Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 314: Nam Thiên Môn bị hư hại

Chương 314: Nam Thiên Môn bị hư hại
Cô gái mặc áo đen cắn chặt răng, chạy như điên.
Tên đàn ông vạm vỡ như bò mộng bị thiếu não kia —— tuy hòn đảo này không lớn nhưng biển cả bao bọc bên ngoài nó thì mênh mông vô tận. Cô cũng cũng không phải là một u linh bị hạn chế phạm vi hoạt động, bị bắt buộc phải ở lại trên hòn đảo này đâu cơ chứ.
Chỉ cần thoát khỏi hòn đảo này, nhảy vào trong biển, đến lúc đó cô sẽ như cá gặp nước, dựa vào khả năng bơi lội của cô thì chẳng sợ không thoát thân được. Trong lúc chạy như điên về phía biển, cô gái váy đen tự xé rách quần áo của bản thân, không để quần áo trở thành chướng ngại khi hoạt động dưới nước.
“Vượn Tứ, mau ngăn cô ta lại!”
Gã Nhất Lang dùng cả tay lẫn chân để chạy như sói kia hét to lên.
Gã đàn ông có cánh tay dài như vượn liều mạng tăng tốc, nhanh chóng thu ngắn khoảng cách giữa hắn và cô gái váy đen Sở Sở.
Thế nhưng động tác của Vượn Tứ vẫn chậm vài bước.
Cô gái váy đen Sở Sở đã đến gần bờ biển, cô tung người nhảy lên, giống như một nàng tiên cá linh hoạt, nhanh chóng lặn xuống biển rồi mất hút. Rõ ràng, khả năng bơi lội của cô ấy rất tốt…
Tuy rằng Ngưu Nhị, Vượn Tứ và gã đàn ông giống như sói kia cũng biết bơi lội nhưng hoàn toàn không thể so được với cô gái váy đen đó.
“Để cô ta trốn xuống nước rồi, tiếc quá, rõ ràng có cơ hội để hưởng thụ cô nàng này.”
Ngưu Nhị đứng trên bờ, ngoáy ngoáy lỗ mũi.
Gã giống như sói lườm tên kia một cái, hắn thật sự bó tay với kẻ thiếu não như Ngưu Nhị.
Tiếp theo, hắn giơ tay nhấn lên máy bộ đàm gắn bên tai:
“Sa Cửu, Kình Bát, con ả đó trốn vào trong nước rồi, các ngươi đưa người đi bắt ả về đi.”
Sau khi nói xong, hắn lại gõ gõ vào máy bộ đàm, chuyển sang kênh liên lạc khác:
“Hồ Thập, mọi thứ chuẩn bị xong rồi. Ngươi có thể bắt đầu hành động. Bọn ta sẽ cố hết sức dồn con ả đó vào đường cùng, tạo cơ hội cho ngươi. Nhớ kĩ, cơ hội của ngươi chỉ có một lần mà thôi, phải tranh thủ thời cơ lừa lấy quyển kiếm quyết trên người con ả đó về đây.”
Quyển kiếm quyết của thế gia họ Sở có được khiến cho bọn họ thèm thuồng.
Cái tên ở Hư Kiếm phái đó tưởng rằng bản thân phong tỏa tin tức kỹ lắm rồi, nhưng thực ra đã có mấy nhà biết được tin thế gia họ Sở đang giữ quyển kiếm quyết kia. Chẳng qua phần lớn những người biết được tin tức đều là các thế gia hoặc môn phái lớn mạnh, họ căn bản không quan tâm đến một bộ kiếm quyết cỏn con như thế.
Hư Kiếm phái chính là cái môn phái nhỏ đang làm khó thế gia họ Sở.
Thiên giới đảo, bên ngoài chùa của Cửu Đăng, ở gần biển hoa bị chà đạp một khoảng kia.
“Hống~~”
Một tiếng thét dài đinh tai nhức óc vang lên giống như tiếng rống của sư tử, khiến cho người ta bất giác nôn nao lo lắng, chấn nhiếp lòng người.
Đây chính là “Phật môn sư hống công”.
Dưới sự hướng dẫn của Cửu Đăng, Tống Thư Hàng đã bắt đầu tu luyện công pháp này. Bây giờ, một tiếng rống của hắn đã có mấy phần phong phạm của vua sư tử rồi.
Cửu Đăng ngồi xếp bằng trên không trung, hai đóa Kim liên nâng đỡ cơ thể của cô ấy:
“Rất tốt. Chỉ dạy có vài lần mà ngươi đã nắm vững nội dung chính của ‘Sư hống công’ rồi. Tiếp theo, thứ ngươi cần là chăm chỉ luyện tập. Ngoài ra, nếu như trong lúc ngươi đột phá khẩu khiếu, có thể thức tỉnh thiên phú khẩu khiếu, kết hợp với sư hống công thì sẽ có hiệu quả vượt trội.”
Sau khi nói xong, cô ấy lại nhìn sang Thông Nương mọc trên Ngộ Đạo thạch bên cạnh Tống Thư Hàng:
“Cô cũng đến thử đi.”
Dưới mầm hành của Thông Nương mọc ra một cái miệng nhỏ. Sau đó, cô ấy cũng hét to lên một tiếng:
“Meo~~”
Tống Thư Hàng: …
Cửu Đăng: …
“Cô đang làm nũng đấy hả? Thứ ta dạy cho cô là sư hống công, cô dùng sức gầm thật to như sư tử cho ta!”
Cửu Đăng cố gắng khống chế cảm xúc của bản thân:
“Cho cô một cơ hội nữa, hãy dùng sức hét thật to lên cho ta!”
Thông Nương ở trên Ngộ Đạo thạch đung đưa theo gió, tựa như đang tích sức.
Sau chốc lát, cái miệng nhỏ của Thông Nương há ra:
“Meo meo meo meo~~”
Sợi gân xanh tức giận trên trán của Cửu Đăng cô nương lại nổi lên.
“Nghiêm túc một chút cho ta, ta dạy cô ‘Sư hống công’ chứ không phải ‘Miêu hống công’. Nếu cô còn kêu kiểu mèo nữa thì ta sẽ cắt mầm hành mới mọc của cô ra! Cho cô một cơ hội cuối cùng, học theo Thư Hàng kia kìa, dùng hết sức rống lại một lần nữa cho ta!”
Cửu Đăng nở nụ cười đáng sợ, mở miệng uy hiếp
Cơ thể Thông Nương run rẩy mãnh liệt.
Sau đó, lá hành của cô lắc mạnh hơn nữa, lần này, giống như cô đã tích đủ lực lượng:
“Miao ~~ miaoo ~ aoo ~”
Hét đến cuối cùng, Thông Nương sắp khóc đến nơi rồi…
Sợi gân xanh tức giận trên trán Cửu Đăng nổi lện tận ba đường.
Thấy vậy, Tống Thư Hàng vội vàng cầu xin giúp cho Thông Nương:
“Khụ khụ, Cửu Đăng cô nương đừng tức giận. Cô nhìn bộ dạng kia của Thông Nương đi, chắc chắn không phải là cố ý, có lẽ do bộ công pháp này không thích hợp với Thông Nương chăng? Bây giờ cơ thể của cô ấy lại nhỏ như thế, nói không chừng đợi ngày nào đó cô ấy khôi phục lại hình người thì có thể học được ‘Sư hống công’ cũng nên?”
Cửu Đăng xoa mi tâm:
“Thôi vậy, ‘Sư hống công’ của Thông Nương sau này sẽ do ngươi dạy. Ta mặc kệ đấy!”
Tống Thư Hàng ngượng ngùng cười gượng, cất cả Ngộ Đạo thạch lẫn Thông Nương.
Thông Nương lập tức cảm động đến mức lệ nóng doanh tròng.
Cửu Đăng vung tay, nói:
“Được rồi, ta đã dạy xong những điểm chính của sư hống công rồi đấy, sau khi rời khỏi đảo thì ngươi tự học cho tốt vào, sẽ giúp ích rất nhiều cho việc mở được khẩu khiếu của ngươi.”
Nói xong thì cô đứng dậy, kim liên nâng cô bay tới trước mặt Tống Thư Hàng. Cô giơ tay, vươn về phía Tống Thư Hàng:
“Đi theo ta, ta đưa ngươi rời khỏi đảo.”
Trong lòng Tống Thư Hàng chợt động —— rốt cuộc cũng có thể rời khỏi thiên giới đảo rồi.
...
Trên không trung của thiên giới đảo, chẳng biết từ khi nào lại xuất hiện một vầng trăng đỏ khổng lồ.
Cửu Đăng nắm tay của Tống Thư Hàng, chân giẫm trên kim liên, từng bước lên cao.
Mỗi một bước cô bước ra thì đóa kim liên dưới chân sẽ biến mất, rồi lại có một đóa kim liên mới được sinh ra đỡ lấy bước tiếp theo của cô.
Hoa nở hoa tàn, bộ bộ kim liên.
Ngầu thật đấy, Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.
Đáng tiếc đây lại là công pháp phật môn, sẽ biến thành đầu trọc mất. Bằng không, đổi lại thành một nam tử đẹp trai mặc đồ nho sinh, chân đạp hư không, mỗi bước một kim liên thì sẽ tiêu sái cỡ nào đây?
“Cửu Đăng cô nương, tiếp theo chúng ta phải đi tới nơi thần bí nhất ở trong thiên giới đảo sao?”
Tống Thư Hàng hỏi thử.
Tiếp theo chính là trải qua quá trình tự phong ấn ký ức đúng không?
Nhưng hắn khá tò mò, tại sao các tiền bối trong nhóm đều cam tâm tình nguyện tự phong ấn ký ức rồi rời khỏi thiên giới đảo chứ?
Trên thiên giới đảo này ẩn chứa bí mật lớn tới cỡ nào, lại có thể khiến cho các tiền bối đồng ý tự phong ký ức, không tiết lộ bí mật của nó?
“Nơi tiếp theo chúng ta sắp tới là thiên giới thật sự.”
Cửu Đăng cô nương mỉm cười đáp.
“Thiên giới” thật sự? Vậy đó cũng là nơi nào đó trên trời sao? Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Theo ngày càng lên cao, Tống Thư Hàng tình cờ nhìn thấy vài đốm đen ở bên bìa rừng —— đây đúng là nhóm người của vị giáo sư đã tách ra với bọn họ lúc mới tới đây.
“Cửu Đăng cô nương, nếu như có thể thì có thể nhờ cô trông nom mấy người kia một chút được không. Dù sao thì trên thiên giới đảo này có vô vàn hiểm nguy, bọn họ lại là người phàm, ở trên đảo dễ gặp phải nguy hiểm lắm.”
Tống Thư Hàng lên tiếng cầu xin.
Chuyện hắn có thể làm bây giờ cũng chỉ có thể nhờ Cửu Đăng trông nom mấy hành khách này đôi chút. Còn chuyện Cửu Đăng có muốn giúp hay không thì hắn không cưỡng cầu được.
“Yên tâm đi, ở thiên giới đảo những người phàm này sẽ không gặp phải chuyện gì nguy hiểm tới tính mạng đâu. Thiên giới đảo cũng sẽ không ép những người thường này rời khỏi, chỉ có thể chờ tới khi bọn họ tìm tới tòa thành cổ kia, nếu muốn rời khỏi thì tự khắc có người hướng dẫn bọ họ tới Tinh Không Chi Gia để hoàn thành giao dịch, rời khỏi thiên giới đảo này.”
Cửu Đăng cô nương đáp.
Sau khi nhận được câu trả lời của cô, Tống Thư Hàng cũng thấy an tâm hơn.
Thân hình của hai người bọn họ tiếp tục bay lên cao.
Cuối cùng... Bay thẳng tới trước vầng trăng đỏ khổng lồ kia.
Tới lúc này, Tống Thư Hàng mới phát hiện đó chẳng phải vầng trăng màu đỏ gì. Mà là một cái cửa động màu đỏ của một thông đạo thật dài.
Bên trong thông đạo phát ra ánh sáng màu đỏ, nhìn từ dưới lên thì sẽ lầm tưởng rằng đây là một vầng trăng màu đỏ.
“Vào trong đi.”
Cửu Đăng cô nương dẫn đường, bước vào bên trong thông đạo này.
Tống Thư Hàng bị cô ấy kéo tay đi vào bên trong thông đạo.
Lại nói —— mình và Cửu Đăng cô nương nắm tay nãy giờ rồi, liệu cô ấy có mang thai không nhỉ?
A bậy rồi bậy rồi!
...
Sau khi bước vào thông đạo màu đỏ xong, hai người lại đi thêm chừng hơn một trăm mét, Tống Thư Hàng cảm giác trước mắt sáng bừng lên.
Thứ xuất hiện trước mặt hắn là một tiên cảnh có khí lành quanh quẩn, có vô số kim quang lấp lánh, ngập tràn điềm lành. Trên tầng mây dày đặc là một cánh cửa vô cùng khổng lồ.
Cánh cửa rất nặng nề, tựa như được tạo thành từ lưu ly, sáng lấp lánh giống như được bảo ngọc điểm tô!
Trên cửa có một tấm biển, bên trên ghi ba chữ Nam Thiên Môn, phát ra ánh sáng chói lọi.
Chỉ là ba chữ này lại giống như bút tích của hai người.
Chữ Nam và một nửa chữ Thiên là do một loại bút tích viết ra. Một nửa chữ Thiên còn lại và chữ Môn thì lại là một loại bút tích khác.
Như thể ba chữ này từng bị người ta chém ra thành hai nửa, sau đó lại có người viết thêm vào.
Không chỉ riêng ba chữ kia, ngay cả cánh cửa khổng lồ, hoa lệ kia cũng có rất nhiều dấu tích từng được tu bổ.
Lúc đầu bởi vì ánh sáng quá chói lọi, nên dễ dàng bỏ qua chi tiết này. Nhưng sau khi nhìn kỹ thì có thể thấy trên Nam Thiên Môn này có rất nhiều vết hư hại.
“Nam Thiên Môn? Chính là Nam Thiên Môn của Thiên Đình trong thần thoại sao?”
Tống Thư Hàng quay đầu lại nhìn Cửu Đăng cô nương.
Nam Thiên Môn cũng chẳng có gì, trên Hoa Hạ có rất nhiều Nam Thiên Môn. Nhưng Nam Thiên Môn ở trước mắt này khiến cho người ta không thể không nhớ tới Nam Thiên Môn của Thiên Đình trong truyền thuyết kia. Lại thêm nơi này có tên là thiên giới đảo. Chẳng lẽ, thiên giới đảo này chính là Thiên Đình thống lĩnh tam giới trong thiên địa, đứng đầu vạn linh mười phương trong truyền thuyết à?
“Đúng là Nam Thiên Môn đó, nhưng cũng không phải của cái Thiên Đình trong thần thoại mà ngươi biết đâu.”
Cửu Đăng cô nương nhìn Nam Thiên Môn phát ra hào quang vạn trượng ở trước mặt, thở dài một tiếng.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế?”
Tống Thư Hàng nhìn qua Nam Thiên Môn hư hại nghiêm trọn đã được sửa chữa rất nhiều lần kia, tò mò hỏi.
“Mỗi vị tu sĩ tới đây đều hỏi vấn đề này cả.”
Cửu Đăng cô nương nói.
Đừng nói là tu sĩ, chỉ cần là người Hoa Hạ, biết về truyền thuyết thì đều sẽ hỏi vấn đề này thôi. Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.
Cửu Đăng cô nương dịu giọng nói:
“Theo như tiền bối từng kể cho ta nghe thì... Thiên Đình đã bị nổ tung. Ừm, Thiên Đình mà ta nói cũng không giống với Thiên Đình trong thần thoại mà ngươi vẫn hay nghe. Sở dĩ có cái tên gọi Nam Thiên Môn, chắc cũng là trùng hợp mà thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận