Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1877: Lại Là Ngươi À? Ngươi Đợi Đấy, Để Ta Gọi Cha!

Chương 1877: Lại Là Ngươi À? Ngươi Đợi Đấy, Để Ta Gọi Cha!
"Tống mỗ ta đây mới không chết dễ như vậy nhé."
Toàn thân Tống Thư Hàng duy trì “Trạng thái ngụy bất hủ”, hai tay thì buff hiệu quả của “Cương Thủ” cường hóa lên.
Vũ Nhu Tử da đen:
"A a a a... Ta cứ tưởng ta sắp chết đến nơi rồi chứ."
Cô đúng là khác xa với bản thể, bản thể thích kích thích, lá gan cũng lớn. Còn Vũ Nhu Tử da đen thì vừa rồi suýt chút nữa đã bị hù cho bạc màu.
"Tiếp theo cứ giao cho ta đi."
Tống Thư Hàng nói:
"Xích Tiêu Kiếm tiền bối, lại đến lúc chúng ta phối hợp với nhau rồi."
"Xin lỗi nhé, Thư Hàng. Hôm nay tiền bối không chơi với ngươi được."
Xích Tiêu Kiếm tâm ma run rẩy nói:
"Thân thể của ta sắp nát rồi, cần một chút thời gian để khôi phục lại."
Tống Thư Hàng:
"..."
"Ngoài ra, ta khuyên thật long là ngươi cứ tắt quách cái cơ thể sương khói của ngươi giùm đi."
Xích Tiêu Kiếm tâm ma nhắc nhở —— luồng ý chí mạnh mẽ đột nhiên phủ xuống đó, rõ ràng là bị kích thích bởi “thân thể bất hủ” của Tống Thư Hàng.
"Sau đó thì sao?"
Tống Thư Hàng hỏi:
"Chúng ta phải xử nó như thế nào đây?"
Hắn nhanh chóng giải trừ “Trạng thái sương mù ngụy bất hủ”, hai tay nắm chặt tấm khiên. Những cái xúc tu năng lượng ở đối diện vẫn đang không ngừng bắn qua, liên tục nã vào khiên lớn.
Tống Thư Hàng bị chấn động đến mức tê cả hai tay.
"Không cần sợ, cứ quất đi. Đánh lại thì mọi chuyện đều tốt lành; đánh không lại thì cùng lắm rớt đầu để lại sẹo lớn giống Thông Nương thôi."
Xích Tiêu Kiếm tâm ma tiền bối lên tiếng.
Xích Tiêu Kiếm tâm ma tiền bối không đáng tin chút nào.
Tống Thư Hàng cắn chặt răng nói:
"Ta phải đổi nơi chiến đấu mới được."
Xung quanh đều là những tiền bối của “Nhóm Cửu Châu Số 1”, hơn nữa các tiền bối đều đang trong trạng thái không thể nhúc nhích. Chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là sẽ liên lụy tới họ ngay.
"Vũ Nhu Tử da đen, ngươi tới nhà bếp xem thử tình trạng của Bạch tiền bối như thế nào. Nếu như Bạch tiền bối phân thân vẫn có thể hành động thì đưa hắn tới đây ngay."
Tống Thư Hàng phân phó.
Vừa gặp được nguy hiểm cấp độ này, người mà Tống Thư Hàng lập tức nghĩ đến chính là Bạch tiền bối.
"Vâng, Tống tiền bối."
Vũ Nhu Tử da đen cầm lấy Xích Tiêu Kiếm tâm ma đầy vết nứt, nhanh chóng chạy về phía nhà bếp. Nhưng cô chạy nhanh về phía nhà bếp thì vẫn lên tiếng nhắc nhở:
"Ngoài ra Tống tiền bối ạ, tên của ta không phải Vũ Nhu Tử da đen đâu nha, lần sau đừng gọi sai tên của ta nữa đấy!"
Tống Thư Hàng lặng lẽ nhìn trời —— nói thật, hắn cũng chẳng nhớ nổi tên của Vũ Như Tử da đen nữa rồi.
"Tiếp theo phải dụ con quái xúc tu này ra chỗ khác trước đã."
Tống Thư Hàng vừa điều chỉnh vị trí của mình, vừa nghĩ đến vài cách lùa quái.
Lùa quái cũng là một loại kỹ thuật sống.
Cũng may thù hận của con BOSS này vẫn luôn tập trung lên người hắn, kéo BOSS cũng khá dễ.
Trong lúcTống Thư Hàng đang suy nghĩ... Đột nhiên có một cái xúc tu bén nhọn đâm ra từ không gian sau lưng hắn, đâm thẳng vào eo của hắn.
Tốc độ nhanh đến mức Tống Thư Hàng không kịp phản ứng —— đây là nghiền ép bằng cảnh giới một cách đường đường chính chính! Trừ khi Tống Thư Hàng có năng lực biết trước tương lai, nếu không thì hắn trúng chiêu là cái chắc.
"Lại muốn đánh lén eo của ta ư?"
Đùng!
Xúc tu đâm lên phần lưng của Tống Thư Hàng, đánh cho hắn ngã gục xuống đất.
Ngay sau đó, lại có hơn mười cái xúc tu xuyên qua không gian liên tục đánh lên người Tống Thư Hàng, xúc tu trực tiếp đánh hắn lún xuống dưới đất, bờ cát bị đánh ra một cái hố to, vùi hắn xuống dưới.
"Đau đau đau."
Tống Thư Hàng ở trong hố cắn răng nói —— tuy nhiên, ngoài việc bị đau một chút ra thì Tống Thư Hàng không bị thương bao nhiêu.
“Cương Thủ” biến dị, “Nho Gia Kim Cương Thân”, “Thánh Viên Long Lực Thần Công”, từ trường linh hồ hộ thể của tu sĩ lục phẩm, ánh sáng công đức, chiến giáp hoàng kim trong pháp khí tổ hợp tam thập tam thú, vân vân và mây mây, trong nháy mắt trên người hắn bắn ra hơn mười loại thủ đoạn phòng ngự xa hoa, khiến cho sát thương hắn nhận lấy bị giảm đến mức thấp nhất.
Ngoài ra... Khi ý chí này nhập vào đầu lâu ác quỷ, do bị ảnh hưởng bởi cơ thể đã bị tàn phá của “Đầu lâu ác quỷ”, nên sức tấn công đã bị giảm đi rất nghiêm trọng. Giọng hát của Tạo Hóa Pháp Vương là chất độc đối với những “Đầu lâu ác quỷ” này, cho dù giọng hát có chấm dứt đi chăng nữa thì hiệu quả của nó vẫn ảnh hưởng đến hành động của bọn chúng.
Lúc bị đập xuống dưới đất, không ngờ trong lòng Tống Thư Hàng lại có chút mừng thầm —— bởi vì phần mà xúc tu của đối phương nhắm trúng là phần lưng của hắn chứ không phải là phần eo.
Đồng thời, trong lòng hắn nảy ra một sáng kiến.
“Không phải các ngươi muốn có được thông tin về ‘Bất hủ’, muốn Vân Tước Tử tiền bối sao? Vậy thì ta sẽ thỏa mãn các ngươi."
Ý niệm của Tống Thư Hàng lóe lên, kích hoạt chức năng bước nhảy không gian của “chúc phúc Tổ Vu” trên tay trái, trong nháy mắt cả người hắn đã bị dịch chuyển đến trên mặt biển.
Ầm ầm ầm ~~
Xúc tu ý chí vẫn không ngừng đánh lên cái hố lúc trước của Tống Thư Hàng, đánh cái hố thành một cái giếng sâu.
"Ta ở đây này."
Trên mặt biển, Tống Thư Hàng chân đạp “Hắc Liên”, lớn tiếng kêu lên.
Cái đầu lâu ác quỷ bị ý chí nhập vào xoay đầu lại, những xúc tu đầy trời bắt đầu chuyển hướng, đánh về phía Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng cười hì hì một tiếng, tay phải của hắn vươn ra, lấy ra một bàn tay nhỏ trắng nõn.
Bàn tay nhỏ này bị đứt ngay ngay khúc cổ tay, giống như bị cắt bởi thần binh sắc bén vậy, miệng vết thương phẳng phiu, trên đó có một tầng băng sương bám lên. Bàn tay nhỏ này vẫn còn hơi ấm cứ như vẫn còn sống vậy.
Trong nháy mắt khi Tống Thư Hàng móc ra bàn tay nhỏ này, luồng ý chí nhập vào đầu lâu ác quỷ lập tức bị hấp dẫn bởi nó.
“Thù hận” trên người Tống Thư Hàng đã được chuyển qua bàn tay nhỏ.
"Muốn à? Nếu muốn thì gọi ta là cha đi, gọi xong thì ta cho ngươi!"
Tống Thư Hàng bắt đầu khua môi múa mép... Đồng thời hắn ném mạnh một cái, dùng hết khí lực toàn thân, ném bàn tay nhỏ này lên trên không trung.
“Vù vù vù” ~~ Vô số những xúc tu đó thò về phía bàn tay trắng nõn nà trên không trung.
Đồng thời, còn có một số xúc tu phá vỡ cả không gian, trực tiếp xuất hiện ở cạnh bàn tay kia, kết thành lưới lớn hòng bắt bàn tay đó lại.
"Ta quyết định chọn ngươi, xuất hiện đi, rùa tai ương khổng lồ."
Tống Thư Hàng lẩm bẩm.
Xúc tu thành công bắt được bàn tay nhỏ trắng nõn kia, vô số xúc tu nhanh chóng quấn quanh bàn tay nhỏ.
Trên ý chí giáng xuống “Đầu lâu ác quỷ”, hiện lên một làn sóng thể hiện sự “Vui vẻ”.
Đối với nó, mọi thứ đều là thứ yếu, chỉ có thu hồi vật thí nghiệm mới là thứ quan trọng nhất.
Ngay lúc nó chuẩn bị thu hồi bàn tay nhỏ trắng nõn lại, một cái miệng to lớn đột nhiên từ đâu xuất hiện.
Lúc cái miệng to lớn này xuất hiện lại không hề có chút dấu hiệu gì.
Không có bất kỳ chấn động không gian nào.
Giống như nó vốn đã có ở đây vậy.
Cái miệng này há ra, cắn chặt bàn tay nhỏ và xúc tu lại.
"Cút đi!"
Luồng ý chí đó gào thét.
Một áp lực kinh khủng xông về phía rùa tai ương khổng lồ.
Đồng thời, lại có một luồng sức mạnh ý chí mới giáng xuống, đánh cho miệng của rùa tai ương khổng lồ mở ra, bàn tay kia lại bị moi ra.
"Chậc!"
Tống Thư Hàng sờ cằm —— đây là lần đầu tiên hắn thấy rùa tai ương khổng lồ bị cạy miệng ra, ngay cả miếng thịt dâng lên tận miệng cũng bị người ta cướp đi.
"Ô ~~"
Rùa tai ương khổng lồ kêu lên một tiếng đau đớn, cơ thể to lớn hoàn toàn lộ rõ trong hư không.
Trong lúc hiện thân, nó nhìn đầu lâu xúc tu một cái, rồi lại nhìn về phíaTống Thư Hàng hai chân đang đạp hoa sen ở đằng xa.
"Lại...Lại là ngươi!"
Rùa tai ương khổng lồ cắn răng nói.
Xem ra lại gặp rùa quen rồi nhỉ?
"Có gan thì ngươi chờ đó cho ta."
Rùa tai ương khổng lồ kêu lên:
"Ta đi gọi cha ta tới!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận