Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1088: Bá Bá Tống

Chương 1088: Bá Bá Tống
Dưới sự khống chế của quả cầu kim loại thể lỏng, các loại pháp khí phụ trợ tản ra màn sáng có tác dụng trinh sát bao phủ lên thân thể Vân Tước Tử, muốn khai thác bí mật trong cơ thể cô.
Vốn lấy thân phận chúa tể giả Cửu U của quả cầu kim loại thể lỏng thì Vân Tước Tử cảnh giới thất phẩm trong mắt nó hẳn là không có bí mật gì đáng nói mới phải.
Nhưng sự thật không phải vậy… bất kể là việc Vân Tước Tử bị thiên kiếp biến dị nhẹ nhàng bổ trúng rồi chết, hay là việc cuối cùng màu tóc của cô thay đổi một cách kỳ lạ, còn có đầu óc rút gân kia cũng đều khiến quả cầu kim loại thể lỏng cảm thấy quái dị.


Sau đó không lâu, quả cầu kim loại thể lỏng ngừng động tác trong tay.
Nó không nghiên cứu ra được gì hết.
Giờ đây, hiện ra trước mặt nó là một thi thể nữ tu nhân loại rất bình thường, vết thương trên người cô cũng chỉ vẻn vẹn là vì ma kiếp gây nên mà thôi.
Cuối cùng, ngay cả nguyên nhân tại sao thân thể của Vân Tước Tử lại phù hợp một cách hoàn mỹ với lực lượng của nó cũng không tìm ra được.
[Ta bỏ qua cái gì rồi ư?] Quả cầu kim loại thể lỏng thầm nghĩ.
Lúc này, nó nhìn thấy vết thương trên bả vai của Vân Tước Tử.
Thương tích cỡ này, Tôn Giả thất phẩm chỉ cần vận dụng khả năng tự lành của thân thể là có thể nhanh chóng khép lại. Có điều bởi vì Vân Tước Tử đã ngủm củ tỏi nên tất nhiên vết thương sẽ không khôi phục lại.
Trong lòng quả cầu kim loại thể lỏng đột nhiên hiện lên một ý nghĩ.
Hay là mình thử khôi phục bộ thân thể này xem sao?
Sáng tạo tái sinh không phải lĩnh vực chuyên môn của nó. Nhưng làm chúa tể Cửu U, nó cũng có được một ít thủ đoạn riêng của mình.
Nó muốn thử xem, liệu có thể khiến thân thể bị thương nặng của Vân Tước Tử trở về trạng thái ban đầu hay không… Nói không chừng bí mật thân thể cô được giấu ở khu vực tổn hại lúc cô ta bị thương. Vân Tước Tử nói chết là chết, rất có thể nguyên nhân là vì bí mật quan trọng trong cơ thể cô đã bị hủy.
Nó càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý.
Vì vậy, quả cầu kim loại thể lỏng ngưng tụ ra một ngón tay, cách không điểm vào mi tâm của Vân Tước Tử.
Lực lượng độc nhất vô nhị thuộc về nó trào ra dữ dội rồi rót vào trong cơ thể Vân Tước Tử, đây là lực lượng vượt qua cửu phẩm, là đại biểu cho lực lượng vô địch ở thế giới Cửu U.
Đúng như nó đã đoán, dù là thi thể nhưng thân thể của Vân Tước Tử vẫn có thể tiếp nhận lực lượng của nó rất hoàn mỹ như trước.
Dựa theo ý chí của quả cầu kim loại thể lỏng, vết thương trên người Vân Tước Tử bắt đầu khôi phục lại.
Quả cầu kim loại thể lỏng hài lòng gật thân thể hình cầu một cái, thay cho động tác gật đầu.
Sau đó nó thu hồi ngón tay của mình, lẳng lặng chờ đợi vết thương trên thân thể Vân Tước Tử bình phục.
Dưới tác dụng từ lực lượng của nó, vết thương trên người Vân Tước Tử ‘nghịch chuyển’ từng chút một. Không phải là ‘chữa trị khôi phục’ mà là ‘vết thương nghịch chuyển’ thẳng luôn.

….
Qua hai hơi thở, từ bên ngoài nhìn vào, Vân Tước Tử giống y hệt trước khi chưa bị thương, vẹn nguyên như ban đầu.
Quả cầu kim loại thể lỏng duỗi ngón tay ra lần nữa, đặt lên mi tâm, xem biến hóa của cô.
Lúc này đây, quả nhiên nó có thu hoạch.
Lúc ngón tay nó chạm vào mi tâm của Vân Tước Tử thì mơ hồ nhìn trộm được một phần trí nhớ của cô.
[Quả nhiên là mình làm đúng rồi.] Quả cầu kim loại thể lỏng thầm nghĩ trong lòng.
Trước đó khi Vân Tước Tử trọng thương, nó không cách nào thu được bất cứ tình báo hữu dụng nào từ trên người cô. Nhưng sau khi khôi phục thân thể cho cô, nó chỉ vừa tiếp xúc là có thể đọc được một đoạn ngắn trí nhớ của cô.
Thế nhưng, vì sao sau khi thương tích trên thân thể bình phục mới nhận được tin tức có liên quan đến ký ức của cô ta cơ chứ? Người này, chẳng lẽ không hề dựa vào đại não để hoàn thành việc ‘suy nghĩ và ghi nhớ’ hay sao?
Quả cầu kim loại thể lỏng dốc hết sức tìm kiếm trong trí nhớ của Vân Tước Tử, cố gắng lấy được nội dung hữu dụng với nó từ trong đó.
Thế nhưng ký ức của Vân Tước Tử rất vụn vặt.
Phần lớn thời gian, dường như cô dạo chơi lung tung trên khắp thế giới cứ như đang tìm kiếm cái gì đó. Từ núi cao đến biển sâu, từ bí cảnh đến vũ trụ, lại từ tinh cầu phụ cận đến chư thiên vạn giới khác, cô vẫn luôn bận rộn tìm kiếm.
Hơn nữa, trạng thái trí nhớ của cô cũng không nối liền… Thường bị nhảy đoạn.
Khi quả cầu kim loại thể lỏng nhìn thấy hình ảnh của vài bí cảnh nào đó, ngón tay không khỏi khựng lại.
Có lẽ bởi vì ký ức tương đối xa xôi, hình ảnh bí cảnh trong trí nhớ của Vân Tước Tử rất mơ hồ. Nhưng đây không phải trọng điểm, quan trọng là… quả cầu kim loại thể lỏng chỉ nghe qua sự tồn tại của những bí cảnh đó từ trong sách cổ, lại không có cơ hội đi nhìn tận mắt để mở mang kiến thức. Ngoài ra, phong cách của các bí cảnh trong trí nhớ của cô đều rất cổ xưa, thoạt nhìn tựa như là phong cách thái cổ thời kỳ cuối vậy.
Tôn Giả thất phẩm từ thời đại thái cổ còn sống đến bây giờ ư?
“Lấy tuổi thọ của Tôn Giả thất phẩm thì ngay cả thái cổ thời kỳ cuối cũng chẳng thể vượt qua được, thậm chí không chịu được đến thời đại viễn cổ nữa là. Xem ra là bí pháp chuyển thế nào đó chăng?”
Quả cầu kim loại thể lỏng lẩm bẩm.
Đúng lúc này, trí nhớ của Vân Tước Tử lại biến ảo một phen. Trong đoạn trí nhớ này, Vân Tước Tử ngẩng đầu nhìn trời, trên bầu trời là mây tía bao phủ, che trời lấp đất.
Trí nhớ lại nhảy cóc… Vân Tước Tử vẫn luôn tìm kiếm ‘thứ gì đó rất quan trọng’, một mạch tìm kiếm dọc theo nơi mây tía ngưng tụ. Mấy năm sau, cô gặp được một đứa bé trai.
Đứa bé trai năm tuổi kia lại thông hiểu vạn quyển sách, gần như nắm giữ tất cả tri thức trong thiên hạ.
Vân Tước Tử và bé trai gặp nhau, nhưng rất hiển nhiên, bé trai không phải là kẻ Vân Tước Tử muốn tìm. Vì vậy, cô lưu lại bên cạnh bé trai một đoạn thời gian, cũng dẫn dắt bé trai từ thế giới phàm tục tiến vào thế giới tu chân rộng lớn mạnh mẽ hơn.
Bé trai kia tu luyện rất khoa trương, trong nửa tháng ngắn ngủi đã từ một kẻ phàm nhân, liên tục đột phá, đột phá cảnh giới dược long môn, tấn chức nhị phẩm.
[Thánh! Nhân! Nho! Gia!] Quả cầu kim loại thể lỏng nghiến răng nghiến lợi đọc lên cái tên này.
Nếu như nói trên thế giới này, người khiến nó phiền nhất là người nào thì kẻ kia hiển nhiên là Bạch đối địch với nó khắp nơi.
Trong lòng quả cầu kim loại thể lỏng còn có một tên khiến nó chán ghét hơn Bạch gấp trăm lần, đó chính là Thánh Nhân Nho Gia. Sự chán ghét của nó với Thánh Nhân Nho Gia được chôn ở nơi sâu nhất dưới đáy lòng. Dù cho nó lần lượt phá hủy Nho môn sắp hiện thế thì cũng không cách nào giảm bớt sự oán hận này.
Mặc dù bé trai trong trí nhớ của Vân Tước Tử chỉ là đứa bé năm tuổi, nhưng dù hắn có hóa thành tro, quả cầu kim loại thể lỏng cũng sẽ không nhận sai.
Không ngờ tới ‘quân cờ cùng vật chứa’ nó sàng lọc ra được lại là người dẫn đường cho Thánh Nhân Nho Gia vào con đường tu chân.
Thánh Nhân Nho Gia vẫn luôn là đại địch trong lòng nó, cho dù Thánh Nhân Nho Gia đã thần hình câu diệt nhưng nó vẫn phòng bị đối phương có át chủ bài ‘sống lại’ như trước.
Mẩu ký ức lại nhảy cóc lần nữa.
Vân Tước Tử và Thánh Nhân Nho Gia thời kỳ nhi đồng ly biệt.
“Này, Vân Tước Tử, rốt cuộc thì cô đang tìm cái gì?”
Thánh Nhân Nho Gia thời kỳ nhi đồng học giọng điệu người lớn mà dò hỏi.
“Ta đang tìm một người.”
Vân Tước Tử trả lời rất nghiêm túc.
“Tìm ai?”
Thánh Nhân Nho Gia tò mò hỏi.
“Ta không biết.”
Vân Tước Tử vẫn mang dáng vẻ nghiêm túc.
“Cô đang trêu chọc ta đấy à? Vậy đối phương là nam hay nữ? Có đặc thù gì không?”
Thánh Nhân Nho Gia hỏi.
“Ta cũng không biết là nam hay nữ.”
Vân Tước Tử nói:
“Nhưng mà cô ta hoặc hắn ta nhất định là một người rất thú vị, không giống người thường, thích làm một số việc mà người khác không thể nào hiểu được; hẳn là một người lương thiện; tu vi chưa chắc đã cao, nhưng chắc hẳn sẽ rất có thiên phú trên phương diện tu luyện, hơn nữa nhất định rất có mục tiêu.”
Lúc Vân Tước Tử nói đến đây, đôi mắt màu lam xinh đẹp híp lại đầy vui vẻ.
“Người cô nói không phải là ta sao?”
Thánh Nhân Nho Gia thời kỳ nhi đồng chảnh chọe ưỡn ngực. Hắn chính là kẻ không giống người thường, việc hắn làm thường không cách nào hiểu được, tu vi của hắn không cao nhưng thiên phú tu luyện lại tuyệt thế hiếm thấy, hắn là một người rất lương thiện, ít nhất hắn cho là vậy. Hắn cũng có mục tiêu rất lớn: từ lúc bắt đầu tiếp xúc với thế giới tu chân, hắn đã quyết định muốn làm thì phải làm đến tốt nhất. Chứng đạo trường sinh, thậm chí có cơ hội trấn áp chư thiên vạn giới, bước lên đỉnh cao nắm giữ thiên đạo!
“Thật đáng tiếc, ngươi không phải.”
Vân Tước Tử cười ha ha, dùng sức búng vào trán Thánh Nhân Nho Gia một cái, trực tiếp búng bay Thánh Nhân Nho Gia thời kỳ nhi đồng ra ngoài, trên đường còn đụng vỡ một khối nham thạch vô tội.
Tiếp đó, ký ức của Vân Tước Tử lại biến thành hành trình dài dằng dặc, không có mục tiêu.
Trong hành trình, ký ức duy nhất tương đối rõ ràng chính là hình ảnh Thánh Nhân Nho Gia bát phẩm hiển thánh, huyền thánh giảng pháp.
Ký ức sau khi Thánh Nhân Nho Gia huyền thánh giảng pháp lại là một chuỗi dài các đoạn mạo hiểm. Nếu như đem những mạo hiểm mà Vân Tước Tử từng trải qua sáng tác thành sách thì ước chừng có thể chất đầy một thư viện cỡ lớn.
Ký ức cuối cùng dừng lại trên đường đi, khi Vân Tước Tử nghe nói Thánh Nhân Nho Gia sáng lập và hoàn thiện đạo thuộc về chính bản thân hắn, xưng thánh đương thời, cùng với việc Nho môn rộng rãi thu đệ tử.
Suy luận theo niên đại thì đoạn ký ức này thuộc về thời đại viễn cổ trung kỳ, sắp tiến vào thời đại viễn cổ thời kỳ cuối.
Sau đó, ký ức của Vân Tước Tử trống rỗng.
Không có trí nhớ gần đây…
Thậm chí trong ký ức, tính cách của Vân Tước Tử cũng còn rất bình thường, hoàn toàn không có dấu hiệu lên cơn hâm hấp.
Quả cầu kim loại thể lỏng thật sự không cách nào liên hệ một Vân Tước Tử trong ký ức cùng kẻ ‘chỉ vì thiên kiếp không đủ lực, bèn bỏ qua phòng ngự, nghiêm nghiêm túc túc đi tìm chết’ mà nó hiểu được.
[Cho nên nói, sau khi thời kỳ viễn cổ kết thúc, rốt cuộc kẻ này đã xảy ra chuyện gì? Tính cách lại bóp méo thành bộ dạng như vậy là sao?] Quả cầu kim loại thể lỏng thu hồi ngón tay của mình lần nữa.
Ký ức dài dằng dặc, ngoại trừ biết được Vân Tước Tử và Thánh Nhân Nho Gia có quan hệ ra thì quả cầu kim loại thể lỏng không thu hoạch thêm được gì.
Nhưng điều này càng thêm khẳng định lai lịch phi phàm của Vân Tước Tử. Người này đang tìm một người, đến nay vẫn không hề từ bỏ. Có thể người cô muốn tìm chính là manh mối
Chỉ là lúc này quả cầu kim loại thể lỏng còn khó bảo toàn cho bản thân, nào có nhiều thời gian như vậy để lãng phí trên người Vân Tước Tử cơ chứ.
“Xem ra chỉ còn một biện pháp cuối cùng. Mặc dù sẽ hủy diệt vật thí nghiệm quý giá, nhưng ta nhất định phải thử một lần.”
Quả cầu kim loại thể lỏng nhẹ giọng nói.
Nó muốn hoàn toàn phân giải Vân Tước Tử, từ đó nghiên cứu ra bí ẩn có thể dung nạp lực lượng của nó một cách hoàn mỹ.
xxxxxxxxxxxxxx
Khu Giang Nam
Diệt Phượng Công Tử, Bạch Hạc Chân Quân, Tô Thị A Thập Lục, Thi, tước yêu Tiểu Thải xếp hàng mà ngồi.
Ở đối diện bọn họ, Tống Thư Hàng vươn tay ngưng tụ ra thánh ấn của mình, cẩn thận khống chế uy nghiêm mà nó phát ra.
“Làm đi, gọi tên của ta thử xem.”
Tống Thư Hàng mong đợi nói.
“Thư Hàng tiểu hữu.”
Bạch Hạc Chân Quân gọi.
“Tống tiểu hữu.”
Diệt Phượng Công Tử cũng không bị ảnh hưởng.
“Thư Hàng.”
Tô Thị A Thập Lục cũng không thành vấn đề.
“Bá Tống… sư phụ.”
Tước yêu Tiểu Thải rõ ràng bị ảnh hưởng.
“Bá… Bá… Tống.”
Thi sợ hãi nói.
Tống Thư Hàng:
“...”
Cho nên, cái ‘thánh hào’ Bá Tống này mới khiến hắn không thích nỗi.
[Bá… Bá… có âm đọc tương tự với ba ba]
Bạn cần đăng nhập để bình luận