Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1861: Mỗi Người Một Bên

Chương 1861: Mỗi Người Một Bên
Tống Thư Hàng chưa từng thấy trận mưa sao băng đẹp nào đến vậy trong đời. Từng ngôi sao băng vụt qua trên bầu trời đêm, dày đặc giống như một trận mưa tầm tã, đẹp không sao tả xiết.
Tưởng chừng như có một vị đại lão nào đó cố tình đánh nát một ngôi sao chỉ để tạo ra trận mưa sao băng này.
“Đẹp quá~~ đẹp hơn cảnh ta tưởng tượng rất nhiều.”
Vũ Nhu Tử mãn nguyên vô cùng, cô gối đầu lên đầu gối của A Thập Lục, ngước nhìn bầu trời đầy sao với vẻ mặt thỏa mãn:
“Cảm ơn Tống tiền bối, cảm ơn cái gì cũng có thể bán tiền bối.”
“Ta...”
Đại lão cái gì cũng có thể bán giơ hai tay lên một cách cứng nhắc, giữ nguyên tư thế phát công, một lúc lâu sau hắn mới cố rặn ra một câu:
“Đờ mờ, có người cướp mối làm ăn của ta!”
Tống Thư Hàng:
“???”
“Hở?”
Hàng gì cũng có tiên tử nhìn về phía sư phụ với ánh mắt đầy kinh ngạc.
Không ngờ sư phụ lại bị người ta cướp mối làm ăn, đây là lần đầu tiên cô gặp chuyện này đấy!
“Trận mưa sao băng này không phải do ta tạo ra.”
Đại lão cái gì cũng có thể bán uất ức vô cùng.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn bị người khác cưỡng ép cướp mất mối làm ăn ngay lúc giao dịch sắp hoàn thành. Mặc dù trận mưa sao băng này vốn là món quà hắn muốn tặng miễn phí... Nhưng quà tặng cũng là một khâu trong giao dịch mà!
“Vậy trận mưa sao băng này là do ai tạo ra?”
Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
Hắn quay đầu lại nhìn Linh Điệp Thánh Quân. Nếu trận mưa sao băng này không phải do đại lão cái gì cũng có thể bán tạo ra, vậy người có khả năng tạo ra chuyện này nhất ở đây chính là Linh Điệp Thánh Quân.
Lúc này Linh Điệp Thánh Quân đang cầm ly rượu nhấp từng ngụm nhỏ, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười quyến rũ khiến trái tim của các tiểu cô nương phải đập loạn nhịp.
Chắc không phải Linh Điệp tiền bối, Linh Điệp tiền bối uống nhiều rồi hơn nữa ngài ấy cũng không phát công.
Vậy là ai làm đây?
Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
“Có thể... là do bọn ta?”
Lúc này, vỏ kiếm của Xích Tiêu kiếm tiền bối lên tiếng.
Tống Thư Hàng:
“Hả?”
“Xích Tiêu Tử và Nam Phương Đại Đế đang chiến đấu với nhau, nhìn từ góc độ mưa sao băng...”
Mới nói được một nửa, Xích Tiêu kiếm tiền bối bỗng dừng lại.
Bởi vì đại lão cái gì cũng có thể bán đột nhiên nhào tới, dùng hai tay bóp chặt vỏ kiếm của Xích Tiêu kiếm với vẻ mặt hung ác rồi lắc như điên:
“Hóa ra là ngươi, hóa ra ngươi chính là người cướp mối làm ăn của ta! Đồ tàn nhẫn, đồ vô tình... trả lại mối làm ăn cho ta!”
“Ta không cố ý, hơn nữa cũng không phải lỗi của ta, ta chỉ là một vỏ kiếm mà thôi.”
Vỏ kiếm của Xích Tiêu kiếm hét lên:
“Đừng lắc, đừng lắc nữa, sắp rời thành từng mảnh rồi, cũng không nhìn xem tu vi của ngươi ở mức nào...”
Một tên Trường Sinh Giả uống say cực kỳ phiền toái.
Thấy cảnh trước mắt, không biết sao Tống Thư Hàng lại bật cười. Nếu lúc này vỏ kiếm của Xích Tiêu kiếm tiền bối biến thành một cô gái thì đúng là một cảnh kinh điển trong phim ngôn tình.
“Xích Tiêu kiếm tiền bối, ngài đọc sai lời thoại rồi.”
Diệt Phượng Công Tử nhảy từ trên đầu Cuồng Đao Tam Lãng xuống:
“Đáng lẽ lúc này ngài phải lớn tiếng phản bác ‘ngươi mới vô tình, ngươi mới tàn nhẫn!’ mới đúng.”
Vỏ kiếm của Xích Tiêu kiếm:
“...”
Lúc Diệt Phượng Công Tử nhảy xuống, trên mặt Cuồng Đao Tam Lãng đang say giấc lộ ra vẻ giải thoát. Cuối cùng cơn ác mộng của hắn cũng kết thúc, biến thành một giấc mộng đẹp.
Vũ Nhu Tử xoay mình rời khỏi đầu gối của A Thập Lục rồi đứng dậy, duỗi người:
“Hì hì hì~~ dù sao ta cũng thấy mưa sao băng rồi, mãn nguyện rồi, hôm nay ta rất vui!”
Lúc này Vũ Nhu Tử da đen chạy chầm chậm đến bên cạnh cô, sau đó gấp một miếng thiên kiếp kho một cách tao nhã rồi đưa lên miệng cô:
“Bản thể, mâm thiên kiếp kho này rất ngon, chắc là do dùng lôi kiếp nhị phẩm lên tam phẩm do Tống tiền bối dùng Dưỡng Đao thuật massage trước chế biến thành, ngươi nếm thử đi.”
Thân là tâm ma nhưng lại thông minh như cô thật chua xót biết bao.
Vũ Nhu Tử há miệng cắn một miếng thiên kiếp kho:
“Ồ~~ ngon đấy.”
“Tống tiền bối, Thập Lục, ta ăn no rồi. Ta muốn đi uống một chén trà, các ngươi có muốn không?”
Vũ Nhu Tử buộc chăn lên vai như áo choàng rồi hỏi.
Tô thị A Thập Lục gật đầu:
“Cảm ơn Vũ Nhu Tử.”
“Chuyện nhỏ ấy mà, xem như thù lao vì đã cho ta gối đầu.”
Vũ Nhu Tử cười đáp.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu lên:
“Vậy ta cũng muốn một chén... Ơ, đợi đã Vũ Nhu Tử.”
Hắn thấy bên khóe miệng của Vũ Nhu Tử dính chút vụn thức ăn, hẳn là bị dính trong lúc ăn thiên kiếp kho tàu.
“Chỗ này này.”
Tống Thư Hàng giơ tay lên chỉ vào khóe miệng bên trái của mình, ý bảo Vũ Nhu Tử lau vụn thức ăn bên khóe miệng của cô đi.
Vũ Nhu Tử nghiêng đầu lộ ra vẻ mặt khó hiểu:
“???”
Tô thị A Thập Lục thấy vụn thức ăn bên khóe miệng của Vũ Nhu Tử, cô mỉm cười, vừa chỉ tay vào khóe miệng bên trái của mình giống như Tống Thư Hàng vừa nói:
“Vũ Nhu Tử, ở đây, chỗ này của cô có...”
Tô thị A Thập Lục còn chưa nói hết câu, Vũ Nhu Tử đột nhiên đi đến đứng trước mặt cô. Tầm mắt của Tống Thư Hàng và A Thập Lục bị che kín bởi đôi chân dài của Vũ Nhu Tử.
Ngay sau đó, Vũ Nhu Tử cúi người đến gần má của Tô thị A Thập Lục rồi đặt một nụ hôn lên đó.
Chụt~~
Một nụ hôn rõ kêu.
Tô thị A Thập Lục đần mặt ra.
Sau đó Vũ Nhu Tử xoay người, tiến đến gần rồi hôn nhẹ nhàng lên má Tống Thư Hàng.
Chụt~~
Hương thơm xông vào mũi, đôi môi mềm mại in trên má, có chút ướt át... à, còn có mùi thơm của thiên kiếp kho tàu.
“Được rồi! Tặng nụ hôn chúc ngủ ngon cho hai người đấy.”
Vũ Nhu Tử cười nói:
“Ta đi rót trà đây.”
Tống Thư Hàng vội xua tay:
“Không, ý ta không phải vậy.”
Lúc Vũ Nhu Tử cúi người tặng nụ hôn chúc ngủ ngon, Tống Thư Hàng cảm thấy có một ánh mắt sắc bén đến từ Linh Điệp tiền bối ở đằng xa quét qua người hắn.
“Ý ta muốn nói là Vũ Nhu Tử à, bên khóe miệng của cô dính vụn thức ăn kìa.”
Tống Thư Hàng lập tức giải thích.
Vũ Nhu Tử chớp mắt, quay đầu lại nhìn Vũ Nhu Tử da đen.
Vũ Nhu Tử da đen móc ra một chiếc khăn tay nhỏ lau đi vụn thức ăn dính trên khóe miệng cô.
“Hóa ra là vậy, ta còn tưởng Tống tiền bối và A Thập Lục cứ chỉ vào mặt mình là muốn ta tặng nụ hôn chúc ngủ ngon cho hai người chứ.”
Vũ Nhu Tử cười nói:
“Ta còn nghĩ chắc hai ngươi uống say rồi nên tặng một nụ hôn để vỗ về các ngươi.”
Tống Thư Hàng:
“...”
“Vậy trả nụ hôn lại cho ta đi!”
Vũ Nhu Tử nói, cô giơ hai tay lên chỉ vào hai má trái phải của cô:
“Mỗi người một bên, trả nụ hôn chúc ngủ ngon lại cho ta.”
Tống Thư Hàng xua tay lia lịa:
“Không cần đâu, không cần thế đâu.”
Cách nghĩ của cô nàng Vũ Nhu Tử này hệt như tàu lượn siêu tốc làm người ta chẳng biết đường nào mà lần.
“Vậy ghi nợ để đó, khi nào có cơ hội thì trả lại cho ta, cho vay nặng lãi chín ra mười ba về đấy nhé!”
Vũ Nhu Tử quấn chặt chăn, cầm tay Vũ Nhu Tử da đen nhảy đến nơi cung cấp trà bánh của tiểu trợ lý hạch tâm ở đằng xa.
Tống Thư Hàng:
“...”
Ở bên cạnh, Xích Tiêu kiếm tiền bối van xin một hồi, cuối cùng đại lão cái gì cũng có thể bán mới chịu thả nó ra.
Sau đó hắn nói với Tống Thư Hàng:
“Bá Tống đạo hữu, đường dây bên đã kết nối ổn thỏa hết rồi. Khi nào ngươi cần mảnh vỡ của Đông Phương Xuân Các thế?”
“Mảnh vỡ Đông Phương Xuân Các?”
Trong đám đông, lỗ tai của một Vũ Nhu Tử giật giật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận