Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 350: Ta muốn bay cao hơn nữa.

Chương 350: Ta muốn bay cao hơn nữa.
Nhưng đám người Lang Nhất chưa kịp nổ súng thì đã cảm thấy nước biển bên dưới bắt đầu ào ào biến động... Sau đó có một sức mạnh đáng sợ dâng lên từ dưới đáy biển...
“Chuyện gì xảy ra thế này?” Trong lòng Lang Nhất giật mình kinh hoảng, hắn thử giãy dụa, muốn thoát thân ra khỏi mặt nước biển cuộn trào.
Nhưng cổ sức mạnh đang xộc lên từ bên dưới mặt nước biển vô cùng dữ dội, trong đó hình như còn có xen lẫn khí tức của yêu tu. Không đúng, đây là có thủy yêu đang tác quái!
Đại dương là sân nhà lớn nhất của thủy yêu, gặp phải thủy yêu ngay lúc này chính là chuyện phiền phức và đau đầu nhất. Nhưng... rõ ràng trước khi ra tay, bọn họ đã kiểm tra khắp xung quanh, xác nhận không có gì bất thường rồi mà. Con thủy yêu này đến từ đâu kia chứ?
Còn nữa, tại sao con thủy yêu này lại ra tay đối phó với nhóm người của mình?
Chẳng lẽ đúng lúc con đại thủy yêu đáng sợ này này đang đói bụng sao? Nhìn thấy mấy người bọn họ thì cảm giác ngon miệng nên muốn đớp?
Lang Nhất thử vùng vẫy một cái, nhưng căn bản chẳng được gì hết.
Hắn điên cuồng vùng vẩy muốn thay đổi tư thế trong nước nhưng cũng không thể được... Nếu đã không có cách nào ngăn chặn thì chỉ có thể cố gắng chấp nhận mà thôi. Lang Nhất chỉ có thể cố gắng vận chuyển chân khí trong cơ thể để bảo vệ toàn thân.
Các đồng đội của hắn cũng im lặng chọn cách làm như vậy.
...
...
Tống Thư Hàng còn đần mặt ra ngơ ngác hơn cả đám người Lang Nhất nữa, nước mắt rơi đầy mặt. Ngay khi nước biển biến động bất thường, thì hắn đã biết ngay “sóng thần” mà Bạch Tôn Giả dự báo đã tới rồi!
Nhưng Bạch tiền bối đã nói... có sóng thần ở cách xa hơn 100 mét, bây giờ mình cách hòn đảo xa nhất chỉ có 50 mét thôi mà? Hắn đã cẩn thận kiểm soát phạm vi bơi lội rồi, nhưng sóng thần vẫn ập tới là sao?
Còn có một vấn đề quan trọng hơn nữa —— phải làm cách nào để khởi động “Tống Thư Hàng dùng một lần bản 001” đây?
Chết dở, bị dính chưởng rồi, trước khi xuống biển, hắn chỉ nhớ hỏi mỗi vụ “Tống Thư Hàng dùng một lần bản 001” có thể mang theo hình thức kiếm nhận phong bảo, xoay tít bay lên trời hay không, nhưng lại quên hỏi Bạch tiền bối xem cái thứ này khởi động kiểu gì mất rồi.
Chẳng lẽ vẫn phải hô “sức mạnh lăng kính mặt trăng, biến hình” à? Cái câu thần thú đáng xấu hổ ấy, hắn đọc một lần là không bao giờ muốn đọc lại lần thứ hai nữa.
Hơn nữa, bây giờ hắn đang ở dưới biển, mở miệng ra thì nước biển sẽ tràn vào, đọc thần chú kiểu gì bây giờ?
...
...
Ầm!
Sóng biển vừa dâng lên một cái thôi đã cao hơn 20 mét, uy lực khỏi bàn cãi.
Sóng cuốn luôn cả nhóm người Lang Nhất lên. Đập vào bờ của hòn đảo —— đây rõ ràng là muốn ập đám người Nhất Lang chết trên bờ cát đây mà.
Trong nháy mắt khi tên đẹp mã dở hơi Hồ Thập bị cuốn lên, ánh mắt lập tức nhìn về phía thân ảnh áo trắng đáng sợ ở trên hòn đảo kia theo bản năng. Sau đó, hắn nhìn thấy trên mặt thân ảnh áo trắng kia nở nụ cười điềm tĩnh, giống như con sóng thần đột nhiên xuất hiện này cũng nằm trong dự liệu của vị tu sĩ áo trắng đó vậy.
Quả nhiên là do vị tu sĩ xinh đẹp đáng sợ này động tay động chân à?
Đáng lẽ mình nên khuyên Lang Nhất sớm dùng cách mềm mỏng hơn để chuộc Sa Cửu với Kình Bát về mới phải. Cái chủ ý quê mùa như bắt cóc tiểu hòa thượng và người thanh niên trẻ này đúng là chẳng hay ho gì.
Trong lòng Hồ Thập cực kỳ khổ tâm, nhưng hắn chẳng làm nên trò trống gì cả.
Sóng biển cuốn theo nhóm người Lang Nhất và Tống Thư Hàng, tiếp tục ập vào hòn đảo.
...
...
Tống Thư Hàng bị sóng thần cuốn đi, hình như vận khí của hắn không được tốt lắm, bị cuốn chìm đúi đụi ở dưới đáy của sóng thần, còn bị hút xuống dưới đáy biển không ngừng... Giống như nhóm người Lang Nhất, hắn cũng không giãy dụa được. Dưới sức mạnh của thiên tai tự nhiên thế này, Thư Hàng cảm giác được bản thân mình thật nhỏ bé và vô lực.
“Lại nói... cá vượt long môn thì có thể khó hơn so với việc mình cố gắng xông lên mặt biển lúc này hay không?”
Trong lòng Tống Thư Hàng đột nhiên nhớ tới những gì mà Bạch tiền bối từng miêu tả cho hắn... Lúc này hiệu quả quy tức thuật của hắn vẫn còn, vì vậy cho nên hắn không cần lo lắng tới vấn đề hít thở.
Cá vượt long môn thật sự mà Bạch Tôn Giả đã hình dung, cũng không phải cái bình cảnh Dược Long Môn của cảnh giới nhất phẩm của Tống Thư Hàng bây giờ. Nhưng dù cho độ khó của bình cảnh Dược Long Môn chỉ khó bằng một phần mười hiện thực thì Tống Thư Hàng vẫn cảm thấy nó rất đáng sợ.
“Nhưng... lý nào ta lại dễ dàng từ bỏ như thế? Ta sẽ đột phá bình cảnh Dược Long Môn. Thứ ta muốn không chỉ đơn giản là sống lâu trăm tuổi mà thôi.”
Tống Thư Hàng siết chặt nắm đấm, nghĩ thầm trong lòng.
Đúng lúc trong đầu hắn xuất hiện suy nghĩ này, “Tống Thư Hàng dùng một lần bản 001” trên người hắn đột nhiên lóe sáng.
Sau đó, hắn cảm thấy trong thân thể có một nguồn sức mạnh đang bùng lên liên tục. Cổ sức mạnh này lại sinh ra một lực đẩy cực lớn, đẩy thân thể của hắn ra khỏi dòng nước xoáy của mặt biển.
Thứ này có tác dụng rồi! Trong lòng Tống Thư Hàng chợt động, nhân cơ hội bơi lên trên mặt biển.
Phù bảo được Bạch tiền bối đưa thêm này đúng là có hiệu quả xuất chúng, dưới tác dụng của nó, việc bơi lên trên mặt nước dường như trở nên rất nhẹ nhàng. Thân thể của Tống Thư Hàng đạp gió rẽ sóng, trong ánh mắt ngỡ ngàng không dám tin của đám người Lang Nhất, đối đầu với con sóng thần ầm ầm trước mặt, cuối cùng lao lên khỏi mặt biển.
“Ha ha. Cuối cùng cũng đã thoát ra được rồi.”
Tống Thư Hàng cười lớn, đang chuẩn bị nhân cơ hội bơi lên hòn đảo, quay về bên cạnh Bạch tiền bối.
Nhưng lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy không khống chế được thân thể nữa, trong cơ thể vẫn có một cổ lực lượng tuôn trào không ngừng, lực đẩy cực mạnh ở dưới thân vẫn không hề dừng lại.
Cuối cùng, thân thể của Tống Thư Hàng bay vút từ dưới đáy biển lên giống như một quả tên lửa. Sau khi không còn lực cản của mặt nước nữa, tốc độ bay lên của hắn bắt đầu tăng vèo vèo, bay thẳng lên tận trời cao.
Tống Thư Hàng: “...”
“Bạch tiền bối, phanh lại, mau phanh lại đi!”
Tống Thư Hàng gào lên thật to, bất giác, hắn đã dùng cả cả pháp môn sư hống công, tiếng vang rền như sấm dậy, truyền đi thật xa.
Nhưng ở trong khái niệm của Bạch tiền bối có từ “phanh lại” này à? Đáp án tất nhiên là không có rồi, trong khái niệm của Bạch tiền bối thì chỉ có “tăng, tăng gấp ba, gấp năm, gấp mười và tăng thêm nữa” mà thôi. Mấy thứ như phanh lại chỉ là tà đạo.
Cứ như vậy, Tống Thư Hàng bay thẳng lên bầu trời, càng bay càng cao.
Quả nhiên hắn vẫn ngây thơ quá, không có xoắn ốc thăng thiên’’, nhưng có thêm chức năng tên lửa phóng lên trời.
[Tôi biết niềm hạnh phúc tôi cần là gì, chính là bầu trời cao vời vợi đó. Tôi muốn bay lên thật cao, bay cao hơn nữa, tung mình như cơn gió, thoát ra khỏi những đè nén. Tôi muốn bay lên thật cao,bay cao hơn nữa. Cánh tạo nên gió lốc, lòng hân hoan hét vang. Bay cao hơn nữa... Bay cho thật cao… Bay cho thật cao...]
“Ồ, sau khi loại bỏ các công năng khác, toàn bộ năng lực của vạn lý phi độn thuật đều biến thành lực đẩy thì hình như hiệu quả của đẩy lên cao tốt hơn rồi, mạnh hơn nhiều so với dự tính của ta... điểm này cần phải cải tiến.”
Bạch Tôn Giả nhìn Tống Thư Hàng đang bay lên bầu trời cao, trong lòng bắt đầu nghĩ xem nên sửa lại Tống Thư Hàng dùng một lần bản 002 kiểu gì cho phải.
À mà không đúng, bây giờ không phải là lúc suy nghĩ vấn đề phải cải tạo phiên bản sau thế nào, mà là nên nghĩ cách cứu Tống Thư Hàng xuống trước cái đã.
Bạch Tôn Giả bình tĩnh sờ vào trong ống tay áo, lấy ra một thanh phi kiếm gỗ đã gọt xong từ sớm —— may mà hắn đã chuẩn bị từ trước rồi.
“Lưu Tinh kiếm dùng một lần bản 001, đi đi, mang Tống Thư Hàng tiểu hữu trở về an toàn nhé.”
Bạch Tôn Giả bấm kiếm quyết, kiếm gỗ bay thẳng lên trời, đuổi theo bóng dáng của Tống Thư Hàng.
...
...
Cùng lúc đó, bùm một tiếng. Con sóng thần khổng lồ đánh thẳng vào bờ cát...
Trong nháy mắt khi nó đánh vào bờ cát, sóng biển đột nhiên vỡ tan, biến thành một cơn mưa nhỏ, rơi lại vào đại dương.
Trên bờ cát, nhóm người Lang Nhất nằm gục trên đất, ngay cả sức để bò lên cũng không có.
Bạch Tôn Giả nhìn nhóm người Lang Nhất một cái, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía chiếc tàu ngầm chiến đấu ở đằng xa kia, khẽ mỉm cười. Tiếp theo, Bạch Tôn Giả cũng không thèm ngó đến đến nhóm người Lang Nhất lấy một cái nữa, để mặc cho bọn họ nằm la liệt trên bờ cát.
Nhóm người Lang Nhất thở hổn hển, từ từ khôi phục thể lực.
Ngưu Nhị ngơ ngác nhìn Bạch Tôn Giả với vẻ khó hiểu, hắn hoàn toàn không đoán ra được vị tu sĩ áo trắng này muốn làm gì cả? Đã dùng thủ đoạn đưa bọn họ lên bờ rồi, nhưng lại gạt mấy người bọn họ sang một bên, vậy thì hắn muốn làm gì kia chứ?
...
...
Bạch Tôn Giả giơ tay nâng Ngư Kiều Kiều lên, cười nói:
“Cảm ơn ngươi nhé Kiều Kiều, ngươi đã giúp ta một việc lớn rồi... Ta hỏi người một vấn đề, dạo này ngươi có muốn thứ gì không?”
Hắn còn phải tặng quà gặp mặt cho Ngư Kiều Kiều nữa, hơn nữa đối phương lại vừa giúp một việc nhỏ, thân là tiền bối, lẽ nào hắn lại có thể mặt dày để cô ta giúp không công hay sao? Nên đương nhiên cũng phải bỏ ra chút thành ý mới phải.
Ngư Kiều Kiều dương như hơi xấu hổ, nên thân thể ửng hồng lên.
Một lúc sau, cô ta nói:
“Bạch tiền bối, thật sự là ta có muốn một thứ.”
“Nói ta nghe xem nào, để xem ta có thể giúp ngươi hay không.”
Bạch tiền bối vui vẻ nói.
“Ta muốn xin tiền bối ra tay... Cho ta một lần cơ hội điểm hóa long môn.”
Màu đỏ trên người Ngư Kiều Kiều lại càng đậm hơn, nhưng trong đôi mắt nhỏ xíu kia lại mang theo vẻ mong mỏi vô vàng nhìn Bạch Tôn Giả.
Bạch Tôn Giả thu lại nụ cười, nhìn Ngư Kiều Kiều:
“Điểm hóa long môn? Ngươi chắc chắn chứ?”
Trên con đường tu luyện này, tuy rằng tuổi thọ bẩm sinh của yêu tu lâu hơn loài người, nhưng trước khi bọn họ ngưng tụ được yêu đan biến thành hình người thì tốc tu luyện lại chậm hơn so với tu sĩ loài người rất nhiều.
Trước khi ngưng tụ được yêu đan, cho dù có thực lực tới cỡ tứ phẩm đỉnh phong đi nữa, yêu tu bình thường cũng không có cách nào hóa thành hình người.
Trừ khi có kỳ ngộ gì đó —— giống như Thông Nương trong túi áo của Tống Thư Hàng chẳng hạn.
Hoặc là có vài chủng tộc đặc biệt, có thể có cơ hội đạt được trạng thái hóa thành một nửa hình người ở cảnh giới tứ phẩm.
Trong loài rắn có mấy loại xà yêu đặc biệt, trước cảnh giới tứ phẩm, mỗi lần tăng một cảnh giới thì sẽ lột da mười lần. Khi chúng nó tấn thăng lên tới cảnh giới tứ phẩm, lột bỏ lớp da thứ bốn mươi thì có thể biến nửa người trên thành hình dạng con người, nửa thân dưới là hình thái xà yêu. Loại xà yêu có hình thái này thường xuyên xuất hiện trong thần thoại Hoa Hạ và được biết đến khá nhiều.
Ngoài ra... còn có yêu ngư, cũng có thể có cơ hội hóa thành thân hình nửa người nửa cá. Hình dáng của bọn họ chính là dạng người cá trong truyền thuyết.
Nhưng khác với việc lột da của xà yêu, yêu ngư muốn đạt được hình thái nửa người nửa cá thì bọn họ cần một vị Tôn Giả thất phẩm tiến hành điểm hóa cho bọn họ trong lúc trùng kích cảnh giới tứ phẩm —— ấy chính là điểm hóa long môn.
Sau khi điểm hóa long môn, biến thành nửa người nửa cá, tốc độ tu luyện sẽ tăng lên rất nhiều. Nhưng... nếu như điểm hóa long môn thì độ khó khi thăng cấp của yêu ngư cũng tăng lên gấp mười lần, thậm chí còn cao hơn nữa!
“Đúng vậy, ta chắc chắn.”
Giọng nói của Ngư Kiều Kiều vẫn đáng yêu như trước, nhưng lại kiên định lạ thường:
“Tất cả tài liệu, tế lễ, linh thạch cần thiết để điểm hóa long môn ta đều chuẩn bị đủ hết rồi.”
Xem ra, ý nghĩ muốn điểm hóa long môn của Ngư Kiều Kiều không phải là nhất thời mà có, mà đây là kế hoạch mà cô ấy đã chuẩn bị mấy chục năm, thậm chí còn lâu hơn nữa.
“Ta hiểu rồi.”
Bạch Tôn Giả gật nhẹ đầu:
“Vậy thì, ta cũng phải thêm một điều kiện nữa.”
Ánh mắt Bạch Tôn Giả nhìn về phía Tống Thư Hàng đã biến thành chấm đen nhỏ xíu bay tít ở chân trời...
Bạn cần đăng nhập để bình luận