Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 213: Bộ đồ phi hành gia và sự hiểu lầm của Bạch tiền bối.

Chương 213: Bộ đồ phi hành gia và sự hiểu lầm của Bạch tiền bối.
“Quả Quả, lát ta và Bạch tiền bối ra ngoài một chuyến. Ngươi ngoan ngoãn trông nhà, đợi ta và Bạch tiền bối về rồi sẽ đưa ngươi đi viện, được không?”
Tống Thư Hàng nhét hết bánh mì vào miệng rồi hỏi.
Nếu như là buổi học lái máy bay bình thường thì mang Quả Quả đi cũng không sao. Nhưng học lái máy bay cùng Bạch tiền bối thì Tống Thư Hàng không muốn người không liên quan bị vạ lây.
Tiểu hòa thượng vỗ ngực, nói với giọng tự tin:
“Được thôi, việc trông nhà đối với ta quá đơn giản.”
Tống Thư Hàng gật đầu, đưa mắt nhìn qua Đậu Đậu đang ngồi trước máy tính đọc tin tức, lòng cũng an tâm hơn.
...
...
Sau khi dùng xong bữa sáng, Tống Thư Hàng rèn luyện như mọi ngày, sau khi luyện xong mấy lần kim cương căn bản quyền pháp thì nửa tiếng đã qua.
Bấy giờ, tiếng chuông cửa vang lên.
“Thuộc hạ của Hoàng Sơn tiền bối đến hả?”
Tống Thư Hàng mở cửa, thì thấy một cô nàng nước ngoài tóc vàng, mắt xanh đang dứng phía ngoài.
Cô nàng tóc vàng nhìn Tống Thư Hàng, rồi lại nhìn tập tài liệu trong tay mình để đối chiếu, rồi mới ngẩng đầu lên, nở nụ cười chuyên nghiệp:
“Chào cậu, có phải là cậu Tống Thư Hàng không?”
Từ nào từ nấy đều trôi chảy, rõ ràng, dạo này, trình độ tiếng Trung của người nước ngoài đều tốt thế này sao? Thế những những con dân Trung Quốc không biết khi nào thì thả lưỡi, khi nào thì uốn lưỡi phải làm sao cho phải?
“Tôi đây.”
Tống Thư Hàng đáp.
“Chào cậu, tôi là Caselli của trung tâm huấn luyện hàng không dân dụng Giang Thủy. Tôi nhận được lời nhờ vả của ông Hoàng Văn Trung, đưa hai vị tới trung tâm huấn luyện hàng không để học lý thuyết phi công và trải qua cuộc huấn luyện lái máy bay.”
Caselli mỉm cười, rồi búng tay một cái.
Hai người đàn ông mặc vest đứng sau lưng cô giơ một chiếc thùng lớn.
“Đây là bộ đồ của phi hành gia mà cậu Thư Hàng đã yêu cầu, đi kèm với bộ thiết bị cung cấp oxy, xin hãy kiểm tra và nhận lấy.”
Ánh mắt của Caselli ngập tràn vẻ tò mò —— cô thực chẳng hiểu nổi, học lái máy bay thì cần đồ phi hành làm gì? Đâu có phải lái tàu vũ trụ đâu, mặc cái bộ đồ lùng bùng ấy lên người rồi, có thể lái thoải mái được sao?
Nhưng khách hàng là thượng đế, nhất là những khách hàng có quyền thế, cô không ngốc tới độ phản bác lại ý kiến của khách hàng —— cái vị đại gia Hoàng Văn Trung kia, đã mua gọn cả cái trung tâm huấn luyện phi hành của các cô. Mục đích chỉ là để phục vụ cho người thanh niên thoạt trông như là một sinh viên bình thường, và một vị khác tên Tống Bạch.
“Còn nữa, ngài Tống Bạch có đang ở cùng cậu không?”
Caselli hỏi.
“Hắn ở đằng sau, cô muốn vào ngồi chút không?”
Tống Thư Hàng vừa nói, vừa mở cái thùng lớn kia để nhìn bộ đồ phi hành gia cồng kềnh ở bên trong.
Thoạt trông đã thấy rối rắm rối —— cái bộ đồ phi hành trong mấy bộ phim khoa học viễn tưởng, cái kiểu mà bấm nút một cái là thành đồ nịt bó quanh người, bao giờ mới sản xuất được đây?
Caselli vẫn nở nụ cười:
“Trung tâm huấn luyện của chúng tôi cách đây khá xa, thời gian của chúng ta có chút eo hẹp. Vậy nên, tôi đề nghị rằng sẽ dẫn hai vị tới trung tâm ngay bây giờ, được không? Sau đó, chúng ta sẽ dùng một tiếng để điểm qua một vài lý thuyết cơ bản, rồi sẽ đưa hai vị lên máy bay để làm quen với một vài thao tác. Trung tâm huấn luyện của chúng tôi có đủ dạng máy bay, hai vị có thể chọn loại mình thích để học.”
“Rất nhiều loại máy bay sao? Tuyệt lắm.”
Hai mắt Tống Thư Hàng sáng rỡ, lúc đến đó, có lẽ cậu nên chọn một chiếc trực thẳng loại nhỏ để học nhỉ? Như thế sẽ không lo chuyện Bạch tiền bối lái thẳng máy bay vào vũ trụ nữa.
“Nếu cậu cảm thấy hài lòng thì không thể tuyệt hơn được nữa. Tiếp theo, đây là giấy khám sức khỏe và bằng lái máy bay của hai người, mong cậu cất kỹ.”
Caselli đưa giấy khá sức khỏe và bằng lái qua.
Tống Thư Hàng đón lấy bốn tờ giấy chứng nhận, cảm thấy trong lòng rối bời.
Máy bay còn chưa đụng tới mà đã lấy được bằng rồi... Cái cảm giác này, đúng là sung sướng, lại vừa có chút ngại ngùng, lại có phần mừng rỡ, mà lại có chút áy náy.
Caselli bình tĩnh hỏi:
“Tống Bạch tiên sinh đâu? Chúng ta có thể lên đường bất cứ lúc nào.”
“Để tôi gọi hắn xuống.”
Tống Thư Hàng cầm bốn tờ giấy chứng nhận, rồi xoay người, vẫy vẫy tay về phía tầng ba.
Một lát sau, Bạch tiền bối bình tĩnh bước xuống từ trên lầu.
Dù vẻ mặt của tiền bối vô cùng bình tĩnh, nhưng nét vui vẻ nơi đáy mắt lại chẳng thể giấu nổi.
So với ô tô, có vẻ như tiền bối còn có hứng thú với máy bay hơn; lúc học lái ô tô, hắn không hề hưng phấn như thế.
...
...
“Mời hai vị lên xe.”
Caselli lái một chiếc xe bán tải qua.
Hai người đàn ông mặc vest khiêng bộ đồ phí hành gia của Tống Thư Hàng đặt ra sau xe.
Tống Thư Hàng ra ghế sau của xe ngồi, rồi duỗi lưng thư giãn.
Bạch tiền bối lên sau, nhưng trước lúc lên, hắn nhìn liếc qua bộ đồ phi hành gia, sau đó vẻ mặt như sực tỉnh.
Bạch tiền bối nghĩ thầm:
“Đây chẳng phải là đồ phi hành gia sao, chẳng lẽ Tống Thư Hàng tiểu hữu muốn vào vũ trụ chơi à?”
Nói thế nào nhỉ...
Từ cái lần lái xe vượt tốc độ lần trước, khiến cho phanh bị đứt, vô lăng bị bẻ gãy, giờ Bạch tiền bối đang cố gắng sửa chữa những sai lầm trước đây.
Vậy nên, khi lần này có cơ hội học lái máy bay, lòng hắn liền hạ quyết tâm —— nhất định phải ngoan ngoãn học lý thuyết lái máy bay, sau đó thì học được cách lái máy bay.
Lần này, hắn nhất định sẽ không khắc trận pháp gì lên máy bay nữa. Trong lúc bay, hắn sẽ cố kìm cái khao khát dỡ từng bộ phận của máy bay xuống.
Tóm lại, hắn nhất định sẽ không làm Tống Thư Hàng vướng vào rắc rối!
Cùng lắm thì, đợi đến khi học lái xong, hắn tự mua một chiếc máy bay, sau đó khắc đủ có thứ trận pháp, phù văn để có thể bay lượn tự do trên không.
Ấy chính là cái quyết tâm mà Bạch tiền bối đã tự nói với mình suốt mấy ngày nay.
Dựa vào tu vi của Bạch tiền bối, chỉ cần quyết tâm làm gì, thì vẫn có thể kiểm soát và kìm nén những thú vui của bản thân.
Nhưng khi hắn nhìn thấy bộ đồ phi hành gia kia, Bạch tiền bối lại chớp chớp mắt —— Thư Hàng muốn bay vào vũ trụ để chơi hả?
...
...
Sau khi Bạch tiền bối lên xe, Caselli khởi động chiếc bán tải, lái về trung tâm huấn luyện hàng không dân dụng Giang Thủy.
Trên đường đi, Tống Thư Hàng ngồi ngay ngắn trong xe, thầm sử dụng chân ngã minh tưởng kinh để khiến bản thân đạt tới trạng thái tốt nhất. Bên cạnh đó, hắn cũng đeo phong hồn băng châu để tâm trí luôn tỉnh táo.
Hắn muốn điều chỉnh sẵn mọi thứ, để sẵn sàng cho bất kỳ tình huống nào —— để lỡ có gì thì đừng nói là việc lao khỏi trái đất, dù Bạch tiền bối có lái máy bay đáp thẳng xuống mặt trăng thì hắn cũng sẽ không ngạc nhiên.
Bấy giờ, Bạch tiền bối thử hỏi:
“Thư Hàng, phía sau xe là đồ phi hành gia đúng không? Ngươi muốn dùng à?”
“Ha ha ha, đúng thế.”
Tống Thư Hàng gắng giữ nụ cười.
“Bộ đồ đó ta nhờ Hoàng Sơn tiền bối chuẩn bị giúp —— bởi hồi bé, ta rất hâm mộ những phi hành gia. Lần này đi học lái máy bay, không hiểu sao ta lại nhớ đến chuyện này. Vậy nên mới nhờ Hoàng Sơn tiền bối chuẩn bị một bộ cho thỏa ước nguyện!”
Tống Thư Hàng đành phải nói dối như vậy —— dù sao thì với cái tính cách hiền lành của hắn, chẳng thể nói thẳng cái lý do khiến người ta đau đớn rằng”
Bạch tiền bối, ta sợ ngươi lái máy bay thẳng vào vũ trụ, nên ta mới chuẩn bị bộ đồ phi hành ấy để phòng trừ!”
“Ồ.”
Bạch tiền bối thầm gật đầu... Ra từ hồi bé, Thư Hàng tiểu hữu đã thích du hành vũ trụ. Cũng phải, trái đất rộng lớn đã đủ thần bí, huống chi là nơi mênh mang vô hạn như vũ trụ, thứ ấy càng khiến con người tò mò và dậy lên khao khát tìm hiểu.
“Thư Hàng tiểu hữu thích vũ trụ không?”
Bạch tiền bối hỏi.
“Chuyện này, nếu phải nói thì đương nhiên là thích rồi.”
Tống Thư Hàng nghĩ một chốc rồi đáp. Hắn luôn thấy hứng thú trước vũ trụ thần bí, hố đen, thiên thạch, sao chổi rồi mặt trăng.
“Nếu có cơ hội, ngươi có muốn đi vào vũ trụ để chơi không?”
Bạch tiền bối hỏi dò, trong lòng hắn cũng có chút rục rịch!
Tống Thư Hàng sửng sốt —— chết rồi, lời này có gì đó không ổn!
Sao lại hỏi như thể ta muốn vào vũ trụ chơi lắm? Không được, phải khéo léo nói cho Bạch tiền bối biết rằng”
hiện tại ta chưa muốn vào vũ trụ chơi”.
Tống Thư Hàng ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:
“Để sau đi, nếu có cơ hội, và vũ trụ xem cũng tuyệt. Nhưng giờ ta không đi được. Cho dù có đồ phi hành gia, thì ta cũng chẳng tồn tại trong vũ trụ được bao lâu.”
“Cũng có lý.”
Bạch tiền bối gật đầu.
Thấy phản ứng ấy của Bạch tiền bối, Tống Thư Hàng thoáng thở phào nhẹ nhõm. Xem chừng, Bạch tiền bối đã bỏ cái suy nghĩ đi vào vũ trụ rồi nhỉ?
Có vẻ như mình né được chuyện đó rồi?
...
...
Bấy giờ, Caselli ngồi ở ghế trước thoáng thở dài.
Mấy kẻ giàu có đúng là khác thường, trong lúc người thường nghĩ đến việc lái máy bay chơi chơi chút, thì họ đã nghĩ tới chuyện vào vũ trụ chơi rồi.
Đúng là khiến người ta hâm mộ!
Trong lúc suy tư, cô thầm đưa mắt nhìn Bạch tiền bối một cái, nhìn coi mới thấy, cái người đàn ông tên Tống Bạch này đúng là tuấn tú.
Dù gu thẩm mỹ của người phương Đông và phương Tây có những điểm khác nhau, nhưng độ tuấn tú của Tống Bạch đã vượt qua hết thảy những khác biệt ấy.
Nếu được làm bạn gái của hắn thì tuyệt lắm nhỉ? Caselli thầm nuốt nước miếng —— a, không được, mình mê trai như thế từ bao giờ vậy? Chỉ vừa mới gặp, còn chưa nói với nhau câu nào mà đã khiến cô có cải cảm giác quái lạ như đụng tiếng sét ái tình là sao?
Không đúng, nhất định là cách rời giường của mình sáng nay không đúng.
Caselli đè cái dòng suy nghĩ quái lạ đó của mình, nhưng thi thoảng vẫn đưa mắt nhìn kính chiếu hậu để ngắm Bạch Tôn Giả.
Thực ra thì Caselli đã khá may mắn rồi, bởi dạo gần đây, Bạch tiền bối đã có thể kiểm soát khí tức và sức cuốn hút của bản thân.
Nếu như là Bạch Chân Quân hồi mới xuất quan, thì chỉ cần dạo một vòng là sẽ lôi được hàng tá cô nương “vì người mà để tóc dài, đợi người tới buộc tóc xõa, không gả cho người thì chẳng gả cho ai nữa!”
Một số nữ tu có ý chí yếu ớt cũng không thể cưỡng lại nổi sức cuốn hút đó.
Trung tâm huấn luyện hàng không dân dụng Giang Thủy nằm ở ngoại thành, có diện tích rất lớn.
Caselii dẫn Tống Thư Hàng và Bạch tiền bối vào trung tâm huấn luyện. Điều đầu tiên họ nhìn thấy là một sân bay cực lớn. Đây chính là một trong những sân bay của trung tâm đào tạo hàng không dân dụng Giang Thủy, có sáu chiếc máy bay trực thăng tư nhân loại nhỏ đang đậu ở đó.
“Trước tiên, tôi sẽ dẫn hai vị đi học lý thuyết, rồi hai vị có thể sử dụng khoang mô phỏng để thực tiện việc huấn luyện lái máy bay. Đợi đến khi đã quen với các thao tác rồi, hai vị có thể chọn loại máy bay ưa thích, chúng ta sẽ dọn sạch đường băng để hai người sử dụng. Caselli mỉm cười giải thích.
Để chọn được một vị huấn luyện viên không sợ chết, dám huấn luyện hai tay mơ này, Caselli cũng phải nhọc lòng lắm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận