Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 890: Thư Hàng, Ta Và Đông Phương Lục Tiên Tử Đi Dạo Phố Mua Bốn Túi Xách Trị Giá Một Triệu

Chương 890: Thư Hàng, Ta Và Đông Phương Lục Tiên Tử Đi Dạo Phố Mua Bốn Túi Xách Trị Giá Một Triệu
Lúc Tống Thư Hàng vừa tỉnh lại, cả tinh thần và thể xác đều sảng khoái vô cùng. Cảm giác ngủ thẳng giấc thật sướng, mặc dù trong lúc ngủ thỉnh thoảng sẽ có 88888 thanh âm vang lên trong đầu giải thích về Bí Pháp Giám Định. Nhưng thời gian những thanh âm này xuất hiện chỉ chiếm một phần nhỏ mà thôi, phần lớn thời gian Tống Thư Hàng đều ở trạng thái ngủ say.
Sau khi tỉnh lại, Tống Thư Hàng quen tay với lấy điện thoại di động mở ra xem ngày.
Ngày 1 tháng 9 năm 2019, 8:35 sáng... pin còn 2%.
“Đờ mờ, ngày 1 rồi á?”
Tống Thư Hàng sững sờ trong chốc lát, sau đó mới tỉnh hồn lại.
Hắn chỉ ngủ một giấc mà qua lâu vậy sao?
Chỉ nhắm mắt, mở mắt, vậy mà mấy ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè cứ thế xong rồi?
Đau lòng quá đi mất, rõ ràng mấy ngày nghỉ hè cuối cùng là thời gian quý giá nhất trong kỳ nghỉ mà.
Trước đây, mỗi lần đến thời điểm này, hắn đều giành thời gian tính xem nên làm thế nào để vượt qua mấy ngày nghỉ hè cuối cùng một cách hoàn mỹ nhất. Ấy vậy mà... cuối cùng hắn lại hôn mê suốt mấy ngày nghỉ hè cuối cùng quý giá này.
Ta không cam tâm!
“Chào Thư Hàng sư huynh.”
Lúc này, một giọng nữ dễ nghe vang lên bên cạnh Thư Hàng.
Tống Thư Hàng quay qua nhìn, hóa ra là cô bé Thi đang ngồi trước bàn học xem phim. Cô bé rúc thân hình nhỏ bé của mình vào trong chiếc ghế da to, chân nhỏ đong đưa trước sau, trông rất đáng yêu.
Mới vừa rồi Thi nghe được tiếng của Tống Thư Hàng, thấy hắn tỉnh lại nên xoay đầu lại chào hỏi.
“Chào Thi.”
Tống Thư Hàng chống người ngồi dậy. Bây giờ hắn đang ở trong căn hộ mà Dược Sư mua, chắc là sau khi hắn hôn mê, Diệp Tư đã đưa hắn trở về.
“Quả Quả và Chúc đâu rồi?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Hôm qua Chúc và Quả Quả chơi game suốt cả đêm, bây giờ còn đang ngủ ạ.”
Thi cẩn thẩn bỏ vỏ hạt dưa mà mình cắn vào trong cái túi nhỏ, sau đó hỏi:
“Thư Hàng sư huynh có đói không? Muốn ăn chút gì không ạ?”
Tống Thư Hàng chép miệng mấy cái, cảm giác trong miệng rất khô vì vậy đáp:
“Cho ta một tô mì trứng gà cải xanh đi... Trong nhà có đồ nấu ăn không đấy?”
“Có ạ, mấy ngày nay đều là ta phụ trách mua thức ăn và làm cơm, cải xanh và trứng gà còn nhiều lắm.”
Dứt lời, trước tiên Thi bấm tạm dừng bộ phim mà mình đã xem đến một nửa, sau đó cô bé từ trên ghế cao nhảy xuống:
“Thư Hàng sư huynh chờ chút nhé, giờ ta đi nấu mì cho ngươi ngay đây.”
“Phiền ngươi rồi.”
Tống Thư Hàng nói.
“Không sao ạ. À, Thư Hàng sư huynh này, ngươi tỉnh rồi thì gọi điện cho Tam Nhật sư huynh đi, hình như hắn tìm ngươi có chuyện đấy.”
Nói xong, Thi chậm rãi đi ra khỏi phòng.
“Ta biết rồi.”
Tống Thư Hàng đáp.
...
Tống Thư Hàng ngáp một cái, sau đó đưa tay sờ ngực mình. Chỗ này vốn bị tà thú khủng long nổ bị thương, vùng ngực bị nổ nát bét, nhưng bây giờ đã khôi phục bình thường, ngay cả một vết sẹo cũng không có.
Pháp thuật trị liệu hiệu quả thật đấy.
Tiếp đó, Tống Thư Hàng lên tiếng hỏi:
“Diệp Tư, cô không sao chứ?”
[Ồ? Thư Hàng, ngươi tỉnh rồi đấy à?]
Diệp Tư sử dụng công năng đối thoại tâm linh giữa linh quỷ và bản thể trả lời Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng ngạc nhiên, chẳng lẽ Diệp Tư không ở trong thân thể hắn? Nghĩ vậy hắn bèn hỏi:
“Diệp Tư, bây giờ cô đang ở đâu thế?”
[Ta và Đông Phương Lục đạo hữu đang đi dạo phố. Ta nói ngươi nghe, hôm nay đi ra ngoài ly kỳ mạo hiểm lắm nhé. Trên đường đi, nếu không nhờ ta lanh tay lẹ mắt dùng niệm lực đạp thắng xe thì chắc Đông Phương Lục đã chở ta lao thẳng xuống sông rồi. Ha ha ha. Đúng rồi, bây giờ ta và Đông Phương Lục đang đi dạo một cửa hàng bán túi xách, giá cả ở đây khá đắt. Ta mua bốn cái túi xách tổng giá hơn một triệu, Đông Phương Lục đạo hữu đã thanh toán giúp ta, cô ấy nói lát nữa về tìm ngươi tính sau.]
Diệp Tư trả lời.
Tốn hơn một triệu để mua bốn cái túi xách...
Tống Thư Hàng nghe mà bủn rủn cả chân tay, suýt nữa làm rớt điện thoại. Dù sao hắn cũng chỉ mới trở thành tu sĩ trong thời gian gần đây mà thôi, cho nên đâu thể giàu có bằng các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1, tiện tay nạp hơn mười triệu tiền điện thoại cho người ta...
Cũng may lần trước lúc Tống Thư Hàng và Tam Nhật sư huynh đi vây quét hang ổ của đàn chủ, đã lấy được một cái vali màu đen đựng ba triệu tiền mặt.
Một triệu vẫn còn trong khả năng chi trả của hắn.
Vì vậy Tống Thư Hàng mỉm cười nói với Diệp Tư:
[Không thành vấn đề! Diệp Tư cô cứ mua thoải mái đi, lúc về cứ bảo Đông Phương Lục Tiên Tử tới tìm ta tính tiền là được.]
[Ngươi nói vậy thì ta yên tâm rồi. Bây giờ ta và Đông Phương Lục Tiên Tử đã dạo xong cửa hàng túi xách, tiếp theo bọn ta sẽ đi xem cửa hàng quần áo và cửa hàng bán giày ở bên cạnh, còn có mấy cửa hàng khác cũng muốn đi xem nữa. Ta đi đây, lúc về nói chuyện tiếp nhé.]
Diệp Tư vui vẻ trả lời.
Gan Tống Thư Hàng khẽ run lên.
Cũng không phải là hắn tiếc tiền, đối với tu sĩ mà nói, tiền không quan trọng bằng linh thạch, có tiêu xài bao nhiêu cũng không tiếc.
Nhưng quan trọng là bây giờ trên người Tống Thư Hàng không có nhiều tiền lắm.
Hắn ngồi ngẫm lại xem trên người mình có bao nhiêu tiền mặt, hình như đều là lấy được từ chỗ đàn chủ.
Một lần là tám trăm nghìn kiếm được sau khi diệt đàn chủ trên tàu cao tốc, một lần là ba triệu lấy được khi tìm ra hang ổ của đàn chủ.
Sau đó hắn lại mua này nọ hết một phần.
Ví dụ như mua máy vi tính và các loại sản phẩm điện tử cho Bạch tiền bối hồi mới xuất quan, còn có những chi phí sinh hoạt khác nữa, hiện tại trong tay Thư Hàng còn dư lại chừng ba triệu sáu trăm nghìn.
Không biết số tài sản ba triệu sáu trăm nghìn này có đủ để chi trả cho đợt mua sắm này của Diệp Tư sư tỷ không đây?
Nếu như không đủ... hắn chỉ có thể chủ động liên hệ Dược Sư tiền bối để hỏi cách kiếm tiền nhanh thôi.
...
Sau khi kết thúc đối thoại tâm linh với Diệp Tư, Tống Thư Hàng nhắm mắt, cảm ứng vị trí hạch tâm trong tâm khiếu của mình.
Lúc này thế giới hạch tâm vẫn đang trong quá trình tiến hóa, còn cần một chút thời gian nữa mới hoàn toàn tiến hóa xong.
Nhưng từ quy mô sẵn có có thể nhìn ra được, đảo nhỏ hạch tâm vốn chỉ có diện tích hai mươi thước vuông bây giờ đã rộng ra hơn nghìn lần.
Hơn nữa... thế giới hạch tâm không chỉ tiến hóa về diện tích. Tống Thư Hàng mơ hồ cảm ứng được, thế giới hạch tâm còn sinh ra một biến hóa lớn khác. Xung quanh thế giới hạch tâm xuất hiện một số cổng nối tiếp trống.
Mặc dù không biết những cổng nối này có ích lợi gì, nhưng trông có vẻ rất lợi hại.
Trừ những điều này ra... Tống Thư Hàng còn đột phá một cảnh giới nhỏ.
Bốn kỳ mạch của tu sĩ tam phẩm là Tinh Huy, Nguyệt Âm, Dương Viêm, Không Vương.
Lúc này, mạch thứ ba mạch Dương Viêm trong cơ thể Tống Thư Hàng cũng được đả thông.
Không chỉ như vậy, Tống Thư Hàng còn cảm giác được có vẻ như thân xác mình đã đột phá một tầng gông xiềng, trở nên mạnh mẽ trước nay chưa từng có.
Bây giờ thân xác hắn lúc nào cũng ở trạng thái hấp thu linh khí trong trời đất. Sau khi bị Tống Thư Hàng hút vào trong cơ thể, những linh khí này sẽ tẩm bổ thân thể hắn, lại có một phần nhỏ dung nhập vào trong tam thập tam thú tiên thiên chân khí hóa lỏng, trực tiếp chuyển hóa thành một phần tiên thiên chân khí.
Lẽ nào thể chất của ta đã đột phá giới hạn của cảnh giới tam phẩm rồi ư?
Tống Thư Hàng thầm suy đoán trong lòng.
Chẳng qua là bên cạnh không có tiền bối chỉ điểm, Diệp Tư cũng không ở đây, vậy nên hắn cũng không có cách nào xác định được.
Nói tóm lại là trạng thái thân thể rất tốt.
Đã vậy thì chờ ăn sáng xong, hắn sẽ đến đại học Giang Nam báo danh.
Lịch báo danh của đại học Giang Nam luôn là từ ngày 1 đến ngày 3 tháng 9, sau đó khoảng chừng đến ngày 6 trường mới khai giảng.
Sau khi báo danh xong, hắn sẽ lên đường đi thẳng tới Tử Cấm thành.
Tối nay chính là đầu tháng 9, trên đỉnh Tử Cấm sẽ diễn ra cuộc đại chiến giữa Bắc Hà Tán Nhân VS Đồng Quái Tiên Sư.
“Học kỳ mới, diện mạo mới! Cố gắng lên!”
Tống Thư Hàng thức dậy, đi đánh răng rửa mặt.
...
Sai khi vệ sinh cá nhân xong, đầu óc tỉnh táo hẳn lên. Tống Thư Hàng lấy điện thoại di động ra, thi triển một phát “Nạp Điện thuật”, lượng pin lập tức đạt 100%.
Sau đó hắn gọi điện thoại cho Tam Nhật sư huynh.
Tam Nhật sư huynh nhận điện thoại rất nhanh:
“Alo, Thư Hàng đấy à~ cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại rồi. Nghe nói mấy ngày trước ngươi bị nổ, vẫn luôn hôn mê, ta cứ lo hôm nay ngươi vẫn không tỉnh lại đấy.”
Tống Thư Hàng khóe miệng co quắp, chuyện hắn bị nổ đã truyền nhanh vậy sao?
“Cám ơn Tam Nhật sư huynh đã quan tâm. Đúng rồi, Thi nói ngươi tìm ta có chuyện, không biết là chuyện gì vậy?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Chẳng lẽ Tam Nhật sư huynh lại có việc gấp cần làm nên muốn gửi Quả Quả, Thi và Chúc ở lại chỗ hắn tiếp?
“Là như vầy, tối nay ngươi có tới xem cuộc đại chiến giữa Bắc Hà tiền bối và Đồng Quái tiền bối trên đỉnh Tử Cấm không?”
Tam Nhật sư huynh hỏi.
“Ừ, đi chứ. Chờ ta đến trường đóng học phí, báo danh xong sẽ chạy thẳng tới Tử Cấm thành luôn.”
Tống Thư Hàng đáp.
Khu đại học Giang Nam vốn cũng có chức năng đóng học phí qua mạng, nhưng bây giờ Tống Thư Hàng cũng đã đến khu Giang Nam rồi, đi thẳng đến trường đóng luôn cho tiện.
“Tốt rồi, vậy đến lúc đó ngươi cũng mang Quả Quả, Thi và Chúc tới luôn nhé. Tối nay ta sẽ theo Thông Huyền đại sư đi bắt Đồng Quái... à không, là đi xem cuộc đại chiến giữa Đồng Quái tiền bối và Bắc Hà tiền bối. Đến lúc đó ngươi lại giao Quả Quả, Thi và Chúc cho ta là được.”
Tam Nhật sư huynh nói.
Tống Thư Hàng gật đầu trả lời lại:
“Không thành vấn đề, vậy tối nay gặp.”
“Ừ, tối gặp.”
Tam Nhật sư huynh cười chào rồi cúp điện thoại.
Tống Thư Hàng cất điện thoại vào. Mới vừa rồi Tam Nhật sư huynh nói muốn đi bắt Đồng Quái tiền bối à? Chẳng lẽ mấy ngày nay Đồng Quái tiền bối lại đi tìm đường chết, làm chuyện gì chọc tới Thông Huyền đại sư rồi sao?
Sau khi cúp điện thoại, Tống Thư Hàng suy nghĩ một chút lại bấm số gọi cho Hiến Công tiền bối. Lúc trước hắn có nói là khi nào tới khu Giang Nam sẽ gửi tọa độ cho Hiến Công tiền bối, sau đó tiền bối sẽ dùng phi kiếm truyền thư gửi pháp khí Long Vĩ Độn Ảnh tới cho hắn.
Nhưng không ngờ mình lại đột nhiên hôn mê đến tận hôm nay, cũng không biết Hiến Công tiền bối đã bế quan chưa nữa?
Chẳng mấy chốc đã có người nghe máy.
Nhưng tiếng trong điện thoại truyền tới lại không phải là tiếng của Hiến Công cư sĩ, mà là tiếng của một vị cư sĩ khác.
“Alo, là Thư Hàng tiểu hữu đấy à?”
Giọng nói từ tốn của một vị cư sĩ khác truyền tới.
Tống Thư Hàng nhận ra chủ nhân của giọng nói này, nhưng trong lúc nhất thời lại không nhớ nổi đạo hiệu của vị tiền bối này là gì.
Vị tiền bối này gọi là gì nhỉ?... Hình như là Túy Nhật? Bá Thiên? Hay là Minh Nguyệt nhỉ?
Chết rồi, tự dưng lại quên mất đạo hiệu của vị tiền bối này vậy kìa.
Làm sao đây? Làm sao đây?
Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, Tống Thư Hàng cơ trí nói:
“Alo, xin chào, xin hỏi ngài là vị tiền bối nào thế ạ? Hiến Công tiền bối có đó không? Ta tìm hắn có chuyện.”
Tống Thư Hàng làm bộ như mình không nhận ra giọng nói của vị tiền bối này, tiện thể hỏi đạo hiệu của tiền bối luôn.
Thật thông minh!
“Thư Hàng tiểu hữu, ta là Túy Nguyệt Cư Sĩ. Hiến Công đạo hữu đã bế quan vào hai ngày trước rồi, có điều hắn đoán sắp tới có thể Tống Thư Hàng tiểu hữu sẽ gọi điện cho hắn, vì vậy hắn đã gửi điện thoại và một món pháp khí ở chỗ ta.”
Túy Nguyệt Cư Sĩ chậm rãi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận