Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1097: Điểm Danh

Chương 1097: Điểm Danh
Quá trình mua điện thoại di động diễn ra rất thuận lợi, Tống Thư Hàng chọn một mẫu điện thoại mới ra mắt tháng này, mua hai cái, một đen một trắng.
Đến lúc đó, đen giữ lại cho mình dùng, trắng thì đưa cho Bạch tiền bối.
Chờ Bạch tiền bối cày xong thiên kiếp đi ra, lại cải tiến hai cái di dộng này một lượt thì xem như quá OK luôn.
Trước khi cải tiến, điện thoại di động vẫn có thể dùng tạm, chí ít là có thể dùng để nghe gọi, lên mạng với tán dóc.
Mua điện thoại và trả tiền xong, Tống Thư Hàng lại rời khỏi cửa hàng di động.
Phần lớn cuộc sống của người bình thường đều bình bình an an không có sóng gió gì nhiều, nói chung, lúc đi mua di động mà gặp phải cướp bóc, bom nổ, cùng với mấy vụ khủng bố khác là chuyện hy hữu có tỉ lệ rất thấp. Có vài người cả đời cũng không gặp phải những chuyện như thế.
Tống Thư Hàng thử nhét sim điện thoại của mình vào di động, thuận lợi khởi động máy, không có vấn đề gì. Thẻ sim nhìn như bị tổn hại, nhưng có thể sống sót dưới thiên kiếp thế này thì xem như mạng nó lớn.
Tiếp đó, Tống Thư Hàng tìm một nơi neo người, sau đó ngự đao bay lên, trở về nhà của Dược Sư.
Trên đường trở về, hắn lại bay qua công viên kia.
Nhưng giáo viên Tiểu Lý đã không còn ở đó nữa, chắc là đã kết thúc buổi luyện công buổi sáng và trở về rồi.
Nếu giáo viên Tiểu Lý tiếp tục kiên trì thì biết đâu lại trở thành một gã cao thủ võ lâm, tinh thông bốn tuyệt kỹ đao, kiếm, côn, quyền, đánh khắp giới võ lâm Giang Nam không có đối thủ.


Thời gian qua nhanh, sắp vào giờ học buổi sáng.
Tống Thư Hàng đi vào phòng bé Thi gọi cô nhóc thức dậy.
“Thi, dậy đi nào, tới giờ đi học rồi.”
Tống Thư Hàng vỗ khuôn mặt nhỏ của Thi.
“Ưm… Đáng ghét, đừng có gọi người ta nữa… Để người ta ngủ thêm chút nữa đi.”
Thi trờ mình, quấn chăn lại thành một cục. Mắt cô nhóc không hề có ý muốn mở ra.
Tống Thư Hàng thở dài, lại vỗ nhẹ vài cái:
“Thức dậy trước đi, hay là đến trường rồi ngủ tiếp nhé?”
“Không muốn, không muốn đâu.”
Đôi chân nho nhỏ của Thi giãy đành đạch trên giường:
“Để ta ngủ một lát nữa đi… Ta không muốn dậy đâu… Tống sư huynh, năn nỉ ngươi đó.”
“...””
Tống Thư Hàng:
“Hay là ta ngự đao phi hành đưa nhóc đến trường nhé?”
“Không muốn, ta không muốn đi học, ta không muốn thức dậy, Tống sư huynh thật đáng ghét…”
Thi càu nhàu rồi rút đầu vào chăn.
Thật đáng ghét…
Đáng ghét…
“Được rồi.”
Tống Thư Hàng cười khổ nói:
“Vậy ngươi ngủ tiếp đi, buổi trưa ta lại đến gọi ngươi ăn cơm.”
“Ừ ừ ừ, thích Tống sư huynh nhất.”
Thi lập tức đổi giọng lẩm bẩm, sau đó cô nhóc cuộn người lại thành tư thể thoải mái hơn, ngủ ngon lành.
Thích nhất…
Thích…
Cho nên, yêu và ghét của đám giặc con lúc nào cũng dễ dãi như vậy đấy.
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Cuối cùng, Tống Thư Hàng một mình đi học.
Sáng nay có tiết số học.
Giáo sư Dương của lớp số học có một thói quen, ông thích đột nhiên điểm danh. Chính là vào tiết, giảng một số kiến trúc quan trọng xong sẽ ngẫu nhiên tiến hành điểm danh.
Mà số lần điểm danh lấy điểm chuyên cần còn có thể làm thành tích, ảnh hưởng đến thành tích kiểm tra đánh giá cuối cùng.
Sở thích kiểu này thật sự không tốt chút nào, rất nhiều sinh viên đều hy vọng giáo sư Dương có thể thay đổi thói quen xấu này, tiếc là giáo sư Dương không hề tiếp thu ý kiến của mọi người, vẫn cứ làm theo ý mình mà thôi.
Hôm nay giáo sư Dương cũng không ngoại lệ. Lúc dạy được một nửa thì ông đột nhiên nổi hứng, bắt đầu điểm danh.
“Lại nữa rồi.”
Cao Mỗ Mỗ xoa mặt mình, cũng may gần đây cậu ta tinh lực dồi dào, không có trốn học. Đồng thời, cậu ta lại với tay đầy Thổ Ba đang ngủ bên cạnh một cái:
“Mau dậy đi, lão Dương lại bắt đầu điểm danh rồi kìa.”
Thổ Ba lau nước miếng, ngơ ngác mở mắt ra.
Tống Thư Hàng xoa huyệt thái dương. Thi và Bạch Hạc Chân Quân đều không có mặt. Tuy rằng hai người bọn họ chỉ tới trải nghiệm cuộc sống đại học, thành tích không ảnh hưởng gì tới họ cả.
Nhưng bị lão Dương nhớ mặt cũng không phải chuyện tốt lành gì.
Trong lúc đang suy tư, giáo sư Dương đã điểm danh nhiều người liên tục, rốt cuộc cũng kêu đến tên hắn:
“Tống Thư Hàng.”
“Có.”
Tống Thư Hàng nói.
Lão Dương nhìn Tống Thư Hàng, hài lòng gật đầu. Trí nhớ của ông đặc biệt tốt, luôn nhớ được tên và dáng dấp đại khái của các sinh viên trong lớp.
Đây cũng là điểm mà các sinh viên ghét nhất, bởi như vậy, lão Dương mà điểm danh thì người khác có muốn giả bộ điểm danh giúp cũng không được.
Điểm danh ở đại học, theo lý thuyết thì chỉ làm lướt qua cho có, thầy trò phối hợp qua loa đại khái là xong, thậm chí có vài trường học còn chẳng thèm điểm danh… Vì sao phải tuyệt tình như vậy chứ?
“Cao Mỗ Mỗ.”
Lão Dương lại gọi.
“Có.”
Cao Mỗ Mỗ trả lời, tên của cậu ta quá đặc biệt khiến các giáo viên từng thấy tên của cậu ta đều có ấn tượng khó phai.
Không chỉ là điểm danh trong lớp của lão Dương, các giáo viên trong lớp khác cũng vậy, chỉ cần gọi đến cậu ta thì sẽ nhìn cậu ta một cái. Không ai có thể điểm danh giùm Cao Mỗ Mỗ cả, mỗi lần nghĩ tới chuyện này, Cao Mỗ Mỗ lại cảm thấy tủi thân.
Thế cho nên, tên của một người, thật sự rất quan trọng.
“Tống Thi?”
Giáo sư Dương kêu lên, ông cũng có ấn tượng với cô bé này, dù sao cũng là thiếu nữ thiên tài mà.
Tống Thư Hàng cắn răng một cái, hắn bóp cổ họng kêu lên:
“Có!”
Đồng thời với lúc báo danh, hắn sử dụng công năng của ghim cài áo biến hình nhằm đánh lừa thị giác của giáo sư Dương.
Chỉ một mình giáo sư Dương bị ảnh hưởng, trong mắt những người khác, hắn vẫn là Tống Thư Hàng.
Vì vậy, khi Tống Thư Hàng kêu tên, ba người Thổ Ba, Cao Mỗ Mỗ và Dương Đức ở bên cạnh đều giật mình nhìn về phía Tống Thư Hàng, hôm nay lão Tống uống lộn thuốc rồi à? Trong lớp của lão Dương mà cũng dám điểm danh giùm á? Hơn nữa lại còn điểm danh dùm người đặc biệt như Tống Thi nữa chứ?
Nhưng chuyện khiến bọn họ giật mình hơn nữa đã xảy ra.
Lão Dương trên bục giảng đẩy kính mắt một cái, nhìn về chỗ của Tống Thư Hàng. Tiếp đó, ông hài lòng gật đầu, đánh một dấu lên sổ điểm danh.
Dường như trong mắt ông, Tống Thư Hàng không phải là Tống Thư Hàng, mà chính là bé Thi.
“? ? ?”
Trên mặt Cao Mỗ Mỗ hiện đầy dấu chấm hỏi, hôm nay lão Dương uống lộn thuốc ư?
Không chỉ mình Cao Mỗ Mỗ, rất nhiều bạn học xung quanh đều ngu người.
Điểm danh vẫn còn tiếp tục.
“Dương Đức.”
Lão Dương tiếp tục gọi.
Dương Đức vội đáp:
“Có.”
“Lục Phi.
“Có.”
“Thổ Ba.”
“Có.”
“Bạch Hạc!”
Giáo sư Dương lại gọi.
Tiếp đó, trong ánh mắt kinh ngạc của ba người Cao Mỗ Mỗ, Thổ Ba và Dương Đức, Tống Thư Hàng đổi chỗ ngồi, tiếp tục giả giọng nói:
“Có!”
Lão Dương tiếp tục ngẩng đầu nhìn về phía Tống Thư Hàng.
Không có vấn đề gì.
Tiếp đó, lão Dương cứ như uống lộn thuốc vậy, gật đầu rồi đánh một dấu lên sổ điểm danh.
Thổ Ba và đám bạn học xung quanh giật mình nhìn Tống Thư Hàng, chuyện quái gì thế này? Hôm nay lão Dương bị mù rồi à? Không nhìn thấy một mình thằng Tống Thư Hàng này la ‘có’ ba lượt hay sao?
“Chẳng lẽ hôm nay lão Dương rời giường không đúng tư thế ư?” Có bạn học nghĩ thầm.
“Cũng có thể hôm nay ổng đeo lộn kính mắt không đúng số độ chăng?” Lại có người thầm nghĩ.
“Hay là hôm nay ổng bị bệnh, kỳ thật trong đầu đang mít đặc?”
“Đúng rồi, hôm nay Chu Đào không đi học, hay là tụi mình điểm danh giùm nó đi. Hôm nay lão Dương bị mù, nói không chừng có thể lừa được đấy.”
Bên cạnh có bạn học cao to thấp giọng nói.
Tống Thư Hàng:
“...””
Đừng, người anh em đừng làm vậy, hôm nay lão Dương không có mù, cũng không mang lộn mắt kính, cũng không bị bệnh gì hết!
“Nam Tâm Quỳnh.”
“Có.
“Chu Đào.”
Lúc này, lão Dương gọi đến tên Chu Đào.
Sau đó, cậu bạn cùng phòng cường tráng kia của Chu Đào nghiêm túc ngẩng đầu ưỡn ngực nói:
“Có!”
Tống Thư Hàng:
“...””
Nếu như có thể, hắn hy vọng bản thân có thể đưa ghim cài áo biến hình cho người anh em này mượn. Nhưng bây giờ có cho mượn thì cũng đã không còn kịp nữa. Tống Thư Hàng còn chưa học được ‘huyễn thuật’, cũng chẳng thể cách không trùm huyễn thuật gì lên thân người khác.
Cõi lòng Tống Thư Hàng đầy áy náy.
Giáo sư Dương đẩy kính mắt một cái, nhìn bạn cùng phòng của Chu Đào chằm chằm:
“Cậu là Chu Đào à?”
“Ặc.”
Cậu bạn cùng phòng cao to kia cảm thấy không ổn, đạo diễn, kịch bản này hơi bị sai rồi đó nha!
“Vậy Hùng Đổng Hoa ban nãy là ai hả?”
Giáo sư Dương trầm giọng hỏi.
Giáo sư không chỉ không mù, trí nhớ của ông cũng không thành vấn đề.
Hùng Đổng Hoa rất muốn khóc, nếu như bây giờ có thể gửi đi một cái icon, cậu ta nhất định phải spam cái icon [lệ rơi đầy mặt] kia đầy màn hình.
“Bạn học Hùng, có tình có nghĩa là chuyện tốt, nhưng nói ‘có’ thay người khác thì không phải là thói quen tốt đâu.”
Giáo sư Dương đẩy mắt kính:
“Có điều thấy cậu có tình có nghĩa như vậy, hôm nay xem như Chu Đào có đi học đi.”
Bạn học Hùng nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng lên.
Lão Dương mà lại thấu tình đạt lý như thế ư?
Không ngờ giáo sư Dương vẫn còn có thuộc tính như vậy, đúng là đáng yêu mà.
“Nhưng hôm nay Hùng Đổng Hoa trốn học.”
Lão Dương thản nhiên nói, ông đưa tay đánh một dấu lên phía sau tên của Chu Đào, lại bổ sung một nét lên sau tên của bạn học Hùng, biến dấu gạch kia thành chữ X.
Bạn học Hùng lập tức khóc ngất trong WC…
Trong lúc nhất thời, rất nhiều bạn học xoay đầu lại nhìn Tống Thư Hàng chằm chằm.
Đậu móa, vậy Tống Thư Hàng vừa rồi là sao đây? Tên này một mình kêu đến ba lượt rồi đấy? Vì sao lão Dương lại không nhìn ra cơ chứ?
Hối lộ ư? Hay quy tắc ngầm? Hoặc giả kỳ thật Tống Thư Hàng là con ruột của lão Dương?
“Nè, Thư Hàng, vừa rồi rốt cuộc là sao thế?”
Cao Mỗ Mỗ tới gần Tống Thư Hàng, nhỏ giọng hỏi.
“Gì?”
Tống Thư Hàng chớp mắt.
“Đừng có giả ngu, vừa rồi mày đáp thay Thi và Bạch Hạc, vì sao lão Dương không có phản ứng thế?”
“Bởi vì tao xài mánh ấy mà.”
Tống Thư Hàng nói.
“Mánh gì thế?”
Cao Mỗ Mỗ nghi ngờ hỏi.
“Tiền.”
Tống Thư Hàng nói:
“Thực ra thì Tống Thi và Bạch Hạc đều tương đối đặc biệt, bọn họ toàn bỏ tiền nên mới vào được trường này. Nể mặt đồng tiền, có một số việc, các thầy cô sẽ mắt nhắm mắt mở mà cho qua.”
Cao Mỗ Mỗ:
“...””
Tiết tháo đâu rồi?
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời, vừa rồi hắn không nên chỉ làm ảnh hưởng đến thị giác của một mình lão Dương. Lý ra hắn nên gọi mỹ nhân rắn công đức và Thông Nương ra.
Lại để mỹ nhân rắn công đức biến ảo thành dáng dấp của Bạch Hạc, rồi để Thông Nương sử dụng ghim cài áo biến hình hóa thành bộ dáng của Thi, đó mới là cách ổn thỏa nhất.
Vừa rồi hắn đã cạn nghĩ rồi.
Ngoài ra…. Quả nhiên phải ghi việc học một vài huyễn thuật đơn giản vào danh sách cần kíp mới được.
Ít nhất thì một vài huyễn thuật đơn giản có thể giúp tránh đi rất nhiều phiền toái khi ứng phó với người bình thưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận