Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2900: Cho nên nạ ~

Chương 2900: Cho nên nạ ~
Đến bây giờ Kim Quái đảo chủ vẫn không tìm lại được toàn bộ ký ức thời thơ ấu của mình. Hắn không biết cha mẹ mình là ai, mình ra đời như thế nào… bởi vì ngay từ khi hình ảnh ký ức bắt đầu thì hắn đã sáu tuổi.
Nhưng hắn dám khẳng định giọng nói lừa gạt hắn đi nhảy núi chính là giọng của Bá Tống chứ không còn ai trồng khoai đất này!
Thiên Đế gọi Bá Tống là “Tống tiền bối” không hề sai!
Bá Tống đã tồn tại từ thời viễn cổ!
Ở thời kì viễn cổ, khi mà hắn còn trẻ người non dạ, Bá Tống đã dùng một phương thức thần bí khó dò để ở bên cạnh hắn.
Là Bá Tống hàng thật giá thật.
Ở phía đối diện.
Tống Thư Hàng ngây ra như phỗng.
Ảnh hưởng quay lại hình ảnh của Thời Gian chi đạo là tương hỗ. Nói cách khác, khi ký ức của Kim Quái đảo chủ mở ra thì Tống Thư Hàng cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng kia.
“Tống tiền bối!” Kim Quái đảo chủ ôm chặt con thỏ trong lòng, ngó Tống Thư Hàng lom lom.
“Từ từ đã, sao ngươi lại có đoạn ký ức này?” Tống Thư Hàng day day giữa hai lông mày, vươn tay ra hiệu cho Kim Quái đảo chủ hẵng tạm ngừng lại đã.
Người này và ký ức không khớp nhau!
Ký ức Nhập Mộng này của hắn không phải là của Thiên Đế Á Nè sao?
Vì sao Kim Quái đảo chủ cũng có đoạn ký ức này chứ?
“Chẳng phải ta nên hỏi Tống tiền bối câu hỏi này mới đúng sao?” Kim Quái đảo chủ chậm rãi nói, trong ngữ điệu pha lẫn vẻ oán hờn.
Hắn của tuổi thiếu thời trong ký ức ngây thơ đáng yêu như thế, mà Tống tiền bối dám tàn nhẫn lừa hắn đi nhảy núi!
Làm người ai làm thế?!
Khi bọn họ đang nói chuyện thì Bạch Cốt Tiên Cơ, móng vuốt của Phượng Nghi Cầm Chủ, Xích Tiêu Kiếm tiền bối và Quy tiền bối lần lượt khôi phục lại từ trạng thái quay lại hình ảnh.
Ký ức buổi đầu gặp gỡ giữa bọn họ và Tống Thư Hàng rất bình thường, không có gì bất ngờ cả.
Sau khi thoát khỏi ảnh hưởng của Thời Gian chi đạo, bọn họ đều nhìn Tống Thư Hàng và Kim Quái đảo chủ với ánh mắt tò mò. Sao tự nhiên Kim Quái lại đổi giọng gọi Tống Thư Hàng là “Tống tiền bối”?
Sau đó, cọng tóc ngố của Sở các chủ trên đỉnh đầu Tống Thư Hàng hoàn hồn.
Sau nữa, Bạch tiền bối và Vũ Nhu Tử cũng lần lượt khôi phục.
“Đoạn ký ức này có vấn đề… bởi vì nó là ký ức thuộc về Thiên Đế Á Nè.” Tống Thư Hàng nói với Kim Quái đảo chủ.
Kim Quái đảo chủ sững sờ: “Ngươi chắc không?”
“Chắc, chắc như đinh đóng cột.” Tống Thư Hàng đáp.
Điều kiện phát động thiên phú Nhập Mộng của hắn khá rõ ràng. Ít nhất trước khi nhập mộng, hắn phải “tiếp xúc” với đối tượng ở một mức độ nào đó.
Bất kể là chạm vào máu hay là tiếp xúc về linh hồn, về pháp tắc… Nói chung trước khi thiên phú Nhập Mộng phát động thì chắc chắn phải có tiếp xúc đã.
Mà lúc đó, khi nhập mộng vào Thiên Đế thuở thiếu niên, Tống Thư Hàng chỉ có cơ hội tiếp xúc với Thiên Đế chứ hoàn toàn không liên quan gì đến Kim Quái đảo chủ.
Nhưng bây giờ, dưới sự ảnh hưởng của Thời Gian chi đạo, Kim Quái đảo chủ lại đột nhiên nhìn thấy đoạn “ký ức” này.
“Thế… rốt cuộc giữa ngươi và Bá Tống có bí mật gì vậy?” Bạch Cốt Tiên Cơ nổi hứng hóng hớt, tò mò hỏi.
Kim Quái đảo chủ chủ động ngó lơ Bạch Cốt Tiên Cơ hóng hớt, suy đoán: “Lẽ nào là do ta kế thừa Thiên Đế chi đạo nên cũng kế thừa cả một phần nhân quả của cô ấy?”
“Có khả năng.” Tống Thư Hàng nói.
Đồng thời, hắn cẩn thận ngẫm lại ký ức khi nhập mộng vào thiếu niên Thiên Đế.
Trước kia hắn cứ nghĩ ký ức khi mình nhập mộng vào thiếu niên Thiên Đế sẽ có phần tiếp theo, nhưng đến tận bây giờ Thiên Đế Á Nè Tử đã thân tử đạo tiêu, phần tiếp theo vẫn chưa thấy bóng dáng.
Hiện tại dù có nhập mộng vào phần tiếp theo thì cũng chẳng giúp ích được gì cho Tống Thư Hàng.
Khi nghĩ lại cẩn thận, Tống Thư Hàng vẫn phát hiện ra một vài điểm sáng đáng chú ý.
Trong quá trình nhập mộng của hắn có mấy chi tiết quan trọng.
Nguyên hình của Thiên Đế là mảnh vỡ của Quỷ Thần Trình Lâm, bản thân hẳn là hình thái giới tính nữ, nhưng trải qua quá trình cải tạo của đại lão quả cầu Thiên Đạo, nữ biến thành nam, tạo thành thiếu niên Thiên Đế.
Mặt khác, trong ký ức khi hắn nhập mộng vào thiếu niên Thiên Đế có sáu năm trống rỗng, là từ khi thiếu niên Thiên Đế vừa sinh ra đến năm sáu tuổi. Khi Tống Thư Hàng nhập mộng vào thì đoạn ký ức này bị nhảy cóc qua.
Nhưng Tống Thư Hàng mơ hồ cảm thấy thiếu niên Thiên Đế đã cảm ứng được sự tồn tại của “hắn” từ trước khi sáu tuổi.
Bởi vì sau này khi thiếu niên Thiên Đế gặp trắc trở, chuyện mà cậu nhóc nghĩ đến đầu tiên chính là “cầu nguyện với thần”.
Từ khi thiếu niên Thiên Đế sáu tuổi về sau, chưa từng có ai đề cập với cậu nhóc sự tồn tại của “thần”, cũng chẳng ai nhắc đến chuyện cầu nguyện với “thần” cả.
Cho nên rất có thể đáp án nằm trong sáu năm ký ức trống rỗng kia.
Trừ chuyện đó ra, từ một chút tin tức mà Tống Thư Hàng thu thập được sau khi chính thức tiếp xúc với Thiên Đế, có thể kiểm chứng một số ký ức trong nhập mộng.
Sau khi chiếm cứ linh quỷ của Vũ Nhu Tử, Thiên Đế luôn xuất hiện trước mắt người khác với giới tính nữ.
Nhưng trong trí nhớ của nhóm bạch long tỷ tỷ thì Thiên Đế của Thiên Đình Viễn Cổ lại là nam.
Thiên Đế chính miệng nói hình thái ban đầu của cô là nữ. Cho nên Thiên Đế sau khi hồi sinh hẳn là đã thoát khỏi thủ đoạn “hóa mái thành trống” của đại lão quả cầu béo mà trở lại trạng thái ban đầu.
Kết hợp manh mối, tiến hành suy diễn… thân phận của Kim Quái đảo chủ bèn trở nên thật thú vị.
“Nói đi cũng phải nói lại… Trường Sinh đạo có thể tùy tiện cho người khác kế thừa được sao?” Tống Thư Hàng đột nhiên hỏi.
“Chắc là không được đâu.” Bạch Cốt Tiên Cơ nói.
“Trường Sinh đạo là sự lĩnh ngộ và thăng hoa đối với đạo của bản thân. Trên thế gian này không có hai chiếc lá cây giống nhau, sinh mệnh cũng là như vậy. Trải nghiệm khác nhau sẽ dẫn đến đạo riêng của mỗi người khác nhau. Cho nên, chẳng có đạo của ai lại hoàn toàn phù hợp với một kẻ khác.” Cọng tóc ngố của Sở các chủ nói với dáng vẻ nghiền ngẫm.
Cô đột nhiên nhớ tới Trình Lâm Tiên Tử và Tống đầu gỗ.
Trước kia Tống đầu gỗ từng chính miệng nói với cô rằng hắn nắm giữ Trường Sinh đạo của Trình Lâm Tiên Tử, Dựng Dục Tân Sinh chi đạo.
“Thiên Đế nói Thiên Đình chi đạo là một Trường Sinh đạo đặc biệt, cho nên có thể truyền thừa cho những người khác trong Thiên Đình tựa như truyền ngôi vua vậy.” Kim Quái đảo chủ nói.
“Thế đảo chủ tiền bối có thể truyền thừa Thiên Đình chi đạo cho ta không? Không thể chứ gì?” Tống Thư Hàng hệt như một thám tử lừng danh vừa tìm ra chân tướng: “Vậy, vì sao Trường Sinh đạo của Thiên Đế lại có thể truyền thừa cho ngươi?”
“Ngươi có phải là thành viên của Thiên Đình Viễn Cổ đâu?” Cọng tóc ngố của Sở các chủ nói.
“Khụ, nhưng Thiên Đế chi đạo không thể truyền thừa cho người khác được đúng không? Ví dụ như Công Đức tiên tử chẳng hạn?” Tống Thư Hàng lôi @#%× Tiên Tử ra.
Kim Quái đảo chủ: “Hình như không được.”
“Cho nên… đảo chủ tiền bối, ngươi có bao giờ nghĩ răng… thực ra ngươi chính là Thiên Đế hông nạ?” Cuối cùng Tống Thư Hàng cũng nói hết suy nghĩ của mình ra.
Kim Quái đảo chủ: “…”
“Nếu suy diễn như thế thì tất cả đều có lý. Ngươi và Thiên Đế có chung ký ức tuổi thiếu niên, ngươi đã mất đi ký ức và có thể kế thừa hoàn mỹ Thiên Đế chi đạo, không bài xích chút nào.” Tống Thư Hàng hất tóc ngầu lòi: “Trên thế gian không có hai chiếc lá cây giống nhau, nhưng một chiếc lá cây có thể chia thành hai mặt phải trái. Đảo chủ tiền bối, có khả năng ngươi chính là một mặt khác của Thiên Đế Á Nè!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận