Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 469: Đậu xanh, đánh nhầm người rồi

Chương 469: Đậu xanh, đánh nhầm người rồi
“Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ hỏi với vẻ nghi hoặc. Hắn đã từng giao dịch với rất nhiều đạo hữu thân thiết ở trong bảo khố này. Từ trước đến giờ tổng cộng có hơn hai mươi vị đạo hữu đã từng tiếp xúc với gốc măng này, nhưng trước giờ vẫn chưa từng có ai có phản ứng giống như Tống Thư Hàng cả.
Tống Thư Hàng đưa tay sờ sờ đầu rồi hỏi:
“Gốc măng này biến thành một cây gậy lớn rồi đánh ta!”
Bây giờ hắn chỉ cảm thấy đầu mình hơi váng vất, mắt thì hoa lên, trước mắt là cả một dàn sao năm cánh bay lượn.
Diệt Phượng Công Tử: “...”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ: “...”
“Xem ra, gốc măng này không thích hợp với Tống Thư Hàng phải không? Gốc măng này chỉ vừa mới gặp mặt thôi mà đã ra tay chơi Tống Thư Hàng tiểu hữu một vố rồi.”
Nhưng nói đến thì cũng lạ.
Rõ ràng Tống Thư Hàng tiểu hữu là một người tốt, các vị đạo hữu trong nhóm luôn luôn đánh giá tốt về Tống Thư Hàng. Tại sao gốc măng này vừa mới tiếp xúc thì đã đánh Tống Thư Hàng tiểu hữu cơ chứ?
Đang lúc Thất Sinh Phù Phủ Chủ cảm thấy hết sức khó hiểu thì gốc măng nhỏ kia đột nhiên chấn động một cái.
Sau đó có một ý niệm được truyền vào trong đầu của Thất Sinh Phù Phủ Chủ.
Ý niệm của gốc măng nhỏ này dịch ra có nghĩa là: "Đậu xanh... Ngại quá đi mất. Ban nãy đánh nhầm người mẩt rồi."
“Cái gì?”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ sửng sốt.
“Chính là cái người khi nãy đấy... Xin lỗi, vừa nãy ta đánh nhầm người rồi.”
Gốc măng nhỏ nói.
Khóe miệng Thất Sinh Phù Phủ Chủ giật giật.
Đánh nhầm người mất rồi ~~
Lại nói, từ khi nào mà ý thức của gốc măng nhỏ này lại nhân tính hóa đến thế cơ chứ?
Cho đến giờ, mỗi khi gốc măng nhỏ này trao đổi với hắn thì đều đứt quãng từng chút một, giống như vừa mới mở linh trí thôi.
Đến ngay cả lúc giao hẹn với mình về việc tìm chủ nhân giúp nó, trao đổi với nhau cũng chỉ toàn nói mấy câu tối nghĩa, vô cùng vất vả.
Nhưng vừa rồi, trong lúc trao đổi, thần trí của gốc măng nhỏ này đã sắp hoàn thiện rồi... Hơn nữa, vừa rồi nó còn nói đánh nhầm người phải không nhỉ? Hóa ra trước kia gốc măng nhỏ này đã quen với rất nhiều “người” đây mà.
Quả nhiên mình lại nhặt về một thứ phiền phức rồi. Thất Sinh Phù Phủ Chủ lấy tay xoa xoa hai huyệt thái dương của.
“Thất Sinh Phù, xin lỗi vị tiểu đạo hữu kia giúp ta đi mà ~”
m thanh của gốc măng nhỏ lại tiếp tục truyền đến.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ thở dài một hơi nặng nề:
“À này, Thư Hàng tiểu hữu. Vừa rồi, gốc măng nhỏ này có nói với ta là thật là ngại quá, khi nãy nó nhận nhầm người. Cho nên nó mới đánh nhầm ngươi.”
Tống Thư Hàng nhìn Thất Sinh Phù tiền bối trân trối: “...”
Phủ Chủ bị Tống Thư Hàng nhìn chằm chằm cũng thấy xấu hổ lắm lắm, hắn quay đầu lại liếc gốc măng kia một cái.
Gốc măng nhỏ kia bị phủ chủ trừng xong cũng xấu hổ không thôi.
Một lúc sau, toàn thân của gốc măng run lên, rụng một mảnh vỏ măng xuống. Đồng thời, lại truyền một ý niệm vào đầu Phủ Chủ.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ nhận lấy mảnh vỏ măng kia, đưa cho Tống Thư Hàng:
“Khụ khụ, Tống Thư Hàng tiểu hữu, nó tặng cái này cho ngươi thay cho lời xin lỗi. Đừng xem thường mảnh vỏ măng này nhé, nó có thể bảo vệ ngươi một mạng trong lúc nguy cấp đấy!”
Tống Thư Hàng nhận lấy mảnh vỏ măng, nói:
“Được rồi. Ta chấp nhận lời xin lỗi của nó.”
Mà đúng lúc này, cái nắp hộp đựng gốc măng kia phát ra tiếng “cạch’' một cái, đóng sập lại, giống như đang xấu hổ vậy.
...
...
“Khụ khụ khụ.”
Thất Sinh Phù tiền bối khụ hai tiếng, sau đó chỉ về hai cái hòm ở đằng trước, rồi nói với Tống Thư Hàng:
“Vậy thì, Tống Thư Hàng tiểu hữu, trong hai bảo vật này, ngươi thích cái nào hơn? Đương nhiên, nếu như đều không thích thì trong bảo khố của ta vẫn nhiều đồ lắm, ngươi cứ chọn lấy một cái. Ta đảm bảo giá trị của thứ ngươi chọn được cuối cùng tuyệt đối không thấp, mà còn cao hơn cả huyết thần toản nữa!”
Sau khi Tống Thư Hàng suy đi tính lại, thì hắn chỉ vào cái hộp thứ hai nói:
“Lấy con rối ngân long này đi.”
Tuy khôn tiên thằng bản sao kia cũng rất được, nhưng trong thời điểm này thì không có tác dụng gì lớn đối với Tống Thư Hàng.
Với trang bị, phù bảo, đan dược của hắn bây giờ thì dù cho có gặp phải kẻ thù nào đó —— dù có đánh nhau với kẻ thù thì căn bản cũng không cần dùng tới khốn tiên thẳng này làm gì.
Mà lỡ như kẻ địch nào mạnh quá, hắn đánh không lại thì có dùng tới khốn tiên thằng cũng chẳng có tác dụng gì cả. Ví dụ như nếu đối phương là Linh Hoàng ngũ phẩm chẳng hạn, khốn tiên thằng chỉ trói được đối phương nhiều cao lắm là một khắc thôi. Trong thời gian một khắc này, Tống Thư Hàng căn bản không thể chạy thoát thân được.
Cho nên, vẫn là lấy con rối ngân long này đi vậy.
Con rối không tính là vật thể sống, cho nên còn có thể nhét nó vào trong túi thu nhỏ nữa. Lúc cần thì lại lôi nó ra, rất hợp ý hắn.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính, Tống Thư Hàng nhớ rõ 'con rối hắc long’ ở trong động dung nham kia còn có khả năng chiến đấu nhất định nữa.
“Được, giao dịch đã xong!”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ nhấc cái hòm to đấy lên đưa cho Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng lấy chiếc túi nhất thốn chỉ xà ra, cho cái hòm lớn cùng con rối ngân long vào trong.
Giao dịch đã xong!
...
...
Lúc này, Diệt Phượng Công Tử mới lên tiếng hỏi:
“Thất Sinh Phù đạo hữu, ngươi có giao dịch sợi khốn tiên thằng này không?”
“Diệt Phượng đạo hữu muốn có nó à?”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ nói:
“Nếu như đạo hữu muốn thì có thể lấy một vật có giá trị tương đương nó ra giao dịch với ta là được.”
“Ha ha, đúng lúc ta có mấy món đồ hay hay ở đây. Thất Sinh Phù đạo hữu xem xem có cần món đồ nào không?”
Diệt Phượng Công Tử lấy một cái túi nhỏ ra.
Nhìn qua thì có lẽ nó cũng là một cái túi thu nhỏ.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ đến gần, ngó đầu vào trong túi nhìn nhìn, rồi nói với vẻ hài lòng:
“Đều là hàng tốt cả đó nha. Vậy thì đưa ta năm phần coi như giao dịch xong.”
“Giao dịch xong xuôi. Hợp tác vui vẻ.”
Diệt Phượng Công Tử lấy năm vật tròn, đỏ, còn sống ra đưa cho Thất Sinh Phù Phủ Chủ. Sau đó lấy sợi khốn tiên thằng kia.
Trên mặt cả hai người đều lộ ra vẻ hài lòng.
Tuy biết rằng món đồ mà hai vị tiền bối giao dịch là những thứ quang minh chính đại.
Nhưng không hiểu tại sao, cảnh tượng lúc hai vị tiền bối ghé đầu sát vào nhau giao dịch cứ luôn khiến Tống Thư Hàng liên tưởng tới mấy vụ mua bán hàng cấm vậy.
“Giao dịch xong rồi. Chúng ta đi thôi. Một lát nữa còn có 'hội chợ giao dịch tu sĩ' nữa, nói không chừng có thể đào ra được một vài thứ hay ho nữa đấy.”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ nói, sau đó dường như hắn lại nghĩ ra điều gì đó, nên nói với Tống Thư Hàng:
“Thư Hàng tiểu hữu, đến lúc đó ngươi phải theo sát Bạch tiền bối đấy. Nếu như Bạch tiền bối cảm thấy món đồ nào không tồi thì ngươi phải nhớ cho kỹ. Nếu như có cơ hội thì quét sạch lượt mấy món đồ ấy một lượt đi, đảm bảo mấy thứ ấy toàn là đồ tốt cả.”
Tống Thư Hàng cười cười, trong túi hắn chỉ có ba khối linh thạch. Ba khối linh thạch này là Bạch Tôn Giả thuận tay ném cho hắn coi như quà an ủi sau khi các tiền bối trong nhóm Cửu Châu Số 1 đã tiêu diệt Huyết Ma.
Ba khối linh thạch, có thể mua được đồ gì trong “hội chợ giao dịch tu sĩ” bây giờ?
Thất Sinh Phù Phủ Chủ, Diệt Phượng Công Tử ngự kiếm bay lên, đưa Tống Thư Hàng rời đi.
Ba người rời khỏi mai rùa, bay lên mặt đất.
Trên đường quay trở về, Tống Thư Hàng đột nhiên cảm thấy toàn thân phát lạnh...
“Lại nữa rồi.”
Linh quỷ vẫn còn đang ở Bắc Cực chơi đắp người tuyết với chim cánh cụt hay sao?
Lạnh chết đi được. Ta đang ở Đông Bắc nghịch bùn đây.
Hừ!
Đợi đến khi ra khỏi đây, hắn phải lập tức đi tìm linh quỷ mới được.
**
Lúc này, ở một góc trên hòn đảo thổ dân.
Một chiếc xe thương vụ đang bị vô số thổ dân trên hòn đảo vây quanh.
Trên xe, hai đệ tử của Sở gia cười khổ, xoa xoa hai huyệt thái dương. Bọn họ bị vị Bạch tiền bối kia dùng phi kiếm bay đến hòn đảo nhỏ này. Sau đó, bọn họ lập tức bị những người thổ dân chịu trách nhiệm canh gác trên đảo bu lại vây xem.
Dựa vào thực lực của hai vị đệ tử Sở gia, đối phó với mấy người thổ dân chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Chỉ có điều bọn họ biết rõ, đám thổ dân này được một vị tiền bối bảo kê. Bọn họ thật sự không dám ra tay với mấy thổ dân này.
Cũng may là đám thổ dân cũng không có ý định dùng vũ lực.
Mấy người thổ dân kia chỉ vây xung quanh chiếc xe, sau đó ra vẻ như rất hưng phấn, dè dặt vươn tay ra sờ sờ chiếc xe, sau đó lại cúi đầu trao đổi với nhau.
Hai vị đệ tử Sở gia cười khổ, bây giờ bọn họ chỉ còn cách ngồi đợi Bạch tiền bối qua đây, hoặc là đợi vị tiền bối bảo kê hòn đảo này xuất hiện mà thôi.
“Ôi.”
Lúc này, phía sau chiếc xe thương vụ đột nhiên vang lên một tiếng kêu đau đớn
Là cái người đàn ông cao to kia tỉnh lại sao?
...
...
Tư Mã Giang xoa xoa lấy đầu mình, anh ta nhớ loáng thoáng rằng chiếc xe chuyển phát nhanh của mình đột nhiên bị mất đi khống chế, sau đó xe bị lật, mình cũng bị hôn mê thì phải?
Bây giờ là chuyện gì đây?
Tư Mã Giang mở to hai mắt, phát hiện mình đã nằm ở trong một chiếc xe thương vụ cực lớn.
Anh ta lại đưa mắt nhìn sang bên cạnh, sau đó thầm thở phào nhẹ nhõm. Cái thùng chuyển phát nhanh lớn kia vẫn còn nguyên.
“Ông chú, chú tỉnh rồi đấy à.”
Vị nữ đệ tử của Sở gia quay đầu lại hỏi, ánh mắt linh động, lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Khuôn mặt tươi tắn đầy ý cười của cô là kiểu khiến người ta vừa trông thấy đã bất giác bỏ hết tất cả lòng đề phòng.
“A, xin chào.”
Tư Mã Giang sờ lên cái đầu vẫn còn đang đau ê ẩm của mình, nói:
“Là hai người đã cứu ta sao? Đây là đâu thế?”
“Chuyện này, bọn ta cũng không rõ nữa.”
Vị nữ đệ tử Sở gia nhún nhún vai.
“Hả?”
Tư Mã Giang cảm thấy nghi hoặc, bèn nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Sau đó, hắn trông thấy mấy người thổ dân đan thui thùi lùi đang vây lấy chiếc xe, không ngừng vuốt ve nó.
“Con mẹ nó!”
Tư Mã Giang bất giác vuột miệng kêu lên.
Đám người thổ dân kia từ đâu chui ra thế này? Trong địa phận Hoa Hạ chắc là không có tộc người này đâu nhỉ?
Giọng của Tư Mã Giang cũng không lớn lắm, nhưng đám thổ dân ở bên ngoài ai cũng thính tai cả, nên nhanh chóng nghe thấy tiếng kêu của bọn họ.
“Vị... vị tiên sinh này... mắng người là sai đấy!”
Một người thổ dân trong số đó nhòm qua cửa kính xe, nhìn chằm chằm vào mắt Tư Mã Giang rồi nói.
Tuy từng chữ nói ra không được rõ ràng nhưng không hề sai, tuyệt đối là ngôn ngữ Hoa Hạ.
Tư Mã Giang: “...”
Mình nghe nhầm rồi sao? Hay là ngôn ngữ của những người thổ dân này phát âm ra hao hao với tiếng Hoa Hạ, sau đó lại biến thành kiểu nghe nhầm à?
Lúc này, lại có một thổ dân ho khan một tiếng, vẫy vẫy tay với Tư Mã Giang cùng hai vị đệ tử của Sở gia ở trong xe rồi hô lên:
“Khụ, Tử dạy: Có bạn từ xa đến chơi, mà lại không tiếp đón thì là thất lễ!
Tư Mã Giang: “...”
Con mẹ nó, đúng thật là tiếng Hoa Hạ luôn!
Nhưng mà, vế sau của “có bạn từ phương xa đến” không phải là “không vui sao được” chứ nhỉ? “Đến mà không tiếp đón thật là thất lễ” là cái quỷ gì thế?
“Đồ ngu, Đại Căn ngươi đọc sai rồi. Nhỏ tiếng đi, đã đọc sai rồi thì sẽ bị khẽ tay nữa đó.”
Một tên thổ dân đứng ở bên cạnh vội vàng kêu to.
Cái tên thổ dân tên là “Đại Căn” kia vội vàng lấy tay bịt miệng mình lại, không dám hó hé thêm tiếng nào nữa.
Tư Mã Giang giơ tay xoa xoa huyệt thái dương, quả nhiên đám thổ dân này biết nói tiếng Trung.
Sau khi ngẫm nghĩ một hồi, anh ta quay sang nhìn hai vị đệ tử của Sở gia:
“Chú em, cô, chúng ta có nên xuống xe xem một chút hay không? Mấy người này trông thì có vẻ như có thể trao đổi được ấy nhỉ?”
“Cũng được.”
Vị nam đệ tử kia gật đầu nói.
Tuy thực lực của bọn họ chỉ là nhất phẩm, chưa đến nhị phẩm, nhưng để đối phó với mấy người thổ dân này thì hoàn tòan không thành vấn đề gì, cho nên không cần phải sợ gì cả.
“Vậy thì để tôi xuống trước, hai người cứ ở trên xe xem tình hình thế nào đi đã.”
Tư Mã Giang nói. Sau đó, anh ta mở toang cửa xe ra, giữ vững cảnh giác bước xuống xe.
Lúc này, có một người thổ dân mặt mũi có chút hiền lành bước lên phía trước một bước, làm một tư thế “mời”:
“Tử dạy: bằng hữu, xin mời đi phía bên này!”
--
...
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận