Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 103: Gia Đình Kì Quái

Chương 103: Gia Đình Kì Quái
Anh chàng chuyển phán nhanh vừa xuống xe thì lập tức lấy điện thoại ra bấm số rồi cất giọng sang sảng:
“A lô, cậu Thư Hàng đấy à? Tôi đây, Tiểu Giang của công ty chuyển phát nhanh Thu Phong. Tôi đến đại học Giang Nam rồi, cậu đang ở đâu đấy? Để tôi qua tìm!”
Sau khi Tống Thư Hàng bắt máy, chẳng mấy chốc mà đã thấy được vị trí của Tư Mã Giang:
“Tiểu Giang, tôi đứng đối diện anh chừng một trăm mét, chỗ đường chạy ấy.”
Sau đó, hắn vẫy vẫy tay với Tư Mã Giang rồi chạy qua đón.
Thấy bóng Thư Hàng đi xa, Cao Mỗ Mỗ cười ha ha. Cậu ta tiến lên vỗ vỗ Gia Cát Trung Dương, với vẻ mặt rất quái lạ, chỉ chỉ về phía Tư Mã Giang:
“Thấy chưa, thanh niên chuyển phát nhanh đấy! Ngoại hình chẳng kém mày đúng không? Hơn nữa, với cái tuổi ấy, anh ta có sức hấp dẫn hơn mày nhiều, đứa chỉ được cái mả ngoài như mày đứng trước mặt người đó thì chẳng là gì cả!”
Câu này của Cao Mỗ Mỗ đang nhắm vào cái lời “trên đời này làm gì có thanh niên chuyển phát vào vừa đẹp trai vừa giàu có như tôi” của Gia Cát Trung Dương ban nãy.
Mày thấy chưa, tự luyến quá, nháy mắt một cái đã bị phản đòn rồi đấy thôi? Vừa nói xong thì xuất hiện ngay một ông chú chuyển phát nhanh quyến rũ thế kia!
Cao Mỗ Mỗ thầm bấm like cho Tống Thư Hàng.
“Được rồi, đẹp trai xêm xêm tôi thì sao chứ?” Gia Cát Trung Dương cười gian, còn đắc ý bảo, “Tao trẻ hơn ông đấy, hơn nữa, chắc chắn là tao giàu hơn một đứa chuyển phát nhanh rồi.”
Tự luyến đến cái trình độ như hắn đây, sao có thể dễ dàng bị phản đòn thế được?
Trong lúc hai bên đối đáp, Tống Thư Hàng đã dẫn Tư Mã Giang về cạnh bọn họ:
“Thổ Ba, Cao Mỗ Mỗ, tao dẫn Tiểu Giang về phòng ký túc để lấy đồ trước. Nếu không về kịp, thì hai đứa nhớ cổ vũ Dương Đức luôn cả phần của tao đấy!”
“Cứ giao cho bọn tao, chú chuyển phát à, chú đến đúng lúc quá.” Thổ Ba giơ ngón cái tạo dấu like, like cho chú chuyển phát ba mươi hai cái luôn.
Tư Mã Giang nghe vậy chẳng hiểu sao với sao, cảm thấy vô cùng kỳ quái. Nhưng người ta là bạn cùng phòng của Tống Thư Hàng, lại còn nhiệt tình như vậy, nghĩ nghĩ một chút, anh ta bèn cười ha ha:
“Tôi là nhân viên chuyển phát chuyên nghiệp mà, đương nhiên phải đến đúng thời điểm như con mưa chứ.”
Trong lúc nói, anh ta còn rút một tấm danh thiếp ra đưa cho Thổ Ba, rồi tự giới thiệu:
“Tôi họ Tư Mã, tên một chữ Giang, có gì cần cứ gọi điện cho tôi.”
“Chú à, chú khách sáo quá, cháu là Thổ Ba. Nhưng cháu không có danh thiếp để đưa lại rồi.” Thổ Ba đón lấy tấm danh thiếp, cười hì hì bảo.
Tư Mã Giang cười sang sảng rồi cũng đưa danh thiếp cho Cao Mỗ Mỗ và Gia Cát Trung Dương.
Sau đó, anh ta cùng Tống Thư Hàng đi về phía ký túc xá.
Đợi đến khi hai người nọ đã đi xa, Cao Mỗ Mỗ mới cầm danh thiếp lên nhìn, hỏi:
“Sao danh thiếp của chú chuyển phát này chỉ có mỗi tên và số điện thoại thôi nhỉ?”
“Làm chuyển phát mà, có tên với số điện thoại là đủ rồi.” Gia Cát Trung Dương cất bừa tấm danh thiếp. Người ta đưa, dù dùng hay không thì cũng phải nhận cho phải phép thôi.
“Tên này nghe quen quen.” Thổ Ba cười bảo, rồi cất danh thiếp đi.
“Mà này, Trung Dương, mày tới đại học Giang Nam làm gì đấy? Nói thật đi, không thì đừng trách tao mặc kệ mày!” Cao Mỗ Mỗ tranh thủ hỏi lại đề tài ban nãy.
Gia Cát Trung Dương nghe vậy, mặt méo xệch, bực bội bảo:
“Tao lén qua đấy, bởi tao muốn nhìn vợ tương lai của mình một chút.
“Gì cơ?” Cao Mỗ Mỗ bàng hoàng, “Mày có vợ từ hồi nào thế? Hay là mày muốn cưới vợ đến điên rồi?”
“Mày chết đi.” Gia Cát Trung Dương nói với điệu bực dọc, “Chuyện là thế này, hôm trước, đương lúc ăn cơm trưa, ông già nhà tao bảo với tao rằng, lão chuẩn bị kiếm cho tao một tấm vợ, sau đó cuối năm cưới. Muộn nhất là hai năm sau, lão ấy muốn có cháu. Giọng lão lúc đó kiên định lắm, tao nghe mà sợ tè ra quần! Nếu không phải đang ăn cơm, chắc tao khụy xuống cho lão ấy coi rồi!”
“Vậy nên, mày định làm như mấy bộ ngôn tình máu chó, không muốn kết hôn, lại thêm cái tuổi phản nghịch, vì muốn chống lại đám cưới này nên mới trốn khỏi nhà ấy hả?” Cao Mỗ Mỗ nói, “Cũng không đúng, sao mày biết vợ tương lai của mày là ai chứ? Hơn nữa còn chạy đến đại học Giang Nam của bọn tao làm gì?”
“Mày nghĩ linh tinh cái gì đấy. Tao nói cho mày nghe, đêm đó, tao lén trộn thêm một xíu rượu Thiêu Đao Tử với rượu Lộc Đảo Đại Bổ của lão đấy. Ông nhà nhà tao cũng kỳ thật, không nhấm được cái món tuyệt diệu đó, mới hai chén đã say quắc cần câu. Sau đó, tao dùng mọi thủ đoạn để moi sạch tình báo từ lão ấy.”
“Ông già nhà tao tìm được năm cô con dâu dự bị, ở Hoa Hạ hết. Trong số đó có một cô họ Lục, tốt nghiệp từ đại học Giang Nam.”
Gia Cát Trung Dương lau mặt rồi nói tiếp:
“Tao định tự mình qua xem, năm cô vợ dự bị ấy như thế nào, rồi tiếp xúc với từng người coi sao. Nếu trong số họ có cô nào không tệ, đôi bên vừa ý nhau thì tiến tới kết hôn, sinh con cũng được. Còn nếu cả năm cô đều không vừa mắt, tính cách không hợp... thì tao sẽ về nhà, rồi nhanh chóng kiếm một cô mình thích trước dịp cuối năm, hai đứa nắm nắm tay, rồi chửa một đứa cho thỏa mãn cái ý muốn ôm cháu của ông già! Vậy nên, tao vội vàng bay cả đêm tới Hoa Hạ đấy!”
“Mày cũng liều thật đấy.” Cao Mỗ Mỗ cảm thán, “Lỡ đâu ông già nhà mày chỉ hứng lên thì sao?”
“Làm gì có chuyện đấy, chắc chắn là lão tính toán lâu rồi. Nếu chỉ hứng lên, thì sao đã kiếm được cho tao năm cô vợ dự bị chứ?” Gia Cát Trung Dương hừ lạnh, “Từ lúc tao mới lên mười, lão đã bắt đầu nhắc đến chuyện tìm vợ cho tao. Lão âm mưu suốt bao năm như vậy, nhất định là quyết tâm muốn bế cháu.”
Con mới lên mười mà đã muốn kiếm vợ cho nó sao?
Hơn nữa lại thêm thằng con trộn rượu có độ cồn cao như Thiêu Đao Tử cho bố uống.
Cao Mỗ Mỗ trợn trắng mắt khinh bỉ!! Quả nhiên, cả cái gia đình Gia Cát ấy đều là lũ kỳ quái!
Hồi bé mình mù dở thế nào mà lại đi chơi với cái nhà này chứ?
Ở phía bên kia, Tư Mã Giang đã nhận kiện hàng của Tống Thư Hàng, đang nhìn thông tin của người nhận.
“Người nhận: Thông Huyền đại sư.”
Lại là một người tai to mặt lớn! Lần chuyển phát này, nhất định phải đưa tận tay, tranh thủ để Thông Huyền đại sư quen cái mặt mình! Dù không được quen mặt thì cũng phải khiến đại sư nghe quen tai cái tên của mình!
“Cậu Thư Hàng, thế tôi nhận chuyến này nhé. Tôi cam đoan sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để tự mình đưa tận tay người nhận!” Tư Mã Giang cất kỹ kiện hàng, bảo.
“Không cần vội thế đâu, chuyển bằng tốc độ bình thường là được. Phí bao nhiêu nhỉ?” Thư Hàng hỏi.
“Chuyển phát với tốc độ thường, mười tệ là được!” Tư Mã Giang đáp.
Tống Thư Hàng liền nhanh chóng thanh toán:
“Vất vả anh rồi.”
“Không sao, sau này cậu muốn chuyển phát cái gì thì cứ gọi tôi một tiếng, một ngày hai mươi bốn tiếng, thích gọi lúc nào cũng được!” Sau đó, Tư Mã Giang cầm kiện hàng, vỗ ngực cam đoan.
Tạm biệt Thư Hàng rồi, hắn vui vẻ lên xe, đi về trụ sở của Công ty chuyển phát nhanh Thu Phong ở khu Giang Nam. Ở đó đã đậu sẵn một chuyên cơ đang chờ, thủ tục xin cất cánh đã làm xong hết rồi, lúc nào cũng có thể bay được.
Xe chuyển phát phóng như bay trên đường quốc lộ, y như cái sự sung sướng trong lòng Tư Mã Giang bấy giờ.
Khi xe của Tư Mã Giang lái qua con đường quốc lộ liền với khu Đại Cát, có một người đàn ông ở bên đường bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chiếc xe chuyển phát với vẻ nghi hoặc.
“Cái cảm ứng vừa nãy, là từ chiếc xe chuyển phát này sao?” Hắn sờ vào ngực mình, nơi đó có một lá bùa đỏ thẫm hơi nóng lên.
“Hậu nhân của Tô thị định ra ngoài sao? Sao hôm nay lại chọn một chiếc xe chuyển phát để xuất hành nhỉ?”
Chẳng kịp nghĩ nhiều, người đàn ông liền cưỡi xe máy, rồ ga, phóng theo chiếc xe chuyển phát nọ...
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Chỉ trong một buổi sáng, hạng mục thi đấu của ba đứa bạn cùng phòng đã xong cả.
Chiều đến, Cao Mỗ Mỗ bị Gia Cát Trung Dương rủ vào cái kế hoạch “làm thế nào để hẹn gặp cháu dâu tương lai của nhà Gia Cát” , chắc một lúc lâu cũng không về được.
Calo tích trữ bao nhiêu năm của Dương Đức đã hao sạch trong cuộc thi chạy trăm mét sáng nay, chiều nay cậu ta muốn nằm bẹp ở trong phòng thuê.
Thổ Ba vác máy tính đi theo Dương Đức... Mạng bên Dương Đức nhanh hơn ở trường.
Thư Hàng thấy hôm nay được một hôm âm u hiếm hoi, thời tiết không tệ.
Tu luyện thôi.
Hôm qua lấy được một chút khí huyết đan, giờ phải thử một chút mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận