Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1136: Đào Hoa, Người Nàng Yêu Nhất Là Ta Đúng Không?

Chương 1136: Đào Hoa, Người Nàng Yêu Nhất Là Ta Đúng Không?
Vẫn là mùi vị đầy hoài niệm ấy, vẫn là chiêu thức quen thuộc ấy.
Ngọn lửa chói mắt giống như mặt trời nóng bóng khiến người ta không cách nào nhìn thẳng vào một đao này. Đao ý bá đạo, có thể thiêu đốt tất cả mọi thứ trong thiên hạ. Một đao này... có tên là Phần Thiên!
Mà điều quan trọng hơn là một đao này lại do kiếm chém ra.
Quả nhiên là lão thất phu Xích Tiêu Tử, một thanh thần kiếm lại tự mang đao ý thế này, trên trời dưới đất cũng chỉ có mỗi thanh Xích Tiêu của lão thất phu Xích Tiêu Tử thôi.
Đối mặt với Phần Thiên Hỏa Diễm Đao kinh khủng kia, người nham thạch khổng lồ theo bản năng lui về sau liên tục.
Mặc dù luôn miệng nói muốn tìm Xích Tiêu Tử báo thù nhưng thật ra trong lòng hắn lại rất sợ một chiêu Phần Thiên Hỏa Diễm Đao này. Lần trước bị Xích Tiêu Tử chém bị thương, cho tới giờ thiên hỏa trên người vẫn chưa tiêu tán. Hắn tìm một nơi cực hàn rồi ở đó rất lâu nhưng thiên hỏa trên người vẫn không tắt.
Hắn nói muốn tìm Xích Tiêu Tử báo thù chỉ là nói cho sướng mồm thôi, chứ thật ra dưới đáy lòng không hề muốn gặp lại Xích Tiêu Tử sớm thế này, trừ khi hắn tìm được phương pháp hóa giải Phần Thiên Hỏa Diễm Đao.
Mà trong lúc nhanh chóng lui về sau, người nham thạch khổng lồ vẫn không quên siết chặt bàn tay, bóp nát tên nhân loại có vận khí cực tốt kia.
Vận khí của tên này quá quỷ dị, lần trước do hắn nói nhảm kéo dài thời gian nên đã để cho tiểu tử này thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.
Mà lần này rõ ràng hắn không nói nhảm câu nào hết, thế mà mới vừa ra tay xử tên tiểu tử này lại bị lão thất phu Xích Tiêu Tử ngăn cản ngay lập tức.
Vận khí khủng bố như vậy, cả đời này người nham thạch cũng không thấy được mấy người. Nếu không giết chết tên tiểu tử này thì qua một đoạn thời gian nữa, có khi đối phương sẽ trở thành đại họa của hắn ấy chứ.
Nên nhất định phải giết chết tên tiểu tử này.
Hắn phải bóp chết mọi nguy cơ từ trong trứng.
Bụp~
Tống Thư Hàng bị hắn bóp nát, vô số tóc đen bay đầy đất.
Nhưng ngay lúc này, con ngươi trong mắt người nham thạch khổng lồ đột nhiên co rụt lại.
Lúc siết chặt bàn tay, hắn cảm thấy có gì đó là lạ. Đống tóc đen bay đầy trên đất đúng là của tên nhân loại kia... Nhưng hắn lại có cảm giác mình mới bóp nát một quả khí cầu chứ không phải là thân xác một con người.
...
Trong thế giới hạch tâm.
Tống Thư Hàng đưa tay sờ cái đầu trụi lủi của mình:
“Ta cứ tưởng mình phải dùng mệnh phù rồi chứ.
Mới vừa rồi thật ra chiêu quấy nhiễu không gian của người nham thạch khổng lồ đã quấy nhiễu được quá trình truyền tống vào thế giới hạch tâm.
Nhưng trùng hợp là hôm nay thế giới hạch tâm mới thăng cấp.
Sau khi thăng cấp, chức năng truyền tống trở nên mạnh hơn.
Mặc dù vẫn bị chiêu quấy nhiễu không gian của người nham thạch khổng lồ ảnh hưởng, nhưng cuối cùng thế giới hạch tâm vẫn kéo Tống Thư Hàng vào thành công, chỉ có điều phần tóc phải để lại ở bên ngoài.
Mái tóc này chính là kết quả sau khi không gian bị quấy nhiễu.
Đến giờ Tống Thư Hàng vẫn còn cảm thấy sợ hãi, may mà thứ lưu lại lần này là tóc... Nếu sau khi không gian bị quấy nhiễu, thứ để lại là những bộ phận quan trọng nào đó trên thân thể thì phải làm sao đây?
Vừa suy nghĩ Tống Thư Hàng vừa vận chuyển tăng phát thuật, thúc đẩy tóc mọc ra.
Chỉ trong chớp mắt, một đầu tóc dài đã xuất hiện.
Tống Thư Hàng hất tóc, mái tóc đen mượt bóng láng, dùng Rejoice nên mới tự tin thế đấy.
Đệch, lại dài quá mức rồi.
“Tống sư huynh, người nham thạch khổng lồ đột nhiên xuất hiện mới nãy là Kiếp Tiên cửu phẩm ư?”
Giọng của Thi vẫn còn run rẩy. Mặc dù Tống Thư Hàng đã kéo họ vào thế giới hạch tâm gần như ngay lập tức, nhưng khí thế và uy áp phát ra từ trên người nham thạch khổng lồ vẫn tác động mạnh đến Thi.
Tống Thư Hàng gật đầu coi như đáp lại.
“Bây giờ an toàn rồi ư?”
Tô thị A Thập Lục hỏi.
Tống Thư Hàng lắc đầu:
“Vẫn chưa chắc chắn được, nhưng... vào phút cuối hình như ta thấy Xích Tiêu Tử tiền bối ra tay thì phải?”
Hắn cũng không rõ tình hình bên ngoài thế nào nhưng trước khi trốn vào trong thế giới hạch tâm, hắn thoáng thấy được một đao chói mắt kia, Hỏa Diễm Đao thiêu trời đốt đất.
“Giờ chúng ta cứ ở mãi trong này sao?”
Tiểu Thải hỏi.
“Đừng gấp, để ta thả mỹ nhân rắn công đức đi ra ngoài thám thính tình hình.”
Tống Thư Hàng đáp.
Chỉ cần Tống Thư Hàng không chết, mỹ nhân rắn công đức sẽ bất tử bất diệt, là đối tượng thích hợp để đi thám thính tình hình nhất.
...
Vì vậy một lát sau, trong không gian lại xuất hiện sóng dao động, mỹ nhân rắn công đức hóa thành bộ dạng của Tống Thư Hàng đi ra khỏi thế giới hạch tâm.
Hóa thành bộ dạng của Tống Thư Hàng mới dễ hấp dẫn cừu hận đấy.
Sau khi hiện thân, cô thấy người nham thạch khổng lồ đang đối đầu với một thanh lợi kiếm ở cách đó không xa.
Còn Xích Tiêu Tử đạo trưởng lại không xuất hiện giống như trong dự đoán.
“Trời ạ, sao ngươi lại ra đây?”
Xích Tiêu kiếm thấy Tống Thư Hàng lại xuất hiện, trong lòng dâng lên cảm giác tuyệt vọng. Chẳng phải mới nãy đã chạy thoát rồi sao? Chạy rồi thì trong thời gian ngắn cũng đừng đi ra chứ, ra đây làm gì!
Tống Thư Hàng phiên bản mỹ nhân rắn công đức nghiêng đầu qua một bên, làm ra vẻ đáng yêu.
“Chịu chết đi!”
Người nham thạch khổng lồ nổi giận gầm lên một tiếng, ngay sao đó trong hư không bỗng hiện ra vô số binh khí bằng đá như búa đá, mâu đá, kiếm đá, đao đá... ồ ạt chém về phía Tống Thư Hàng.
Thân hình Xích Tiêu kiếm lóe lên, chắn ngay trước mặt Tống Thư Hàng. Kiếm quang quét một đường, vô số đao mang bùng nổ đánh nát tất cả vũ khí bằng đá.
“Còn ngớ ra đó làm gì, chạy mau đi! Đừng trở lại nữa, nơi này nguy hiểm lắm.”
Xích Tiêu kiếm kêu lên.
Nhưng vị Tống Thư Hàng này lại chuyển đầu từ trái nghiêng sang phải, tiếp tục tỏ vẻ đáng yêu nhìn Xích Tiêu kiếm và người nham thạch khổng lồ.
Xích Tiêu kiếm thấy mà tức điên cả người, tên này bị hỏng não rồi à?
“Ha ha ha.”
Người nham thạch khổng lồ bật cười khoái trá. Lão thất phu Xích Tiêu Tử không có ở đây, hơn nữa hình như cũng không có ý định chạy tới, chỉ để một thanh Xích Tiêu kiếm ở chỗ này, đúng là trời giúp hắn rồi!
Ngay sau đó người nham thạch khổng lồ bắt đầu bùng nổ, hắn vung tay lên, vô số vũ khí bằng đá ùn ùn hiện ra lần nữa. Không chỉ vậy, hắn còn há miệng phun ra kiếm khí sắc bén.
“Đệch mợ!”
Xích Tiêu kiếm buồn bực mắng.
Nó chỉ là một thanh thần kiếm thông linh, cần phải có chủ nhân sử dụng thì nó mới có thể phát huy ra uy lực mạnh nhất.
Để một mình nó chiến đấu với người nham thạch khổng lồ thế này, thật là làm khó kiếm mà.
Người nham thạch khổng lồ là tồn tại cấp bậc Trường Sinh Giả, cho dù phải chịu tổn thương do thiên hỏa thiêu đốt gây ra thì sức chiến đấu của hắn vẫn mạnh hơn Kiếp Tiên cửu phẩm.
Thế mà tên ngốc sau lưng cứ như thằng hỏng não, không biết né tránh gì hết, cứ đứng ngơ ngác bất động.
“Ngươi muốn chết thì cứ chết đi! Ta cũng không chắc mình đỡ nổi đợt công kích tiếp theo, chết rồi cũng đừng có trách ta.”
Xích Tiêu kiếm trầm giọng nói.
Nó vẫn dốc hết toàn lực chém ra đao mang để ngăn cản đợt tấn công của người nham thạch... Nhưng lần này nó không đủ sức chặn hết tất cả công kích của người nham thạch khổng lồ.
Công kích cấp bậc Trường Sinh Giả cực kỳ khủng bố, chỉ cần một phần sức mạnh pháp thuật thôi cũng đủ nghiền nát tên Tống Thư Hàng sau lưng rồi.
Nó đã cố hết sức rồi, nhưng tên Tống Thư Hàng này đã muốn tìm đường chết thì nó cũng đành bó tay.
Vèo~~
Có một thanh mâu bằng đá đột phá tầng đao mang của Xích Tiêu kiếm, đâm vào thân thể Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng do mỹ nhân rắn công đức biến thành không né tránh, chỉ đứng ngẩn người ở đó, để mặc mâu đá đâm thủng một lỗ trên người mình.
Trong thế giới hạch tâm.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời, thở dài bất đắc dĩ.
Hắn đã đoán ra được tình huống sắp xảy ra rồi, tiếp theo đến lượt mỹ nhân rắn công đức biểu diễn.
Bảo đảm cô ấy sẽ diễn một màn kịch giả chết cho xem. Sau đây sẽ là một tràng tiếng hét “A a a a~” thảm thiết quái dị vang lên và cảnh tượng mỹ nhân rắn ngã xuống đất giả chết.
“Chẳng lẽ tật xấu này không thể sửa được sao trời?”
Tống Thư Hàng thở dài nói.
Ngay lúc Tống Thư Hàng đang suy nghĩ, tình huống bên ngoài lại xảy ra biến hóa.
...
Tống Thư Hàng phiên bản mỹ nhân rắn công đức run rẩy giơ hai tay lên, cầm chặt mâu đá đâm trước ngực.
Ngay sau đó, tiếng nhạc vang lên.
Là một ca khúc buồn do một giọng nữ dịu dàng hát trên nền nhạc bi thương khiến người ta phải rơi lệ.
Tống Thư Hàng do mỹ nhân rắn công đức biến thành chậm rãi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt mang theo vẻ dịu dàng thâm tình, nhìn chăm chú vào người nham thạch khổng lồ.
“Đào Hoa~ trước khi chết~ hay nói cho ta biết~~ người nàng yêu nhất~~ là ta đúng không~~”
Tống Thư Hàng do mỹ nhân rắn công đức biến thành mở miệng nói.
Chỗ khóe miệng hắn còn có máu tươi chảy ra nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng như nước.
Xích Tiêu kiếm đơ ra.
Người nham thạch khổng lồ ở phía đối diện cũng ngu người.
Lúc này, giọng ca bi thương kia đang hát đến đoạn cao nhất...
“Không, từ trước đến giờ ta chưa từng yêu ngươi.”
Một giọng nữ lạnh lùng vang lên.
“Nàng đúng là một nữ nhân tàn nhẫn~~ ta đã sắp chết rồi~~ vậy mà nàng cũng không chịu lừa ta một lần ư~~ nhưng người ta yêu lại chính là sự tàn nhẫn này của nàng.”
Tống Thư Hàng do mỹ nhân rắn công đức biến thành tiếp tục nói.
Sau khi nói xong, thân hình Tống Thư Hàng ngã ầm xuống đất “chết”.
Ca khúc bi thương kia bắt đầu tiến vào giai đoạn kết thúc, tiếng hát ngày càng thê lương.
“Là ngươi!!!”
Người nham thạch khổng lồ hét lên đầy giận dữ.
Hắn nhớ lần trước, trước khi bị cưỡng ép bắt vào thế giới Cửu U, tên nhân loại này cũng như vậy, giết thế nào cũng không chết. Mỗi khi chịu một vết thương trí mạng thì sẽ hét lên một loạt tiếng “A a a a~~” quái dị rồi ngã xuống đất.
Sau đó hắn ở trong thế giới Cửu U suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cho ra kết luận là tên Tống Thư Hàng xuất hiện lúc sau chắc chắn không phải bản thể, mà là một con quái vật bất tử bất diệt ngụy trang thành bộ dạng của Tống Thư Hàng.
Xích Tiêu kiếm:
“...”
Có lẽ là biết mình bị người nham thạch khổng lồ nhận ra nên mỹ nhân rắn công đức không giả vờ nữa, cô từ từ bò từ dưới đất dậy, giơ tay kéo mũi mâu đá trên người ra rồi ném qua một bên.
Sau đó cô tiếp tục nghiêng đầu, nhìn người nham thạch khổng lồ và Xích Tiêu kiếm.
Người nham thạch khổng lồ siết chặt nắm đấm:
“Nếu không giết được thì phong ấn ngươi lại vậy, ta muốn xem thử rốt cuộc ngươi là thứ gì.”
Đồng thời ánh mắt hắn liếc nhìn Xích Tiêu kiếm với vẻ lạnh lùng.
Lần này lại để tên nhân loại kia trốn thoát, nhưng trước khi Xích Tiêu Tử đuổi tới, hắn có thể phá hủy thanh Xích Tiêu kiếm này, chặt mất một cánh tay đắc lực của lão thất phu Xích Tiêu Tử!
Phá hủy Xích Tiêu kiếm trước sau đó lại phong ấn cái thứ giết hoài không chết kia.
Nghĩ tới đây, người nham thạch khổng lồ đột nhiên xông về phía Xích Tiêu kiếm. Thiên hỏa trong thân thể hắn phun trào ra ngoài, hắn không thèm áp chế tổn thương do thiên hỏa gây ra trên người mình nữa, quyết tâm muốn biến Xích Tiêu kiếm thành đống sắt vụn trong thời gian thật ngắn.
Xích Tiêu kiếm cảm ứng được áp lực nặng nề phủ xuống.
“Nếu Tống tiểu hữu và hành tinh đều đã bình an vô sự thì cũng đã đến lúc ta rời đi rồi.”
Xích Tiêu kiếm nói thầm trong lòng.
Ngay sau đó nó chuẩn bị rời đi.
Nhưng đúng lúc này, một bàn tay trắng bóng với về phía trước cầm lấy Xích Tiêu kiếm.
Là tay của mỹ nhân rắn công đức.
“Buông ta ra!”
Xích Tiêu kiếm kêu lên.
Nhưng mỹ nhân rắn công đức không buông tay, cô cầm lấy Xích Tiêu kiếm vung thử vài đường, sau đó xoay cổ tay, học theo tư thế thi triển Phần Thiên Hỏa Diễm Đao của Tống Thư Hàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận