Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 211: Mục tiêu là bầu trời? Quá ngây thơ rồi, là vũ trụ!

Chương 211: Mục tiêu là bầu trời? Quá ngây thơ rồi, là vũ trụ!
Tuy rằng ngồi lâu là một trong những nguyên nhân lớn dẫn đến bệnh trĩ, nhưng bế quan tu luyện ngồi lâu cũng dẫn đến bị trĩ sao…?
Tống Thư Hàng là con chim non mới ra làng, từ lúc bắt đầu tu luyện tới nay mới có hơn một tháng mà thôi. Hắn có thể mở được hai khiếu tâm, nhãn là nhờ vào cả may mắn và kì ngộ.
Cho nên hắn không thể biết được tình cảnh ngày nào cũng phải ngồi xếp bằng tu luyện mấy năm liền của tu sĩ cấp thấp là như thế nào, càng miễn bàn đến mấy cái “khối băng” và “nham thạch” mà tiểu hòa thượng kia nói. Chắc “nham thạch” và “khối băng” mà nhóc nói là bảo vật để nâng cao hiệu quả tu luyện của đệ tử rồi. Hẳn là cũng giống cái giường Hàn Ngọc của phái Cổ Mộ trong truyền thuyết nhỉ?
Tóm lại, Tống Thư Hàng cảm thấy hôm nay mình vừa được mở rộng tầm mắt.
Thế nhưng tu sĩ cấp thấp hẳn là phải có cách đối phó với bệnh trĩ chứ nhỉ? Bằng không chẳng lẽ tu sĩ cấp thấp nào cũng bị trĩ hết à?
Hơn nữa…
Tống Thư Hàng hỏi:
“Quả Quả này, chẳng lẽ ngươi không dùng thối thể dịch sao?”
Hắn nhớ lần đầu tiên mình dùng thối thể dịch thì những bệnh ngầm trong cơ thể đều bị loại bỏ hết. Sau đó tuy mỗi lần dùng hiệu quả đều giảm đi nhưng vẫn có tác dụng thối thể như cũ.
Chỉ là trĩ thôi thì tính là gì? Thối thể dịch trị một cái là hết liền mà?
Chắc là… có lẽ là… được nhỉ? Trừ phi trước kia thằng nhóc này dùng nhiều thối thể dịch quá, cho nên bây giờ thối thể dịch mới không có tác dụng thối thể với nó nữa thôi.
“Ta đã nghĩ tới thối thể dịch rồi, nhưng mà vô dụng.”
Tiểu hòa thượng Quả Quả thở dài não ruột, trên khuôn mặt nhỏ bé tràn ngập vẻ bi ai thê thiết.
Sau đó nó lại hạ giọng nói:
“Lần đầu tiên ta dùng thối thể dịch thì còn chưa bị trĩ. Thế nhưng hiệu quả của thối thể dịch đúng là rất tốt, bệnh tật trong cơ thể ta được chữa khỏi hết rồi. Sau đó ta tu luyện trên nham thạch và băng tảng hai năm mới bị trĩ, ta lập tức nghĩ tới thối thể dịch, bèn lập tức đi dùng nó ngay. Thế nhưng không hiểu sao thối thể dịch lại chẳng có hiệu quả gì với bệnh trĩ hết.”
Thực ra tiểu hòa thượng này có hạ giọng hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì. Bạch Tôn Giả có tu vi tầm nào cơ chứ? Những gì Tống Thư Hàng nghe thấy thì Bạch Tôn Giả ở cách cả cây số cũng nghe được rõ ràng. Còn Kinh Ba Đậu Đậu… nó là chó đó, tai thính lắm.
Đương nhiên, Tống Thư Hàng sẽ không vô tình đi vạch trần sự thật này.
Nghe đến đây, hắn lặng lẽ quay sang nhìn Bạch Tôn Giả.
Bạch Tôn Giả mấp máy khóe miệng, truyền âm nhập mật:
“Nhóc này dùng nhiều thối thể dịch phẩm chất bình thường quá, thối thể dịch bình thường đã không còn nhiều tác dụng với nó nữa rồi. Trừ khi là thối thể dịch có phẩm chất thượng đẳng thì mới hữu hiệu.”
Quả thế, Tống Thư Hàng thở dài u ám.
Khi đám tán tu táng gia bại sản, lệ chảy thành sông vì một nồi thối thể dịch, thì các đệ tử tinh anh của những môn phái đều uống thối thể dịch tới mức muốn nôn ra. Đây chính là ưu điểm tích lũy lâu dài của các môn phái vậy.
Tiểu hòa thượng không thấy được sự kì lạ của Tống Thư Hàng, nó hạ giọng nói tiếp:
“Hơn nữa gần đây sư phụ muốn tống ta vào huyệt động Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên trong động phủ Thiên Tầng Ngục bế quan, để đẩy nhanh tốc độ tu luyện. Ta cảm thấy nếu ta vào động phủ Thiên Tầng Ngục thì bệnh trĩ sẽ càng ngày càng nặng mất thôi, cho nên phải đi ra ngoài làm tiểu phẫu để diệt trừ hậu họa!”
“Ta tìm được bệnh viện luôn rồi, chuyên trị trĩ sang, không gây đau đớn, không tái phát trở lại!”
Nói tới đây, tiểu hòa thượng lộ rõ vẻ mong chờ.
Tống Thư Hàng thở dài, không đau thì có thể có đấy, thế nhưng không tái phát thì là quảng cáo láo thôi. Đầu năm nay hiệu quả của quảng cáo cao như vậy, chỉ dùng để lừa mấy vị khách trong sáng dễ tin như nhóc này thôi.
Sau khi cảm thán xong, Tống Thư Hàng hỏi:
“Nhóc à, ngươi không nói với sư phụ và sư huynh người về việc này sao? Chắc là Thông Huyền đại sư phải có cách trị căn bệnh vặt này chứ?”
“Sư phụ ta đang tu luyện bế khẩu thiện, bây giờ mọi việc trong chùa đều do Thông Diệu sư thúc của Giới Luật Viện quản lý. Nếu ta đi hỏi Thông Diệu sư thúc thì chăc chắn ông sẽ nói là: Căn bệnh vặt đó chỉ cần dùng ý chí là chịu đựng được thôi! Đây… cũng là một phần của tu hành!”
Tiểu hòa thượng học giọng điệu của Thông Diệu sư thúc nói tiếp:
“Bởi vì Thông Diệu sư thúc tu luyện theo con đường khổ hạnh tăng.”
Khổ hạnh tăng: Đau khổ của chúng ta chính là khoái lạc, càng đau khổ, chúng ta càng cảm nhận được sự ngọt ngào. Cho nên trĩ sang hãy mãnh liệt lên đi!
Tống Thư Hàng giật giật khóe miệng:
“Sao ngươi không hỏi Tam Nhật sư huynh? Hắn là người từng trải, hẳn là có cách chứ?”
“Không được, ngượng lắm, tuyệt đối không thể để cho sư huynh biết chuyện này được!”
Tiểu hòa thượng Quả Quả kiên định nói:
“Cho nên ta thấy đi làm phẫu thuật là đúng đắn nhất. Sau khi phẫu thuật xong không lo tái phát, đến lúc đó có vào động phủ Thiên Tầng Ngục ta cũng không sợ!”
Tống Thư Hàng véo véo khuôn mặt mũm mĩm của nó:
“Được rồi, cố lên. Nếu muốn trị trĩ sang thì chúng ta đi tới bệnh viện trực thuộc đại học Giang Nam là được. Trong đó có mổ trĩ đấy, ta đưa ngươi vào chữa trị nhé?”
Tiểu hòa thượng nghĩ ngợi một lát rồi đáp:
“Được thôi, ta sẽ thử xem!”
Tống Thư Hàng nhún vai:
“Tới đây, ta sẽ xếp phòng cho ngươi. Ngoài ra, trong thời gian mấy ngày ở đây ngươi tuyệt đối không được chạy lung tung đấy, có biết không? Nếu không ta không biết phải ăn nói sao với Tam Nhật sư huynh nữa.”
“Tiểu hòa thượng biết rồi, ta tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền phức cho huynh đâu.”
Tiểu hòa thượng Quả Quả ngoan ngoan nói.
Tống Thư Hàng gật đầu. hy vọng thằng nhóc này có thể thật sự ngoan ngoãn một chút.
Dù sao hắn cũng là người tốt, không thể nào mà cự tuyệt lời nhờ giúp đỡ “chăm sóc tiểu hòa thượng” này được.


Sau khi được xếp phòng cho, tiểu hòa thượng đứng trong phòng nhắm mắt dưỡng thần. Nó cần phải khôi phục lại từ nỗi mỏi mệt sau khi bay tốc độ cao trên phi kiếm suốt bốn tiếng liền.
Tống Thư Hàng trở lại dưới lầu thì thấy Bạch Tôn Giả đang cắm USB chứa bất động kim cương thân vào máy tính tải về.
Vì là pháp môn tu luyện nhất mạch tương truyền với kim cương căn bản quyền pháp, nên công pháp bất động kim cương thân cũng là mấy hình ảnh cộng thêm khẩu quyết công pháp, không khác lúc trước là bao.
Song nó là công pháp phụ trợ nên chỉ có hai tấm ảnh và một loạt khẩu quyết thôi.
Tống Thư Hàng sử dụng phương pháp lần trước Dược Sư chỉ đạo hắn kim cương căn bản quyền pháp, nhìn kĩ một lát để ghi nhớ rất cả nội dung vào lòng, rồi xem lại một lượt với trạng thái thoải mái. Sau đó hắn sẽ tiến vào một không gian huyễn thuật để nhận truyền thừa tu luyện bất động kim cương thân.
Sau khi Tống Thư Hàng nắm giữ được pháp môn tu luyện bất động kim cương thân thì Bạch Tôn Giả tiếp tục chỉ dẫn hắn một pháp môn nhỏ gọi là “nạp điện thuật”.
"Nạp điện thuật" cũng cần dùng khí huyết chi lực vẽ một đạo lôi phù ở lòng bàn tay như Chưởng Tâm Lôi, thế nhưng đơn giản hơn nhiều. Sau đó chỉ cần chạm vào điện thoại hay notebook cần sạc điện một cái là xong.
Đến khi sạc đầy, năng lượng thừa ra sẽ tự động tan biến.
Tống Thư Hàng nắm giữ “nạp điện thuật" rất nhanh.
Chỉ là… hắn cứ thấy phương pháp mà Bạch Tôn Giả dạy mình khang khác với nội dung mà Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối gửi lên nhóm làm sao ấy…
Bạch Tôn Giả đã tự thay đổi “nạp điện thuật" ư?

Ngày hôm sau, 9/7
Tống Thư Hàng dậy rất sớm rồi mở cửa phòng ra.
Sau đó, hắn thấy Bạch tiền bối đang đi qua đi lại ở hành lang ngoài cửa phòng mình.
“Bạch tiền bối, chào buổi sáng.”
Tống Thư Hàng nói.
“Chào buổi sáng, Thư Hàng.”
Bạch tiền bối mỉm cười, sau đó vui vẻ giơ máy tính bảng trong tay ra, vuốt một mẩu tin đưa cho Tống Thư Hàng xem.
Đó là một tin nhắn của Hoàng Sơn Chân Quân.
“Bạch Tôn Giả, ta đã sắp xếp lớp huấn luyện bay cho ngài và Thư Hàng tiểu hữu rồi. Ngày 9 tháng 7 sẽ có người đại diện chuyên môn đến giao chứng nhận kiểm tra sức khỏe đủ tiêu chuẩn loại II và giấy phép lái máy bay (PPL). Sau đó người đại diện sẽ hộ tống hai người tới sân bay chuyên dụng để bay thử. Chúc hai người bay vui vẻ!
Hoàng Sơn Chân Quân, kính gửi.”
Bạch Tôn Giả mỉm cười hạnh phúc biểu lộ tâm trạng vui vẻ vô cùng.
“Giao giấy chứng nhận sức khỏe đủ tiêu chuẩn và giấy phép lái máy bay á?”
Tống Thư Hàng dụi mắt. Ta còn chưa sờ vào cái máy bay bao giờ mà Hoàng Sơn tiền bối đã đưa cả giấy phép lái máy bay? Thế mà cũng được thật à?
“Ầy, để ý mấy cái vặt vãnh đó làm gì? Đi chuẩn bị nhanh lên đi!”
Bạch tiền bối vui vẻ thúc giục:
“Tí nữa có người tới đón chúng ta tới sân bay chuyên dụng bay thử bây giờ đó. Đừng để bị muộn!”
“Vâng vâng tiền bối, không thành vấn đề, ta sửa soạn một chút rồi đi ngay được đây!”
Tống Thư Hàng nhìn Bạch Tôn Giả, cười toe toét.
“Ừ, nhanh lên một chút!”
Bạch tiền bối khẽ hát một tiếng rồi đi xuống lầu.
Đợi Bạch tiền bối đi khuất, Đậu Đậu lặng lẽ đi ra, chẳng nói chẳng rằng lắc người một cái, sau đó thả xuống một cọng lông chó.
Nó lặng lẽ đưa cái lông cho Tống Thư Hàng:
“Cầm lấy, để bên người để đề phòng vạn nhất!”
“Đậu Đậu!”
Tống Thư Hàng xúc động hô lên. Trong lúc quan trọng Đậu Đậu vẫn rất có nghĩa khí đó!
Đậu Đậu dùng móng chó vỗ Tống Thư Hàng mấy cái nặng trịch, rồi lẳng lặng đi vào phòng nó.
Vào dến phòng rồi, khóe miệng Đậu Đậu nở một nụ cười chẳng khác gì con người:
“Há há, Hoàng Sơn ngu ngốc, ngươi không cho ta học ô tô, ta sẽ đi học thẳng máy bay luôn!”
Thì ra… cái lông chó kia của nó không phải để cho Tống Thư Hàng đề phòng vạn nhất rồi…


Bạn trẻ Tống Thư Hàng đáng thương chẳng hề hay biết gì cả, sau khi cất cẩn thận cọng lông bèn mở phần mềm chat ra xem.
Vừa mở ra, quả nhiên nhìn thấy tin nhắn riêng của Hoàng Sơn Chân Quân cho hắn.
“Thư Hàng tiểu hữu, ta đã sắp xếp cho ngươi cùng tham gia huấn luyện bay với Bạch Tôn Giả rồi. Ngày 9 tháng 7 sẽ có người tới đưa giấy phép bay và chứng nhận sức khỏe rồi đưa hai người đi học cách lái máy bay. Chúc hai người bay vui vẻ.
Hoàng Sơn Chân Quân.”
Tống Thư Hàng trả lời:
“Hoàng Sơn tiền bối, ngài không thể nói vụ này cho ta biết trước mấy hôm để ta chuẩn bị tâm lý đã à?”
Đúng lúc Hoàng Sơn Chân Quân đang online:
“Ha ha, không phải ta đã nói từ lâu là sẽ đưa ngươi đi học lái máy bay hay sao? Hơn nữa lợi dụng quan hệ để cài hai người vào học lái máy bay cũng chẳng dễ gì. Được học thì nắm bắt cơ hội đi, đừng oán giận nữa.”
“Được rồi.”
Tống Thư Hàng thở dài thườn thượt:
“Vậy thì ta chỉ có một yêu cầu bổ sung thôi. Hoàng Sơn tiền bối, xin hãy chuẩn bị cho ta một bộ trang phục du hành vũ trụ và một bộ bình dưỡng khí đi!”
“Cần cái đó làm gì? Chỉ bay lên trời một tí thôi mà.”
Hoàng Sơn Chân Quân hỏi.
“Hoàng Sơn tiền bối.”
Tống Thư Hàng nói cực kì nghiêm túc:
“Khi ở bên cạnh Bạch tiền bối thì mục tiêu của ta không chỉ đơn giản là bầu trời thôi đâu. Hành trình của ta, là vũ trụ kia!”
Hoàng Sơn Chân Quân:
“…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận