Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 171: Xem Anh 1 Mình Xử 6 Thằng Đây!

Chương 171: Xem Anh 1 Mình Xử 6 Thằng Đây!
Tiết học buổi sáng, Tống Thư Hàng vẫn luôn chăm chú nghe giảng.
Đậu Đậu thì biến thành hình thái yêu thú mà người thường không thể nhìn thấy, phần lớn thời gian đều trốn trong ngăn bàn của hắn nghịch điện thoại.
Tống Thư Hàng cúi đầu xuống nhìn, đúng lúc nhìn thấy Đậu Đậu đang gửi nhận xét trên một trang bán hàng online, lại còn là complain: Chủ shop làm ăn gian dối, dislike! Không phải đã bảo là vị thịt gà à? Bố mày ăn hơn nửa túi rồi mà có thấy vị thịt gà đâu! Lừa đảo! Lương tâm cho heo ăn rồi à?
Tống Thư Hàng lập tức đổ mồ hôi lạnh ào ào.
Ngươi nói lát nữa mà chủ shop đọc được cái bình luận này xong, liệu có vuột miệng bật thốt khốn nạn hay không? Hay lại chửi thêm tiếng nữa đây?
Chắc tâm trạng của chủ shop sẽ là thế này đây: Tên điên này lại đi đớp thức ăn cho chó à! Thế chả nhẽ mày lại là chó hả.
Nói đi phải nói lại, chẳng trách mấy hôm nay Đậu Đậu không sai hắn mua đồ nữa, hóa ra là vì nó đã học được cách mua hàng online rồi à?
Thế người đi nhận hàng là ai thế? Đừng có nói là Đậu Đậu tự mình xuống nhận đấy nhé?
...
Nói thật thì Tống Thư Hàng cảm giác Đậu Đậu không phiền toái như các vị tiền bối trong nhóm vẫn hay nói. Ngoại trừ nó hơi quậy một chút ra thì chỉ cần thứ gì khiến nó hứng thú là nó có thể tự ôm lấy mà chơi rất lâu.
À đúng rồi... Ngoại trừ việc mỗi ngày nó đều online mắng Hoàng Sơn Chân Quân ra thì những lúc còn lại nó vẫn đáng yêu lắm.
Lại nói, kể từ sau khi Đậu Đậu tới nhà nó đến nay, hình tượng chủ nhóm cao lớn uy vũ của Hoàng Sơn Chân Quân trong đầu hắn đã tựa như một dòng sông lớn, nước trôi đi mãi chẳng thấy ngày về.
Suốt ngày nghe Đậu Đậu luôn mồm mắng 'Hoàng Sơn ngu ngốc', dần dà, Tống Thư Hàng đã sắp nhớ lộn tên của Hoàng Sơn Chân Quân thành Hoàng Sơn ngu ngốc mất rồi.
Hơn 10 giờ sáng, hai tiết học sáng cứ trôi qua êm đềm như thế.
Buổi chiều không có lớp, Lâm Thổ Ba chán chường hỏi:
“Bọn mày có định về ký túc xá ôn tập không, ngày mai là thi rồi đấy.”
Đã sắp đến kì thi cuối kì rồi, vì để không phải học lại, cậu cũng phải cố gắng lên mới được. Lâm trận mài gươm, không sáng thì cũng chói mà lị.
Bình thường trước mỗi kỳ thi đều được nghỉ một hai ngày, để học sinh ôn bài lại cho tốt. Nhưng năm nay bởi vì thông báo thi ra sớm quá, nên chương trình học có chút gấp.
“Tao hẹn đi ôn bài chung với Nha Y rồi, không đi cùng với bọn mày được.”
Cao Mỗ Mỗ đẩy kính, vô tình bỏ rơi đám chiến hữu ế chổng mông cùng phòng.
Lâm Thổ Ba rưng rưng nhìn về phía Lý Dương Đức.
“Mày đừng có nhìn tao như thế, trông tởm lắm. Cùng lắm thì hôm nay đến chỗ tao đi, chỗ nào không hiểu thì tao giảng cho.”
Lý Dương Đức nói với vẻ mặt buồn nôn, cũng có phải con gái quái đâu, trưng mắt cún con ra cho ai xem?
“Thư Hàng thì sao? Có đi chung không?”
Lâm Thổ Ba cười ha hả, hỏi tiếp.
“Để tao xem đã, nếu như buổi tối mà rảnh thì tao sẽ qua chỗ Dương Đức.”
Tống Thư Hàng ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp.
Hắn nghĩ, trước khi đi thì ít nhất cũng phải sắp xếp thỏa đáng cho Bạch Tiền Bối với Đậu Đậu cái đã. Không thì chờ tới chừng hắn về nhà, chắc phải đi mua mấy món đồ điện mới để thay mất.
Cô nàng Lục Phi ngồi kế bên thầm siết tay, cô còn định mời Tống Thư Hàng đến ký túc xá của cô học, bởi vì điều hòa ở ký túc xá bị hỏng rồi, không biết khi nào mới có người đến sửa.
Lâm Thổ Ba hỏi xong một câu, cô cũng xấu hổ không tiện mở miệng.
Tuy rằng Tống Thư Hàng đã khế ước với linh quỷ rồi, nhưng hắn vẫn luôn đeo phong hồn băng châu theo bên người, nên hiệu quả làm lạnh vẫn còn nguyên. Đừng nói là con linh quỷ ở bên trong, thậm chí bản thân phong hồn băng châu này đã là một món bảo bối rồi. Nghĩ kỹ lại mới thấy cô nàng Vũ Nhu Tử kia ra tay đúng là hào phóng quá chừng.
“Cùng về ký túc xá không?”
Tống Thư Hàng quay sang hỏi cô nàng Lục Phỉ kia, hắn phải về ký túc xá cầm sách vở sang biệt thự mới được, sắp thi đến nơi rồi, kiểu gì cũng phải ôn tập lại một chút mới được.
“Ừ!”
Lục Phỉ vui vẻ trả lời.
....
Một bên khác.
Qùy Hoa Tu Sĩ căng thẳng hỏi:
“Thư Sơn Áp Lực Đại đã tan học rồi, các vị đã chuẩn bị xong cả chưa?”
Đứng bên cạnh hắn là sáu kẻ có vẻ mặt hầm hầm, trên người tỏa ra sát khí nồng nặc. Những kẻ này đều là thuộc hạ của tên đàn chủ ở khu La Tín ở thành phố bên cạnh, bị Qùy Hoa tu sĩ dùng đủ cách lôi kéo dụ dỗ tới đây.
“Được rồi, vậy thì chuẩn bị hành động!”
Qùy Hoa Tu Sĩ trầm giọng nói:
“Thông báo cho thành viên cho thành viên bên hành chính, bảo cô ta lúc đến làm giấy tạm trú cho vị tu sĩ họ Bạch kia thì cố gắng kéo dài thời gian nhé.”
Ở trong xã hội hiện đại hóa thế này, có rất nhiều cách để lôi kéo người khác.
“Chúng ta đi mai phục cái tên Thư Sơn Áp Lực Đại kia, nhớ kỹ, phải làm nhanh gọn vào. Bằng không chờ vị ‘Bạch’ tu sĩ kia đuổi đến thì chúng ta sẽ toi đời đấy.”
“Cơ hội chỉ có một thôi, lên!”
….
Tống Thư Hàng tiễn Lục Phỉ về ký túc xá, lại về ký túc xá của mình lấy sách vở ôn tập, sau đó chuẩn bị đi qua nhà của Dược Sư.
Đậu Đậu nằm trên vai của hắn, đang chơi game trên điện thoại.
Lúc đi ngang qua một con hẻm nhỏ, Tống Thư Hàng đột nhiên dừng bước.
Tuy là con đường này khá nhỏ, nhưng bình thường cũng có khá đông người qua lại.
Nhưng lúc này lại chẳng có lấy một bóng người nào….
“Cảnh giác khá lắm.”
Đậu Đậu lên tiếng ngợi khen.
“Đối phương có bao nhiêu người?”
Tống Thư Hàng hỏi lại, hắn biết nhất định là có người muốn ra tay với hắn.
“Tổng cộng có bảy người, trong đó có năm người có thực lực tương đương với ngươi, đều là nhất phẩm, một hai khiếu gì đó, một người là nhất phẩm tam khiếu, cuối cùng là cái tên mặt mày thanh tú nhưng lưng hùm vai gấu hôm trước theo dõi ngươi, cảnh giời chừng nhất phẩm ngũ khiếu, đã sắp đến cảnh giới Dược Long Môn rồi. Chỉ là tên kia thậm thò thậm thụt nấp ở đằng sau, còn tưởng là ta không nhìn thấy hắn, gâu gâu.”
Đậu Đậu biết rõ mồn một, kể vanh vách thực lực lẫn vị trí của mấy kẻ mai phục kia cho Tống Thư Hàng nghe.
Mặc dù những kẻ đang mai phục này đều đã che giấu khí tức cả rồi, nhưng trong mắt Đậu Đậu thì chúng vẫn cứ rõ mồn một như ánh trăng trên trời cao.
Tống Thư Hàng sờ sờ mấy thứ mình mang theo trên người.
Một viên ác xú hoàn.
Một lá kiếm phù.
Ba lá giáp phù.
Ba lá phá tà phù.
Cuối cùng là một chiếc nhẫn đồng cổ không rõ công dụng.
“Đậu Đậu, ngươi có giúp ta không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Đậu Đậu nói với vẻ hào sảng:
“Đương nhiên rồi, khi nào ngươi bị nện sắp chết thì ta sẽ tha ngươi chạy. Cứ yên tâm đi!”
“Được rồi, cũng đúng ý ta lắm.”
Tống Thư Hàng cười ha hả, hắn ném balo của mình qua một bên, chủ động tiến vào vòng mai phục của tên Qùy Hoa Tu Sĩ kia.
Đậu Đậu nhảy qua một bên tránh.
“Bước ra đi.”
Tống Thư Hàng lắc lắc tay chân:
“Tổng cộng có sáu tên, ta đã thấy rồi. Không cần trốn nữa đâu.”
Hắn cố ý nói sót một người, để cho Qùy Hoa tu sĩ tưởng là hắn chưa phát hiện ra.
Tống Thư Hàng vừa mới nói xong thì từ bốn phương tám hướng lập tức có sáu bóng người nhảy ra. Bọn họ đều cầm một cây đao không chuôi được đặc chế, lao tới chém Tống Thư Hàng với góc độ rất hiểm hóc.
Đao không chuôi? Là thuộc hạ của đàn chủ à? Tống Thư Hàng nhủ thầm trong lòng?
Lúc này, nếu như hắn có đủ tinh thần lực để kích hoạt nhãn khiếu thiên phú là cao thủ thị giác thì nhất định sẽ rất sướng! Đáng tiếc, nếu mà dùng tới cái đó thì khí huyết và tinh thần lực của hắn sẽ cạn sạch không còn tí nào. Ít nhất cũng phải chờ hắn mở thêm được hai khiếu nữa thì cái nhãn khiếu thiên phú này mới có thể phát huy tác dụng được.
Cho nên, Tống Thư Hàng chọn cách dùng một lá giáp phù.
Lá bùa này có thể ngăn cản được tất cả các đòn tấn công của tu sĩ tam phẩm đổ xuống, ngảy cả đàn chủ cũng không thể nào phá vỡ được. Đám tu sĩ chỉ mới có từ một đến ba khiếu này, dù có dốc hết sức lực thì cũng không làm gì được Tống Thư Hàng.
‘Keng keng keng keng keng keng’ sáu cây đao không chuôi chém lên người Tống Thư Hàng, tia lửa bắn ra khắp nơi.
Đám thuộc hạ của đàn chủ đều lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc, bọn họ liên tục cầm cây đao sắc lẻm của mình đâm, chém, cưa, chặt đủ kiểu, nhưng vẫn không thể phá vỡ được phòng ngự của Tống Thư Hàng.
“Tốc độ cũng chậm quá.”
Tống Thư Hàng thầm nhủ, sau khi mở được nhãn khiếu xong thì hắn chỉ cần tập trung tinh thần là có thể nhìn rõ ràng tất cả động tác của đám thuộc hạ một hai khiếu của đàn chủ kia.
Đây chính là do phẩm cấp cao thấp của công pháp cơ bản gây nên.
Bản thân đàn chủ chỉ là một tên tán tu của quỷ môn, tất cả công pháp cơ bản mà hắn có thể tìm được cho bọn thuộc hạ của mình đều là loại hàng dạt của hàng dạt trong giới tu sĩ.
Còn kim cương căn bản quyền pháp và chân ngã minh tưởng kinh của Tống Thư Hàng, ở trong mắt của mấy vị tiền bối trong Nhóm Cửu Châu Số 1 cũng là công pháp cơ bản khá tốt rồi.
So sánh một cái là đủ hiểu.
“Quyền pháp căn bản hai!”
Trong lòng Tống Thư Hàng nhẩm thầm khẩu quyết quyền pháp, khí huyết chi lực trong tâm khiếu và nhãn khiếu sục sôi, có thêm linh lực đất trời giúp đỡ.
Quyền đánh ra ào ạt như sao băng!
Chỉ chớp mắt, đã đánh ra gần bốn mươi quyền, mỗi tên thuộc hạ của đàn chủ đều bị trúng mấy quyền.
Trên người của bọn họ cũng không có bảo vật gì hộ thân, cho nên sau khi ăn đủ mấy quyền của Tống Thư Hàng thì sáu tên thuộc hạ văng ra, đập lên vách tường, hộc cả máu mồm.
Ngoại trừ một tên nhất phẩm ba khiếu trong lúc nguy cấp nhanh chân tránh được chỗ yếu hại ra thì năm tên thủ hạ khác đã nằm ngay đơ, sống chết không rõ.
Tống Thư Hàng siết chặt nắm đấm, hắn phát hiện mình rất thích cảm giác người khác dùng nắm đấm với vũ khí chém cỡ nào cũng không phá nổi phòng ngự của hắn, còn hắn chỉ cần nện một quyền là có thể lấy được nửa cái mạng của đối phương!
Hay là sau này hắn cứ giữ nguyên phong cách chiến đấu này đi nhỉ?
Suy nghĩ này cũng chỉ lóe lên trong đầu Tống Thư Hàng một cái mà thôi, hắn dẫm mạnh hai chân, lao về phía tên tu sĩ ba khiếu kia, nhân lúc hắn đang lơ là thì phải đánh phủ đầu!
“Quyền pháp căn bản một!”
Quyền như trọng pháo, đây là quyền mạnh nhất của Tống Thư Hàng.
Vị tu sĩ nhất phẩm ba khiếu kia có kinh nghiệm chiến đấu khá phong phú, lúc trước chỉ là phòng ngự của Tống Thư Hàng đáng sợ quá thể, nên hắn mới bị dọa cho ngu người ra, sau đó trúng một quyền của Tống Thư Hàng.
Chỉ thấy thân thể của hắn vặn vẹo kỳ lạ, tránh được một quyền của Tống Thư Hàng. Đồng thời trong mười kẽ ngón tay của hắn đột nhiên xuất hiện tám lưỡi dao sắc bén, ném về phía Tống Thư Hàng.
Keng keng keng keng! một loạt tiếng vang giòn giã, mấy lưỡi dao sắc bén kia bắn trúng người Tống Thư Hàng, phát ra vô số tia lửa, đều bị sức mạnh của giáp phù bắn bay ra.
Mà lúc này, Tống Thư Hàng cười gian, quyền đầu tựa như trọng pháo kia tự nhiên lại chuyển hướng rất quỷ dị, tựa như một con linh xà, đánh trúng lồng ngực của tên tu sĩ nhất phẩm ba khiếu kia.
Tên tu sĩ nhất phẩm nọ phun máu, một khối hộ tâm kính ở trước ngực bị Tống Thư Hàng đánh vỡ. Nhưng lực lượng nặng nề trên đầu quyền của Tống Thư Hàng vẫn ập lên người tên kia, khiến hắn bay ra.
Mặc dù kinh nghiệm chiến đấu của ta còn ít, nhưng từ nhỏ tới lớn ít nhiều gì cũng xem biết bao nhiêu bộ phim chưởng đấy nhé. Tống Thư Hàng đắc ý nghĩ thầm.
Thật ra thì… đây hoàn toàn không phải vì mấy bộ phim chưởng mà Tống Thư Hàng xem hay ho cỡ nào.
Mà bởi vì đối phương thiếu sót ở khâu tình báo cộng thêm ‘khinh địch’ mà thôi.
Trong tin tức mà bọn họ thu được, Tống Thư Hàng chỉ là một thằng nhãi con ăn may gặp được cao nhân, nên nhận được đan dược và công pháp, vừa mới mở được tâm khiếu không bao lâu. Lại là tay gà mờ không có kinh nghiệm chiến đấu, khác nào vật trong tay bọn họ đâu?
Nhưng bọn họ có ngờ đâu, Tống Thư Hàng đã mở được hai khiếu, lại có thêm phù bảo phòng ngự cực mạnh hộ thân.
Chương 172. Thanh đao rực cháy
Hơn nữa, lực tấn công từ "Kim cương căn bản quyền pháp”của Tống Thư Hàng cũng chẳng kém, cấp dưới của đàn chủ bị hạ gục là điều đương nhiên,
“Phào ~”
Tống Thư Hàng thở nhẹ, rồi lặng lẽ lộ ra sơ hở để cố tình dụ cái kẻ đang ẩn nấp cuối cùng kia.
Trong góc tối, Quỳ Hoa Tu Sĩ cường lạnh. Thân hình hắn bỗng nhiên gồng lên, cơ thể khôi ngô lại sắc bén như cơ thể của động vật họ mèo, nhoáng cái đã xuất hiện sau lưng Tống Thư Hàng, hai tay hắn cầm một lưỡi dao găm, đâm thẳng về phía Tống Thư Hàng.
Keng!
Lớp phòng ngự của giáp phù tiếp tục sáng lên, đỡ đòn công kích của Quỳ Hoa Tu Sĩ.
Đi ra rồi! Tống Thư Hàng chẳng hề do dự, hắn tung cước đạp ra sau ngay tắp lự.
Quỳ Hoa Tu Sĩ không thể một chiêu đắc thủ nên lộ ra vẻ tiếc nuối, hắn nhẹ nhàng nhảy lên một cái. Sau đó, hắn sử dụng uy áp với Tống Thư Hàng, trầm giọng bảo:
“Mau ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói, Thư Sơn Áp Lực Đại! Đối mặt với ta, ngươi không có cửa thắng đâu.”
“Công tử Hải sai ngươi tới sao?”
Tống Thư Hàng hỏi lại rất thản nhiên, đồng thời, hắn cũng nhìn lớp phòng ngự của giáp phù trên người mình. Lực phòng ngự đã quá mỏng, cùng lắm chỉ đỡ được một đòn của Quỳ Hoa Tu Sĩ. Không hổ là đệ tử của một đại tông môn như Vô Cực Ma Tông, nhát đâm kia có lực công kích chẳng kém những tu sĩ nhị phẩm bình thường là bao.
“Ha ha, tùy ngươi thích nghĩ thế nào thì nghĩ. Đừng kéo dài thời gian nữa, cái vị tiền bối đi với ngươi lần trước đã bị ta cho người níu chân rồi, ngươi cứ ngoan ngoãn nằm xuống đi!”
Cơ thể của Quỳ Hoa Tu Sĩ hơi chùng xuống, rồi hắn kích hoạt một pháp khí cấp thấp trên cơ thể.
“Thanh Phong Gia Tốc!”
Bên ngoài cơ thể hắn có một luồng gió nhẹ màu xanh quẩn quanh, khiến tốc độ của hắn tăng lên gấp bội.
Ngay sau đó, Quỳ Hoa Tu Sĩ vụt biến mất, rồi nhảy vọt tới bên Tống Thư Hàng, mũi dao trong tay đâm về bụng hắn:
“Yên tâm đi, ta sẽ không giết ngươi đâu, ta còn phải giữ lại tính mạng của ngươi mà.”
Tốc độ của hắn quá nhanh, Tống Thư Hàng chẳng thể tránh né được.
Keng!
Sức mạnh của giáp phù lại sáng lên, đỡ lấy đòn tấn công nọ của Quỳ Hoa Tu Sĩ.
Tống Thư Hàng nhân cơ hội cuộn người rồi lăn đi né ra một khoảng. Cùng lúc ấy, năng lượng của giáp phù trên người hắn cũng đã chẳng còn là bao.
Tốc độ của kẻ địch quá nhanh, trừ phi kích hoạt kiếm phù, nếu không thì chẳng thể địch nổi.
“Đậu Đậu!”
Tống Thư Hàng hô lên, giờ đã đến lúc để Đậu Đậu lộ vẻ uy phong rồi.
“Ha ha ha ha, hồi sáng ngươi đột nhiên giữ ta lại thì ta đã biết là ngươi muốn ta giúp một tay mà. Yên tâm đi, ta chuẩn bị tinh thần hết rồi! Đến đao cũng cầm theo cho ngươi này, đón lấy đi, không cần cảm ơn!”
Đậu Đậu truyền âm nhập mật, đồng thời cũng giơ móng vuốt, một thanh trường đao đen tuyền bay về phía Tống Thư Hàng, rơi xuống tay hắn một cách vững vàng.
Đúng là bảo đao Bá Toái.
Tống Thư Hàng cầm chặt đao, ngường thì sững ra...
Đưa đao cho mình thì có ích gì chứ!
Hắn mới học "Kim cương căn bản quyền pháp” thôi, đã từng học đao pháp đâu! Chẳng lẽ do hồi sáng Đậu Đậu đánh thắng con chó nọ mà mình không cổ vũ nên nó nhân cơ hội này để trả thù ư?
Nhưng giờ chẳng còn thời gian để hắn nghĩ nhiều nữa.
Quỳ Hoa Tu Sĩ tiếp tục nhoáng lên đầy quỷ dị, lưỡi dao găm của hắn đâm thẳng về Tống Thư Hàng, chẳng khác nào máy khoan điện. Nếu cú đâm này đánh trúng hắn thì chắc chắn người hắn sẽ được một hố xuyên thẳng từ trước ra sau.
Giờ hiệu quả của giáp phù trên cơ thể vừa tan biến, hắn còn chưa kích hoạt lá thứ hai, nhất định không thể để bị đâm trúng!
Tống Thư Hàng vội vàng nâng thanh đao lên để đỡ lấy đòn tấn công của Quỳ Hoa Tu Sĩ.
Keng!
Lưỡi dao trong tay Quỳ Hoa Tu Sĩ bị Bá Toái chém làm đôi, hơn nữa, đao thế không hề giảm sút, nó còn tiếp tục lao về phía cánh tay của Quỳ Hoa Tu Sĩ.
Bảo đao Bá Toái là thanh đao trấn tông của cả một môn phái, có thể chém cơ thể của tu sĩ tứ phẩm. Lưỡi dao trong tay Quỳ Hoa Tu Sĩ chỉ được tạo từ tinh cương tầm thường, đương nhiên không thể chống lại nó.
Quỳ Hoa Tu Sĩ vội vàng lùi về sau, tránh né lưỡi đao suýt thì chặt đứt tay hắn kia.
Sau đó, hắn nhìn chằm chằm vào cây bảo đao trong tay Tống Thư Hàng, hai mắt sáng rực, lộ vẻ tham lam —— nếu mình có được thanh đao này, thì sức chiến đấu sẽ tăng lên đến nhường nào chứ.
Không đúng, đợi chút!!
Thanh đao này đến từ chỗ nào?
Hình như, ngay trước lần tấn công cuối cùng, thanh đao này đột nhiên xuất hiện rồi rơi vào tay của Thư Sơn Áp Lực Đại?
Quỳ Hoa Tu Sĩ không nhìn thấy Đậu Đậu.
Nhưng trong lòng hắn lại đang nghĩ đến một khả năng —— chẳng nhẽ vị Bạch tu sĩ nọ đang núp ở gần đây ư? Chẳng nhẽ người mình sắp đặt ở bên làm tạm trú trên cơ quan không kéo dài được thời gian à?
Nếu vị Bạch tu sĩ đó ở gần đây thì đến trốn hắn cũng chẳng có cơ hội.
“Chẳng còn cách nào khác.”
Quỳ Hoa nghĩ thầm, mặc kệ Bạch tu sĩ có đang núp ở trong tối không, chỉ có bắt được Thư Sơn Áp Lực Đại thì hắn mới có cơ hội sống!
Nghĩ thì nhiều, nhưng thực chất mọi chuyện chỉ trải qua trong nháy mắt.
Quỳ Hoa Tu Sĩ quyết định ném nửa lưỡi dao trong tay mình xuống, hai tay tung đòn khống chế, một tay thì kềm Tống Thư Hàng, một tay vươn ra định cướp lấy thanh bảo đao trong tay hắn.
Tống Thư Hàng không chịu yếu thế, hắn cầm Bá Toái, chém điên cuồng về phía Quỳ Hoa Tu Sĩ. Hắn chưa từng tu luyện đao pháp, nên nhát nào nhát đấy đều lộn xộn, nhát trước còn đang chém dọc trên mặt, nhát dưới đã chém về phía đùi.
Quỳ Hoa Tu Sĩ e sợ độ sắc bén của thanh đao, không dám chủ động giật lại, cho nên trong khoảng thời gian ngắn vẫn không thể cướp được thanh đao của Tống Thư Hàng.
Bấy giờ, Đậu Đậu đứng cạnh liền truyền âm nhập mật:
“Thư Hàng, đừng chém lung tung nữa, dùng đao pháp đi!”
“Ta chưa từng học đao pháp mà!”
Tống Thư Hàng thầm kêu khổ, nếu từng học thì hắn đã dùng từ lâu rồi ấy chứ.
Dùng dằng mãi chẳng bắt nổi Tống Thư Hàng, Quỳ Hoa Tu Sĩ cảm thấy lo lắng vô cùng: không được, không thể thế này mãi được!
Ánh mắt hắn chau lại, rồi tiếp tục kích hoạt pháp bảo cấp thấp nọ:
“Thanh Phong Gia Tốc!”
Tốc độ giữa ngũ khiếu và nhị khiếu vốn đã chênh rất nhiều, dưới sự hỗ trợ của “gia tốc”, Quỳ Hoa Tu Sĩ có thể nhanh tới mức Tống Thư Hàng không phản ứng nổi!
Nhưng pháp thuật này tạo sức ép rất lớn lên cơ thể. Dù thể chất của Quỳ Hoa Tu Sĩ vượt hẳn những tu sĩ cùng cấp, nhưng một ngày chỉ có thể dùng tối đa hai lần.
Chỉ còn một cơ hội duy nhất!
Quỳ Hoa Tu Sĩ đạp một cước, thân hình biến mất.
Khi hắn xuất hiện thì đã ở ngay sau Tống Thư Hàng!
“Bắt được rồi!”
Quỳ Hoa Tu Sĩ khấp khởi mừng thầm, hắn chộp được cánh tay cầm đao của Tống Thư Hàng, tay kia thì móc về phía yếu hầu của hắn.
“Nhãn khiếu thiên phú, cao thủ thị giác!”
Khi Quỳ Hoa Tu Sĩ thi triển gia tốc thì Tống Thư Hàng chẳng hề do dự, lập tức dùng đến nhãn khiếu thiên phú.
Hắn nhìn rõ Quỳ Hoa Tu Sĩ chạy tới sau mình, mắt thì thấy vậy, nhưng cơ thể lại không phản ứng kịp.
“Làm thế nào bây giờ?”
Não Tống Thư Hàng quay cuồng đủ thứ ý nghĩ.
Thấy tay của Quỳ Hoa Tu Sĩ sắp đụng tới mình... Bỗng nhiên, trong đầu Tống Thư Hàng hiện lên một cảnh tượng quen thuộc.
Lửa rực cháy... Đao rực cháy.
Hắn xoay cổ tay, xoay tròn thân đao.
Khí huyết còn sót lại trong tâm khiếu, nhãn khiếu phun trào.
Trên ngón tay, chiếc nhẫn đồng cổ xưa chợt lóe sáng, một trận pháp bí ẩn được kích hoạt.
Phụt ~ Từ thân đao, tỏa ra ngọn lửa ngùn ngụt...
Chương 173. Đậu Đậu không quá hai giây.
Ngọn lửa trên thân đao rực cháy hừng hực, vô cùng mãnh liệt.
Nhưng, ngọn lửa ấy không phải Tống Thư Hàng do kích phát.
Hỏa Diễm Đao Pháp được vị Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng dạy trong mơ nhìn thì đơn giản, nhưng thực tế thì đã là đại đạo chí giản, mọi thứ đều quy về một mối. Nhát đao được chém ra tuy đơn giản, lại có thể thiêu cháy vạn vật trong thế gian, không có gì là không thiêu đốt được!
Dù thiên phú của Tống Thư Hàng được nhân lên gấp trăm lần thì cũng chẳng thể học được đao pháp ấy khi mới nhìn một lần, luyện một lần.
Hơn nữa, trước đó hắn chưa từng tiếp xúc với đao pháp, cầm bảo đao Bá Toái trong tay thì cũng chỉ chém lung tung mà thôi. Hơn nữa, để kích phát ngọn lửa trên thân đao thì chí ít cũng phải đợi đến cảnh giới nhị phẩm, để khí huyết trong cơ thể hóa thành chân khí mới được.
Bấy giờ, nhát đao của hắn có thể phun lửa là nhờ chiếc nhẫn đồng cổ xưa trên tay hắn.
Trên nhẫn có khắc đòn tấn công hỏa hệ nhị phẩm Hỏa Diễm Đao. Đây là đòn tấn công mà chủ nhân của chiếc nhẫn, Lý Thiên Tố, cố tình thêm vào.
Thực ra, Hỏa Diễm Đao Pháp tầm thường này không giúp người đã ngưng tụ kim đan như Lý Thiên Tố gia tăng sức chiến đấu. Hắn giữ đao pháp này lại là vì nỗi hoài niệm của hắn dành cho ân sư Xích Tiêu Tử —— Ngoài ra, nó còn phản ánh khát vọng của Lý Thiên Tố.
Ngày ấy, trước khi Xích Tiêu Tử và Lý Thiên Tố ly biệt, hắn đột nhiên lấy nhành cây làm đao, chém ra Hỏa Diễm Đao Pháp. Hình ảnh ngọn lửa rợp trời, rồi cây đại thụ cháy thành than trong nháy mắt đã khắc sâu vào tâm trí Lý Thiên Tố.
Đương nhiên, khi thực lực của Lý Thiên Tố dần tăng lên, hắn tìm cách chuyển hóa Hỏa Diễm Đao Pháp thành pháp thuật tấn công, khắc vào chiếc nhẫn đồng cổ xưa của mình. Chỉ cần chủ của chiếc nhẫn mô phỏng theo chiêu thức của Hỏa Diễm Đao Pháp thì pháp thuật trên nhẫn sẽ được kích hoạt, từ đó, người sử dụng có thể thi triển một chiêu Hỏa Diễm Đao Pháp.
Bay nãy... Khi Tống Thư Hàng xoay người đỡ đòn, hắn đã mô phỏng theo chiêu thức của Hỏa Diễm Đao Pháp, cùng lúc ấy, khí huyết trong tâm khiếu, nhãn khiếu cũng sôi trào nên đã kích hoạt pháp thuật trên chiếc nhẫn đồng!
Dù không mang khí thế ngùn ngụt như Xích Tiêu Tử ở trong mơ, ngọn lửa trên thân đao cũng không phải là thứ có thể thiêu rụi mọi thứ, nhưng chiêu Hỏa Diễm Đao Pháp này vẫn có sức mạnh ngang ngửa với đòn tấn công toàn lực của tu sĩ nhị phẩm.
Ngọn lửa hừng hực trên thân đao hóa thành sóng nhiệt, chém về phía kẻ địch!
Quỳ Hòa Tu Sĩ chỉ thấy sóng nhiệt ập tới trước mặt, nhưng hắn không thể tránh né —— Thanh Phong Gia Tốc trên người khiến hắn lao nhanh quá, muốn phanh cũng không phanh nổi!
Thế nên mới bảo, chạy quá tốc độ là một việc vô cùng nguy hiểm.
Cứ thế, một kẻ không thể kiểm soát tốc độ như hắn, đã lao thẳng về phía sóng nhiệt đang ập tới.
Giữa ngọn lửa, hiện lên ánh đao sắc bén.
Cơ thể đô con của Quỳ Hoa Tu Sĩ thiếu chút nữa thì bị chém làm đôi, ngọn lửa vô tình nuốt chửng lấy hắn...
Kết thúc rồi!
Tinh thần của Tống Thư Hàng bị sử dụng quá độ, hắn chỉ thấy đầu váng mắt hoa.
Bấy giờ, Đậu Đậu bỗng nhiên nhảy tới bên Quỳ Hoa Tu Sĩ, nó vươn móng vuốt mò mò cơ thể kẻ này.
Hai bình sứ nhỏ, một bùa hộ mệnh hình dây chuyền được Đậu Đậu đào ra.
Sau đó, cơ thể của Quỳ Hoa Tu Sĩ liền bị Hỏa Diễm Đao Pháp thiêu rụi, chẳng còn sót lại bộ phận nào.
Đậu Đậu cười toe, nó vứt ba thứ vừa mò được cho Tống Thư Hàng:
“Cho ngươi đấy, xem như chiến lợi phẩm. Bị đốt cháy thì tiếc lắm.”
Chiếc bình sứ mang phong cách Trung Quốc đựng khí huyết đan, chất lượng không tệ.
Còn cái bùa hộ mệnh kia chính là pháp khí cấp thấp Thanh Phong Gia Tốc, mà Quỳ Hoa Tu Sĩ vừa sử dụng. Nếu dùng đúng cách thì sẽ có được hiệu quả thần kỳ.
Tống Thư Hàng ngồi phệt xuống đất, đón lấy ba món đồ nọ rồi thở hổn hển.
“Nhãn khiếu thiên phú” đã tiêu hao hết tinh thần lực của hắn, chưa kể phút cuối hắn còn kích hoạt hỏa diễm đao pháp trong nhẫn, cho nên tinh lực của hắn đã bị vét cạn.
“Hộc... Đậu Đậu, chúng ta về nhé?”
Tống Thư Hàng nhìn về phía Đậu Đậu, cười nói.
Bấy giờ, từ trong góc bỗng nhiên có một bóng người thong thả bước tới:
“Ha ha ha ha, quả là một trận chiến hấp dẫn.”
Đó là một trong những cấp dưới của đàn chủ, nhất phẩm nhị khiếu, từng trúng "Kim cương căn bản quyền pháp nhị" của Tống Thư Hàng rồi ngã sấp xuống đất. Hẳn là kẻ này có phương pháp gì giúp phòng ngự, nên không bị thương nhiều lắm.
Nhưng nãy giờ, hắn vẫn nằm giả chết trên nền, đợi đến khi Quỳ Hoa Tu Sĩ bị đánh bại, Tống Thư Hàng kiệt sức thì mới đứng dậy.
Hai tay hắn, mỗi bên cầm một thanh đao không chuôi, hắn nhe răng cười với Tống Thư Hàng, kỳ ngộ ngay trước mắt đây rồi —— chỉ cần hủy tứ chi của Thư Sơn Áp Lực Đại, rồi đem hắn về Vô Cực Ma Tông là mình sẽ có cơ hội gia nhập vào Vô Cực Ma Tông. Đến lúc ấy, con đường tu hành của mình có thể đẩy nhanh, mình sẽ tiến thêm được một bước nữa!
Không chừng mình có thể trở thành cường giả mạnh hơn cả đàn chủ ngày xưa ấy chứ.
Thấy cấp dưới của đàn chủ xuất hiện, Tống Thư Hàng thoáng thở dài:
“Mình đúng là còn non nớt quá, lần sau nhất định phải xem xét những kẻ địch đã ngã xuống thật cẩn thận mới được.”
Cấp dưới của đàn chủ cười ha hả:
“Tiếc rằng ngươi chẳng còn lần sau nào đâu.”
Trong lúc nói vậy, hắn đã cầm đao phi về phía Tống Thư Hàng, hòng hủy hoại tứ chi hắn.
“Kinh nghiệm cần tích lũy từ từ, lần sau cẩn thận là được.”
Bỗng có một giọng nói đáp lại từ trong hư vô.
Chính là tiếng của Đậu Đậu.
Sau đó, Đậu Đậu tao nhã tiến lên, chắn trước mặt Tống Thư Hàng rồi hiện yêu thân, nó hóa thành một con đại yêu khuyển cao chừng năm mét.
Keng keng keng keng.
Lưỡi dao sắc bén đâm vào người nó, đến một sợi lông cũng chẳng cắt nổi. Giống như vài hạt bụi từ không khí rơi vào, chẳng đem lại chút cảm giác nào.
Gió nhẹ phe phất, Đậu Đậu cỡ lớn bây giờ nom vô cùng bảnh chọe.
Cấp dưới của đàn chủ trợn tròn mắt, hoảng sợ nhìn con chó cao hơn năm mét trước mắt!
Yêu thú!
Sao yêu thú lại xuất hiện ở nơi này chứ?
Hắn chưa kịp nghĩ nhiều hơn, Đậu Đậu đã há mồm, một ngọn yêu hỏa màu xanh phun ra từ miệng nó, trùm lên người tên kia, thiêu cấp dưới của đàn chủ thành tro.
Năm tên cấp dưới đang nằm trên nền đất còn lại cũng không may mắn tránh khỏi. Đậu Đậu quẳng cho mỗi kẻ một luồng yêu hỏa màu xanh, quét sạch thi thể.
Không ngờ, đến cuối vẫn phải nhờ Đậu Đậu giúp sức, may mà mình dắt Đậu Đậu theo. Tống Thư Hàng nghĩ thầm
“Đi thôi, về nhà được rồi.”
Đậu Đậu kéo Tống Thư Hàng và túi sách của hắn lên rồi nhẹ nhàng đặt xuống lưng mình.
Nó nhảy vút rồi bay lên trời. Sương mù che phủ nó và Tống Thư Hàng, khiến họ hoàn toàn biến mất.
Đậu Đậu bắt đầu tung bước trên không, bộ lông mềm mại khiến cơ thể Tống Thư Hàng chìm xuống.
Hắn yếu ớt ghé vào lưng của Đậu Đậu.
“Ha, nằm lên lưng Đậu Đậu rồi mới biết, người Đậu Đậu mềm quá, thích thật đấy.”
Tống Thư Hàng cười gian, hắn cọ cọ lưng Đậu Đậu.
Dù là chiếc giường mêm mại, thoải mái thế nào thì cũng chẳng bằng lưng của Đậu Đậu.
“...”
Đậu Đậu ngừng một chút rồi bảo.
“Nói trước cho ngươi biết, ta là giống đực đấy. Nếu ngươi muốn được như mấy nam chính trên phim hay trên truyền hình, khao khát một chuyện tình giữa người và thú thì ta không phải đối tượng phù hợp đâu. Hay là ta giới thiệu cho ngươi mấy nàng mèo nhé? Nàng chó thì còn lâu, ta không thể khiến ngươi nhúng chàm giống loài của mình được.”
Tống thư hàng:
“...”
Chương 174. Đường thiếu chủ của Không Không Đạo Môn.
Ô! Gần đây chắc chắn Đậu Đậu đã xem quá nhiều phim đen rồi!
Tống Thư Hàng đang định viết một bài luận tám trăm chữ để khiển trách Đậu Đậu trong tâm tưởng thì điện thoại trong túi lại vang lên.
Mở máy ra xem, thì ra là chủ nhóm Hoàng Sơn Chân Quân gọi tới.
Tống Thư Hàng nghe máy:
“Hoàng Sơn tiền bối, có chuyện gì vậy?”
“Ha ha, lúc trước ta nói sẽ đặt cho ngươi với Bạch Tôn Giả mấy cái ô tô đúng không? Hôm nay, mười ba chiếc xe ấy đã được vận chuyển tới một bãi đỗ xe gần Đại học Giang Nam rồi, mấy chiếc còn lại sẽ được chuyển tới trong vòng một tháng nữa. Tí nữa sẽ có người gọi điện cho ngươi, ngươi đi nhận xe nhé. Ta đã bao cả bãi đỗ xe luôn rồi, xe nào không dùng đến thì cứ đỗ ở đó là được.”
Tiếng cười sang sảng của Hoàng Sơn Chân Quân truyền tới.
Tống Thư Hàng nghe xong thì trong lòng khẽ động, sau khi thi bằng lái xong, đương nhiên là hắn muốn có một con xe ngon, giấc mộng đàn ông trừ bay lên trời thì còn có xe ngon nữa mà.
“Không thành vấn đề, lúc nào ta cũng qua được.”
Hoàng Sơn Chân Quân lại hạ giọng hỏi:
“Còn có chuyện khác nữa, bây giờ Bạch Tôn Giả có ở gần ngươi không?”
“Không, ta vừa tan học, đang trên đường về.”
Tống Thư Hàng đáp.
“Thế thì ta nói luôn. Ta hỏi ngươi này, gần đây có phải Bạch Tôn Giả rất may mắn không?”
Hoàng Sơn Chân Quân khẽ hỏi.
“May mắn á? Hình như đúng là Bạch tiền bối may thật đấy.”
Tống Thư Hàng gật đầu nói.
Ví dụ như rút thưởng ngoài cửa hàng điện tử, rút cái là được giải nhất ngay này, hoặc như hôm mình đang khế ước linh quỷ thì tự dưng có thi thể của tán tu bay tới rớt phi kiếm và nhẫn đồng cổ nữa này.
Bây giờ thanh kiếm kia còn đang được Bạch Tôn Giả dùng thay đi bộ đấy.
“Ừm, quả nhiên là bắt đầu rồi. Chú ý an toàn nha Thư Hàng tiểu hữu! Bạch tiền bối càng may thì ngươi càng cần phải chú ý hơn đấy.”
Hoàng Sơn Chân Quân nói.
“Sao lại phải chú ý an toàn thế?”
Tống Thư Hàng nghi ngờ hỏi.
“Để ta nói kiểu dễ hiểu đi. Nếu có thiên thạch từ trên trời rơi xuống bên cạnh Bạch tiền bối, sau đó ngài ấy phá thiên thạch ra được một đống tài liệu luyện khí mà tu sĩ dùng được, thì đây là may mắn đúng không?”
Hoàng Sơn Chân Quân hỏi.
“Đúng.”
Tống Thư Hàng gật đầu.
“Thế nếu cái tảng thiên thạch đó mém chút nện chết hoặc nện trọng thương người đang đứng bên cạnh Bạch Tôn Giả là ngươi thì sao?”
Hoàng Sơn Chân Quân nói khe khẽ.
Tống Thư Hàng lập tức ngộ ra chân lý:
“Chân quân, ý ngài là may mắn của Bạch tiền bối thường đi kèm với vận rủi à?”
“Cũng không phải thế, nói đúng ra hẳn phải là ‘ cầu phú quý trong nguy hiểm’ ấy. Chỉ cần cẩn thận một chút thì ngươi sẽ thu lợi không ít đâu.”
Hoàng Sơn Chân Quân cảm thán.
“Được rồi, ta biết rồi.”
Tống Thư Hàng gật đầu, đây chính là nguyên nhân mà các tiền bối trong nhóm đều tránh Bạch tiền bối sao?
“Còn việc cuối cùng nữa. Coi như là kinh nghiệm tiền bối truyền thụ cho ngươi đi.”
Hoàng Sơn Chân Quân nói với vẻ ý tứ sâu xa: “Sắp tới ngươi tán gẫu vối mấy cô nương xinh đẹp trong nhóm nhiều chút đi. Như cô nàng Vũ Nhu Tử trong nhóm Cửu Châu Số 1 chúng ta ấy. Nói chuyện với cô ấy nhiều vào, vừa nói vừa nghĩ đến những điểm xinh đẹp của cô nương ấy nhé. Trong nhóm còn có Lệ Chi Tiên Tử, cô nương này thì vừa mới ra nước ngoài dạy dỗ một tên thần linh bản xứ dám đắc tội cô ấy về, chắc là cũng sẽ online thường xuyên. Lúc nào rảnh ngươi tiếp xúc với cô ấy nhiều chút. Cô nàng còn thích chụp ảnh tự sướng nữa, ngươi sẽ thường xuyên thấy cô ấy up mấy bức ảnh xinh đẹp của mình lên, lúc xem thì nhớ nghĩ đến những điểm thu hút của ngươi ta.”
“Gì cơ?”
Tống Thư Hàng nghe xong chẳng hiểu ra sao.
“Không có gì đâu, tiếp xúc với mấy cô nàng xinh đẹp nhiều vào, nghe tiền bối thì chỉ có đúng thôi chứ không lệch đi đâu được!”
Hoàng Sơn Chân Quân nói đầy thâm sâu:
“Thế nhé, ta cúp trước.”
Tút tút…
Hoàng Sơn Chân Quân cúp điện thoại.
Tống Thư Hàng cầm máy di động, buồn bực lẩm bẩm:
“Mấy vị tiền bối trong nhóm toàn thích nói một nửa giữ một nửa, sao không chịu nói rõ ra nhỉ?”
Đậu Đậu dưới đất ngẩng lên nhìn Tống Thư Hàng một cái rõ sâu sắc, sau đó im lặng gật đầu:
“Không có gì đâu, đừng có nghe Hoàng Sơn đại ngốc, tên đó đen tối lắm!”
Tống Thư Hàng:
“…”

Phía khác, tại nhà của Dược Sư.
Bạch Tôn Giả dựa vào tường, tư thế cực ngầu:
“Thế này được chưa? “
“Được rồi được rồi, giữ tư thế này đi.”
Trước mặt hắn là một cô nàng mặc đồng phục cảnh sát, tầm hơn hai mươi tuổi. Cô nàng cầm máy ảnh trong tay, miệng thầm nuốt nước miếng ừng ực.
Cô nàng này chính là nhân viên phụ trách cấp giấy tờ tạm trú cho Bạch Tôn Giả.
Tách tách tách, sau khi chụp mấy chục tấm ảnh của Bạch Tôn Giả, cô nàng liếm môi:
“Một tư thế cuối cùng, sau khi chụp xong tôi sẽ chọn một tấm để làm giấy tờ tạm trú cho ngài.”
“Ừm, được. Nhưng mà làm giấy tạm trú cần nhiều ảnh như vậy sao?”
Bạch Tôn Giả nghi ngờ nhưng vẫn rất phối hợp, đưa một tay lên đỡ trán làm một động tác cực cool.
“Cần chứ cần chứ! Nhất định tôi phải làm ra một tờ giấy tạm trú hoàn hảo mới được.”
Nữ cảnh sát nghiêm túc nói, đoạn vuốt vuốt album trong máy ảnh, trong đó đã có tới hơn hai mươi tấm rồi.
Tiếc quá đi, muốn chụp thêm nữa quá đi! Cô thậm chí còn muốn nhét cái người tên là Tống Bạch ở trước mặt này vào máy tính mà mang về nhà luôn ấy chứ! Mang về có thể khoe với các đồng nghiệp nữ dài dài.
Tống Bạch chính là tên của Bạch Tôn Giả hiện tại.
Bởi vì tên của Bạch Tôn Giả chỉ có mỗi một chữ Bạch, không tiện làm chứng minh thư. Cho nên khi Tuyết Lang Động Chủ làm chứng minh thư cho hắn thì thuận tay thêm luôn họ Tống vào.
Sau khi lưu luyến không rời chụp nốt tấm ảnh cuối cùng, nữ cảnh sát để lại số liên lạc của mình rồi nói:
“Ngài Tống Bạch, tối đa hai ngày nữa tôi sẽ gửi giấy tạm trú của ngài tới đây! Nếu ngài có nhu cầu gì cần gấp cũng có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ ưu tiên làm trước cho ngài.”
“Cảm ơn.”
Bạch Tôn Giả mỉm cưởi với nữ cảnh sát.
Mặt của nữ cảnh sát đỏ bừng, đeo máy ảnh, tim đập rộn rã không ngừng. Cuối cùng cô tiếc nuối ngắm Bạch Tôn Giả thêm một lúc nữa rồi mới ôm một bụng không cam lòng đi khỏi nhà của Dược Sư.
Bạch Tôn Giả âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong cả quá trình chụp ảnh, hắn đều phải cẩn thận khống chế khí tức của mình, tránh cho “mị lực” đặc biệt trời sinh phóng ra ngoài. Mệt ơi là mệt.
Sau khi nữ cảnh sát rời đi, Bạch Tôn Giả đi ra sân, lấy một cái thùng to đùng ra.
Trong này chính là… chiến lợi phẩm mà hắn tích cóp được trong ngày hôm qua và buổi sáng hôm nay. Ngoại trừ TV màn hình lớn, máy lọc nước, loa thùng, lò vi sóng… sáng nay, còn có cả máy hút mùi, lò vi sóng, máy làm sữa đậu nành…
Nếu không phải sáng nay nữ cảnh sát kia đến sớm quá thì hắn còn muốn tháo nhiều thứ hơn cơ.
Đương nhiên sau khi làm mấy thứ này hỏng tan tành thì hắn đều cẩn thận vẽ một trận pháp ảo ảnh ở vị trí cũ của chúng. Trong thời gian ngắn sẽ không bị ai nhìn ra điểm gì khác thường. Hi vọng là Tống Thư Hàng tiểu hữu sẽ không nhìn thấy điểm khác thường ~
Nhân lúc Tống Thư Hàng chưa về, mang đám này đi xử lý trước cái đã!
Lúc này, có một thiếu nữ mũm mĩm còn nét trẻ con lén lút tới gần nhà của Dược Sư. Cô nàng cẩn thận phá giải đại trận phòng ngự này… Cô chính là Đường thiếu chủ của Không Không Đạo Môn.
Chương 175. Manh mối về Lưu Tinh kiếm.
Là người xuất sắc trong lứa đệ tử này của Không Không Đạo Môn, từ khi hành nghề đến giờ, Đường thiếu chủ rất ít khi thất bại. Lần này, cô muốn trả món nợ ân tình của Quỳ Hoa Tu Sĩ nên mới qua đây trộm huyết thần toản.
Hai hôm nay, cô thường xuyên quan sát đại trận phòng ngự của tòa nhà này, trận pháp của tòa nhà vô cùng rắc rối, cô không thể phá giải được nó trong khoảng thời gian ngắn được.
Đương lúc cô đang đau đầu về vấn đề ấy thì bỗng nhiên, hôm nay cô phát hiện ra đại trận rắc rối này có vấn đề —— chẳng biết từ bao giờ, trận pháp đã bị ai đó xẻ ra một lổ hổng lớn. Dù sau đó, đã có cao nhân trùng tu, nhưng chỉ cần trận pháp bị trùng tu thì tức là đã có cơ hội để lẻn vào!
Phải tranh thủ thời cơ, không được bỏ lỡ!
Đường thiếu chủ lập tức đi tới nơi trận pháp từng bị xẻ ra, bắt đầu dò xét lỗ hổng hòng phá trận.
Bấy giờ, cánh cửa nhà mở ra, một người đàn ông tuấn mỹ đi tới sân.
Đường thiếu chủ vội nằm úp sấp xuống sàn, rồi lấy pháp bảo choàng lên người mình, khiến mình rơi vào trạng thái ẩn thân. Sau đó, lén lút nhòm ngó người đàn ông trong sân qua lớp màng bảo vệ.
Trong sân, Bạch Tôn Giả đặt chiến lợi phẩm xuống, sau đó tiện tay bẻ một nhánh cây, khắc vài trận pháp, chẳng mấy chốc đã chế ra phi kiếm dùng một lần bản 004.
Đường thiếu chủ ở phía ngoài nhìn mà ngây người —— phi kiếm, cứ thế mà luyện thành sao? Đùa nhau à? Hơn nữa cái nguyên liệu gỗ được sử dụng lại là một nhánh cây tầm thường có thể bẻ được ở bất kỳ nơi nào?
Đến trưởng lão linh hoàng kim đan ở Không Không Đạo Môn cũng chẳng làm được thế. Cô lặng lẽ nuốt nước miếng.
Bấy giờ, Bạch Tôn Giả lại đặt một thùng đồ gì đó lên trên phi kiếm.
Sau đấy, hắn bắt kiếm quyết, rồi quát khẽ:
“Đi thôi!”
Phi kiếm dùng một lần bản 004 mang theo một thùng đồ to đùng từ từ bay lên, chẳng mấy chốc đã mất bóng.
“Ừm.”
Bạch Tôn Giả gật đầu với vẻ vừa lòng.
Ở phía ngoài, Đường thiếu chủ sợ đến độ chân mềm nhũn ra. Cô chưa từng nghe nói về chuyện người nào đó có thể điều khiển phi kiếm bay vèo một phát cao như thế. Chuyện lấy thủ cấp của địch từ nơi cách xa ngàn dặm vốn đã phóng đại lắm rồi, nhưng phi kiếm của người đàn ông tuấn mỹ này đâu chỉ bay có ngàn dặm! Nếu không thấy bóng dáng đâu nữa thì chắc hẳn nó bay vào vũ trụ rồi ấy chứ?
Còn để cho nhau sống nữa không đây?
Không được, không thể nhận nhiệm vụ này. Cùng lắm thì trả cái món nợ ân tình kia sau vậy, không nên vì một nhiệm vụ như thế mà bỏ mạng.
Đường thiếu chủ nghĩ vậy thì lập tức chuẩn bị rút lui.
“Đạo hữu phía ngoài, đến từ Không Không Đạo Môn sao?”
Lúc này, Bạch Tôn Giả xoay đầu lại, nhìn về phía Đường thiếu chủ rồi cười khẽ.
“Bị phát hiện rồi sao? Không thể nào, pháp khí của ta được sư phụ tất từ di tích cổ, ngay cả Kim Đan Linh Hoàng ngũ phẩm cũng khó mà nhìn thấu!”
Đường thiếu chủ vô cùng sửng sốt.
Trừ phi người đàn ông tuấn mỹ này có thực lực từ Chân Quân lục phẩm trở nên?
Đừng bảo là mình xui xẻo thế chứ? Đường thiếu chủ rúc đầu vào cái ý nghĩ chắc mừng chẳng xui xẻo đến vậy, cô quyết định chậm rãi rụt người rồi lặng lẽ bò đi.
“Đừng đi, pháp bảo kia của ngươi không qua nổi mắt ta đâu.”
Giọng nói thản nhiên của Bạch Tôn Giả vang lên.
Đường thiếu chủ cứng họng, cô đứng lên, lật pháp bảo ra, mặt mày nhăn nhó.
Cái này đúng là chưa kịp báo tin thắng trận thì đã chết mà!
Bạch Tôn Giả tươi cười, chỉ chỉ tay:
“Đi vào từ phía cửa chính, lối đi vào trận pháp ở đó.”
Sau khi xuất quan, hắn đang muốn đi tìm người của Không Không Đạo Môn đây.
Bởi vì Lưu Tinh kiếm, phi kiếm bản mệnh của hắn bị người của Không Không Đạo Môn trộm mất lúc hắn đang bế quan rồi. Tuy rằng có thể lần theo dấu vết trên phi kiếm để đi tìm, thế nhưng gặp được người của Không Không Đạo Môn thì vấn đề dễ giải quyết hơn nhiều lắm.
Đường thiếu chủ sợ hãi đi tới trước mặt Bạch Tôn Giả, thỏ thẻ nói:
“Chào tiền bối, thực ra ta chỉ đi ngang qua đây thôi, ngài có tin không?”
“Ha ha.”
Bạch Tôn Giả cười ha hả.
Người của Không Không Đạo Môn ngồi trước cửa nhà ngươi, ngươi có tin họ chỉ đi ngang qua thôi không?
Nói đến Không Không Đạo Môn, Bạch Tôn Giả liền nghĩ tới những việc khi mình bế quan, ngẫm lại thì cũng thú vị lắm. Ngẫm nghĩ một lát, hắn lại thất thần.
Đường thiếu chủ nghe thấy vị cao nhân này cười ha ha thì khổ não lắm, phen này không chết cũng bị lột một tầng da rồi. Cơ mà sao mãi hồi lâu mà vị tiền bối cao nhân này vẫn chưa có động tĩnh gì nhỉ?
Cô nàng lặng lẽ ngẩng đầu lên dòm thì thấy hai mắt của Bạch Tôn Giả mơ mơ màng màng, hình như là thất thần rồi?
Cơ hội tốt nha, hay là chuồn nhỉ?
Đường thiếu chủ cắn chặt răng, thế nhưng sau đó cô vẫn không dám trốn. Cho dù ngài ấy thất thần thật, nhưng mà với bản lĩnh tống cả rương đồ theo phi kiếm lên trời mất tích kia… thì cô chạy đi đâu mà người ta chẳng phi kiếm đuổi theo được ngay chứ?
Nói không chừng vị tiền bối này đang muốn thả cho mình chạy trốn, để lấy cớ thọt mình một kiếm ấy chứ.
Nghĩ thế, cô nàng chỉ có thể ngồi ngây ra đó, im lặng đợi chờ.
Nếu Tống Thư Hàng đang ở đây thì nhất định sẽ cao giọng khuyên cô:
“Nè cô bé, mau chuồn đi, bằng không sẽ nguy hiểm tính mạng đó!”
May mà sau khi xoa cằm suy nghĩ cả nửa ngày trời, cuối cùng Bạch Tôn Giả đột nhiên nghĩ ra hình như mình vừa mới tóm được một đệ tử của Không Không Đạo Môn, thế là ngài hơi hồi phục tinh thần trở lại.
Đường thiếu chủ may mắn lượm về được một cái mạng.
Bạch Tôn Giả nhìn đệ tử Không Không Đạo Môn đang rụt rè đứng trước mặt mình rồi cất tiếng hỏi:
“Ngươi tới đây để trộm thứ gì?”
Đường thiếu chủ thở dài đáp cụ thể:
“Một thứ bảo vật tên là huyết thần toản.”
“Huyết thần toản à?”
Bạch Tôn Giả có ấn tượng với thứ này, vì mấy ngày nay đã từng nghe mấy đạo hữu trong nhóm nhắc qua.
Hình như Thư Hàng tiểu hữu định đổi huyết thần toản lấy cái gì của Thất Sinh Phù đạo hữu trong nhóm thì phải?
“Nếu mục tiêu của ngươi là huyết thần toản thì ta khuyên cô nên bỏ ý định với thứ đó đi.”
Bạch Tôn Giả nói:
“Có đạo hữu đã chấm nó sẵn rồi, nếu chọc giận vị đạo hữu kia thì không biết chừng Không Không Đạo Môn của các ngươi sẽ diệt môn đấy.”
Trong lúc vô tình, Bạch Tôn Giả đã để lộ thế lực khổng lồ sau lưng Thất Sinh Phù Phủ Chủ.
Diệt môn? Đường thiếu chủ không tin. Không Không Đạo Môn là một môn phái bị rất nhiều người ghét nhưng vẫn tồn tại trên thế gian lâu như vậy, nó trải qua biết bao nhiêu sóng to gió lớn, đâu dễ dàng mà diệt môn thế chứ?
“Ta đã nói hết lời, tin hay không tùy ngươi. Nhưng dù sao ngươi cũng không thể trộm được huyết thần toản đâu.”
Bạch Tôn Giả cười lớn.
Lòng Đường thiếu chủ lập tức trầm xuống, đúng vậy, mình làm gì có cơ hội ra tay.
“Theo ta vào nhà đi. Ta muốn hỏi vài việc có liên quan đến Không Không Đạo Môn của các ngươi đấy.”
Bạch Tôn Giả vẫy tay với cô rồi đi vào trong nhà.
Đường thiếu chủ ngoan ngoãn đi theo.
Sau khi ngồi xuống phòng khách trên tầng ba, Bạch Tôn Giả mới hỏi:
“Khoảng 100 năm trước, có đệ tử nào của các ngươi đi đào một cái bảo tàng rồi lấy trộm một thanh phi kiếm không?”
“Bảo tàng? Phi kiếm?”
Đường thiếu chủ cười đắng ngắt:
“Tiền bối có thể nói cụ thể hơn một chút được không?”
Không Không Đạo Môn đào vô số bảo tàng, mà phi kiếm lại là thứ thông thường nhất trong các bảo tàng ấy. 100 năm trước, đào bảo tàng, được phi kiếm… trong Không Không Đạo Môn, số trường đáp ứng đủ cả ba điều kiện này dễ phải lên đến hai con số chứ không đùa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận