở “đừng đi tranh đoạt Thiên Đạo” cho Thánh Nhân Nho Gia.
Nhắc nhở được truyền đi thành công, nhưng kết cục một trận chiến giữa Thánh Nhân Nho Gia và đại lão quả cầu béo vẫn như cũ.
[Nếu như Thánh Nhân Nho Gia thật sự nuốt mất Bá Chiếm bí pháp ấn ký số 2 trên người đại lão quả cầu béo… Lại hồi tưởng việc Đạo Tử tiền bối kế thừa Thiên Đạo đời 8.5 như nước chảy thành sông, không chút trở ngại… Giữa hai bên, có dính dáng gì không?]
Chẳng hạn như, Thánh Nhân Nho Gia lợi dụng hiệu quả của Bá Chiếm bí pháp ấn ký số 2, lưu lại bên trong Nho Điển, trải sẵn đường cho Đạo Tử đi thông đến “Thiên Đạo đời 8.5”?
Đương nhiên, trước mắt đây chỉ là suy đoán tưởng tượng của Tống Thư Hàng.
Rốt cuộc Thánh Nhân Nho Gia có tính toán lợi hại như vậy hay không vẫn là một ẩn số.

Trong thị giác tương tự với nhập mộng, bóng tối vẫn không lui đi.
“Mười vạn năm, thất bại rồi, thất bại rồi, thất bại rồi…” Đau khổ chờ đợi mười vạn năm, cự lão màu đen suýt chút nữa đã hóa thành hòn vọng phu.
Rốt cuộc, sau mười vạn năm không ngủ không nghỉ, cự lão màu đen rốt cuộc từ bỏ.
Mặc dù không biết khâu vào xảy ra vấn đề, nhưng nó đã lờ mờ đoán ra, kế hoạch của mình lại thất bại mà chẳng hiểu ra sao.
Bởi vì không có khả năng trận chiến tranh đoạt Thiên Đạo kia sẽ kéo dài ròng rã mười vạn năm!
Thiên Đạo có thể có một kỳ quá độ “vô chủ”, nhưng kỳ quá độ này tuyệt đối không có khả năng dài dằng dặc như thế.
“Đám người kia đều có độc ư?” Trong lòng cự lão màu đen khổ sở, lại nói không nên lời.
Tên đẹp mã hố nó hai lần trước, chí ít còn biết đối phương hố nó thế nào, quá trình ra sao nó đều rõ cả.
Nhưng tên Thánh Nhân Nho Gia và quả cầu lần này rốt cuộc hố nó như thế nào, là khâu nào xảy ra vấn đề, cự lão màu đen hoàn toàn không biết gì cả.
Nếu biết quá trình, nó còn có thể cải tiến Bá Chiếm bí pháp, trải nền cho thành công lần sau.
Nhưng không biết được quá trình, nó còn cải tiến bí pháp thế nào được?
“Lần sau là luân chuyển Thiên Đạo đời thứ chín. Tuyệt đối không cho phép thất bại.” Giọng cự lão màu đen càng ngày càng nhỏ, cuối cùng lại rơi vào trạng thái ngủ say dài dằng dặc.
Sau khi rơi vào trạng thái ngủ say, vài loại “thuật thức pháp thuật” trong cơ thể nó bắt đầu vận chuyển.
Đây là đang tích góp từng tí năng lượng cho Bá Chiếm bí pháp.
Quá trình này cực kỳ dài dòng, cần thời gian ngàn vạn năm.
Tống Thư Hàng thoáng quan sát quá trình này một lần, cũng ghi nhớ lại, trở về dự định giao cho các vị tiền bối đại lão đáng tin nghiên cứu kỹ càng.
[Cũng đến lúc rồi.] Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Cuộc chiến tranh đoạt Thiên Đạo đời thứ chín còn chưa mở ra.
Lần thức tỉnh tiếp theo của cự lão màu đen còn cần một chút thời gian.
Cho nên Tống Thư Hàng tính toán, bản thân sắp rời khỏi thị giác của cự lão màu đen.
Nói thật… nếu có thể, hắn có muốn xem tình trạng “tranh đoạt Thiên Đạo đời thứ chín”, đó chính là tình huống xảy ra trong tương lai.
Roẹt ~
Ý thức của Tống Thư Hàng bắt đầu lặng lẽ tróc ra khỏi “hình thức thị giác của cự lão màu đen”.
Toàn bộ quá trình đều nhẹ nhàng im ắng, không gây ra bất kỳ phản ứng nhỏ nào cho cự lão màu đen.
“Lần sau, lúc cự lão màu đen thức tỉnh lần nữa, chính là khâu quyết chiến tranh đoạt Thiên Đạo đời thứ chín, hoặc là khâu Thiên Đạo đời thứ chín phi thăng nhỉ?” Tống Thư Hàng mở mắt, nhẹ giọng nói.
Mà Thiên Đạo đời thứ chín, hắn và Bạch tiền bối nhất định phải bắt vào tay.
Dù không cách nào làm được việc “hai cá thể khác biệt đồng thời chứng đạo”, ít nhất cũng phải để một người chứng đạo bất hủ trước rồi từ từ tính sau.
“Nói cách khác, tại khâu chứng đạo “Thiên Đạo đời thứ chín”, ta và Bạch tiền bối rất có thể sẽ gặp phải cự lão màu đen thức tỉnh, nói không chừng tên này còn đang âm thầm chà Bá Chiếm bí pháp phía sau màn, cưỡng ép tống cho bọn ta một bí pháp.”
Đây cũng không phải việc Tống Thư Hàng muốn.
Cho nên, nhất định phải lật bàn của cự lão màu đen, lại đập nát bàn của nó mới được.
“Hấp thu á bất hủ hóa nơi xương sọ và da mặt đã hoàn thành rồi? Dùng trạng thái tương tự nhập mộng lại cũng có tác dụng tăng tốc độ tiêu hóa á bất hủ hóa ư?” Tống Thư Hàng nghi hoặc, bấm tay tính thời gian một chút.
Sau khi tính xong, hắn mới phát hiện từ lúc mình bắt đầu tiến vào hình thức “tương tự nhập mộng” đến khi mở mắt ra, thế mà đã qua một tháng trời.
Nhập mộng trong dĩ vãng, thời gian mười vạn năm cũng chỉ cần một giấc chiêm bao mà thôi.
Lần này có thể là phiên bản thấp hơn, một lần đã tiêu hao một tháng thời gian… cũng may nơi này là bí cảnh thời gian Thiên Đạo.
“Nếu đã tiêu hóa xong, vậy nhanh chóng hội hợp với Bạch tiền bối, thừa dịp mặt trời màu đen còn trong phong ấn, cố gắng hết sức nhổ lông dê mấy lần, hoàn thành trạng thái “á bất hủ hóa” toàn thân của ta.” Tống Thư Hàng nắm chặt thời gian, chuẩn bị đứng dậy đi gặp Bạch tiền bối.
Mặt khác, tin tức liên quan tới cự lão màu đen nấp phía sau màn cũng nên báo cho các vị tiền bối.
Nghiên cứu Bá Chiếm bí pháp cũng phải đưa vào lịch trình.
Bá Tống tiên sinh, hôm nay cũng bề bộn nhiều việc.
Ầm ~~
Ngay lúc Tống Thư Hàng đứng dậy, toàn bộ bí cảnh thời gian Thiên Đạo đột nhiên chấn động dữ dội, đất rung núi chuyển.
Tống Thư Hàng: “? ? ?”
Không đến mức đó chứ, ta chỉ đứng dậy thôi, vậy mà khiến toàn bộ không gian bí cảnh chấn động ư? Ta có nặng vậy sao?
“Không phải do ngươi, là bí cảnh thời gian bị lực lượng bên ngoài quấy phá.” Cọng tóc ngố của Sở các chủ trả lời.
Cho dù là “da mặt á bất hủ” cũng không ngăn được gương mặt Tống Thư Hàng truyền tin ra ngoài.
“Ai dám công kích không gian bí cảnh do Thiên Đạo chế tạo? Không muốn sống à?” Tống Thư Hàng lập tức liên hệ Đạo Tử tiền bối.

Một bên khác.
Trong thế giới chiều không gian Thiên Đạo bao trùm trên Chư Thiên Vạn Giới.
Đạo Tử cau mày.
Trước mặt hắn vẫn là nghiên cứu ngược hướng virus hủy diệt hằng tinh.
Đạo Tử vẫn luôn dành thời gian nghiên cứu phương án nghịch chuyển virus hủy diệt hằng tinh.
Dường như thực nghiệm lần này có chút đầu mối, nhưng ở khâu cuối cùng, virus hủy diệt hằng tinh được nghịch chuyển thành công, bắt đầu tiêu hủy.
Nhưng không ngờ rằng hình thức ban đầu của virus hủy diệt hằng tinh bị tiêu hủy lại đột nhiên nổ tung.
Uy lực vụ nổ đủ để phá hủy một hằng tinh.
Việc này có khác gì trực tiếp dẫn nổ đâu?

Cùng lúc đó.
Lúc virus hủy diệt hằng tinh nghịch chuyển trong tay Đạo Tử nổ tung, trong Chư Thiên Vạn Giới, có một bóng dáng bị nghiệp hỏa quấn thân lòng có cảm giác, chen ra khỏi khe nứt không gian.
Nghiệp hỏa hừng hực che đậy khí tức của hắn.
Ánh mắt hắn nhìn về một nơi trên chín tầng trời.
Ngay sau đó.
Hắn đi tới không gian bí cảnh thời gian mà Đạo Tử tự tay chế tạo.
Nhấc tay, nhẹ nhàng ra quyền.
Một quyền này cũng không dùng lực, nếu không một quyền này của nghiệp hỏa đạo nhân hạ xuống, bí cảnh thời gian có thể sẽ bị đánh nổ.
Hắn chỉ dùng quyền để gõ cửa, khiến Thiên Đạo hiện tại có thể nhận ra hắn đến.
Dù sao, bí cảnh thời gian này là sản phẩm Thiên Đạo chế tác. Hắn gõ cửa bên ngoài bí cảnh thì hẳn sẽ dẫn tới chú ý của Thiên Đạo mới đúng.
Đạo Tử không lập tức hiện thân, ngược lại là Tống Thư Hàng, eo buộc Xích Tiêu kiếm và Cửu Tu Phượng Hoàng Đao, bước ra khỏi bí cảnh thời gian xuất hiện trước mặt nghiệp hỏa đạo nhân.
“Là ngươi?” Tống Thư Hàng nhìn đạo nhân như than cốc kia.
Nếu như không đoán sai, người bị nghiệp hỏa đốt ra một tầng xác ngoài đen như than cốc này hẳn là nguyên Thiên Đạo đời thứ sáu, Công Đức Đạo Nhân?
Vù ~~
Tống Thư Hàng vừa dứt lời, Cửu Tu Phượng Hoàng Đao bên eo hắn lập tức ra khỏi vỏ trước một bước, một đao chém tới chỗ nghiệp hỏa than cốc đạo nhân!
Năm đó, chính vì đối phương mới khiến “chữ số” của Cửu Tu Phượng Hoàng Đao lùi về con số không, tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu!
“Kèn kẹt…” Miệng nghiệp hỏa đạo nhân phát ra tiếng khô khốc, vừa nghe âm thanh này bèn cảm thấy như cuống họng bị hong khô.
Đồng thời, hắn duỗi tay nhẹ nhàng chặn lại.
Keng ~
Cửu Tu Phượng Hoàng Đao trực tiếp chém mở nghiệp hỏa, một đao chém trên cánh tay đối phương.
Lớp than cốc bên ngoài cánh tay nghiệp hỏa đạo nhân bị chém ra một chút, lộ ra da thịt bên trong. So với lớp than cốc bên ngoài, da thịt này có vẻ đặc biệt nõn nà.
Nghiệp hỏa đạo nhân cũng không phản kháng, vẩy nhẹ một cái, hất Cửu Tu Phượng Hoàng Đao sang một bên.
Nghiệp hỏa bao bọc thân thể khôi phục lại lần nữa, chẳng mấy chốc lớp than cốc bên ngoài bị chém ra kia lại bị đốt ra lớp xác mới.
Hiển nhiên, lớp than cốc trên người là do nghiệp hỏa đạo nhân cố ý đốt ra đắp lên người.
“Bạch…” Nghiệp hỏa đạo nhân nhìn về phía Tống Thư Hàng, lại nghiêng đầu tìm kiếm.
Nhưng không tìm được bóng dáng của “Bạch”.
Vì thế, hắn cúi đầu, dường như đang rơi vào trầm tư.
Sau khi không nhìn thấy “Bạch”, ánh sáng đỏ trong hốc mắt hắn ngày càng đậm, dường như ý thức sắp rơi vào trạng thái điên cuồng lần nữa.
Tống Thư Hàng: “! ! !”
Trạng thái này, nếu dùng một câu để hình dung thì chính là: Khộng xong, ta không nhìn thấy “Bạch”, sắp chết rồi?
“Tiền bối, ngươi vẫn ổn chứ?” Tống Thư Hàng cẩn thận hỏi.
Đồng thời, hắn lập tức liên hệ với Đạo Tử tiền bối.
Trước mắt cũng chỉ có Đạo Tử là có thể miễn cưỡng trấn áp nghiệp hỏa đạo nhân.
“Két, không… ổn.” Nghiệp hỏa đạo nhân gian nan nói.
Xem ra, dường như ý thức của hắn lại mơ hồ, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào trạng thái mất khống chế.
“Ta dẫn ngươi đi gặp Bạch tiền bối nhé?” Tống Thư Hàng hỏi dò.
Nói không chừng sau khi nhìn thấy Bạch tiền bối, trạng thái của nghiệp hỏa đạo nhân có thể khôi phục lại?
“Không…” Nghiệp hỏa đạo nhân kháng cự.
Trong mắt hắn, ánh sáng đỏ càng ngày càng nồng đậm.
“Công đức?” Hắn ngẩng đầu, ánh mắt đỏ ngầu nhìn Tống Thư Hàng.
“A, đúng, lực lượng công đức!” Tống Thư Hàng bừng tỉnh đại ngộ, lần gặp mặt trước, cũng là lực lượng công đức trấn áp, giúp nghiệp hỏa đạo nhân khôi phục một chút trạng thái.
Thế là, Tống Thư Hàng chuyển động ý niệm, triệu hoán mỹ nhân rắn công đức hiện thân.
Lực lượng công đức khổng lồ, nồng đậm, tinh khiết lấp lánh trên người Tống Thư Hàng.
Nghiệp hỏa trên người nghiệp hỏa đạo nhân chịu áp bách từ lực lượng công đức, nó tựa như một nàng dâu oan ức, bị cưỡng ép bài xích.
“Két…” Nghiệp hỏa đạo nhân phát ra tiếng kêu trầm thấp, thân hình không tự chủ lùi về sau mấy bước.
“Tiền bối đừng lùi, để ta dùng lực lượng công đức bao phủ ngươi.” Tống Thư Hàng nhắc nhở.
“Đừng…” Nghiệp hỏa đạo nhân cố gắng nặn ra một câu.
Tống Thư Hàng trưng ra vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: “? ? ?”
Sau khi nghiệp hỏa đạo nhân lùi về sau mấy bước thì nhìn về phía Tống Thư Hàng, nói: “Công đức, bất hủ, ngụy bất hủ, bất hủ non.”
Trên người Tống Thư Hàng có lực lượng công đức khổng lồ, có kim đan cá voi mập tính chất bất hủ, có thân thể ngụy bất hủ, có da mặt á bất hủ.
Thật là một người đàn ông phức tạp.
Nghiệp hỏa đạo nhân nhìn Tống Thư Hàng, ánh sáng đỏ trong mắt không ngừng lóe lên.
Cũng không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Lúc này, Tống Thư Hàng thật sự hy vọng có thể chuyển kỹ năng “bị đọc mặt” của mình cho đối phương, không thu phí bản quyền.
“Đừng có, nghiên cứu, virus.” Cuối cùng nghiệp hỏa đạo nhân như dùng hết sức lực toàn thân, nặn ra mấy từ như vậy.
Sau khi nói xong, hắn xoay người không ngừng chạy như điên về phương xa.
Tựa như lúc trước, khi hắn vọt ra khỏi “bất hủ chi mộ” của mình, trạng thái điên cuồng, hai mắt đỏ ngầu, khóe miệng còn hiện ý cười quỷ dị.
[Đừng có nghiên cứu virus? Virus hủy diệt hằng tinh ư? Ta không có nghiên cứu mà.] Tống Thư Hàng nghi hoặc nói.
Có điều, có thể các tiền bối khác đang nghiên cứu thứ này.
Đạo Tử tiền bối, Bạch tiền bối two, ba mắt và cha Cẩu Đản, vân vân có thể sẽ nghiên cứu quá trình nghịch chuyển virus.
Hiện tại nhìn từ nhắc nhớ của nghiệp hỏa đạo nhân, nghiên cứu virus hủy diệt hằng tinh sẽ tiềm ẩn nguy cơ gì ư?
“Đạo Tử tiền bối?” Tống Thư Hàng hô lên.
“Ta đã nghe thấy.” Giọng Đạo Tử vang lên.
“Sẽ có tai họa ngầm ư?” Tống Thư Hàng hỏi. Hắn có chút bận tâm, dáng vẻ hôm nay của nghiệp hỏa đạo nhân có thể có liên quan đến việc tiếp xúc với virus hủy diệt hằng tinh hay không? Nhìn từ tình tiết “bất hủ đạo nhân dựng lại Chư Thiên Vạn Giới” hắn đã quan sát lúc trước, bất hủ đạo nhân đã từng hợp tác với đại lão mặt trời màu đen nghiên cứu virus hủy diệt hằng tinh này.
“Lát nữa ta mở quyền hạn Thiên Đạo, cẩn thận giám định lại một lần, xem xem có thứ gì âm thầm táy máy tay chân hay không. Chỉ là… nếu như không nghiên cứu, vậy làm sao giải quyết đám virus hủy diệt hằng tinh này đây?” Đạo Tử xoa mạnh huyệt thái dương.
“Đúng rồi, chuyện liên quan tới đại lão mặt trời màu đen, ta còn phát hiện một nội tình khác.” Tống Thư Hàng dùng tính năng truyền âm, miêu tả lại một lần về tồn tại của một “cự lão màu đen” khác đang nấp phía sau màn cho Đạo Tử tiền bối.
Trong thế giới chiều không gian Thiên Đạo, ngón tay xoa huyệt thái dương của Đạo Tử càng dùng sức mạnh hơn.
Sọ não đau nhức, chỉ mỗi mặt trời màu đen đã không dễ giải quyết rồi, phía sau màn lại còn một “cự lão màu đen”.
Đừng để ta nắm được cơ hội, nếu không ta nhất định sẽ đào tận gốc các ngươi, rải cả tro cốt của các ngươi!
“Việc này, ta sẽ tìm mấy vị chúa tể nói chuyện.” Đạo Tử trả lời.
Ý chí của hắn rời khỏi bên cạnh Tống Thư Hàng, chuyển tới chỗ ba mắt và cha Cẩu Đản sát vách.
“Chúng ta cũng đi thôi, lại đi nhổ lông dê bất hủ một phen.” Tống Thư Hàng nắm lấy Cửu Tu Phượng Hoàng Đao còn đang tức giận trong hư không.
Ngay lúc Tống Thư Hàng định mở cánh cửa không gian, cách đó không xa, có một bóng dáng vượt không mà đến, là đại lão cái gì cũng có thể bán đã lâu không gặp!
Lúc này, đại lão đang dùng vẻ mặt phức tạp nhìn Tống Thư Hàng từ nơi xa.
“Hi, cái gì cũng có thể bán tiền bối ~” Tống Thư Hàng nhiệt tình chào hỏi.
Đại lão cái gì cũng có thể bán không đáp lại nhiệt tình của Bá Tống.
Hắn hơi chùng chân xuống, bày ra tư thế “lấy đà xuất phát”.
Ngay sau đó, thân hình hắn như điện, hóa thành gió táp, điên cuồng lao về phía Bá Tống.
Một phần ngàn giây sau, hắn sượt qua người Tống Thư Hàng.
Đồng thời, dường như hắn nhét thứ gì đó trên người Tống Thư Hàng… cuối cùng, trưng ra vẻ mặt ghét bỏ chạy đi xa.
Tống Thư Hàng có vẻ rất nghi hoặc: “? ? ?”
Hắn cúi đầu nhìn về phía ngực mình.
Tại nơi đó, có một hạt giống ngưng tụ từ lực lượng công đức tinh khiết, mang theo từng tia khí tức bất hủ, đang dán trên ngực hắn.
Thông qua hạt giống này, Tống Thư Hàng có thể lờ mờ cảm ứng được “lưới công đức” trải rộng khắp Chư Thiên Vạn Giới kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận