Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2752: Là lúc cởi bỏ phong ấn lực lượng ẩn giấu trong tay trái của ta rồi

Chương 2752: Là lúc cởi bỏ phong ấn lực lượng ẩn giấu trong tay trái của ta rồi
“Đây chính là cảm giác khi được đại lão dẫn đi xông vào bí cảnh di tích ư?” Bên cạnh, Lý Đạo Quân cảm khái nói.
Đoạn đường này của hắn thật sự là nằm mà đi qua.
Mặc kệ gặp gỡ thủ đoạn công kích, cạm bẫy gì trong bí cảnh di tích, trước mặt đại lão Bá Tống, tất cả đều không đáng nhắc tới. Dù trên đường không cẩn thận rơi vào cạm bẫy, đại lão Bá Tống chỉ cần tăng tốc nghiền tới là được. Loại chuyện như bị thương đều có vẻ xa không thể chạm vậy.
Trên đường Lý Đạo Quân còn chú ý tới, lúc có vài kiếm khí chém lên người đại lão Bá Tống, đều bị bắn ngược ra, đại lão Bá Tống tự kèm theo hộ giáp bị động phòng ngự phản kích.
Từ đầu tới cuối hắn và Hoàng Sơn chỉ bị vác trên vai, chớp mắt là đã đến nơi. Loại cảm giác được đại lão siêu cấp dẫn đi xoát di tích này, thoải mái đến không nói nên lời.
Rốt cuộc Tống Thư Hàng cũng thành đại lão chân chính, có thực lực dẫn người qua phó bản cao cấp chỉ trong giây lát. Mặc dù số lượng phó bản cả đời này hắn từng xoát cũng chưa bằng số lẻ mà Hoàng Sơn và Lý Đạo Quân từng xoát qua, không có kinh nghiệm gì. Có điều thời gian, kinh nghiệm gì đó ngược lại là thứ yếu, một đường càn quét qua là được rồi.
“Đạo Quân, vậy vật chất có thể khiến linh tính của pháp khí bản mệnh thăng hoa đang đang ở nơi nào?” Thần thức khổng lồ vô cùng của Tống Thư Hàng bao phủ toàn bộ tầng thứ mười di tích Hóa Linh.
Nhưng hắn cũng không phát hiện vật chất thần kỳ mà Lý Đạo Quân nói tới.
Hơn nữa, toàn bộ tầng thứ mười di tích Hóa Linh không có vật gì cả, không có kiếm trận ẩn nấp, không có trận văn pháp thuật, cũng không có gác ngầm ẩn nấp, vân vân.
Trừ không gian khổng lồ trống rỗng ra, cái gì cũng không có.
“Bá Tống tiền bối ngài đừng vội, lần trước lúc ta khó khăn lắm mới xâm nhập vào không gian tầng thứ mười này, nhìn thấy tầng thứ mười không có gì cả cũng vô cùng tuyệt vọng. Ta dùng mấy ngày trời để cẩn thận tìm tòi mỗi một ngõ ngách của không gian tầng thứ mười này, ngay cả một viên gạch cũng không bỏ qua lại không thu hoạch được gì. Ngay lúc đó tâm thái của ta như hỏng mất vậy.” Lý Đạo Quân nói.
Hắn đã bỏ ra nhiều năm thăm dò chỗ di tích này, khó khăn lắm mới xông vào được tầng thứ mười, kết quả ngay cả cọng lông cũng không có. Khi đó tuyệt vọng trong lòng hắn chí ít có ba phòng hai sảnh còn có thêm hai vệ (vệ: đồn binh thời Minh có số lính đông hơn sở, sau dùng làm tên đất) lớn như vậy.
“Lúc ấy ta không tìm được cái gì cả, thật khó khăn điều chỉnh lại tâm tình, chuẩn bị rời khỏi di tích Hóa Linh này. Ngay lúc ta sắp rời đi, trong không gian tầng thứ mười trống rỗng này lại đột nhiên xuất hiện lối đi lên tầng thứ mười một. Đồng thời, đám vật chất có thể đề thăng linh tính của pháp khí bản mệnh kia chính là thẩm thấu ra từ cửa vào của tầng thứ mười một.” Lý Đạo Quân giải thích.
Thăm dò di tích, đến cuối cùng lại không thu hoạch được gì, đối với tu sĩ là chuyện như muốn hỏng mất, nhưng cũng là chuyện khá thường gặp. Trong mười di tích luôn có hai ba di tích là loại hình này.
“Vậy cửa vào tầng mười một nằm ở đâu?” Hoàng Sơn Tôn Giả lên tiếng hỏi.
“Ta không biết.” Lý Đạo Quân đột nhiên lắc đầu.
Hoàng Sơn Tôn Giả: “…”
Lý Đạo Quân ngượng ngùng nói: “Lần trước, khi cửa vào tầng thứ mười một chẳng hiểu sao lại mở ra, ta lập tức vội vàng xông vào trong đó. Kết quả ta vừa tiến vào tầng thứ mười một, thậm chí ngay cả trong tầng thứ mười một có thứ gì ta cũng không nhìn rõ… đã bị giáng đòn nghiêm trọng. Dường như có vẫn thạch khổng lồ nện trên đầu ta, trực tiếp đập ta ngất đi, cũng đập ta về tầng thứ mười. Mà ta cũng hôn mê trong tầng thứ mười này hơn mười tháng.”
Nếu không phải tu vi hắn đủ mạnh, hôn mê trên mười tháng đã đủ để đi đời nhà ma từ lâu rồi.
“Điều duy nhất ta có thể xác định là thủ đoạn công kích trên tầng thứ mười một kia là một công kích loại hình rất tà khí, hơn nữa còn kết hợp với công kích vật lý. Mà sau khi ta tỉnh lại, thu hoạch đạt được chính là phần ‘vật chất thần bí’ thẩm thấu ra vào lúc tầng thứ mười một được mở ra. Cho nên, lần này ta muốn tiến vào chỗ càng sâu hơn trong di tích Hóa Linh, mới muốn tìm đạo hữu có lực phòng ngự mạnh mẽ và cao tăng trên người mang đại công đức đến giúp ta đột phá tầng thứ mười một.” Lý Đạo Quân lại nói.
Lực lượng công đức to lớn loại bỏ lực lượng tà khí kia, đạo hữu có lực phòng ngự mạnh mẽ để chống đỡ công kích phương diện vật lý kia.
“Vậy chúng ta phải làm thế nào để tiến vào tầng mười một đây?” Tống Thư Hàng lên tiếng hỏi.
“Chờ!” Lý Đạo Quân nghiêm túc nói: “Lúc tầng thứ mười một mở ra chắc chắn có một thời cơ, một đoạn thời gian nào đó. Lúc này, chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi. Hơn nữa thời cơ mở ra này sẽ không quá lâu, tối đa một tháng sẽ mở ra một lần. Bởi vì lần trước trong lúc ta hôn mê, khi tỉnh lại thì phát hiện có mười vị trí đều có dấu vết của vật chất thần bí.”
Điểm này cũng chứng minh rằng tọa độ nơi tầng thứ mười một mở ra cũng không phải cố định, mà là mở ngẫu nhiên.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời: “Nói cách khác, vận khí kém, chúng ta phải ở chỗ này chờ hơn một tháng?”
“Chỉ là một tháng mà thôi, đối với chúng ta mà nói chẳng qua chỉ là thời gian đả tọa chốc lát.” Lý Đạo Quân nói.
Tống Thư Hàng: “…”
Với ta mà nói, một tháng có thể làm rất nhiều rất nhiều chuyện. Nói không chừng còn có thể gặp lại đại lão thiên kiếp một lần nữa đấy.
Hơn nữa, ta không có thời gian đâu.
Đông Phương Đại Đế sát vách vẫn chờ thăng cấp trang bị cho ta kìa, sao có thể chờ lâu như vậy.
“Thư Hàng ngươi rất gấp à?” Hoàng Sơn Tôn Giả hỏi.
“Đúng vậy, cho nên… ta phải mời Bạch tiền bối giúp ta một tay.” Tống Thư Hàng nói.
Hoàng Sơn tiền bối nghi hoặc nói: “Không phải Bạch Thánh đang bế quan ư?”
Hắn vừa dứt lời, đã thấy Tống Thư Hàng dùng tay làm đao, đao khí trên tay bùng lên, chém về phía cánh tay trái của chính hắn.
Hoàng Sơn Tôn Giả: “? ? ?”
Đây là thao tác gì? Không phải ngươi muốn mượn Bạch Thánh giúp một tay ư? Quay đầu lại chặt cánh tay của mình là muốn làm gì?
Roẹt ~ đao khí chém xuống, khuỷu tay trái của Bá Tống rơi ra… có điều chỗ vết cắt bằng phẳng, không có một vệt máu.
Thân thể Tống Thư Hàng đã càng ngày càng không giống người bình thường.
Lý Đạo Quân bên cạnh cũng đần mặt ra.
Tống Thư Hàng đón lấy cánh tay trái của mình, giơ nó lên cao: “Bạch tiền bối, chỉ dẫn con đường phía trước giúp ta đi!”
Nói rồi, hắn vung mạnh cánh tay trái lên cao.
Hoàng Sơn Tôn Giả: “…”
Cánh tay trái không ngừng xoay tròn trong hư không, dưới thủ pháp của Tống Thư Hàng mà xoay thành một hình cầu.
Sau khi xoay mấy hơi, cánh tay trái này dừng lại trong hư không.
Tay trái nắm lại, ngón trỏ dựng thẳng, chỉ về một phương hướng trong không gian tầng thứ mười.
“Chính là hướng đó!” Tống Thư Hàng tự tin nói.
Sau đó, hắn không chút do dự xông về phía ngón trỏ cánh tay trái chỉ về.
Thân thể Bá Tống tạo thành từ sắt thép, như chiến xa công kích, tông về phía vách tường kia trong tầng thứ mười.
Dường như cảm ứng được nguy cơ mang đến từ cú tông dã man này của Bá Tống, không gian tầng thứ mười di tích Hóa Linh, quéo…
Trước khi cú tông dã man của Bá Tống gần đâm vào, một tràng tiếng ‘ù ù ù ~’ vang lên.
Sau đó, không gian tầng thứ mười một nhanh chóng mở ra!
“Vậy cũng được?” Khóe miệng Hoàng Sơn tiền bối co giật.
“Đó là đương nhiên.” Tống Thư Hàng cười ha ha, vẫy tay, cánh tay trái trong hư không trở về, ráp lại vào cùi chỏ hắn: “Dù sao trong tay trái này của ta ẩn giấu linh hồn của Bạch tiền bối!”
Ào ào ~
Phía trước, sau khi lối đi vào tầng thứ muời một mở ra, có ‘vật chất’ liên tục không ngừng chảy ra từ bên trong. Những vật chất này vô cùng quỷ dị.
Xen giữa hư ảo và chân thực…
Bạn cần đăng nhập để bình luận